Khi A Mẫn rời khỏi Vân Sơn, bầu trời bên ngoài đã sáng rõ.
Một mình cô ta ôm phần ngực vẫn còn chảy máu ròng ròng, loạng choạng lần mò đi trên con đường nhỏ dẫn ra bên ngoài, nhưng khi đến được đường lớn, A Mẫn nhìn dòng xe cộ tấp nập trước mặt, bỗng chốc lại không biết phải đi đâu về đâu.
Nhớ lại nhiều năm trước, khi cô ta bị bọn buôn người bắt cóc đến Bentu làm gái phục vụ đám phiến quân, A Mẫn đã bị chà đạp đến mức người không ra nguời, quỷ chẳng ra quỷ.
Sau này, khi được đưa đến Đông Xưởng hầu hạ Lâm Cảnh Kỳ, cuộc đời của A Mẫn mới hoàn toàn thay đổi.
Phải nói, Lâm Cảnh Kỳ cũng chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, nhưng cũng không đến nỗi bẩn thỉu và hôi hám như những binh lính đã từng cưỡng bức A Mẫn.
Tuy nhiên, Đông Xưởng xưa nay nổi tiếng là nơi chỉ có đi không có về, A Mẫn hiểu sớm muộn gì cô ta cũng bị Lâm Cảnh Kỳ chơi đến thân tàn ma dại rồi ném cho đám đàn em, sau cùng sẽ bị vứt xuống hẻm núi, thế nên trước khi phải chịu một cái c.hế.t nhục nhã và đau đớn như vậy, A Mẫn gần như tuyệt vọng lâm vào đường cùng, cô ta lựa chọn đâm Lâm Cảnh Kỳ một dao, còn chính mình lại tìm cách tự sát.
Sau cùng, có một người đàn ông đã cứu cô ta từ cõi ch.ế.t trở về, gột sạch những bẩn thỉu bần cùng của A Mẫn, Tô Vũ Phong như một ánh sáng chiếu rọi xuống cuộc đời tăm tối của cô ta, khiến cô ta như được hồi sinh sống lại một cuộc đời, A Mẫn nhìn thấy anh, như nhìn thấy động lực sống của chính mình.
Thế nhưng ngày hôm nay, lại chính người đàn ông ấy tước đi toàn bộ hy vọng và cả động lực sống còn lại duy nhất của cô ta.
Lúc anh đưa cho cô ta con dao găm đó, A Mẫn đã hiểu Tô Vũ Phong muốn cô ta tự kết liễu sinh mệnh mình, nhưng sau đó anh chạm đến chuôi dao, A Mẫn lại hoang mang không rõ Tô Vũ Phong muốn gì.
Và cuối cùng, khi mũi dao kia ấn xuống thêm một centi, không đâm thấu tim mà dường như chỉ muốn dùng sự đau đớn đó để nhắc nhở, cuối cùng thì A Mẫn đã hiểu, Tô Vũ Phong không thực sự muốn g.iế.t cô ta, anh quyết định bố thí cho cô ta một con đường để tiếp tục sống.
Nhưng cô ta phải sống thế nào đây? Không còn được ở cạnh Tô Vũ Phong nữa, chẳng còn chỗ nào để đi, động lực sống không còn, A Mẫn phải sống thế nào đây?
Tô Vũ Phong, không phải g.iế.t bằng đao kiếm súng đạn mới gọi là tàn nhẫn, anh vứt bỏ A Mẫn, xem như đã hoàn toàn khiến cô ta đau đến sống không bằng c.hế.t rồi.
A Mẫn đau khổ quỳ sụp dưới đường, nghĩ đến quãng thời gian sau này không được ở bên cạnh anh nữa liền không chịu nổi, toàn bộ gai giáp trên người cô ta cuối cùng cũng bị bẻ gãy, nước mắt im lặng rơi xuống tung hoành không một tiếng động.
Có vài chiếc xe lướt qua, thấy một cô gái ôm ngực đầy máu thì tốt bụng dừng lại, nhưng hễ có người nào xuống hỏi, A Mẫn đều ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, lạnh buốt nói từng chữ: “Không cần”.
