"A!"
Lưu Tam Nhi đau đớn kêu lên, lập tức rút cánh tay ra khỏi rương nhưng đã không còn kịp nữa, máu tươi theo cánh tay hắn chảy xuôi xuống nhuộm đỏ một mảng bàn đá.
Vân Hương lúc này mặc kệ tất cả, vội đỡ hắn: "Tam ca!"
Ta cũng căng thẳng nhìn hắn, chỉ thấy Lưu Tam Nhi đau đến sắc mặt tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi. Mọi người xung quanh cũng kêu lên, hùng dũng xông tới, sôi nổi hỏi thăm.
"Tam Nhi!"
"Lưu Tam Nhi, ngươi không sao chứ?"
"Tay sao rồi..."
"..."
Hắn im lặng cắn răng chịu đựng, ta đứng bên cạnh có thể nghe thấy tiếng hắn nghiến răng đến kêu khanh khách, qua một lúc lâu, hắn mới dịu lại, ngẩng đầu, nhẹ nhàng lắc đầu với người xung quanh.
Sau đó, hắn cố sức nâng cánh tay đầm đìa máu kia, nhẹ buông tay.
Leng keng, mấy đồng tiền dính máu rơi xuống bàn đá.
Ta cẩn thận đếm - Năm đồng!
Hắn bắt được năm đồng tiền!
Không, không đúng. Hắn vốn bắt được bảy đồng nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng, hắn lại thả hai đồng đi.
Các thôn dân đều ngây người, không rõ rốt cuộc nên vui hay giận, mà mất tên quan phủ kia vừa thấy tình cảnh này cũng trợn tròn mắt.
Một tên quan cười lạnh: "Hừ, giúp thôn Lỗ Gia giao hai phần thuế, ngươi đúng là hào phóng đấy!"
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí lập tức trở nên khác thường.
Có một lão phụ nhân lẩm bẩm: "Rõ ràng có thể miễn thêm hai phần thuế, sao lại thả về?"
Lần này, các thôn dân hùa vào oán giận.
"Đúng vậy, rõ ràng lấy được bảy đồng!"
"Lưu Tam Nhi, ngươi làm gì thế hả?"
"Hai phần thuế thêm kia một mình ngươi giao nổi không?"
"Có biết mọi người vất vả thế nào không hả?"
Nghe những người này mồm năm miệng mười oán trách, Lưu Tam Nhi đau đến sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể bắt lấy khuỷu tay, cắn răng, không nói gì.
Ta duỗi tay đỡ hắn, quay đầu lạnh giọng: "Các ngươi vất vả, chẳng lẽ những người khác không phải người, người ta không vất vả sao? Suy bụng ta ra bụng người, nếu bắt các ngươi nộp bảy phần thuế, thôn Lỗ Gia chỉ nộp ba phần, các ngươi có thấy công bằng không?"
Thôn dân hai mặt nhìn nhau, tuy vẫn còn bất mãn nhưng đều ngậm miệng lại.
Mấy tên quan phủ vốn định châm ngòi ly gián lại bị ta chặn họng, lập tức tỏ thái độ. Trong đó có một kẻ bước lên nhìn ta, hỏi: "Ngươi là ai? Sao chưa từng gặp ngươi?"
Không xong rồi!
Khi nãy chỉ lo ra mặt cho Lưu Tam Nhi, ta quên mất chính mình, lỡ bị nhận ra thì làm sao đây?
Thấy ta hoảng loạn cúi đầu, Lưu Tam Nhi vội nói: "Nàng ấy là... Biểu tỷ của ta, do trong nhà không còn ai nên tới đây nương nhờ."
"Biểu tỷ?"
Mấy tên quan phủ lại đánh giá ta thêm một lần, ánh mắt ngả ngớn: "Không ngờ tiểu tử ngươi còn có thân thích xinh đẹp như vậy."
Lúc này ta đã bình tĩnh lại, mặc kệ gã, chỉ đỡ Lưu Tam Nhi, nói: "Thương tích trn người ngươi phải lập tức được xử lý, chúng ta mau về đi." Nói rồi ta ra hiệu cho hắn.
