Hà Vân không thể nhớ nổi mình đã vào trong nhà như thế nào, chỉ biết kể cả khi Tô Vũ Phong bế cô lên, nụ hôn của anh không rời khỏi môi cô, cứ thế đắm say đến tận khi lưng Hà Vân chạm đến ga giường mát lạnh trong phòng ngủ, cô mới giật mình nhận ra cơ thể mình đã gần như mềm nhũn ra trong vòng tay của anh rồi.
Mà Tô Vũ Phong dường như cũng phát hiện ra điều này, nụ hôn như mưa giông bão giật của anh bất chợt dừng lại.
Tô Vũ Phong nhìn gương mặt đỏ ửng của Hà Vân dưới ánh đèn, ánh mắt sạch sẽ của cô hiện tại như bị phủ một tầng sương mỏng, sự mềm mại yêu kiều này khiến cổ họng của ai đó bất giác trở nên khô khốc.
Anh nâng tay cô lên, khẽ hỏi một câu: "Có thích không?".
Hà Vân ngây ngốc gật gật đầu.
Có lẽ tất thảy phụ nữ trên đời này chỉ cần nhận được một món quà của Tô Vũ Phong thôi, cũng đã sung sướng phát điên rồi, đừng nói đến kim cương hồng quý giá như vậy: "Anh tặng bất kỳ thứ gì em đều thích".
"Cái miệng này càng lúc càng dẻo".
Hà Vân tủm tỉm cười, vươn tay vuốt ve sườn mặt góc cạnh của anh: "Anh đã lấy cái này trước khi đài tế sập xuống phải không? Lúc mà em đẩy anh mà anh nhất quyết không đi".
Tô Vũ Phong gật đầu: "Lúc đầu anh không quan tâm đến giá trị của kim cương, nhưng sau khi nghe thủ lĩnh Sentinel nói kim cương hồng là tín vật ước định, anh quyết định sẽ lấy một viên".
"Đừng nói lúc đó anh đã thích em rồi đấy nhé".
Hà Vân vẫn còn nhớ nụ hôn điên cuồng trong đài tế sụp đổ khi đó, việc Tô Vũ Phong làm đầu tiên không phải là chạy trốn mà là hôn cô.
Lúc ấy vốn nghĩ chỉ là cảm xúc nhất thời, đến hôm nay mới biết, có những thứ không phải bỗng dưng mà đến.
Tô Vũ Phong cười cười, ánh mắt anh ngời sáng, phản chiếu hình ảnh của Hà Vân nằm dưới giường: "Hành động khi đó vẫn chưa đủ để chứng minh hả?".
"Chưa đủ".
Hà Vân thành thật nhìn anh, bàn tay lặng lẽ dời xuống khuôn ngực rộng lớn của Tô Vũ Phong.
So với tất thảy, giữa hai người chỉ dừng lại ở nụ hôn thôi vẫn là chưa đủ, cô thực sự muốn ở bên anh, chân chính là của anh.
Cái Hà Vân sợ nhất, chính là anh lại bỏ rơi cô lần nữa, nhưng không phải là vứt bỏ như lúc trước, mà là sợ sau khi đến Atlantic, anh hoàn toàn không có ngày trở về.
Đã như vậy thì chi bằng cứ hết mình một lần vào đêm nay, cô phải ràng buộc anh, để anh nhớ rõ, anh còn có người phụ nữ thuộc về anh, nương tựa anh, chờ anh bảo vệ.
Mà Tô Vũ Phong nghe xong câu này thì huyết quản bỗng trở nên sôi sục, anh lẳng lặng hít vào một ngụm khí lạnh rồi cúi đầu nhìn Hà Vân, nhìn rất lâu, rất lâu, nội tâm dường như đang phải kịch liệt đấu tranh giữa tiếp tục và dừng lại.
Cô nhận ra được sự phân vân của anh, cuối cùng kiên định nhắc lại một lần nữa: "Chưa đủ".
Lý trí của Tô Vũ Phong hoàn toàn tuột dốc, anh không thể tiếp tục kìm nén, lập tức lại điên cuồng tìm kiếm môi cô.
Lần này, nụ hôn như mưa của anh kịch liệt tung hoành trên bờ môi của Hà Vân, cô cũng ôm siết lấy anh, điên cuồng hôn trả.
