Nước mắt Lâm Cảnh Kỳ rơi đầy mặt, gió nhanh chóng thổi đến làm kết bang lại lệ của anh ta, nhưng lúc này, nơi lạnh lẽo nhất trên người Lâm Cảnh Kỳ không phải là da thịt đang hứng gió tuyết mà là trái tim đau đến không sao có thể hít thở nổi.
Lâm Cảnh Kỳ ôm than xác đã sớm cứng ngắt của A Mẫn, lúc này máu trên người cô ta đã gặp gió lạnh mà đông đặc lại một phần, tuy nhiên, gương mặt phủ đầy truyết trắng của A Mẫn vẫ xinh đẹp đến mức kinh diễm, như một bông hoa bỉ ngạn, đỏ thẫm, rực rỡ nhưng lại vô cùng đau thương.
Lâm Cảnh Kỳ ngửa mặt lên trời, gào to: “A Mẫn.
A Mẫn”.
“Tỉnh lại đi A Mẫn.
Em hứa khi tiêu diệt xong Thiên Hạ Hội em sẽ trở về bên anh mà.
A Mẫn, em xin đấy, tỉnh lại đi.
A Mẫn”.
“A Mẫn… chú Ba chết rồi.
Nếu em cũng rời bỏ anh, anh phải sống sao đây, A Mẫn…”
Không có tiếng người đáp, chỉ có gió tuyết rít lên từng đợt trên nam cực hoang vu lạnh lẽo, thế gian dường như chỉ còn lại một mình Lâm Cảnh Kỳ, đơn độc đến mức không còn bước tiếp nữa.
A Mẫn chết rồi, nửa đời của Lâm Cảnh Kỳ cũng chết rồi, anh ta trước đây là một kẻ phong lưu ngông cuồng, nhưng đến tận bây giờ trong tim vẫn chỉ có một mình A Mẫn.
Vậy mà A Mẫn lại chết rồi!
“A Mẫn… anh xin em đấy… A Mẫn…”.
Lâm Cảnh Kỳ run rẩy nói không thành tiếng, cổ họng khàn đặc, liên tục kêu tên A Mẫn “Quay lại đi, ở lại với anh đi”.
Lúc này Tô Vũ Phong cùng mọi người trong Uy Việt cũng quay về nơi, máy bay quân sự cũng đã bay ngay trên bầu trời để chờ đưa mọi người trở về, nhưng Lâm Cảnh Kỳ vẫn nhất quyết ở đó, không rời xa A Mẫn.
Hiện tại, tất cả mọi người đều bị sự lạnh lẽo của Nam Cực dày vò, không thể tiếp tục chịu đựng thêm.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng đem Hà Vân quay về, cứu lấy cô, dù hy vọng này bây giờ đã mong manh hơn bao giờ hết.
Mọi người đều giục Lâm Cảnh Kỳ mau lên máy bay, tuy nhiên anh ta vẫn kiên quyết ôm xác A Mẫn không chịu đi, cuối cùng, Long đành phải bước xuống, xốc anh ta lên:
“Khốn kiếp Lâm Cảnh Kỳ, đi thôi.
A Mẫn hy sinh mạng sống không phải để cả anh cùng chết.
Cô ấy hy sinh để mọi người được sống”.
“Tôi không cần cô ấy hy sinh, tôi không cần cô ấy nhường mạng sống cho mọi người”.
Lâm Cảnh Kỳ gào lên: “Tôi chỉ cần cô ấy thôi.
Các người mau trả lại A Mẫn cho tôi, trả lại A Mẫn cho tôi”.
Hốc mũi của Long phút chốc trở nên cay xè, lần đầu tiên trong đời, anh ta hiểu thế nào là đàn ông phải rơi nước mắt.
Người của Uy Việt đã chiến đấu cùng A Mẫn nhiều năm, dù cô ta đã gây ra lỗi lầm gì thì A Mẫn cũng đã từng là một phần của Uy Việt, đã từng là đồng đội của tất cả mọi người.
Bây giờ người sống kẻ chết, bảo không đau long là giả dối.
Anh ta hít vào sâu một hơi: “A Mẫn đi rồi, Lâm Cảnh Kỳ, chúng ta phải đi thôi”.
Sau đó hạ quyết tâm kéo Lâm Cảnh Kỳ đi.
Lâm Cảnh Kỳ giằng co không chịu đi, tuy nhiên cái chết của A Mẫn gần như đã đánh sụp toàn bộ tình thần và sức lực của anh ta, cuối cùng Lâm Cảnh Kỳ bị long cứ thế kéo đi, còn anh ta cứ thế ôm lấy xác A Mẫn.
