Phương Vy thấy cái gã trước mặt đã cắn câu, trong lòng cảm thấy rất muốn cười một cái, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra tỉnh bơ đáp: "Anh?"
"Đúng, tôi".
Minh Trạch nghiêm túc khẳng định lại lần nữa: "Tôi đẹp trai hơn hắn, cơ bắp vạm vỡ hơn hắn, cao hơn hắn, còn…".
Nói đến đây, anh ta mới chợt nhớ đến vài ngày trước có một người đàn em cứ ở bên cạnh thao thao bất tuyệt, nói phụ nữ ấy à, không phải là yêu cơ thể vạm vỡ nhất đâu, bọn họ yêu tiền nhất.
Minh Trạch không biết gã kia giàu có thế nào, nhưng nhìn quần áo trên người hắn cũng toàn hàng đắt tiền, mà anh ta, chỉ mặc một bộ vest đen bình thường thôi.
Không thể nói giàu hơn hắn được.
Phương Vy thấy Minh Trạch chần chừ mãi không nói tiếp mới khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn anh ta: "Còn gì nữa?"
"Còn…".
Minh Trạch nhất thời không biết phải đáp thế nào, cuối cùng lại nói mấy lời vô sỉ: "Trên giường còn dẻo dai hơn hắn".
Nghe đến đây, Phương Vy không nhịn được buột miệng cười thành tiếng.
Minh Trạch xấu hổ đỏ ửng mặt, cau có quát lên: "Cô cười cái gì?"
"Tôi cười anh đấy".
Thấy anh ta xấu hổ, Phương Vy càng cười đến chảy nước mắt: "Anh đẹp trai hơn hắn, tôi công nhận, cơ bắp vạm vỡ hơn hắn, tôi công nhận, cao hơn hắn cũng có.
Nhưng mà anh không biết à? Đàn ông càng vạm vỡ thì lò xo càng bé.
Còn dám nói trên giường dẻo dai hơn hắn? Tôi thấy anh chưa nổi một phút đã xách quần đứng dậy thì có".
"Cô nói gì?".
Minh Trạch bị chọc vào sĩ diện đàn ông, nổi khùng lên định thanh minh.
"Tôi nói anh chưa nổi một phút".
"Được".
Anh ta nghiến răng, lao lại tóm lấy tay Phương Vy: "Tôi cho cô kiểm nghiệm".
Nói xong liền lôi xềnh xệch cô lên xe, cũng may ban nãy cùng Long đến đây, Minh Trạch lái xe, giờ chìa khóa vẫn nằm trong tay anh ta.
Phương Vy bị bàn tay lớn của Minh Trạch nắm lấy thì cả người liền như bị điện giật, tay anh ra rất thô, có nhiều vết chai, nhưng lại vô cùng có lực, nếu không muốn nói là vững chãi như sắt thép.
Có vài lần cô thử vằng ra, nhưng lại không thể giằng được, cứ như thế bị Minh Trạch lôi ấn vào trong xe.
Lúc anh ta dẫm chân ga lái đi, Phương Vy mới cuống quít kêu lên: "Anh làm gì thế hả? Thả tôi xuống, thả tôi xuống".
"Không phải cô nói tôi chỉ được một phút sao? Đi kiểm nghiệm mà cô vẫn chưa vừa lòng nữa hả?"
"Ai nói tôi muốn kiểm nghiệm với anh hả?"
"Nếu cô không kiểm nghiệm thì để tôi tự chứng minh".
Minh Trạch vẫn không giảm tốc độ, mắt nhìn thẳng về phía trước, kiên quyết nói: "Tôi tự chứng minh cho cô xem, được chưa?"
Phương Vy suýt nữa thì bật cười thêm lần nữa.
Thực ra cô đã chờ giây phút để Minh Trạch tự chứng minh từ lâu rồi, ngay từ lần gặp anh ta ở quán Bar này, Phương Vy đã muốn Minh Trạch biết thế nào là đàn bà trên đời này c.hế.t hết, anh ta cũng không thèm cô.
Minh Trạch, hôm nay là tự anh ta chui đầu vào rọ, tự anh ta vả mặt mình.
