"Ngài ấy không muốn gặp ngươi."
Nghe câu này, nụ cười trn mặt ta lập tức cứng đờ, hàng lông mi nhẹ nhàng rũ xuống.
Nam Cung Ly Châu im lặng nhìn ta một lát, nói: "Nếu ngươi muốn gặp ngài ấy, ta có thể giúp ngươi nói chuyện."
Ta ngẩng đầu: "Ngươi sẽ để ta gặp ngài ấy sao?"
"Ta không sợ ngươi gặp ngài ấy."
"..."
Nụ cười của nàng thản nhiên như mặt hồ không chút gợn sóng, hoàn toàn không có nét kiêu ngạo trương dương nhưng ta biết nàng có đủ sự tự tin. Nàng có thể cứu mạng ta trong địa lao, cũng có thể cầu xin Bùi Nguyên Hạo chèn ép án tử của ta xuống bởi vì ta biết hiện giờ sự tồn tại của ta không hề có uy hiếp với nàng, đặc biệt là ở trước mặt Bùi Nguyên Hạo, dù ta nói gì, người Bùi Nguyên Hạo tin luôn là nàng ấy chứ không phải ta.
Cái bạt tai hôm đó, mấy ngày lao ngục đã quá rõ ràng.
Nghĩ đến đây, ta lại cười.
Tuy đang cười nhưng ngay cả bản thân cũng có thể cảm nhận nụ cười này gian nan thế nào, có lẽ còn khó xem hơn khóc.
Nam Cung Ly Chân lẳng lặng nhìn ta, thở dài: "Ta thật sự rất muốn thấy dáng vẻ đau khổ của ngươi, nhưng ta... Thế mà lại không đành lòng."
"..." Ta sửng sốt.
"Nếu ngươi làm ta chán ghét thì tốt rồi."
"..."
"Hôm nay ta tới là muốn nói với ngươi ít ngày nữa Hoàng Thượng sẽ khởi hành hồi kinh, ngươi tĩnh dưỡng cho tốt, đi đường xóc nảy mà đúng không?" Nói rồi, nàng đứng dậy muốn rời đi.
Khởi hành hồi kinh?
Nghe bốn chữ này, ta lập tức ngây người, Bùi Nguyên Hạo muốn về, nhưng chuyện ở phương nam đang đóng băng, sao hắn có thể về?
Ta vội hỏi: "Tại sao?"
"Không tại sao cả, chỉ vì phải trở về."
Dứt lời, nàng nâng bước đi về phía cửa lớn.
Chẳng lẽ Bùi Nguyên Hạo thật sự phải về? Tuy hiện giờ Nam Cung Ly Châu đã về bên cạnh hắn, bên Thắng Kinh đã không còn chủ sự đàm phán với người phương nam, nhưng triều đình vẫn có thể nói chuyện với bọn họ. Lúc này dù Dược lão cũng chưa tỏ thái độ nhưng ít ra vẫn có thể thử một lần, nếu không mọi cố gắng trước đây đều sẽ thành công giã tràng!
Ngay thời điểm nàng bước tới cửa, ta đột nhiên hỏi: "Vì ngươi muốn về đúng không?"
Nàng cứng đờ, đứng yên một chỗ một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn ta.
"Là ngươi xúi giục Hoàng Thượng hồi kinh đúng không?"
"..." Nàng không trả lời.
"Ngươi làm thế là vì mục đích gì?"
"..."
"Ngươi trở về bên cạnh ngài ấy rốt cuộc để làm gì?"
Trong căn phòng nhỏ hẹp, bầu không khí vì sự truy vấn liên tục của ta mà ngày càng nặng nề, nặng nề đến mức toàn thân như bị áp bức, hít thở cũng khó khăn. Nàng im lặng, lần nữa đi tới trước mặt ta, trầm giọng: "Nhạc Thanh Anh, ngươi có biết tại sao ngươi lại rơi vào kết cục như bây giờ không?"
"..."
"Có người trn vai chỉ có thể gánh trăm cân, có người có thể gánh ngàn cân."
"..."
"Người có thể gánh ngàn cân nếu chỉ gánh một cân sẽ nhẹ nhàng sống hết một đời, mà người chỉ có thể gánh trăm cân nếu đi gánh ngàn cân sẽ sụp đổ, sẽ bị thương."
"..."
"Mọi người đều biết phải giảm bớt gánh nặng của mình, nhưng chỉ có ngươi không ngừng tăng cho bản thân."