Lúc mọi người ra đến nơi máy bay thả thang dây xuống, Lâm Cảnh Kỳ nhìn thấy Tô Vũ Phong, còn thấy cả cô bác sĩ kia trong tay anh, nhưng hiện tại sắc mặt của Hà Vân không khác A Mẫn là mấy.
Tuy nhiên dường như cô vẫn sống cho nên tâm trạng của Tô Vũ Phong mới khác anh ta đến vậy.
Nhưng chỉ là khác một chút thôi, ngoài ra, Lâm Cảnh Kỳ chưa từng gặp một Tô Vũ Phong nào như hiện tại cố chấp, lạnh lùng, ánh mắt thường ngày dù trời có sụp cũng vẫn luôn bình thản, vậy mà bây giờ lại xuất hiện nhiều vẻ sốt ruột và lo sợ đến thế.
Trên người anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng, áo giữ nhiệt đã nhường lại cho Hà Vân, tóc tai bị gió tuyết kết bang cũng không buồn gạt đi, hai mắt đỏ ngầu, dù leo lên thang dây cũng nhất định không chịu buông người phụ nữ trong tay ra.
Ai khuyên thế nào cũng không được.
Tô Vũ Phong ôm người phụ nữ trong long hệt như ôm một báu vật vậy, không nỡ làm tổn thương cô, không nỡ làn đau cô, thậm chí không nỡ rời xa cô.
Có lẽ cái anh sợ nhất không phải là cái chết, mà là tình cảnh như Lâm Cảnh Kỳ bây giờ.
Đau thương và hối hận đến mấy cũng không thể vãn hồi nữa!
Mọi người nhanh chóng leo thang dây lên máy bay, lúc đến nơi, không khí mới tăng thêm chút ấm áp.
Tô Vũ Phong tay ôm Hà Vân, dặn dò phi công tang nhiệt độ lên mức cao nhất, sau đó bế cô vào trong phòng, tự tay thay bộ quần áo khô cho Hà Vân.
Thực ra việc sơ cứu cho người bị hạ than nhiệt vô cùng khó, cũng chẳng có cách gì hữu hiệu.
Suốt cả quãng đường dài trở về, Tô Vũ Phong không thể dùng thuốc chống co mạch, cũng không thể xoa tay cho cô đỡ lạnh, việc duy nhất mà anh có thể làm chính là đắp thật nhiều chăn và ngồi bên Hà Vân, không rời xa cô dù chỉ là một khắc.
Ánh mắt Tô Vũ Phong dán chặt vào mạch đập yếu ớt trên cổ Hà Vân, bàn tay lớn của anh nắm chặt tay cô, muốn nói rất nhiều nhưng rút cuộc lại chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể ngồi im lặng như thế.
Minh Trạch thấy đại ca mình suốt mấy ngày trời không được nghỉ ngơi, bây giờ ngay đến cả việc ngả lưng cũng không muốn làm, đành bước lại gần, đưa cho Tô Vũ Phong một ly trà nóng: “Đại ca, chị dâu nhất định sẽ không sao đâu”.
Tô Vũ Phong liếc cốc trà, đáp bằng một giọng khàn khàn: “Lẽ ra chúng ta không nên gặp lại cô ấy”.
Giống như trước đây, cứ lặng lẽ đi theo sau bảo vệ Hà Vân là được rồi, không cần xuất hiện trước mặt cô, không cần ở bên nhau.
Có lẽ kết cục của mọi chuyện đã khác.
Minh Trạch nhìn bờ môi tím ngắt của Hà Vân, trong long mỗi lúc một trĩu nặng.
Hiện tại mạng sống của cô lay lắt như ngọn đèn trước gió, mạch đập trên cổ cũng yết ớt dần, chẳng biết còn có thể chống đỡ được đến khi đến bệnh viện hay không.
Nếu như Hà Vân thực sự không thể tiếp tục nữa, không riêng gì đại ca của bọn họ mà ngay cả những người trong Uy Việt đều không thể tha thứ cho bản than suốt cả quãng đời này.
Giống như Lâm Cảnh Kỳ vậy!
Minh Trạch theo phản xạ nhìn Lâm Cảnh Kỳ đang ôm xác A Mẫn ngồi một góc, nước mắt rơi đầy khắp mặt, đành khẽ thở dài: “Đại ca, không phải anh thường dạy bọn em, tất cả những chuyện đã xảy ra là chuyện nên xảy ra sao? Chị dâu làm bác sĩ, làm nhiều việc tốt như thế, nhất định sẽ không sao đâu”.