Trong những thăng trầm hỗn loạn, Hà Vân dường như đã mất sạch kiên nhẫn, vội vã đưa tay lên cởi từng cúc áo của Tô Vũ Phong.
Cởi được hai cúc, cô thấy quá vướng víu, liền bực bội dùng lực xé toạc ra.
Khi khuôn ngực trần ấy hiện ra ngoài ánh sáng, Hà Vân hài lòng sờ những vết sẹo ngang dọc trên trên da thịt anh, đột nhiên lại có cảm giác đàn ông trên đời này, có lẽ chỉ quyến rũ đến thế này là cùng.
Là một đại ca của bang phái lớn, từng dùng một Song Mâu Xoa huỷ diệt rắn Titanoboa, từng cứu cô ở trong đài tế, từng rất rất nhiều lần mang cái mạng nhỏ của cô từ quỷ môn quan trở về.
Anh là Tô Vũ Phong vang danh một cõi.
Anh cũng là người đàn ông của cô, khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, cơ bắp không quá lớn nhưng rắn chắc, lại có những vết sẹo như minh chứng cho cuộc sống đầy rẫy sóng gió và oai hùng!
“Anh cũng cảm thấy chưa đủ”.
Trong lúc hơi thở hỗn loạn hoà quyện, cô nghe thấy âm thanh của anh vấn vít lên ngay bên tai mình.
Hà Vân mỉm cười, ngón tay miết trên da thịt trên da thịt anh, cảm nhận được sự ấm nóng từ trái tim ấm Tô Vũ Phong lan đến cơ thể mình: “Nếu thế thì anh tiếp tục đi”.
Tô Vũ Phong cảm thấy máu trong người mình như bị đun đến sôi trào đến nơi, ngón tay anh chậm rãi vuốt ve dọc eo của Hà Vân, sau đó lại vòng qua vùng bụng phẳng phiu, cuối cùng mới trượt lên trên rồi đặt ở nơi đỉnh đồi căng tràn sức sống của cô, nhẹ nhàng nhào nặn.
Toàn thân mình như bị điện giật, cô là bác sĩ, những cảm giác kích thích này vốn đã được học qua từ lâu, nhưng bây giờ đích thân được trải nghiệm mới biết xúc cảm gần gũi này tại khiến người ta bải hoải rệu rã không nói được nên lời.
Cô cảm thấy không chịu nổi, từ cơ thể đến trái tim đều nóng ran lên, sờ đâu những có cảm giác như phải bỏng.
Nhưng tại cô không nghĩ được gì nhiều, chỉ muốn người đàn ông bên trên nhanh chóng lấp đầy sự trống rỗng trong cô, nhanh chóng làm dịu đi cơn nóng của cô.
Mà Tô Vũ Phong lúc này càng lúc càng mất khống chế, hai mắt anh dần dần mờ đi, cảm thấy dùng tay vẫn không đủ, liền dứt khoát cúi xuống, miệng tham lam ngậm lấy nụ hoa nhỏ xinh kia của Hà Vân.
Lúc này, anh thực sự giống như một đứa trẻ mới khám phá ra một món đồ chơi thú vị, còn tâm tình của người phụ nữ trong lòng anh thực sự đã phiêu tán đến phương trời nào rồi.
Hà Vân sờ những vết sẹo trên bụng Tô Vũ Phong, lại nhớ đến lần đầu gặp anh, lúc đó anh không nói không rằng một tiếng đã dí súng vào eo cô, dọa g.iế.t cô.
Lần thứ hai, anh cứu cô giữa bãi mìn ở Đông Xưởng, cô nói sẽ làm người của anh, còn anh, đánh với Lâm Cảnh Kỳ một trận sống c.hế.t để bảo vệ người của mình.
Lần thứ ba, khi đến Sentinel, anh dùng tay không giữ lại một mũi tên, vừa vặn cứu cô một mạng.
Lần thứ tư, giữa trùng trùng hiểm nguy trong đài tế, anh đã âm thầm lấy được tín vật ước định, hôm nay mang đến đeo vào tay cô.
Lần thứ tư gặp lại, anh nói: Sẽ không buông tay.