Cứ như vậy cho đến khi mất máu quá nhiều, cô ta kiệt sức ngất đi ở vệ đường mới có một người tốt bụng đưa A Mẫn đến bệnh viện.
Lúc tỉnh lại lần nữa, ngửi thấy mùi bông băng thuốc khử trùng, A Mẫn đột nhiên lại nhớ đến mùi trên người Hà Vân, cô ta khó chịu, giật thẳng dây chuyền trên cánh tay, sau đó loạng choạng rời khỏi bệnh viện.
Có điều, sau khi tâm tình đã bình ổn lại đôi chút, A Mẫn đột nhiên lại nhớ đến một chuyện.
Tô Vũ Phong đã nói “lời nói không để lại dấu tích, nhưng điện thoại thì có”.
Anh đã biết cô ta liên lạc với Lâm Cảnh Kỳ, mà với tính cách của Tô Vũ Phong, chắc hẳn khi cô ta và Lâm Cảnh Kỳ dám đụng đến người phụ nữ mà anh bảo vệ, nhất định anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
A Mẫn nghĩ đến đây, đành vội vàng móc điện thoại ra, ấn một dãy số.
Lâm Cảnh Kỳ lúc này dường như vẫn còn đang ngủ, giọng điệu uể oải: “A Mẫn”.
A Mẫn nhất thời cũng không biết phải nói với hắn thế nào.
Lâm Cảnh Kỳ thấy cô ta gọi đến mà cứ im lặng, lại sốt ruột hỏi lại lần thứ hai: “Sao thế A Mẫn, có chuyện gì?”.
“À… không có chuyện gì”.
A Mẫn cuối cùng cũng cứng ngắc mấp máy môi: “Tự nhiên muốn gọi thôi”.
Lâm Cảnh Kỳ cảm thấy rất khó hiểu, nhưng đợi chờ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên A Mẫn chủ động gọi cho anh ta mà không có lý do.
Trong lòng Lâm Cảnh Kỳ đột nhiên vô cùng vui vẻ, nhẹ giọng nói qua điện thoại: “Tôi bay sang Việt Nam gặp em nhé?”.
“Không cần.
Tôi đang ở cùng với anh Phong, anh có sang cũng chẳng gặp được”.
“Tôi đến đón em”.
“Anh không cần phải mạo hiểm như thế, dù sao đây cũng là địa bàn của Uy Việt, anh đến cũng chẳng giải quyết được gì.
Tôi tạm thời cũng chưa thể đi theo anh”.
“A Mẫn”.
Lâm Cảnh Kỳ đã nhận được tin đám sát thủ hắn phái đến đã bị Tô Vũ Phong tiêu diệt sạch toàn bộ, hiện tại cũng bất lực, chẳng biết phải làm sao để kéo A Mẫn về bên mình: “Có thể đợi một thời gian nữa không? Bây giờ thiên hạ hội chưa hoàn toàn tin tưởng tôi, người của chú Ba cũng đã theo Tô Vũ Phong, bây giờ nội bộ Cảnh Kỳ còn chưa hoàn toàn được dẹp yên, đợi đến khi mọi thứ ổn rồi, tôi sẽ phái nhiều người đến Việt Nam, g.iế.t c.hế.t cô bác sĩ kia giúp em được không?”.
“Không cần đâu”.
A Mẫn mệt mỏi đáp, mặc dù vẫn còn căm hận Hà Vân đến tận xương tuỷ, nhưng vẫn còn một Tô Vũ Phong ở đó, anh đã đặc biệt nhắc nhở cô ta không được đụng đến người đàn bà của anh, cho nên A Mẫn chùn bước rồi, cô ta không dám nữa: “Tôi không muốn liên quan gì đến cô ta nữa, anh không cần phải vì tôi làm nhiều chuyện như vậy”.
“A Mẫn sao thế?”.
Lâm Cảnh Kỳ phát hiện ra giọng nói của A Mẫn có chút run rẩy, liền cuống quít hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì em hãy nói với tôi đi”.
“Không có chuyện gì cả”.
A Mẫn siết chặt điện thoại trong tay, hít sâu vào một hơi rồi nói một câu: “Lâm Cảnh Kỳ, cẩn thận”.
Sau đó, A Mẫn dứt khoát cúp máy.