Máy bay bay liên tục hơn tiếng, cuối cùng cũng đến được một bệnh viện ở một quốc gia giáp Nam Cực nhất.
Tô Vũ Phong ôm Hà Vân đi vào bên trong, đi theo sau anh là một đoàn người mặc đồ đen, súng ống vũ trang đầy đủ.
Các bác sĩ thấy bọn họ mặt ai cũng đằng đằng sát khí liền rúm ró trốn vào một góc, Minh Trạch lại đành lôi họ ra, ép cấp cứu cho Hà Vân.
Tình hình của cô quá nặng, sau khi kiểm tra, các bác sĩ kết luận thân nhiệt của Hà Vân đã xuống gần độ, lượng máu lưu thông đến các cơ quan giảm quá mạnh khiến các cơ bị đóng bang và gần như đã đứt vỡ, tiên lượng khó có thể cứu chữa.
Tô Vũ Phong vẫn ôm chặt Hà Vân trong lòng, không nói không rằng một tiếng, chỉ lạnh lùng quăng thẳng một quả bom lên bàn.
Đám bác sĩ nhìn thấy vậy thì sắc mặt ngay lập tức tái xanh tái mét, cuống cuồng kiểm tra lại, sau đó lại nhờ Minh Trạch nói với Tô Vũ Phong, để anh buông cô ra rồi tiến hành cấp cứu.
Các bác sĩ nói tình hình bây giờ của Hà Vân chỉ là còn nước còn tát mà thôi.
Tuy nhiên, không hiểu vì cô quá kiên cường hay là vì có một người đàn ông kiên trì khoogn buông tay cô, mà ngày sau rút cuộc sức khỏe đã có tiến triển.
Khi kiểm tra xong, bác sĩ điều trị chính cho cô mới nói: “Thật kỳ lạ, với một người bị hạ than nhiệt trong thời gian lâu như vậy, chắc chắn sẽ không sống nổi qua ngày, vậy mà cô gái này có thể chống đỡ hơn ngày, hôm nay tuần hoàn máu bắt đầu trở nên tốt hơn.
Quá kỳ lạ”.
Minh Trạch nghe vậy liền lén lút thở hắt ra một tiếng, Tô Vũ Phong thì bày ra bộ dạng khiêm nhường trăm năm khó gặp, lịch sự hỏi bác sĩ: “Chúng tôi có thể đưa cô ấy đến bệnh viện tốt hơn để chữa trị được không?”.
“Nếu tình hình cứ tiến triển tốt thế này thì khả năng hai ngày nữa có thể chuyển đến bệnh viện tốt hơn”.
“Cảm ơn bác sĩ”.
Quả thực, tình hình của Hà Vân ngày một tốt lên, hai ngày sau Tô Vũ Phong lại đưa cô đến bệnh viện tốt hơn, sử dụng các phác đồ điều trị hiện đại.
Hơn nửa tháng sau, cuối cùng cô tỉnh lại.
Tuy nhiên, Hà Vân lại không thể nhận ra Tô Vũ Phong.
Nói đúng hơn là cô hoàn toàn mất đi trí nhớ, không còn bất cứ ký ức gì nữa!
Tô Vũ Phong đưa cô đi kiểm tra khắp nơi, các bác sĩ đều nói do phải chịu lạnh quá mức, tuần hoàn máu lên não bị đóng bang trong một thời gian, khiến mô não bị tổn thương, dẫn đến mất trí nhớ.
Đối với việc này không thể can thiệp, chỉ có thể chờ xem Hà Vân có phục hồi được ký ức không mà thôi.
Buổi sáng hôm ấy, Hà Vân đang ngồi ở vườn hoa trong viện điều dưỡng thì bỗng dung nghe mấy điều dưỡng đứng bên cạnh râm ran cười nói gì đó, ngoảnh đầu sang phía bọn họ, liền thấy một người đàn ông tuấn tú đi đến.
Mặc dù ngày nào cũng gặp anh ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tô Vũ Phong thì Hà Vân sẽ không nhịn được, muốn huýt sáo một tiếng.
Người đàn ông này có bộ dạng cao lớn, lúc nào cũng mặc đồ đen, cả người toát ra một loại khí thế đội trời đạp đất mà hiếm ai có thể bì kịp.
Không tính đến gương mặt cực phẩm của anh ta, chỉ tính riêng cái khí chất cao quý cùng lạnh lùng như toát ra từ trong xương của Tô Vũ Phong thôi cũng đủ khiến cả đám y bác sĩ nữ trong bệnh viện này say như điếu đổ rồi.
