Anh vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt vừa chuyên chú vừa thâm trầm: “Anh cảm thấy, nếu không có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn không nhận rõ được sự thật…”
Trong nháy mắt mặt Cố Thiến Thiến cứng đờ, đập nước một cái: “Anh muốn làm gì?”
An Thế Trúc cười đến phá lệ mờ ám: “Anh còn có thể làm gì?”
Ở từ “làm” anh còn càng nhấn mạnh thêm.
Cô thế mà lại nghe hiểu được, cũng nhờ Ngôn Tĩnh ban tặng, cô gần đây đọc không ít loại tiểu thuyết cường thủ hào đoạt, trước đây cô sao có thể nghe hiểu được cái từ đầy nội hàm đấy.
Vậy nghe không hiểu còn hơn.
Cô khóc không ra nước mắt, đi leo núi cái em gái anh, đây là cái bẫy lớn, vừa mới ở trên giường không ép buộc đủ, An Thế Trúc đây là lại muốn tiếp tục ép buộc sao? Cô lại khóc thì cũng không biết còn có thể đối phó hay không.
“Muốn khóc cho anh xem sao?” Anh ôn hòa hỏi.
Cố Thiến Thiến: “…”
Nói mấy câu đầy công phu, anh túm cổ áo rộng thùng thình của cô dùng sức lôi kéo, “Tách tách...” một tiếng, cũng không biết đồ của người nào bị giằng.
Cố Thiến Thiến kinh hãi: “Anh thật cầm thú! Không cho phép cởi áo của tôi!”
Mặt An Thế Trúc đen lại, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, dường như hận không thể cắn chết cô, khí thế Cố Thiến Thiến nhất thời đã bị ép xẹp xuống, thuận theo nâng cánh tay lên, nâng được một nửa thì cô cứng đờ, đây tính là cái ý gì?
Đây quả thực giống như là đang lấy lòng người nào đó, cô sợ anh tức giận, mất hứng? Cố Thiến Thiến cảm thấy có chút hoảng sợ, cô sẽ không phải bị hội chứng Stockholm() chứ? An Thế Trúc ăn đậu hũ của cô, vừa mới bắt đầu cô còn kịch liệt phản kháng, bây giờ cô lại bắt đầu lo lắng có thể sẽ làm cho anh đau lòng hay không.
()Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
Cô lập tức tìm cho mình một cái cớ, đó là bởi vì An Thế Trúc là quỷ hẹp hòi, hôm nay không hiểu sao tức giận vài lần rồi, cho nên cô mới không muốn chọc anh ta tức giận nữa.
Vẫn là cô rộng lượng! An Thế Trúc đối xử với cô như vậy, cô cũng không nói gì.
Bây giờ tâm tình Cố Thiến Thiến có chút phức tạp, vừa muốn từ chối anh lại vừa không muốn cùng anh cứng rắn, ở phòng ngâm suối nước nóng và quán đồ nướng cãi nhau, anh bỏ đi một mình, trên mặt cô không thèm để ý, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt, giống như bị người ta buộc ở giữa không trung, nửa vời, không xuống được.
Chạng vạng tắm suối nước nóng xong, cô cọ cọ xát xát đến tám giờ, vẫn gọi điện thoại cho anh, gặp ở quán đồ nướng, cô càng nghĩ, vẫn là nên gọi anh đến, dường như ở trong lòng của cô, An Thế Trúc đã trở thành một lựa chọn duy nhất... Không còn có người khác.
Cô không muốn lại chọc anh tức giận, không muốn nhìn bóng lưng anh rời đi…
Cô miên man suy nghĩ, thân thể nhỏ bé cơ bản không có chút sức lực nào, về chút giãy dụa ở trong mắt An Thế Trúc, chỉ giống như gãi ngứa mà thôi, bây giờ còn như ngừng giãy dụa hơn phân nửa, tựa như xoay vài cái tượng trưng.
An Thế Trúc sao mà không phát hiện ra sự thay đổi của cô chứ, trong lòng vui vẻ, động tác càng thêm ôn nhu, anh cũng không phải muốn như vậy, Cố Thiến Thiến mới mười tám tuổi, anh có đủ kiên nhẫn cùng thời gian, cùng cô từ từ sẽ đến, nhưng nhóc con chết tiệt kia không hiểu, một lòng còn muốn thông đồng với người khác, anh làm gì còn tâm tình mà cùng cô chậm rãi, vẫn nên làm rõ mối quan hệ trước có vẻ có cảm giác an toàn hơn.