Đoạn tình cảm này ban đầu chính là doạ đánh doạ g.iế.t, sau cùng chính người nói ra những lời ấy lại hết lần này đến lần khác cứu cô.
Món nợ ân tình này Hà Vân có trả cả đời cũng không thể trả hết cho Tô Vũ Phong, chỉ có thể không buông tay.
Dù tương lai thế nào, dù anh có là đại ca của một bang phái xã hội đen, sống cuộc sống liếm máu trên đầu lưỡi dao, dù ở bên cạnh anh không rõ có ngày mai hay không, nhưng cô vẫn sẽ một mực như thế.
Bởi vì đời này kiếp này, chỉ có một Tô Vũ Phong mà thôi!
Hà Vân xúc động ôm siết lấy tấm lưng trần rộng lớn của Tô Vũ Phong, khi vật ấm nóng của anh đặt giữa đùi cô, giọng của anh khàn khàn rơi xuống đỉnh đầu:
"Có được không?".
Cô rất muốn nói: Được, Tô Vũ Phong, em muốn chân chính trở thành người phụ nữ của anh.
Nhưng những lời như vậy thực sự rất khó thốt ra miệng, cuối cùng, Hà Vân lựa chọn không đáp, chỉ kéo cổ anh xuống, dùng nụ hôn để thay cho câu trả lời.
Tô Vũ Phong vì những hành động này của cô mà dường như đã chạm đến giới hạn cuối cùng, anh hít sâu vào một hơi, thắt lưng khẽ động, ấn hông một cái, hoàn toàn xuyên qua lớp màng mỏng manh đó.
Sự đau đớn vì bị xé rách khiến Hà Vân đau đến mức cơ thể như bị tách ra làm đôi, cô bấu chặt lấy vai anh, toàn thân run rẩy, tuy nhiên, cô vẫn kiên trì cắn chặt môi nhất quyết không kêu lên một tiếng.
Tô Vũ Phong lúc này cũng đột nhiên phát hiện ra có thứ gì đó âm ấm chảy xuống đùi cô, liền hốt hoảng định rút ra, nhưng Hà Vân vừa thấy anh nhúc nhích, liền túm chặt lấy tay anh:
"Đừng cử động".
Tô Vũ Phong nhìn gương mặt tái mét của cô, trong lòng đột nhiên trào dâng một niềm thương xót mãnh liệt: "Đau lắm không em?".
"Không đau".
Hà Vân kiên quyết lắc đầu: "Nhưng nếu anh từ bỏ, em còn đau hơn".
Về chuyện này, Tô Vũ Phong hoàn toàn không có kinh nghiệm, anh chỉ làm theo bản năng, nhưng khi thấy người phụ nữ của mình đau thế này, đột nhiên anh lại chùn bước.
Tuy nhiên, bởi vì Hà Vân kiên quyết muốn tiếp tục nên anh chỉ có thể dùng hành động để dỗ dành cô.
Tô Vũ Phong cúi xuống hôn lên mắt của Hà Vân, hôn trán, hôn môi, sau đó vòng qua tai, cứ như vậy cho đến khi thân thể cô thả lỏng, anh mới tiếp tục luật động.
Sau khi sự đau đớn tan dần dần tan đi, niềm khoái cảm như từng cơn mưa nhỏ từ từ thấm xuống, Hà Vân ôm lấy Tô Vũ Phong, ban đầu còn nhất quyết cắn môi đè nén, một lát sau cuối cùng cũng bị sự thâm tình của anh đánh tan toàn bộ phòng tuyến, khóe miệng cô ngâm nga theo từng tiết tấu của anh, cảm nhận sự giao thoa tuyệt vời giữa thể xác và linh hồn, xúc cảm dường như bị nhấn xuống tận thiên trường địa cửu.
Cô mở mắt nhìn từng lần lên xuống của Tô Vũ Phong, nhìn từng giọt mồ hôi đong đưa nơi thái dương anh, lại nhìn từng múi cơ bụng cuồn cuộn của anh mỗi lần luật động, đột nhiên lại cảm thấy ngay cả khi làm những việc thân mật thế này, Tô Vũ Phong cũng quyến rũ hơn bất kỳ người đàn ông nào trên đời này.
Yêu anh và có được anh, chắc hẳn là một điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời nhiều đau thương của Hà Vân.