Nhưng ngay cả một cái liếc mắt đến họ, anh cũng không muốn làm, từ đầu đến cuối chỉ nhìn mỗi Hà Vân.
Một bạn điều dưỡng thấy anh, liền đỏ mặt, tủm tỉm trêu cô: “Chị Vân, bạn trai chị đến rồi kìa”.
“Ai nói anh ta là bạn trai tôi?”.
Hà Vân luôn có cảm giác không an toàn đối với những kẻ đẹp trai, đặc biệt là những người toàn than đều đáng đồng tiền bát gạo như Tô Vũ Phong: “Tôi không nhớ anh ta”.
“Lúc chị chưa tỉnh lại, ngày nào anh ấy cũng ở bên chị đó.
Rất hiếm khi để chị lại một mình”.
Một bạn điều dưỡng khác nói: “Nghe nói anh ấy là xã hội đen, có cả đám đàn em, ai cũng đẹp trai nữa.
Đại ca xã hội đen vừa ngầu, vừa chung thủy, lại đẹp trai, có bạn trai tốt như thế, sao chị không cần được chứ?”.
Hà Vân không thích xã hội đen, bởi vì cô nghĩ xã hội đen gắn với những việc đâm đâm chém chém, chẳng tốt lành gì.
Tuy nhiên, Tô Vũ Phong dường như lại không như vậy, anh rất sạch sẽ, không thô tục, rất lịch sự và biết đối nhân xử thế, đôi bàn tay cũng rất đẹp.
Tô VŨ Phong hoàn toàn có khí chất khác xa với những tên lưu manh.
Hà Vân không đáp, chỉ mở to mắt nhìn anh đi lại gần.
Tô Vũ Phong lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng với riêng cô thì không.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng đưa tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi tung của Hà Vân, đem giắt vào mang tai: “Ngồi ở đây không lạnh sao?”.
“Liên quan gì đến anh?”.
“Không liên quan gì cả, chỉ là lo cho em thôi”.
Chất giọng anh trầm trầm, rất đàn ông, nhưng cũng rất mềm mại.
Hà Vân muốn cáu bằn, nhưng cuối cùng lại không nỡ, chỉ nói: “Sưởi nắng một chút thôi”.
“Được rồi, sưởi ấm như vậy được rồi.
Cơ thể chưa khỏe hẳn, anh đưa em vào nghỉ ngơi”.
Sau khi vào trong phòng, Hà Vân nhìn Tô Vũ Phong đích than pha nước cam cho mình, lại chuẩn bị cháo nóng cho cô, bộ dạng hệt như một ông chồng đang nuông chiều vợ, khiến trái tim Hà Vân cảm thấy rất ấm áp.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh: “Anh đúng là bạn trai của tôi sao?”.
Tô Vũ Phong thổi cháo nóng cho Long đem đến, cười nhẹ nhàng: “Em chê anh không xứng làm bạn trai em ở điểm nào, anh có thể sửa”.
“Sao tôi không nhớ bất kỳ chuyện gì về anh nhỉ?”.
“Từ từ rồi sẽ nhớ ra”.
Tô Vũ Phong đi lại gần cô, kéo Hà Vân lên dựa vào mình, sau đó cẩn thận đút cho cô từng thìa cháo: “Hoặc không nhớ ra cũng được, chúng ta bắt đầu lại từ đầu”.
Cô im lặng ăn cháo mà anh đút, suy nghĩ một lúc, khi hết nửa bát cháo mới nói thêm một câu: “Vậy cha mẹ của tôi đâu? Người than của tôi đâu? Anh là bạn trai tôi, chắc anh phải biết điều này chứ?”.
Động tác đút cháo của Tô Vũ Phong bất giác khựng lại ngay cả lồng ngực mà cô đang tựa vào anh cũng trở nên cứng ngắt.
Tô Vũ Phong trầm mặc một lúc, lát sau mới khẽ thở hắt ra một hơi “Cha mẹ em đã mất trong một vụ hỏa hoạn cách đây hơn một năm rồi.
Bây giờ em còn có anh”.
Hà Vân không có ký ức về cha mẹ, nghe xong cũng không có quá nhiều cảm giác đau lòng, chỉ cảm thấy có chút mất mát và buồn bã.
Cô gật gật đầu: “Thì ra tôi còn có anh”.
Mặc dù Tô Vũ Phong nói như vậy, nhưng những ngày sau đó, không hiểu sao Hà Vân lại thường xuyên mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.