Để xem, sau khi bị cô ăn xong, anh ta có còn dám nói câu đó hay không!
"Được".
Phương Vy giả vờ hừ lạnh một tiếng: "Cẩn thận chưa ra đến chợ đã hết tiền".
"Sh.it"
Minh Trạch lái xe một mạch đến khách sạn lớn nhất ở thành phố C, lại sợ Phương Vy chê mình không có tiền nên lấy hẳn một phòng tổng thống, việc thanh toán, nếu thiếu thì ngày mai gọi Long đến cứu mạng là được.
Có điều, lúc kéo Phương Vy vào đến phòng thì đột nhiên anh ta lại chẳng biết phải làm gì trước tiên.
Cả đời Minh Trạch tung hoành khắp nơi cùng Tô Vũ Phong, nhưng đã biết đến mùi ở phòng tổng thống xịn thế này đâu chứ?
Phương Vy thấy anh ta lúng ta lúng túng mới thản nhiên nói một tiếng: "Sao thế? Anh sợ rồi à?"
"Sợ cái gì?".
Minh Trạch nhăn mặt chống chế: "Tôi phải đi tắm trước, cô cứ ở đó đợi tôi".
"Được thôi".
Sau đó, Minh Trạch bỏ vào phòng đi tắm, nhưng cái gã này lần đầu tiên chuẩn bị chung đụng xác thịt với phụ nữ nên tắm rất lâu.
Minh Trạch sợ mình không sạch nên chỗ nào cũng kỳ cọ kỹ càng, còn lần đầu dùng đến sữa tắm.
Anh ta tắm đến khi cả người thơm nức mới đi ra, nhưng người con gái kia có lẽ chờ lâu quá nên đã ngủ mất rồi.
Phương Vy thực ra hôm nay đã đến từ sớm, cô uống khá nhiều, chờ đến khi Minh Trạch đến thì đã ngà ngà rồi.
Giờ đợi anh ta tắm tiên như vậy thì mí mắt không chịu nổi, vừa ngồi xuống ghế đã lăn ra ngủ ngay.
Minh Trạch thấy cô nửa nằm nửa ngồi ở ghế, cả người co như con tôm, đột nhiên lại cảm thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác thương thương khó diễn tả.
Anh ta đi lại gần, nhìn nhìn Phương Vy một lúc, sau đó không đánh thức cô mà chỉ bế Phương Vy đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận lại cho cô.
Minh Trạch xưa nay đi theo Tô Vũ Phong, luôn được đại ca dạy dỗ, là đàn ông muốn chơi sao cũng được, nhưng phải có trách nhiệm với người phụ nữ của mình.
Cho nên suốt nhiều năm nay, anh ta không dám đụng đến đàn bà ở Đông Xưởng, Minh Trạch hiểu một khi đã động đến phụ nữ, bản thân phải tự có trách nhiệm với người ta.
Mà anh ta thì… trước mắt còn chuyến đi đến Atlantic, chẳng biết sống c.hế.t sẽ ra sao, cho nên lúc này Minh Trạch bỗng dưng chùn bước.
Anh ta không muốn động đến Phương Vy, làm tổn thương đến cô, ban nãy có lẽ bị rượu và mấy lời nói kia kích thích nên mới đưa ra quyết định đường đột như thế.
Nhưng nếu hôm nay Phương Vy trở thành người của anh ta rồi, một mai anh ta không trở về nữa, ai sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô chứ?
Minh Trạch nghĩ đến đây, lại đứng dậy định bỏ đi.
Nhưng khi nghĩ Phương Vy nằm ngủ ở nơi này một mình, cảm thấy không yên tâm nên cuối cùng đành ở lại.
Anh ta ngồi bên giường nhìn cô, gương mặt của Phương Vy xinh đẹp giống như chị dâu, nhưng lại có vẻ sắc sảo hơn, cái môi cong cớn kia hàng ngày vẫn thường hay cãi nhau với Minh Trạch, bây giờ khi ngủ vẫn không chịu mềm xuống.
Anh ta thực sự rất muốn cắn nó một cái!