Lưu Tam Nhi gật đầu: "Được. Đúng rồi biểu tỷ, về nhà đừng để cho nương đệ biết."
"Yên tâm, nếu cô mẫu biết chắc chắn sẽ rất lo lắng."
Hai chúng ta kẻ xướng người họa, Vân Hương ở bên chứng kiến không hề mở lời, cuối cùng cũng gạt được bọn quan phủ. Ta đỡ Lưu Tam Nhi định quay về, hắn lại quay đầu nhìn mấy đồng tiền dính đầy máu trn bàn, trầm giọng: "Các vị hương thân, ta cảm thấy làm vậy sẽ công bằng với tất cả mọi người."
Dứt lời, hắn đi cùng ta.
Cánh tay hắn chảy máu đến lúc về nhà, tuy sức khỏe ta vẫn còn yếu nhưng vẫn cắn răng giúp hắn xử lý vết thương. May mà hắn chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng tới gân cốt, ta lấy băng vải sạch quấn lại, chờ xử lý xong tất cả liền có cảm giác toàn thân chẳng còn sức lực.
Hắn nâng cánh tay bị thương lên, cẩn thận nhúc nhích đầu ngón tay.
Ngón tay hình như không có vấn đề, chỉ là cử động một chút sẽ động đến miệng vết thương, đau đến mặt mũi trắng bệch.
Ta vội nói: "Ngươi còn phải dưỡng thương, mấy ngày tới tuyệt đối không được đụng vào nước."
"Ta biết rồi."
Ta vừa quấn vải trắng còn dư vừa nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, nhẹ giọng: "Sao ngươi phải khổ như vậy chứ?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Lời cô nương nói với họ chính là suy nghĩ của ta, có điều ta không nói hay được như cô nương. Suy bụng ta ra bụng người, nếu là ta, ta cũng không muốn gánh vác hậu quả không cồng bằng. Cho nên thế mới công bằng nhất." Nói xong, hắn còn khẽ cười.
Nhìn nụ cười như hài tử của hắn, ta nhớ lại khoảnh khắc dứt khoát đưa tay vào rương đao kia, sự kiên nghị, quả cảm cùng lựa chọn của hắn đều giúp ta nhìn thấy một mặt khác của hắn.
Có lẽ hắn không bần cùng như ta thấy.
Chuyện đời đúng là kỳ lạ.
Thời điểm ta thoi thóp có Lưu Tam Nhi chiếu cố ta, hiện giờ hắn bị thương, may mà ta đã có thể tự đi lại. Tuy rằng hoạt động nhiều sẽ mệt mỏi vả mồ hôi nhưng nghĩ đến việc bản thân đã giúp đỡ ân nhân, ta vẫn có thể cắn môi kiên trì.
Ta mở nắp nồi, mùi canh cá lập tức lan tỏa.
Lưu Tam Nhi vừa đến cửa phòng bếp, ngửi thấy mùi hương kia, lập tức nói: "Thơm quá!"
Ta cười cười, múc canh cá ra.
Rửa sạch nồi xong, ta lại làm thêm ít rau xanh.
Thời tiết mùa hè oi bức, canh giữ trước bệ bếp rất khó chịu, ta lau mồ hôi trn trán, bưng đồ ăn ra ngoài, thấy Lưu Tam Nhi đã bày biện chén đũa xong, ta vội nói: "Cẩn thận vết thương của ngươi."
"Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, đại phu nói không cầm vật nặng thì không sao." Nói rồi hắn xin lỗi ta, "Khinh Doanh cô nương, sức khỏe cô nương không tốt còn phiền cô nương làm việc nhà, thật ngại quá."
"Đừng nói thế. Ngươi cứu mạng ta, đại ân như vậy ta còn không biết phải báo đáp thế nào đây."
Hắn vội xua tay, tỏ vẻ không cần nhắc tới.
Trước khi ăn cơm, ta học theo hắn mang cơm, đồ ăn và một chén canh vào buồng trong trước.