“Anh Gậy Trúc.” Cố Thiến Thiến đáng thương kêu một tiếng.
An Thế Trúc cười: “Không giương nanh múa vuốt nữa, bắt đầu giả vờ đáng thương?”
Cố Thiến Thiến: “…” Á! Người này thật đáng ghét!!! Bây giờ đầu óc cô tất cả đều như hồ dán, còn có cái sách lược gì chứ, cô chỉ muốn gọi anh một tiếng mà thôi.
Cố Thiến Thiến cái nhóc con chết tiệt này, bình thường đáng giận như thế nào, nhưng cô mềm nhũn ra, dùng loại ánh mắt ngập nước đáng thương này nhìn anh, anh sẽ không chịu nổi, hiệu quả cùng cấp bậc với cô khóc.
“Ngoan, đừng sợ.” An Thế Trúc ở trong lòng thở dài.
Dáng vẻ Cố Thiến Thiến sắp khóc: “Có thể không ở trong này hay không, ít nhất cũng phải chọn ngày trời trong nắng ấm, ở nhà đi… Tôi không muốn ở bên ngoài…”
An Thế Trúc cả người đều như điên lên, trong đầu lặp đi lặp lại lời của cô vài lần, kế hoạch nguyên bản của anh chính là hôn toàn thân, để lại chút dấu hôn là đủ rồi, dù sao cô mới mười tám tuổi, mặc dù anh có chút nhịn không được, nhưng vẫn luyến tiếc tổn thương cô, nhưng… Cố Thiến Thiến lại cho anh vui mừng cực lớn, cái loại vui thích này, giống như nhân loại lần đầu tiên phát minh ra lửa, giống như trẻ sơ sinh lần đầu tiên mở mắt trông thấy ánh sáng.
Bất luận từ ngữ nào dường như cũng khó mà miêu tả tâm tình vui mừng của anh, anh tựa như một nông dân cần cù và vất vả trồng trọt, trồng được một cây thanh mai kiều kiều non non, hạt thanh mai này bất luận là anh cẩn thận tưới nước thế nào, cô sống chết cũng không nở hoa, bây giờ cô lại trực tiếp nhảy qua giai đoạn nở hoa, bước vào giai đoạn ra quả, làm sao mà anh không mừng rỡ như điên được.
Anh cười ra tiếng: “Còn ngày trời trong nắng ấm, có muốn cho em một lịch những ngày không có nắng ấm để tránh hay không?”
Không đợi cô trả lời, anh mạnh mẽ cúi đầu hôn môi cô, hôn rất mãnh liệt, Cố Thiến Thiến bị lực đạo va chạm khiến đầu lùi về phía sau, răng cũng bị đụng phải có chút đau, cằm bị anh nắm cũng hơi hơi đau đớn.
Cô căm tức giãy dụa, những lời cô vừa nói đều là vô ích sao, đã nói không muốn ở trong này, về sau nhớ lại đều cảm thấy có gì đó đặc biệt.
Anh dùng đầu lưỡi “đánh” trong miệng cô “xâm nhập giả” công thành đoạt đất khiến cô căm giận, muốn nhẫn tâm dùng răng cắn anh một phát, trong lòng lại có chút không muốn, An Thế Trúc chưa từng hôn kịch liệt như vậy, cũng chưa từng hôn lâu như vậy, cô thiếu chút nữa bị hôn đến ngạt khí, thật sự chỉ thiếu một chút nữa thôi, đầu óc sẽ bởi vì thiếu dưỡng khí mà hôn mê, An Thế Trúc mới buông cô ra thở hồng hộc.
Cố Thiến Thiến giống như cá chết, nhắm mắt lại liều mạng hít lấy không khí tươi mới, ngón tay An Thế Trúc đã cởi áo ngực dưới áo T-shirt của cô, nửa áo ngực ở trước ngực của cô, anh sờ soạng một lúc, đối với cấu tạo áo ngực hết sức hiểu biết, bỏ chút công sức đã tháo xuống.
Áo T-shirt đã sớm ướt đẫm, gắt gao dính vào trên người cô, hai hạt rất tròn trên tòa núi nhỏ đẹp đẽ lộ ra, đỉnh anh đào lại rõ ràng đến có thể thấy được.
