Cố Thiến Thiến vừa xuống máy bay, đi rất nhanh, đằng sau buộc tóc đuôi ngựa vung vẩy, nếu đuôi tóc đủ dài, cô nghĩ mình xoay đầu sang bên cạnh nhất định tóc sẽ quất vào mặt hai người kia.
Một người đàn ông, mặc bộ quần áo nhàn nhã, dáng vẻ thật nhã nhặn, “Em gái, em muốn đi đâu? Anh đối với thành phố B rất quen thuộc, có thể đưa em đi.”
Một thiếu niên trẻ khác, nhuộm một đầu tóc vàng, trên lỗ tai đeo một cái khuyên kim cương, “Chú già, ông cũng tầm tuổi rồi, còn học người ta tán gái…, người đẹp, cho anh số điện thoại đi, không thì anh cho em số điện thoại anh?”
“Cậu bạn trẻ, anh năm nay vừa mới tuổi, cậu mới già, còn học người ta tán gái…”
Cố Thiến Thiến mím môi, đi nhanh hơn, đến chỗ lấy hành lý, cô nhẹ nhàng thở ra, ở đó có một chàng trai trẻ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, anh mặc áo T-shirt ngắn tay màu trắng, dưới mặc quần hưu nhàn thoải mái, đang đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, một cô gái nhỏ đi ngang qua mang vẻ mặt xấu hổ mắt dính trên người anh, bác gái lớn tuổi đi ngang qua cũng đều khen ngợi hai tiếng “Chàng trai này thật đáng yêu”.
An Thế Trúc liếc mắt một cái theo mọi người thì trông thấy Cố Thiến Thiến, người nào đó vốn lười biếng đứng nơi đó, lập tức tinh thần tỉnh táo, mắt đen sáng ngời, đây là lần thứ hai anh trông thấy Cố Thiến Thiến bị một người đàn ông và một thằng nhóc ở bên cạnh, mắt anh híp lại: Thật sự không ngừng, đến chỗ nào cũng đều có thể gặp phải mấy tên đàn ông.
An Thế Trúc bước nhanh đi qua, tay nắm lấy Cố Thiến Thiến đang bị hai người đàn ông vây quanh, túm đến trước mặt mình, liếc ánh mắt quét ngang hai người kia, An Thế Trúc lôi kéo Cố Thiến Thiến đi lấy hành lý.
Cổ tay Cố Thiến Thiến bị đau giật giật ra không được, đành thuận theo An Thế Trúc kéo đi.
An Thế Trúc vừa đi vừa quở trách nói: “Xuống máy bay cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Lúc này hai người đàn ông kia đã tiếc nuối rời đi, chàng trai trẻ tựa hồ còn muốn đi lên, Cố Thiến Thiến rút cánh tay khỏi tay An Thế Trúc cô lành lạnh hỏi: “Có liên quan gì tới anh không?”
An Thế Trúc đúng lý hợp tình nói: “Sao lại không liên quan? Mẹ em dặn dò anh nhìn kỹ em, hiện tại bọn buôn người rất nguy hiểm nhìn hai người đàn ông kia trông thật không có gì tốt.”
Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn anh, hừ một tiếng.
Thật là một lần sảy chân ân hận cả đời, cô trước đây thiếu chút nữa bị dụ dỗ, An Thế Trúc không có việc gì thì đều lấy việc này ra nói.
Cho nên nói từ bé cùng nhau lớn lên thật sự là rất đáng sợ, mọi chuyện của cô, anh đều rõ như lòng bàn tay, không có việc gì liền lấy ra để khinh bỉ cô.
Cô chỉ hành lý va li màu xanh nhạt, An Thế Trúc chạy tới, đem hành lý của cô lấy ra, sau đó đi đến bên người cô, hỏi: “Chỉ có từng này thôi?”
“Lười lấy, qua hai ngày thiếu cái gì lại đi mua.” Hai người rất nhanh đến bãi đỗ xe, xe An Thế Trúc là một chiếc BMW trắng, anh đem hành lý Cố Thiến Thiến đặt ở trong cốp xe, ngoắc tay ý bảo Cố Thiến Thiến lên xe.
năm trước bởi vì mẹ Cố thân thể không khỏe, nhà Cố Thiến Thiến ở thành phố B phương bắc chuyển đến nhà ở thành phố C phương Nam, năm lại quay về nơi này, Cố Thiến Thiến cũng có chút kích động, ngồi ở trên xe hết nhìn đông nhìn tây, một bên cảm thán thành phố B quả nhiên giàu có.