Vừa vén màn bông liền ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, một phụ nữ đầu đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn lặng lẽ nằm ở đó, người này là mẫu thân của Lưu Tam Nhi.
"Lưu đại ma." Ta cẩn thận đến bên bếp giường, "Nên ăn cơm rồi."
Bà mở mắt nhìn ta, trong đôi mắt vẩn đục lộ ra ý cười: "Được."
Ta đỡ bà ngồi dậy, người bệnh lâu ngày sức khỏe rất yếu, bản thân ta cũng từng bệnh nặng như vậy, may mà còn trẻ, khôi phục nhanh, có thương tích hay đau đớn gì đều có thể chịu đựng, nhưng người lớn tuổi thì lại khác.
Lưu đại ma thở dc ngồi dựa vào đầu giường, nhìn đồ ăn trong chén, lại nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của ta, nhẹ giọng hỏi: "Khinh Doanh cô nương, đồ ăn mấy hôm nay đều do cô nương làm sao?"
"Vâng."
"Ta nói mà, thả nào thơm như vậy."
"Đồ ăn Lưu Tam Nhi làm cũng không tệ."
"Nó à, chỉ biết nấu đủ chín thôi."
Ta mỉm cười, cẩn thận đút bà ăn canh, sau đó đút từng muỗng đồ ăn đến bên miệng bà, vừa đút vừa nói: "Lưu đại ca rất hiếu thuận, nhưng nam nhân mà, không giỏi chuyện bếp núc."
"Đúng vậy." Bà gật đầu, nhìn ta, "Nên có nữ nhân đương gia rồi."
Ta nghe vậy, tay cầm muỗng hơi run lên, không nhiều lời, vẫn tươi cười đút bà ăn.
Xong xuôi, ta đỡ bà nằm xuống rồi thu dọn chén đũa, ra ngoài ăn cơm với Lưu Tam Nhi. Hắn vừa ăn vừa nói: "Khinh Doanh, đồ ăn cô nương nấu ngon thật, còn ngon hơn nương ta làm."
"Thích thì ăn nhiều một chút. Ngày mai ta sẽ làm món khác."
"Cô nương cứ nghỉ ngơi đi, để ta làm là được."
Ta cười nói: "Đại ma nói bà ấy không muốn ăn cơm ngươi nấu nữa."
"Hả?" Hắn sửng sốt, gãi ót, cười ngượng.
Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Đúng rồi, tên quan kia nói một tháng trước ngươi mua nhân sâm trn trấn, để làm gì vậy?"
"Hả? Không, không có gì."
"Một tháng trước... Cho ta dùng đúng không?"
Hắn nhìn ta, biết không thể nói dối, đành gật đầu: "Khi ấy sức khỏe cô nương quá yếu, lại rơi xuống nước, nếu không dùng nhân sâm, đại phu nói sẽ không qua khỏi, cho nên ta mới đi mua."
Ta thở dài, lòng càng nặng nề.
Thảo nào lúc ta vừa tỉnh miệng toàn vị cay đắng của nhân sâm như vậy.
Khi đó chỉ sợ ta chỉ còn chút hơi tàn, không ngờ Lưu Tam Nhi lại dùng canh sâm trân quý cứu mạng ta.
Ta nhìn hắn, mắt ửng đỏ.
"Cô nương... Cô nương đừng để ý." Hắn vội nói, "Dù gì cũng là cứu một mạng, là chuyện đương nhiên mà."
Lòng ta càng chua xót.
Trong mắt hắn, mạng người là mạng người, dù có nhiều tiền tài hay quyền thế lớn cỡ nào cũng không quan trọng bằng một mạng người, ta suýt mất mạng vì nam nhân giàu có nhất thiên hạ lại được một tiểu tử nghèo đến không đủ cơm ăn cứu sống.
Thật ra ta không trách nam nhân kia, người quyền cao chức trọng nên có khí phách như thế, ta chỉ có thể thở dài bản thân là vật hy sinh.
Ta khịt mũi: "Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền thế hả?"