Cô ta tháo sim điện thoại, bẻ gãy, nhưng không vứt điện thoại đi mà vẫn nhẹ nhàng nhét vào túi.
Đứng trước con đường dài đông đúc xe qua lại, thế gian rộng lớn, cô ta lại chẳng chốn dung thân.
A Mẫn thất bại ngẩng đầu lên trời rồi lặng lẽ cười nhạt, cuối cùng cô ta vẫn không phản bội Tô Vũ Phong, cả một đời A Mẫn đã nợ ơn anh, ngay cả bây giờ vẫn là nợ ân tình của Tô Vũ Phong, cho nên chỉ có thể nói một câu như vậy với Lâm Cảnh Kỳ.
Mà hắn ở Bentu sau khi nghe câu này cũng cảm thấy rất nghi hoặc, Lâm Cảnh Kỳ liên tục gọi điện thoại lại cho A Mẫn, nhưng dù hắn có gọi thế nào cũng không thể thông máy.
Lâm Cảnh Kỳ càng nghĩ càng thấy lo lắng cho cô ta, nhưng A Mẫn mà hắn biết xưa nay chưa từng nói gì hay làm gì mà không có lý do, cho nên sau cùng, hắn liền cảm thấy đây là một lời cảnh báo từ A Mẫn.
Lâm Cảnh Kỳ vội vã bật xuống giường, dắt theo mấy tên đàn em đi ra bên ngoài định kiểm tra xung quanh Đông Xưởng một vòng.
Có điều khi hắn vừa đi khỏi gian nhà gỗ, nơi đó lập tức nổ tan tành.
Sắc mặt Lâm Cảnh Kỳ trở nên trắng bệch, hắn kinh ngạc hồi lâu rồi nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Khốn kiếp, bao vây bọn chúng”.
“Bao vây?”.
Giọng của Long đột ngột vang lên, từ sau ánh lửa cháy đỏ rực gian nhà gỗ, hàng trăm bóng áo đen nhanh chóng xuất hiện: “Lâm Cảnh Kỳ, coi như hôm nay cái mạng mày lớn”.
“Mày… mày…”.
Lâm Cảnh Kỳ thấy người của Uy Việt xuất hiện ở đây, không nuốt trôi được nỗi hận, siết chặt bàn tay: “Mày dám phá huỷ Đông Xưởng?”.
“Không phải chính mày mới là người phá huỷ Đông Xưởng à?”.
Long chĩa thẳng khẩu súng trong tay về phía Lâm Cảnh Kỳ, hừ lạnh một tiếng: “Lâm Cảnh Kỳ, đại ca tao với mày đã nước sông không phạm nước giếng, mày muốn hại chị dâu tao là ý gì?”.
“Chị dâu?”.
Lần đầu tiên Tô Vũ Phong xác nhận có phụ nữ, đầu mày của Lâm Cảnh Kỳ lập tức nhíu chặt: “Không ngờ khẩu vị của đại ca mày càng lúc càng tệ đấy”.
“Câm miệng”.
Long nổi điên bóp cò súng, một viên đạn sượt qua gò má Lâm Cảnh Kỳ, để lại một vết xước rỉ máu trên mặt hắn.
Lâm Cảnh Kỳ lập tức gầm lên: “Con mẹ nó, mày dám?”.
“Lâm Cảnh Kỳ, hôm nay tao đến đây để nhắc nhở mày”.
Long loáng thoáng nghe thấy tiếng xe ô tô đến bên ngoài Đông Xưởng, biết đám Thiên Hạ Hội đã đến, không còn thời gian nhiều, liền vào thẳng vấn đề: “Nếu còn đụng đến người phụ nữ của đại ca tao, lần sau không còn may mắn như hôm nay đâu”.
Luc Tô Vũ Phong quay về căn hộ của Hà Vân khi trời vẫn chưa sáng rõ.
Mấy người đàn em thấy anh liền vội vã đứng lên chào, sau đó báo cáo tình hình một lượt, Tô Vũ Phong gật đầu, nhanh chóng rảo bước về phía phòng ngủ của Hà Vân.
Anh lật chăn nằm xuống bên cạnh cô, cô gái bên cạnh cảm nhận được chăn gối khẽ động liền cựa quậy rồi quay sang ôm chặt lấy anh.