Yết hầu của anh giật giật, lại bắt đầu cởi quần của cô xuống, Cố Thiến Thiến mất nửa ngày mới lấy lại tinh thần, lấy lại tinh thần một cái, cô bi thương phát hiện, trên người mình chỉ còn mặc một cái áo T-shirt ướt sũng.
Áo ngực, quần, quần lót đều không cánh mà bay.
An Thế Trúc hôn chóp mũi cô, giọng nói mang theo vài phần tranh công: “Em nói không được cởi áo em, anh sẽ không cởi áo em.”
Cố Thiến Thiến không nói gì, thầm nghĩ đưa cho anh ta hai chữ: Ha ha.
Anh cười cười với cô, cúi đầu hôn lên ngực cô, ngậm đỉnh anh đào, cách vải áo ướt đẫm, miệng khẽ mút, Cố Thiến Thiến cả người run rẩy, vừa muốn nói chuyện, anh lại thả lỏng miệng, đặt cô trên vách bồn tắm, nâng thắt lưng của cô, từ trong nước ôm cô lên một nửa, ngực ướt sũng bị lộ ra giữa không khí, Cố Thiến Thiến vừa cảm thấy lạnh, môi của anh lại ấn xuống, chỗ nào đó cũng bị tay anh nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn.
Cả người Cố Thiến Thiến như nhũn ra, trọng lượng toàn thân đều dựa vào anh, cảm giác xoa nắn từ ngực của của cô khơi lên ngọn lửa lan tràn, cuối cùng tụ lại trong đầu cô, thành pháo hoa nổ tung sáng lạn, lúc này đây, tuy An Thế Trúc không có hôn miệng của cô, nhưng cô vẫn liều mạng dùng miệng thở, cảm thấy sắp hít thở không thông.
Trong mơ hồ lại mang theo vài tia tức giận bất bình, cô nói không được cởi áo, anh ta chỉ chừa lại cái áo, cô tỏ vẻ không muốn ở trong này cùng anh ta “yêu”, sao anh ta lại giả vờ không nghe thấy?
Nhất định là giọng điệu của cô không đủ nghiêm túc!
Cố Thiến Thiến lập tức ngoài mạnh trong yếu rống với anh: “Tôi đã nói không muốn làm ở nơi này!”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới phát hiện giọng mình run run tựa như lá cây trong gió, còn có một cỗ yếu đuối kiều mỵ không nói nên lời.
An Thế Trúc đầu cũng không nâng lên, hàm hồ trả lời một tiếng “Được”, xoa thì vẫn xoa, nắn thì vẫn nắn, một chút thay đổi cũng không có.
Cố Thiến Thiến lo lắng: “Này! An Thế Trúc!!!”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như có một ngọn lửa, anh nhìn cô một cái, bất đắc dĩ nói: “Anh lừa gạt em khi nào, anh còn chưa làm gì em, em gấp cái gì?”
Cố Thiến Thiến vừa thẹn vừa quẫn bách, đầu óc ngược lại lóe sáng lên, lập tức vạch trần người nào đó nói dối: “Anh có! Anh gạt tôi nói đã xóa những bức ảnh đó!”
Cố Thiến Thiến nói là chuyện trước đây khóc cho anh xem bị anh chụp lại, An Thế Trúc nói dối bị vạch trần, không hề xấu hổ nói, “À” một tiếng, nhớ lại một chút, sau đó nói: “Lúc ấy anh nói là đã biết, nhưng cũng không nói ừ, là tại em rất ngốc.”
Cố Thiến Thiến bị chọc vào vết sẹo, lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi: “Đúng, tôi rất ngốc mới bị anh làm gì thì làm! Tôi rất ngốc, không suy nghĩ tí gì đã cùng anh đi leo núi! Hu hu hu…”
Cố Thiến Thiến cũng không biết mình sao lại thế này, câu trước còn nói năng rất có khí phách, câu sau thì đáng thương khóc òa lên.
An Thế Trúc bị cô bỗng nhiên chảy nước mắt thì biến thành trở tay không kịp, vội vàng ôm người nào đó vào trong lòng hết hôn lại dỗ dành.
“Anh đừng chạm vào tôi!”
An Thế Trúc nhẫn nhịn, ăn nói khép nép: “Anh ngốc, anh ngốc, lại chọc em khóc, là anh ngốc, còn không rõ vì sao em lại khóc.” Rõ ràng vừa rồi vẫn rất tốt.