Ngay cả lúc này, cô vẫn có cảm giác như mình đang mơ một giấc mơ, ngọt ngào đến mức khắp từng tế bào đều như say rồi.
Anh thấy cô ngây ngốc nhìn mình mới ấn hông thật sâu một cái, sau đó lại cúi xuống hôn lên môi Hà Vân: "Đừng nhìn anh…".
"…"
"Anh không kiềm chế tốt như em tưởng đâu".
Hà Vân liếm liếm khóe môi, cười đến phong tình vạn chủng: "Không cần anh kiềm chế…"
"Anh sợ làm đau em".
"Phong…".
Cô khẽ kêu tên anh, giọng nói mềm mại như làn nước: "Em không đau…".
Trong đêm tối, cô nghe tiếng anh hít sâu vào một hơi, Tô Vũ Phong ôm cô vào lòng, hoàn toàn mất sạch kiểm soát, tấm lưng trần bắt đầu tăng lực rồi luật động nhanh dần, sau đó lại như vũ bão tấn công dồn dập.
Sự mạnh mẽ của anh khiến thân thể Hà Vân lắc lư như một con tàu chòng chành đang phải cưỡi sóng vượt gió trên mặt biển rộng lớn, toàn bộ lý trí của cô cũng đã bay lên chín tầng mây.
Cô cong chân để anh mặc sức muốn mình, cứ như vậy chẳng biết qua bao lâu, một cơn khoái cảm như thủy triều thổi quét từ bụng dưới đột ngột xông lên, sau đó điên cuồng nhấn chìm con tàu đó.
Tình yêu, có đôi khi tuyệt vời như thế, khiến người ta sa chân lạc lối!
Một đêm dài hỗn loạn, đến sáng ngày hôm sau tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã lên cao quá đầu người rồi.
Hà Vân mở mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh vẫn còn đang say ngủ, hai hàng mi dài khép lại cong cong như phiến lá, lúc này, một Tô Vũ Phong đầy khí chất mạnh mẽ của xã hội đen trông hiền lành như một thanh niên trẻ tuổi bình thường, đẹp trai và đáng yêu đến mức Hà Vân không nhịn được, rất muốn hôn một cái.
Nhưng, cô lại sợ đánh thức anh, cho nên cuối cùng lại đành thôi.
Hà Vân đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì cả người đột nhiên bị kéo vào lồng ngực một người, Tô Vũ Phong gác cằm lên đỉnh đầu cô, lười biếng không mở mắt mà chỉ dùng giọng mũi nói chuyện: “Hôm qua mệt rồi, ngủ thêm một lúc nữa đi”.
Hà Vân nghe câu nhiều hàm ý thế này liền đỏ mặt, bối rối đáp: “Ai… ai mệt chứ? Em không mệt”.
“Ừ, em không mệt”.
Tô Vũ Phong khẽ cười: “Anh mệt”.
Hai má Hà Vân càng lúc càng nóng ran lên, cô xấu hổ không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên đành lảng sang chuyện khác: “Em dậy làm đồ ăn trưa cho anh nhé? Ăn xong chúng ta còn quay về thành phố C”
“Ở lại đây thêm một ngày được không?”.
Tô Vũ Phong mặc dù còn phải đi tìm Huyền Vũ, thời gian gấp gáp, anh cần tìm thấy trước khi Thiên Hạ Hội có được nó, nhưng lúc này, sau thời gian dài đằng đẵng mười năm, anh thực sự đã vô cùng mỏi mệt.
Hiện tại, chỉ muốn bên người phụ nữ của anh bình bình yên yên ở nơi này mà thôi.
“Anh… không phải đi tìm Huyền Vũ gì gì đó sao?”.
“Nghỉ ngơi thêm một ngày cũng được, dù sao cũng không vội”.
Hà Vân không muốn bản thân mình làm lỡ việc của Tô Vũ Phong, nhưng khi nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của anh, cô cũng tự cho phép mình ‘cản trở’ anh một lần.
Cô gật gật đầu, rúc vào lòng anh cười: “Đại ca, anh càng ngày càng sa đoạ”.
“Chỉ sa đoạ với mỗi em”.
Tô Vũ Phong nói xong liền lật người, đè Hà Vân xuống, lại làm một lần nữa.