Minh Trạch nghĩ nghĩ một hồi, lại thấy người nóng lên, cuối cùng lại đi tắm lần nữa, khi đi ra trời đã bắt đầu chuyển lạnh, anh ta lại không biết sử dụng điều hòa ấm trong phòng tổng thống, cho nên đành phải trèo lên giường nằm cạnh Phương Vy.
Nhưng lần đầu nằm cạnh phụ nữ, anh ta vẫn không tài nào ngủ nổi!
Minh Trạch thức đến gần giờ sáng, cuối cùng mới thấy Phương Vy khẽ cựa quậy.
Cô xoay người, theo phản xạ liền quay sang ôm lấy anh ta.
Cả người Minh Trạch phút chốc cứng đờ như tượng đá.
Mà Phương Vy lúc này cũng nhận ra hình như bên cạnh mình có thứ gì đó sai sai, cô mở mắt ra, liền thấy vẻ mặt Minh Trạch đang cứng ngắc nhìn chằm chằm mình.
Phương Vy thiếu điều muốn nhảy dựng lên, tuy nhiên, nhớ đến mục đích của mình, cô lại nói: "Làm gì thế? Anh đưa tôi đến đây để ngồi nhìn tôi cả đêm thế này à?"
"Không muốn đánh thức cô ngủ".
"Tôi bảo này anh Trạch".
Phương Vy vỗ vỗ vòng eo rắn chắc của Minh Trạch, giọng điệu thản nhiên: "Không phải anh chưa đến chợ đã hết tiền, mà là anh không được phải không?".
Minh Trạch há hốc miệng, định nói, nhưng Phương Vy đã cướp lời: "Không sao, tôi sẽ không tiết lộ với ai đâu.
Nhưng mà từ giờ ở bệnh viện phiền anh đừng trêu chọc mấy bạn y tá trẻ tuổi nữa, lỡ đến khi người ta đòi mà anh không đáp ứng được, chuyện này sẽ bị lộ ra ngoài đấy".
"Cô nói lại lần nữa xem".
"Tôi nói anh không được, sao? Không đúng…"
Phương Vy còn chưa nói hết câu thì bờ môi Minh Trạch đã nhanh chóng áp xuống, ngậm chặt lấy môi cô.
Anh ta hôn rất cuồng dã và thô bạo, làm Phương Vy đau, nhưng thông qua cử chỉ trúc trắc của anh ta, Phương Vy cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ biết méo miệng cười khổ.
Thì ra chưa biết hôn nên mới dùng lực mạnh như vậy.
Để bà đây dạy anh!
Phương Vy kéo đầu Minh Trạch xuống, nhẹ nhàng đưa lưỡi vào khoang miệng anh ta trêu đùa, Minh Trạch bị hành động này của cô làm cho ngây ngốc, cảm giác như toàn thân bị sét đánh, xúc cảm đê mê không nói được nên lời.
Anh ta vừa hôn vừa vội vã cởi váy áo của Phương Vy, cô cũng nhanh chóng luồn tay lôi kéo thắt lưng của Minh Trạch.
Hai người vội vã đến mức cuống quít, chẳng bao lâu sau, trên người đã không còn một mảnh vải.
Lý trí của Minh Trạch rất nhiều lần gào thét: Dừng lại, dừng lại, đại ca nói phải có trách nhiệm với người ta.
Nhưng bản năng của anh ta vẫn liên tục làm như không nghe thấy, điên cuồng lần mò sờ soạng trên cơ thể Phương Vy.
Bầu ngực size XXL của cô bị anh ta nhào nặn đến phát đau, nhưng sự đau đớn này Phương Vy chưa từng được trải nghiệm, thành ra lại kích thích đến hoang tàn.
Hai người lao vào nhau như thiêu thần, không phải chưa đi chợ đã hết tiền, cũng không phải một phút, Minh Trạch không rõ mình đã làm bao nhiêu lâu, bao nhiêu lần, chỉ biết cho đến tận khi trời đã tờ mờ sáng, Phương Vy nằm dưới thân anh ta yếu ớt rên rỉ nói dừng lại, anh ta mới miễn cưỡng chịu nghe lời cô, nằm xuống ôm người phụ nữ trong lòng đi ngủ.