Cô xách ba lô đi vào một ngôi nhà đơn sơ cạnh sườn núi, bang qua một cánh cổng trồng rất nhiều cây chè mạn, cảnh vật rất mộc mạc và bình yên, nhưng khi vào bên trong nhà thì lại thấy một cảnh tượng vô cùng khiếm đảm.
Có hai người một nam một nữ nằm trên vũng máu, người nam khi chết hai mắt vẫn mở to, đồng tử giãn tối đa hiện vẻ kinh hoàng tột độ.
Người nữ nằm thoi thóp, vươn đôi bàn tay đầy máu đến trước mặt cô.
Không thể nhận ra đó là ai, nhưng ngay cả trong giấc mơ, cô cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hà Vân liên tục vùng vẫy: “Không… đừng mà… đừng… “.
Tô Vũ Phong đang ở ngay giường bên kia, khi thấy Hà Vân khua khoắng loạn xạ liền chạy về phía cô.
Tay anh nắm chặt lấy tay Hà Vân: “Không sao rồi , không sao rồi”.
“Tôi thấy người chết.
Tôi sợ, tôi sợ lắm, Phong, tôi sợ”.
Anh ôm lấy cô vào long, liên tục trấn an Hà Vân: “Có anh ở đây, không sao cả.
Đừng sợ”.
Lồng ngực của Tô Vũ Phong rất ấm, cũng rất vững chãi, đủ khiến cho người khác cảm thấy an tâm.
Hà Vân rúc vào trong lòng anh, nỗi sợ hãi vẫn chưa thể tan biến hết: “Phong, đừng bỏ tôi một mình
“Ừ”.
Anh khẽ vỗ vỗ lưng cô.
“Anh không đi đâu cả.
Anh ở bên cạnh em”.
“Phong, anh thực sự sẽ không đi chứ?”.
Hà Vân run rẩy hỏi lại lần nữa.
“Anh sẽ không đi”.
Tô Vũ Phong cúi đầu hôn lên mái tóc của cô, lặp lại lần nữa: “Đừng sợ, anh ở đây rồi”
Tô Vũ Phong khẳng định như vậy, cô mới yên tâm chìm vài giấc ngủ.
Nhưng những ngày tiếp theo đó, cơn ác mộng ấy vẫn lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong mỗi giấc mơ của Hà Vân.
Tuy nhiên, mỗi lần thức dậy giữa đêm đều có Tô Vũ Phong ở bên cô, thấy anh vẫn đang ôm mình, Hà Vân không còn quá sợ hãi nữam dần dần cũng bắt đầu quen với những cơn mộng mị như vậy.
Cứ như thế cho đến hơn nửa tháng sau, khi cơ thể hoàn toàn khỏe lại, Hà Vân đột nhiên lại nói với anh, cô muốn đi du lịch một chuyến.
Tô Vũ Phong cũng biết gần đây chỉ ở bệnh viện an dưỡng, tâm trạng Hà Vân rất bí bách, cho nên ngay lập tức đồng ý: “Em muốn đi đâu?”.
“Em muốn về thăm nhà”.
Hà Vân khẽ mỉm cười: “Dù em không nhớ gì nữa, nhưng em vẫn muốn biết nhà mình ở chỗ nào”.
Nghe xong câu này, ánh mắt Tô Vũ Phong đột nhiên trở nên sâu thẳm, sâu đến mức không thấy đáy, chỉ còn lại mỗi một khoảng u tối mờ nhạt nhìn cô.
Có lẽ, ngay từ lúc này anh đã hiểu, nhưng không có cách gì khác.
Sau cùng Tô Vũ Phong mới thở hắt ra một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu”
“Ừ, nếu em muốn, anh sẽ đưa em đi”.
“Vậy ngày mai chúng ta đi được không? Em xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai trời nắng đẹp”.
Tô Vũ Phong khẽ cười: “Được”.
Ngày hôm sau, Tô Vũ Phong lái xe đưa Hà Vân quay về ngôi nhà nhỏ bên sườn núi của cha mẹ cô, đi cùng còn có cả Long và mấy người đàn em khác.
Sau chuyến đi Atlantic trở về, Thiên Hạ Hội bị tiêu diệt, Lâm Cảnh Kỳ quay về quản lý Đông Xưởng, Tô Vũ Phong cũng rút chân ra khỏi xã hội đen, tạm thời các bang phái xã hội đen khác không còn phải chịu sự kìm kẹp, liên tục trỗi dậy.
Bọn chúng muốn khẳng định vị thế mới của mình nên luôn tìm cách tiêu diệt Tô Vũ Phong, người đã vang danh lừng lẫy một thời trong xã hội đen.