Lúc này là giờ chiều, tháng tám mặt trời như nung nóng mọi nơi, An Thế Trúc đưa chai nước cho cô, cô uống một ngụm, An Thế Trúc thực tự nhiên tiếp nhận, cũng uống một ngụm.
Hai người đi đến Tĩnh Thủy viên, tĩnh Thủy viên ở phía đông công viên Tường Vi, trong này có căn nhà biệt thự lẻ loi, nhà An Thế Trúc ở nơi đây.
Vừa mới đến cửa, chợt nghe thấy tiếng mẹ An: “Có phải tiểu Thiến đến hay không Thiến Thiến?”
Sau đó là vài tiếng chó sủa.
An Thế Trúc lập tức nở nụ cười, Cố Thiến Thiến tất nhiên biết anh cười cái gì, cho nên nhìn An Thế Trúc tươi cười cảm thấy anh đặc biệt đáng ghét.
Đó là con chó An Thế Trúc nuôi, tên cũng gọi là Thiến Thiến.
Khi Cố Thiến Thiến lên tuổi, lúc đó An Thế Trúc tuổi, bác An Thế Trúc cho anh một con chó nhỏ, con chó nhỏ vừa sinh không lâu, cả người mềm mềm, có một đôi mắt đầy nước, cô thật thích chó nhỏ, chó nhỏ cũng thích cô, mỗi lần trông thấy của cô đều chạy tới vòng quanh cô rồi liếm liếm, vì thế An Thế Trúc liền gọi con chó nhỏ là “Thiến Thiến” .
Lúc ấy Cố Thiến Thiến vì việc này còn khóc vài lần, sụt sịt mũi, nghĩ: Chó nhỏ đáng yêu như vậy, vì sao chủ nhân chó nhỏ lại đáng ghét như vậy.
Từ lúc có chó nhỏ “Thiến Thiến”, thì thường xuyên xuất hiện một hình ảnh: An Thế Trúc không có việc gì liền mang theo chó nhỏ, ở trước mặt Cố Thiến Thiến, vừa đi vừa đắc ý gọi: “Thiến Thiến...”
An Thế Trúc chưa bao giờ gọi cô là “Thiến thiến” , anh luôn luôn gọi “Con nhóc thối, con nhóc chết tiệt kia, nhóc con, con nhóc X” hoặc là “Này”, đương nhiên ở trước mặt người lớn, anh luôn khách sáo gọi cô là “Cố Tiểu Xuyến”.
Cố Thiến Thiến từ lúc biết tên An Thế Trúc đồng âm với “Tôi là heo”, trong lòng lập tức cân bằng lại, cô gọi tên của anh bình thường đều phát âm là “Anh heo chết”, gọi tên đầy đủ của anh cảm giác thật vui giống như cả ngày ồn ào “Tôi là heo”.
Mẹ An nhìn thấy cô đến, lập tức “Ôi” một tiếng, “Tiểu Thiến của tôi sao lớn nhanh vậy, lại đây cho mẹ An ôm một cái.”
Nhà họ An cùng nhà họ Cố ở Tĩnh Thủy viên hơn mười năm trước, hai biệt thự sát nhau nên hai nhà làm hàng xóm mười năm, sau đó bởi vì mẹ Cố bị bệnh, nhà họ Cố chuyển đến thành phố C phong cảnh tú lệ, khí hậu ôn hòa, tuy rằng cách năm không gặp mặt, nhưng hai nhà ngẫu nhiên sẽ có việc lui tới, ngày lễ ngày tết cũng sẽ thường xuyên ân cần thăm hỏi, cho nên tình nghĩa cũng không giảm, nhất là từ sáu năm trước, An Thế Trúc hàng năm nghỉ hè đều chạy đến thành phố C du lịch, ba năm trước đây lại đem khách sạn nhà họ An chuyển đến thành phố C.
Mẹ An đưa cô đi xem căn phòng được chuẩn bị sẵn cho cô, vui mừng giới thiệu với Cố Thiến Thiến căn phòng được bài trí ra sao quần áo ở nơi nào, khăn mặt bàn chải đánh răng ở nơi nào, Cố Thiến Thiến đứng nhìn căn phòng màu phấn hồng công chúa, nhìn những bộ váy mới trong tủ mẹ An đưa cô xem, yên lặng nuốt lời nói trong lòng vào: Mẹ An, con biết dì thương con, nhưng con đã không phải là một cô bé mười mấy tuổi nữa rồi…
Mẹ An giới thiệu xong để cho Cố Thiến Thiến tắm rửa, thu dọn một chút, thét to An Thế Trúc chuyển hành lý của Cố Thiến Thiến lên, mẹ An tự mình lại đeo tạp dề đi vào phòng bếp bận việc.