Hà Vân ngủ thêm một lúc mới chớp chớp mắt tỉnh dậy, thấy Tô Vũ Phong vẫn nằm bên cạnh liền yên tâm mỉm cười một cái.
Anh dùng ngón tay véo mũi cô: "Cười cái gì thế?".
"Cười vì mở mắt dậy thấy anh đấy".
Hà Vân nịnh nọt, mấy ngón tay vuốt ve khuôn ngực của Tô Vũ Phong: "Chào buổi sáng, bạn cùng giường".
"Chào buổi sáng, bạn cùng giường".
Tô Vũ Phong cũng cười: "Hôm nay không phải đi làm, em có kế hoạch gì không?".
Nghĩ đến mọi chuyện ngày hôm qua, Hà Vân cảm thấy ra bên ngoài hiện tại rất nguy hiểm, cô không muốn trở thành gánh nặng của anh nên lắc đầu: "Không, hôm nay em chỉ muốn ở nhà, học nấu mấy món linh tinh thôi.
Mấy khi mới có dịp nghỉ ngơi, phải tranh thủ chứ?".
"Có muốn đi cắm trại không?".
"Cắm trại?".
Cô tròn mắt ngẩng lên nhìn anh, không nghĩ giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà Tô Vũ Phong còn có nhã hứng như thế: "Sao tự nhiên anh lại muốn đi cắm trại?".
"Lâu rồi chưa có thời gian nghỉ ngơi, muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chuyến".
Mí mắt Hà Vân khẽ động, cô lẳng lặng quan sát sườn mặt góc cạnh của Tô Vũ Phong, chợt phát hiện ra anh có vẻ rất mệt mỏi.
Phải rồi, từ trước đến nay, cô chưa từng thấy anh thật sự nghỉ ngơi, hết bị người ta truy đuổi rồi lại đến Sentinel, sau đó về Việt Nam thì vừa phải tìm Huyền Vũ gì gì đó, vừa bảo vệ cô.
Có lẽ anh thực sự rất mệt rồi!
Hà Vân nghĩ ngợi một hồi liền gật đầu: "Anh muốn đi cắm trại ở đâu?".
"Sau lưng Vân Sơn có một khoảng rừng rất thoáng, đến đó nghỉ ngơi ít hôm nhé?".
"Được ạ"
Tô Vũ Phong hài lòng hôn lên môi Hà Vân, sau khi tách ra, ngón tay anh theo thói quen vuốt tóc cô: "Dậy đi, bạn cùng giường, chúng ta đi cắm trại thôi".
Lần đi cắm trại này không có Long đi cùng, cũng chẳng có Minh Trạch, thế nhưng ở Vân Sơn tuyệt đối an toàn cho nên không có mấy đàn em đi theo.
Tuy nhiên, Hà Vân vẫn thấp tha thấp thỏm, lúc ngồi trên xe đến Vân Sơn vẫn hỏi Tô Vũ Phong: "Chúng ta có nên đến thăm anh Trạch một lát không? Em thấy vết đạn bắn trên lưng anh ấy không trúng vị trí hiểm nhưng chắc cũng tổn thương rất nhiều cơ, cần một thời gian mới hồi phục được".
"Không cần lo".
Tô Vũ Phong vẫn chuyên tâm lái xe, hờ hững đáp: "Nó có vẻ thích mấy cô y tá trong bệnh viện chỗ em, với cái miệng của nó, không sợ không được chăm sóc tử tế".
Hà Vân nghĩ cũng phải, nhớ đến thời gian vừa rồi Minh Trạch đến bảo vệ cô đã tranh thủ tán tỉnh được mấy cô y tá, sau này mỗi lần anh ta đến, lễ tân còn tự động mang một cái ghế để Minh Trạch ngồi, trà nước cũng có mấy cô em xinh tươi mang đến, chắc hẳn bây giờ nằm trong bệnh viện cũng được chăm sóc rất tử tế, chưa biết chừng còn đuổi mấy người đàn em về để tiện bề hành sự.