Cho nên, thời gian này tô Vũ Phong vừa phải lo dẹp yên bọn chúng, lại vừa phải chăm sóc Hà Vân, bận đến mức ngay cả thời gian đến Đông Xưởng gặp Lâm Cảnh Kỳ cũng không có, lần này đến nhà Hà Vân cũng phải dẫn người theo cùng.
Bọn họ lái xe hơn tiếng, cuối cùng cũng đến được thôn làng nhỏ của Hà Vân.
Tô Vũ Phong lái xe hết đoạn đường bê tông, khi đến một còn đường nhỏ rải đầy đá sỏi, anh đành bỏ xe lại, cùng Hà Vân ngồi trên xe ba gác đi vào trong thôn..
Long lần đầu tiên được ngồi xe ba gác thì cứ tò mò nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, sau đó lại gãi đầu gãi tai: “Sao ở Việt Nam có cái xe này hay thế nhỉ? Xe thồ không ra xe thồ, ô tô không ra ô tô”.
Hà Vân gượng gạo cười: “Chỉ Việt Nam mới có đó.
Mui trần, thoáng mát, đi đường được vừa nhỏ vừa xấu, lại không cần phải giữ gìn sợ xước xe”.
Long cũng cười ha ha: “Chị dâu, bọn tôi từng lái xe trên đường xấu hơn rồi đấy”
“Thật hả”
“Đúng thế, bọn tôi chạy xe trên băng lở ở Atlantic, bên dưới là sông bang, thời tiết lúc đó là - độ đấy”.
“Như vậy mà cũng đi được sao?”.
“Được mà”.
Long gật đầu, ánh mắt ngời sáng đầy tự hào: “Lúc đó chị cũng tham gia đấy”.
Hà Vân không thắc mắc nhiều về chuyện này, chỉ cười cười, ánh mắt như có như không nhìn về phía Tô Vũ Phong, lại thấy anh đang trầm mặc nhìn cô.
Bọn họ ngồi hết cây số đường đất, đi bộ thêm một quãng, cuối cùng cũng đến được ngôi nhà nhỏ ở sát sườn núi.
Nhưng hiện tại, nó là không còn là ngôi nhà chứa đầy kỉ niệm ấu thơ của Hà Vân nữa , mà chỉ là một bãi đất trống hoang tàn, trên mặt đất vẫn còn đọng lại rất nhiều vết than cháy.
Tô Vũ Phong dừng bước trước sân, nhìn khung cảnh tan hoang ở đây, khẽ nói với cô: “Nhà của em”.
Hai hốc mắt của Hà Vân bất giác cay xè, đột nhiên rất muốn gọi hai tiếng “bố ơi, mẹ ơi”, giống như mỗi lần về thăm nhà trước đây, nhưng bây giờ người mất, cảnh không còn, tất cả đã trôi về dĩ vãng, không thể vãn hồi được nữa.
Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt cay đắng, gật gật đầu: “Thì ra nhà của em ở đây”.
Đáy lòng Tô Vũ Phong đột nhiên có cảm giác như bị một mũi tên bén nhọn xuyên qua, nhức đến mức ứa máu.
Anh cười, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng một vẻ bi thương mà không mấy ai có thể thấu hiểu nổi: “Ừ, nhà em ở đây, em lớn lên ở đây, trưởng thành ở đây”.
Hà Vân không đáp, chỉ lửng thửng đi vào trong, trong đầu tưởng tượng ra rất nhiều những kỉ niệm xưa cũ.
Giả như nền móng nhà này, trước đây là gian phòng khách nhà cô, bố vẫn thường nằm trên ghế mây xem tivi, mẹ ngồi trên gường buộc tóc cho cô.
Đi qua nền móng bếp, Hà Vân lại nhớ đến món bánh lúc xưa mẹ vẫn hay làm, cả nhà ngồi quay quần bên một đống lửa nhỏ, cô giơ chân sưởi chút ấm áp, lại bị bố nắm lấy, nói cái chân này thật xấu.
Những kỉ niệm trong quá khứ tựa như những mũi dao, cứ thế cứ thế đâm vào tâm khảm của cô, đau đến mức tê tâm liệt phế.
Khi đến chỗ hành lang mà Hà Vân đã nình thấy cha mẹ nằm trên vũng máu lúc xưa, cô đứng lại thật lâu, run rẩy thật lâu, cũng đau lòng thật lâu.