Hai người quyết định ở lại hòn đảo nhỏ này thêm một ngày, ban ngày nấu cơm cùng nhau ăn, buổi chiều cùng nhau câu cá, tối đến lại quần thảo một trận hỗn độn.
Đúng là mùi vị của trái cấm một khi đã được nếm thì liền không khống chế được, một lần, lại muốn thêm lần nữa.
Đến sáng ngày tiếp theo, trước khi rời khỏi ngôi nhà gỗ đó, Tô Vũ Phong đem Hà Vân đến một hồ nước nóng nhỏ ở phía sau nhà.
Hà Vân ban đầu cứ nghĩ hồ nước này chỉ để làm cảnh, nhưng lúc Tô Vũ Phong dắt cô xuống mới biết đó là hồ nước khoáng nóng.
Anh nói mấy ngày rồi mỏi mệt, ngâm mình một lúc cho cơ thể dễ chịu, sau đó mới quay về thành phố C.
Nhưng nói là một chuyện, lúc xuống hồ lại là chuyện khác.
Tô Vũ Phong càng ngày càng không biết đủ, tinh lực và sức khoẻ của anh quá dồi dào, vừa mới xuống nước chưa được bao lâu đã lại muốn cô.
Hà Vân quấn chặt lấy thắt lưng anh, cuối cùng chỉ biết méo miệng cười khổ, cả một đêm qua của hai người chỉ có thể hình dung bằng tám từ: Một đêm nhiều lần, không trùng tư thế.
Sáng nay, lại đổi một tư thế khác dưới nước, cô gần như sắp bị anh vắt kiệt sức lực luôn rồi!
Hai người vận động dưới nước một vòng, đến khi mệt nhoài, Tô Vũ Phong mới ôm cô ngâm mình trong nước khoáng nóng.
Ngón tay anh sờ đến mặt dây chuyền hình tròn thô kệch trên cổ Hà Vân, khẽ cười một cái: “Đeo cái này không nặng sao?”.
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn Hà Vân sẽ không bao giờ để cho chạm vào mặt dây chuyền này, nhưng người đó lại là Tô Vũ Phong cho nên cô không hề phòng bị, chỉ nói: “Không nặng, em thích nó”.
“Là kỷ vật của em à?”.
Cô gật gật đầu: “Vâng”.
Tô Vũ Phong thấy cô không muốn nói nhiều đến sợi dây chuyền này nên không hỏi nữa, chỉ ôm cô tắm rửa.
Lát sau, khi hai người chuẩn bị lên bờ, Hà Vân đột nhiên bước hụt một cái, cả người liền chao đảo ngã chúi về phía trước, may sao trước lúc bị đập mặt vào bờ đá thì cơ thể liền bị Tô Vũ Phong kéo lại.
Anh ôm lấy cô, ánh mắt đầy vẻ lo lắng: “Em không sao chứ?”.
“Không sao”.
Hà Vân vịn cánh tay của anh bò dậy, cô có cảm giác sợi dây chuyền trên cổ hình như nặng hơn, nhưng không tiện để ý, không ngờ lúc đứng thẳng dậy lại đột nhiên thấy ánh mắt của Tô Vũ Phong nhìn chằm chằm mặt dây chuyền trên cổ mình.
Hà Vân hơi sửng sốt cúi xuống, kéo sợi dây chuyền ra nhìn liền kinh ngạc không nói được nên lời.
Lớp vỏ bọc hình tròn thô kệch bên ngoài đã bị bung ra, để lộ mặt dây chuyền hình ngôi sao năm cánh, nhưng hình dạng của nó hiện tại mới là thứ khiến Hà Vân sợ hãi nhất.
Từ năm cánh ngôi sao chìa ra những mảnh kim loại kỳ dị, những mảnh kim loại đó khi ghép nối với nhau trông vô cùng giống hình dạng của một con rùa đang cõng một con rắn.
Rùa cõng rắn?
Trong lúc Hà Vân đang mắt tròn mắt dẹt không hiểu tại sao ngôi sao năm cánh lại biến đổi hình dạng so với lúc ban đầu thì đột nhiên nghe Tô Vũ Phong nói đúng hai chữ: “Huyền Vũ”..