Hai người đến thăm biết đâu lại vướng chân vướng tay.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh là Hà Vân đã nhầm, bởi vì Minh Trạch ở bệnh viện không hề sung sướng gì, ngược lại, còn bị cô bác sĩ có ngực size XXL nào đó hành hạ đến mức sống không được, c.hế.t cũng chẳng xong, vô cùng đau khổ.
Sáng hôm đó, Minh Trạch lại buồn chán nằm trên giường, hết xoay ngang rồi lại xoay dọc, muốn đứng dậy đi tán tỉnh vài cô em cho tâm tình dễ chịu, nhưng Hà Vân đã gọi điện thoại đến, đặc biệt nhắc nhở anh ta phải ở yên trong phòng tĩnh dưỡng, Tô Vũ Phong lái xe ngay bên cạnh cũng không có phản ứng gì, cuối cùng anh ta đành phải bất mãn nghe theo.
Nóc nhà của đại ca đã mở miệng dặn dò, ai mà dám không nghe chứ?
Minh Trạch ngán ngẩm nằm thở dài thườn thượt, đến h sáng, cuối cùng cũng có người vào kiểm tra tình hình của anh ta.
Ban đầu, Minh Trạch cứ nghĩ là mấy cô em y tá vừa ngây thơ vừa đáng yêu nên tâm trạng vô cùng phấn chấn, nhưng khi thấy cô bác sĩ độc ác hôm qua, nụ cười trên môi anh ta lập tức tắt ngấm.
Phương Vy liếc thái độ của Minh Trạch, cảm thấy vô cùng buồn cười, tuy nhiên ngoài mặt vẫn phải thản nhiên nói: "Tôi đến khám bệnh".
"Ờ".
Minh Trạch thờ ơ đáp.
"Đêm qua anh cảm thấy thế nào? Có đau hay khó chịu chỗ nào không?".
Nhắc đến chuyện này, Minh Trạch lập tức nổi xung lên: "Còn không phải do cô hả? Hôm qua cô cố ý đúng không? Cô cố ý rạch nhầm chỗ, rạch đi rạch lại thịt của tôi nên mới đau như vậy".
"Tôi chỉ rạch có một lần".
Nói đến đây, Phương Vy lại làm như nhớ ra điều gì đó, cô vỗ đầu à một tiếng: "Phải rồi, hình như tôi quên kê cho anh thuốc giảm đau sau phẫu thuật".
"Cô…".
Minh Trạch tức đến trợn mắt.
Quên, cũng may là cô ta không để quên đầu đạn trong người anh ta, quên cho thuốc giảm đau cũng coi như nhân từ rồi: "Cô cố ý phải không?".
"Làm gì có".
Phương Vy nhún vai, cầm hộp dụng cụ đi lại gần anh ta: "Cởi áo ra, tôi kiểm tra vết thương".
Minh Trạch nhăn nhó đáp: "Vén áo lên là xong, cần gì phải cởi cả áo? Cô em, có phải cô em mê thân hình hoàn hảo của anh nên hễ mở mắt ra là phải ngắm mới chịu được, phải không?".
"Anh mắc bệnh tự luyến này lâu chưa thế? Có cần tôi đưa xuống khoa thần kinh kiểm tra không?".
"Tôi mà phải tự luyến?".
Minh Trạch hừ lạnh một tiếng: "Chẳng phải hôm qua cô khen cơ bắp của tôi à? Vì tôi không để ý đến cô nên cô mới cố tình quên thuốc giảm đau để tôi phải ghi nhớ cô đúng không?"
Phương Vy bĩu môi tỏ vẻ không thèm chấp anh ta, chỉ chăm chú làm việc của mình: "Tìm đàn ông có cơ bắp ở thành phố này khó gì.
Đàn ông đẹp trai theo tôi cũng chẳng thiếu, tôi chẳng việc gì mở mắt ra là phải ngắm anh".
Nói đến đây, cô dùng tay đập nhẹ vào vết đạn hôm qua, khiến Minh Trạch đau đến tái mặt: "Vết thương anh ở ngay bả vai, vén áo lên cũng không được, hiểu chưa?".
Minh Trạch muốn châm chọc thêm vài câu, lại sợ ăn thêm một cái đập tay nữa nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng anh ta vẫn không chịu cởi áo, chỉ im lặng trừng mắt nhìn Phương Vy.