Cảm giác mất đi người than này thực sự đau đến tận xương tủy, cô đã trải nghiệm một lần, đến hôm nay quay lại nơi này lần nữa, cảm giác vẫn y nguyên như vậy.
Lúc này mới biết không có đau lòng nhất, chỉ có đau lòng hơn, khó chịu đến nghẹt thở.
“Vân”.
Tô Vũ Phong đi theo sau lưng cô, nhìn sống lưng đang run lên bần bật của Hà Vân, liền lo lắng hỏi “Không sao chứ?”.
Hà Vân quay đầu nhìn anh, nở một nụ cười gượng gạo: “Em không sao”.
Cô hít sâu vào một hơi, cố áp chế cho lòng mình bình tĩnh lại: “Hình như ở phái sau vẫn còn vườn, em muốn ra đó, anh có muốn đi cùng em không?”.
Trái tim Tô Vũ Phong nặng trĩu, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên.
Anh nắm lấy tay cô, ừ nhẹ một tiếng: “Anh đi cùng em”.
“Vâng”.
Tô Vũ Phong dặn dò đàn em đứng ngoài canh gác, chỉ có anh và cô đi vào khu vườn phía sau.
Hà Vân lững thững đi trước, xuyên qua mảnh vườn trồng rau trước kia, bây giờ đã phủ đầy cỏ dại, cuối cùng dừng chân trước hai ụ đất nhỏ, bên trên mọc rất nhiều hoa Sa Thạch rực rỡ.
Cô cúi đầu trước hai ụ đất này hồi lâu, cảm giác máu thịt trong tim như đang bị khoét ra, không rõ là đau đớn hay bi ai, chỉ cảm thấy bản thân đi hết một vòng, cuối cùng ngày trở lại vẫn thật nhiều cay đắng.
Cô mím môi, run run gọi ba chữ: “Tô Vũ Phong”.
Anh ngước lên nhìn cô, không ngạc nhiên với cách gọi này, vẫn mỉm cười: “Ừ”.
“Anh có biết đây là gì không?”.
“Biết”.
Tô Vũ Phong bình thản đáp : “ Là mộ của cha mẹ em”.
“Vậy anh biết tại sao bọn họ lại chết không?”.
Lần này, Tô Vũ Phong chỉ lặng im nhìn cô, không trả lời .
Hà Vân đợi một phút, hai phút không nghe được tiếng của anh, liền cười nhạt: “Nơi này rất hẻo lánh, hoang vu, nếu chưa từng đặt chân đến sẽ không tìm được đường vào”.
Cô ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh, có sự căm phẫn, có cả bi thương, và thất vọng đến tột cùng: “Tôi rất thắc mắc tại sao một người chưa từng đến đây như anh, lại có thể dẫn tôi đi một cách thành thục như thế”.
“…”
“Tô Vũ Phong, anh từng đến đây phải không?”.
Tô Vũ Phong không bất ngờ khi Hà Vân nói những lời này, nụ cười ấm áp của anh vẫn giữ nguyên trên môi, giống như đã chuẩn bị sẵn tất cả từ trước: “Em đã nhớ lại hết rồi à?”.
“Tôi hỏi anh, anh đã từng đến đây phải không?”.
Tô Vũ Phong nhìn cô, lẳng lặng gật đầu.
Một kẻ đứng đầu bang phái xã hội đen như anh tìm đến tận đây làm gì? Nhớ lại năm đó khi Tô Vũ Phong vừa xuất hiện, cha mẹ cô cũng rơi vào thảm cảnh, hai chuyện nàu vốn dĩ không liên quan đến nhau, nhưng tới bây giờ xâu chuỗi lại mới thấy nó trùng hợp đến mức khiến người ta phải sửng sốt.
Nước mắt Hà Vân không nhịn được, chậm rãi rơi xuống, sự thật quá nghiệt ngã này hoàn toàn đánh gục cô.
Hà Vân im lặng hít sâu vào một hơi, sau khi hạ quyết tâm liền rút con dao khảm kim cương mà Tô Vũ Phong đã đưa cho cô, đặt mũi dao lên ngực anh, vừa khóc vừa cười: “Từ cách đây vài hôm.
Ác mộng đó liên tục thôi thúc tôi.
Chắc là bố mẹ ở trên trời cao không muốn tôi ở bên chính kẻ đã hại chết gia đình mình nên mới báo mộng cho tôi nhiều lần như thế”.
Một cơn gió mát thổi tới, khẽ làm lay động mái tóc ngắn cùng với màu áo sơ mi của anh, Hà Vân từng yêu đến chết con người này, nhưng bây giờ, cô cũng hận đến chết Tô Vũ Phong .