Trong lúc Phương Vy nửa mê nửa tỉnh, cô nghe Minh Trạch lẩm bẩm nói: "Đại ca tôi nói phải có trách nhiệm với người phụ nữ của mình, đồ bác sĩ đanh đá, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em".
Phương Vy mỉm cười: "Không phải anh nói đàn bà trên đời này có c.hế.t hết, anh vẫn không thèm tôi sao?".
"Vớ vẩn, tôi nói lúc nào chứ…"
Trong khi đó, sau khi rời khỏi hòn đảo nhỏ đầy thơ mộng kia, Tô Vũ Phong cùng Hà Vân định trở về thành phố C thì nghe tin báo tình hình chú Ba đột nhiên chuyển nặng, sáng sớm nay khi tỉnh táo được một chút, ông ấy chỉ nhắc đi nhắc lại một câu: Muốn gặp Tô Vũ Phong.
Tô Vũ Phong vội vã quay xe trở lại Vân Sơn, trên đường đi, Hà Vân thấy sắc mặt của anh không tốt mới lên tiếng động viên:
"Không sao đâu, chắc chú Ba nhớ anh thôi, anh đừng lo lắng quá".
"Bình thường chú Ba tỉnh lại, sẽ chỉ hỏi anh có về không.
Lần này, chú ấy nói muốn gặp anh".
Tô Vũ Phong hiểu điều này có ý nghĩa gì, đã xác định từ trước nên anh không bất ngờ, chỉ là cảm thấy hơi vội vàng: "Anh chỉ sợ quay về không kịp".
Hà Vân lặng lẽ quay sang tựa đầu vào vai anh, khẽ nói: "Em nghĩ chú Ba muốn gặp anh, nhất định sẽ chờ được đến khi anh trở về".
Tô Vũ Phong nghiêng đầu nhìn cô, lúc này nếu không vội, chắc chắn sẽ ôm cô một cái.
Người phụ nữ của anh, lúc nào cũng luôn ở bên anh.
Hai người đi chừng mười phút đã quay về được biệt thự trong lòng Vân Sơn, lúc Tô Vũ Phong cùng Hà Vân đi vào, chú Ba đã yếu lắm rồi.
Ông ta thở không ra hơi, cả người đã tím ngắt, khi nghe tiếng Tô Vũ Phong gọi mình phải cố gắng lắm mới có thể mở được mắt ra.
Thấy Tô Vũ Phong, sắc mặt u ám của ông ta như bừng sáng, chú Ba mấp máy môi, há miệng rất lâu mới có thể nói một chữ: "Phong".
"Chú Ba, cháu ở đây".
Tô Vũ Phong ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ chú Ba: "Không sao rồi, không sao rồi.
Chú đừng cử động, mất sức".
Chú Ba yếu ớt lắc đầu: "Chú… không còn… bao lâu nữa".
Ông ta có thể duy trì đến ngày hôm nay, lại có thể tỉnh dậy một lần cuối cùng, có lẽ phải cảm ơn Hà Vân một tiếng.
Chính vì được tiêm thuốc do cô điều chế, cho nên chú Ba mới có thể gắng gượng nốt lần này.
"Chú Ba, đừng nói vậy".
Ông ta nắm chặt tay Tô Vũ Phong: "Chu… Tước… được chôn… dưới… cột nhà lớn… trong đại bản doanh… của Uy…"
Khi chú Ba nói đến đây, Tô Vũ Phong đột ngột quay đầu ra cửa, bàn tay nhanh như chớp rút súng bắn về phía tên vệ sĩ đang đứng ở bên ngoài.
Hà Vân và cả chú Ba bị hành động này của anh dọa sợ.
Đám đàn em nghe tiếng súng cũng vội vã xông lên, ngay lập tức bao vây phòng bệnh của chú Ba.
Một người kiểm tra mạch đập trên cổ của tên vệ sĩ bị trúng đạn kia, thấy hắn không còn thở liền ngẩng đầu hỏi Tô Vũ Phong: "Đại ca, hắn là người của chúng ta.
Sao anh…".
"Phản rồi".