An Thế Trúc đứng ở cửa, nhìn chằm chằm căn phòng màu phấn hồng nói: “Em đã lớn hơn rồi, còn thích những thứ này?”
“Rõ ràng là mẹ anh thích!” Huống hồ cô vừa tuổi, cũng không phải già lắm! An Thế Trúc nói như thế là có ý gì?
Cô đem va ly sắp xếp lại, sau đó đi nhà vệ sinh trong phòng tắm rửa, tắm rửa xong thay quần áo khác, tóc không lau vẫn ướt sũng, rồi đi xuống lầu.
Mẹ An lập tức gọi cô trở về sấy tóc, một bên quở trách: “Tóc ướt phải sấy, bằng không về sau già sẽ bị đau nửa đầu! Biết máy sấy để chỗ nào không? Gậy Trúc, đi tìm giúp Thiến Thiến xem.”
“Thiến Thiến” đang nằm trong phòng khách lưng tròng sủa hai tiếng.
Hơn mười năm sau, con chó nhỏ ngày xưa đã già rồi, ghé vào sàn nhìn Cố Thiến Thiến một lát, dường như nhớ tới cô là ai, nó đứng dậy chạy đến bên người cô, đi vòng quanh cô, rồi duỗi đầu lưỡi liếm cô.
Cố Thiến Thiến vội vàng ngồi xổm ở trước mặt nó, ôm nó cọ cọ, cùng “Thiến Thiến” nói, “Thiến Thiến” năm nay đã tuổi, đối với tuổi của chó thì nó đã già, nó bị Cố Thiến Thiến ôm lấy, cũng chậm chậm nằm úp sấp trên đất, vươn đầu lưỡi liếm tay cô, Cố Thiến Thiến nhất thời cảm thấy đau lòng, chó nhỏ ở với An Thế Trúc năm, với cô năm, cô lớn lên, nó đã già đi.
An Thế Trúc lên lầu cầm máy sấy xuống dưới, anh lại gần, ngồi xuống xoa xoa lông xù trên đầu “Thiến Thiến” nói: “Bác sĩ nói Thiến Thiến ít nhất còn có thể sống được một năm, em đau lòng có phải hơi sớm không?”
Anh mở máy sấy ra hỏi: “Tự em sấy hay là anh sấy cho em?”
Cố Thiến Thiến hừ một tiếng, đoạt máy sấy lại, tự mình sấy tóc.
Trước đây bởi vì hai gia đình quan hệ cực kỳ tốt, tốt đến mức hai bà mẹ rất thân thiết, mẹ An cực kỳ thích Cố Thiến Thiến, hận không thể nhận Cố Thiến Thiến làm con gái nuôi, mẹ Cố cũng cực kỳ thích An Thế Trúc, hận không thể nhận làm con nuôi, ba Cố vẫn bề bộn nhiều việc, mẹ Cố thân thể không tốt lắm, ba ngày hai bữa đều ở bệnh viện, Cố Thiến Thiến thường xuyên ở nhà An Thế Trúc, vì thế bị mẹ An lệnh cho anh phải chăm sóc tốt em gái, cho nên trước đây, An Thế Trúc còn thường xuyên sấy tóc cho cô.
Ba An đi công tác Hong Kong , cũng không ở thành phố B, buổi tối chỉ có ba người cùng nhau ăn cơm, bảo mẫu nhà họ An là dì Chu giúp mẹ An bưng đồ ăn lên, sau đó cùng người ăn cơm.
Ăn cơm chiều xong, mẹ An liền hỏi Cố Thiến Thiến chuyện học đại học.
“Về sau ở đây luôn, vừa vặn học cùng trường đại học với Gậy Trúc, để cho Gậy Trúc đưa con đến trường.”
Cố Thiến Thiến không chỉ một lần hoài nghi, mẹ An có phải bởi vì tên của An Thế Trúc hiếm thấy, cho nên mới không gọi anh là “Heo chết”, “Heo nhỏ”, “Trư trư”, mà là đổi thành Gậy Trúc hay không.
Người khác gọi tên An Thế Trúc cảm thấy thật bi thương, đương nhiên An Thế Trúc giới thiệu tên mình với người ngoài lại càng bi thương, cho nên anh từ rất sớm đã bắt đầu in danh thiếp, lúc cần phải giới thiệu tên đều trực tiếp phát một tờ, cô từng nghe bạn học nói người này thật lịch sự, Cố Thiến Thiến vẫn cười mà không nói, anh kỳ thật là bị bức khổ.
Sau đó An Thế Trúc lại tự giới thiệu, đều nói mình tên là “An Trúc”.
Đã sửa bởi keochốngdính lúc .., :, lần sửa thứ .