“Tô Vũ Phong, là anh phải không?”.
Tô Vũ Phong không quan tâm máu đã bắt đầu chảy ra từ ngực áo mình, bàn tay anh nắm chặt lấy lưỡi dao sáng loáng của cô, da thịt nhanh chóng bị cứa đứt, máu nhỏ giọt tong tong xuống những bụi hoa Sa Thạch bên dưới.
Giọng nói của anh vô cùng bình thản: “Em nhớ ra tất cả là tốt rồi”.
“Tôi thà không nhớ ra, Tô Vũ Phong, tôi thà không nhớ gì hết”.
Lưỡi dao trên tay cô ấn xuống da thịt của Tô Vũ Phong, mùi máy càng lúc càng nồng, gương mặt người đàn ông kia càng lúc càng bình thản, khiến Hà Vân như muốn phát điên.
Nếu Tô Vũ Phong không làm, chắc chắn anh sẽ không giữ vẻ mặt trời sụp cũng không suy chuyển như thế, Nhưng cái cô ước, chính là anh không làm!
“Anh cũng hy vọng em đừng nhớ lại, cứ thế sống hết cuộc đời ở bên anh”.
Tô Vũ Phong mỉm cười rất nhẹ nhàng: “Nhưng đến bây giờ anh nhận ra, như thế là không công bằng với em”.
“Anh cũng biết không công bằng sao? Tô Vũ Phong, anh giết cha tôi, mẹ tôi, chỉ trong vòng một đêm anh biến tôi thành mồ côi, không còn nhà để về.
Tô Vũ Phong, anh cũng biết thế là không công bằng sao?”.
“…”
“Tôi không chịu được nỗi đau mất cha mẹ nên mới đến Bentu, tôi muốn học chút bản lĩnh để trả thù cho cha mẹ.
Nhưng rồi sao?”.
Nước mắt Hà Vân rơi đầy mặt, cổ họng như bị ai thò tay vào cào xé, bỏng rát và chua sót đến mức ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn: “Tôi đến Bentu gặp lại chính kẻ thù của mình mà không biết.
Còn yêu anh, làm người của anh, trước khi đến Atlantic còn muốn sống bên cạnh anh đến hết đời.
Tô Vũ Phong, cha mẹ tôi ở trên trời cao biết được chuyện này, chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
Tôi cũng không bao giờ tha thứ được cho bản than mình”.
Tô Vũ Phong chưa từng mất đi cha mẹ, nên không thể thấu hiểu cảm giác của Hà Vân, nhưng mỗi giọt nước mắt của cô đều tựa như từng mũi thương sắt nhọn đâm vào tim anh.
Anh hiểu, cô sẽ không tha thứ cho anh, mà chính anh cũng sẽ không tha thứ được cho bản thân mình!
“Nếu giết anh có thể làm em thấy nhẹ nhỏm, vậy thì em giết đi”.
“Tô Vũ Phong, anh tưởng tôi không dám giết anh sao?”.
“Đâm ở đây không chết được”.
Anh giữ tay cô, thẳng thừng rút phựt dao ra, lại nắm đôi bàn tay đó nhắm vào tim anh, dùng lực đâm thẳng xuống: “Một dao đâm thẳng vào tim, như thế mới giết được người mình muốn giết, đừng nhân nhượng”.
Hà Vân kinh hoảng nhìn máu trào ra dưới mũi dao mình rồi lại ngước nhìn sắc mặt vì mất máu mà bắt đầu tái đi ở Tô Vũ Phong, miệng cứng ngắt không thốt ra được câu gì, chỉ có nước mắt cứ thế lăn dài trên má.
“Anh… anh…”.
Mãi mấy giây sau, cô mới lắp bắp nói ra được mấy chữ.
Tô Vũ Phong không đáp, chỉ im lặng nhìn cô.
Máu của anh chảy rất nhiều xuống những khóm hoa Sa Thạch bên dưới, nhiều đến nỗi chảy đến cả hai ngôi mộ nhỏ ngay phía sau, cá thế thấm xuống đất.
Tô Vũ Phong vẫn giữ một vẻ mặt nhẹ tênh như gió, phút cuối chỉ có thể nói mỗi hai từ: “Đừng khóc”.
“Tại sao như vậy chứ? Tô Vũ Phong, tại sao như vậy chứ?”.
Hà Vân liên tục lắc đầu: “Một đời một kiếp quá xa xôi… Tô Vũ Phong”.
Tạm biệt!
Đời này kiếp này, không ngày gặp lại!
HẾT