Tô Vũ Phong hừ lạnh một tiếng, bình thường khi anh nói chuyện, đàn em chỉ có thể canh gác, không ai được phép đến gần như gã vừa rồi.
Cho nên chỉ có thể có một câu trả lời: Hắn là nội gián.
Đám đàn em của Tô Vũ Phong thấy vậy thì sắc mặt bất chợt tối sầm, vội vã quỳ xuống: "Đại ca, bọn em không biết hắn là nội gián.
Đại ca, anh phạt bọn em đi"
"Mau ra ngoài hết đi".
Không có bọn Minh Trạch ở đây, cũng không còn A Mẫn, không có ai quản lý những người này, phát hiện ra nội gián muộn cũng không có gì là lạ.
Đám đàn em thấy anh nổi giận liền ngay lập tức kéo xác tên kia lui ra ngoài, chia nhau canh phòng cẩn mật.
Chú Ba lúc này cũng phát hiện ra lời nói của mình đã lọt ra ngoài, lại càng thêm hốt hoảng nhìn Tô Vũ Phong.
Anh không đợi ông ấy lên tiếng đã nói trước: "Chú Ba yên tâm, cháu hứa với chú, cháu sẽ lấy được Chu Tước".
"Phong".
Giọng ông ta thều thào, như thở không ra hơi nữa: "Thiên Hạ Hội… không phải… tầm thường… cháu… cháu phải… cẩn thận".
"Cháu biết, cháu biết".
Tô Vũ Phong gật đầu: "Chú đừng lo".
"Atlantic là nơi… đi dễ… khó về…nếu không… thì từ bỏ… xã hội đen đi… tìm một nơi… ẩn náu… cứ thế…".
Nói đến đây, ánh mắt của chú Ba nhìn về phía Hà Vân đang đứng sau Tô Vũ Phong, yếu đến nỗi hô hấp co rút: "Cứ thế… lấy vợ… sinh con.
Đừng sống… một cuộc đời… như… chú Ba".
"…"
"Phong… mạng sống… mới là… quan trọng nhất…"
"Vâng, chú Ba, cháu biết".
Ông ta dùng đôi bàn tay gầy guộc của mình nắm chặt lấy bàn tay lớn của Tô Vũ Phong, một chú Ba của Đông Xưởng vang danh một thời, bây giờ chỉ như một ông già hom hem yếu ớt, sắp không chịu nổi nữa: "Phong… xin… lỗi vì lúc trước… đã…".
Chú Ba nói đến đây, lại ho khan không ngừng, Tô Vũ Phong vỗ vỗ lưng ông ta, liên tục nói ông ta giữ sức, không nên nói chuyện nữa, nhưng chú Ba vẫn lắc đầu: "Xin lỗi… đã đối xử không tốt… với con".
"Không sao, cháu không trách chú Ba.
Chú Ba, được rồi, giữ sức được không?"
"Phong… cảm ơn con…”
“...”
“Chú Ba mong con...”.
Chú Ba giương đôi mắt đục ngầu về phía Hà Vân, gắng gượng chút hơi tàn cuối cùng để thốt ra ba chữ: “Sống… hạnh phúc".
Chú Ba nói xong câu này liền ho một trận dữ dội, ho đến mức phun ra một ngụm máu lớn, Hà Vân vội vàng chạy đến bên cạnh sơ cứu cho ông ta, nhưng chú Ba lại dùng bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay cô, cứ thế trút hơi thở cuối cùng trong tay của hai người.
"Chú Ba…".
Hà Vân thấy ông ta không còn thở liền hoảng hốt gọi: "Chú Ba".
Ông ta không đáp lời nữa, lồng ngực không còn hơi thở, Hà Vân mở to mắt kinh ngạc quay sang, lại thấy sắc mặt của Tô Vũ Phong rất bình thản: "Chú ấy đi rồi".
"Phong"
"Đi nhẹ nhàng thế này đúng như ước nguyện của chú ấy”.
Anh không nhìn cô, chỉ vỗ vỗ bàn tay của chú Ba đang nắm chặt tay mình:
“Chú Ba, không sao rồi, đến lúc nghỉ ngơi được rồi"..