Cô cũng chẳng thèm chấp người bệnh như Minh Trạch, đành đặt hộp đồ nghề xuống bên cạnh, thản nhiên dùng tay cởi từng cúc áo bệnh nhân trên người anh ta.
Minh Trạch thấy vậy, lại nhếch môi: "Không chịu nổi nữa à?"
"Dù sao cũng là hàng miễn phí, ngắm một chút cũng chẳng sao".
Ngón tay Phương Vy vừa cởi vừa làm như vô tình cọ qua lồng ngực rắn chắc đầy cơ bắp của Minh Trạch, không rõ là động tác của cô quá dụ dỗ, hay là người nào đó quanh năm phải dùng tay tự xử, lần đầu tiên được đàn bà chạm đến thì toàn thân không nhịn được, khẽ run lên.
Có điều, Minh Trạch vẫn kiên trì tỏ vẻ bất cần, nghiến răng nói: "Dù sao cũng được phục vụ miễn phí, cho ngắm chút cũng chẳng sao".
Phương Vy thấy anh ta trả lời như vậy, cuối cùng cũng khẽ cong môi cười một cái.
Năm đầu ngón tay mềm mại của cô lướt qua vùng bụng phẳng phiu không một chút mỡ thừa của Minh Trạch, khẽ chạm đến vết sẹo dài trên da thịt anh ta, lần đầu tiên, Phương Vy cảm thấy kiểu đàn ông thế này còn quyến rũ hơn mấy anh chàng da thịt trắng trẻo bóng lộn gấp nghìn lần.
Nhưng người đàn ông này quá lỗ mãng, cũng quá cố chấp, cô không thể dùng cách thông thường để tiếp cận, chỉ còn cách tấn công anh ta từng bước, từng bước.
Phương Vy tin, sớm muộn gì Minh Trạch cũng sẽ phải nằm dưới để cô cưỡi thôi.
Cởi áo đi kèm tranh thủ sờ soạng một lúc, hô hấp của người nào đó đã bắt đầu hổn hển.
Phương Vy nhìn gương mặt điển trai của Minh Trạch có chút cứng ngắc, liền cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cô tạm thời không hành hạ anh ta nữa, nghiêm túc kiểm tra vết mổ trên vai Minh Trạch, sát khuẩn lại lần nữa rồi mở băng ra, để cho vết thương mau khô miệng.
"Được rồi".
Cô rút chiếc panh trên tay lại, đặt lên khay inox bên dưới rồi lại vòng ra phía trước, chuẩn bị kim tiêm để tiêm cho Minh Trạch: "Tạm thời tiến triển tốt, chỉ cần không nằm ngửa, không động vào vết thương thì một tuần nữa anh sẽ được xuất viện".
Không còn cảm giác dễ chịu vì có người nào đó thổi thổi vào vết thương trong lúc sát khuẩn nữa, Minh Trạch đột nhiên cảm thấy rất hụt hẫng.
Phải công nhận, kỹ thuật của cô bác sĩ ngực bự này rất tốt, khiến anh ta cảm thấy rất hài lòng, hơn nữa, khi Phương Vy cúi đầu tiêm cho Minh Trạch, cổ áo blouse của cô hơi trễ xuống, để lộ đường rãnh sâu hun hút bên trong, khiến cổ họng Minh Trạch bất giác trở nên khô khốc.
Anh ta lúng túng quay đầu đi nơi khác, hỏi một câu rất ngớ ngẩn: "Thế à?".
"Đương nhiên, nếu anh muốn ở lại lâu hơn thì tôi sẽ cho anh mượn một con dao, anh muốn tự đâm mấy nhát cũng được.
Bệnh viện tôi lúc nào cũng sẵn sàng sơ cứu".
"Người đàn bà ghê gớm".
Nghe Minh Trạch mắng một tiếng như vậy, Phương Vy bất giác bật cười, cô không thèm chấp anh ta, chỉ soạn đồ nghề rồi chuẩn bị rời khỏi.
Có điều, khi Phương Vy vừa xoay người, đột nhiên Minh Trạch lại nói:
"Ghê gớm như cô em, chắc hẳn không có bạn trai nhỉ?"..