"..."
"Ngươi tự hỏi đi, ngươi là người ngàn cân sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn gương mặt nhìn từ trn cao xuống kia, vẻ đẹp đó khiến người nhìn đến kinh hãi, lời nàng nói cũng như sấm sét đánh ngang qua tai.
Gánh nặng ngàn quân, vạn dân xã tắc, đây là thứ ta có thể gánh trn lưng sao? Thứ ta có thể gánh trn lưng rốt cuộc nặng bao nhiêu?
Hay là nên nói ta sớm đã sụp đổ, chẳng qua bản thân không hề hay biết.
Nhìn nhau hồi lâu, ta hỏi: "Vậy con ngươi, ngươi gánh trn lưng bao nhiêu người?"
Nàng nhất thời hoảng hốt, ánh mắt trong khoảnh khắc này trở nên nhu hòa khác thường giống như nhớ tới điều gì đó khiến trái tim trở nên mềm mại. Qua hồi lâu, nàng cắn môi, chậm rãi đến bên tai ta, nhẹ giọng: "Ta chỉ gánh một người trn lưng mà thôi."
Ta mở lớn hai mắt nhìn nàng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của Ngọc công công: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Hoàng Thượng? Bùi Nguyên Hạo tới?
Sắc mặt ta lập tức thay đổi, Nam Cung Ly Châu cũng vội đứng thẳng dậy, xoay người ra ngoài.
Cửa lớn mở rộng, ánh nắng chói chang chiếu vào. Ta nhìn Nam Cung Ly châu đi tới cửa liền dừng bước, bên ngoài có một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ đi tới, bao trùm bóng dáng mảnh khảnh của nàng.
"Sao ngài lại tới đây?"
"Ngự y nói nàng không uống thuốc đã ra ngoài."
"Thiếp khỏe rồi."
"Uống xong đợt thuốc này mới khỏe."
Giọng nàng đều đều, nhưng cái người trước kia luôn lạnh như băng lại lộ sự nhu hòa khác thường. Hai người đứng đó một lát, không ai nói nữa.
Qua hồi lâu, hắn nói: "Ra ngoài với trẫm một chuyến."
"Chuyện gì?"
"Đi rồi nói."
"Vâng." Hai bóng dáng xoay người muốn đi, Nam Cung Ly Châu bỗng dừng lại, thấp giọng, "Ngài không vào thăm nàng ấy à?"
Bóng dáng ấy rời đi không dừng lại, Nam Cung Ly Châu đứng trước cửa một khắc, dường như lại muốn vào nhìn ta, cuối cùng vẫn không, xoay người đi theo.
Ta lặng lẽ ngồi ở đầu giường, trầm mặc.
Mấy ngày kế tiếp, châu phủ vô cùng an tĩnh.
Trái tim ta tuy mỗi khắc đều như chịu dày vò trong chảo dầu nhưng bị nhốt ở đây, một người có thể hỗ trợ hỏi thăm cũng không có, những phụ nhân đó chỉ biết tới mệnh lệnh bên trn, ngoại trừ khuyên ta ăn uống đầy đủ thì bình thường không nói với ta câu nào cả.
Qua mấy ngày như vậy, thân thể ta tuy đã khôi phục một chút nhưng tinh thần lại càng ngày càng kém.
Hôm nay, Ngọc công công lại tới thăm ta, gã nhìn hai mắt ta, nói: "Tinh thần vẫn kém như thế. Ngươi cứ vậy thì đi đường không dễ đâu."
Ta bất an hỏi: "Ngọc công công, thật sự phải hồi kinh sao?"
"Ừ."
"Là... Yêu cầu của Nam Cung tiểu thư đúng không?"
Ngọc công công cau mày nhìn bên ngoài, nhỏ giọng: "Nghe nói người Thắng Kinh bắt đầu quấy rối biên quan, Hoàng Thượng phải tức tốc trở về."
Người Thắng Kinh quấy rối biên quan?
Ta sợ đến ngây người. Thắng Kinh dù nói thế nào cũng là nguyên quán của hoàng tộc, cho dù sau khi Bùi Nguyên Tu chiến bại trở về nhưng Bùi Nguyên Hạo đã đăng cơ mấy năm, y chưa từng công khai đối địch với triều đình, sao bây giờ lại...
Nhớ lại nam tử không dính bụi trần kia, nụ cười của y mãi ôn hòa như ánh nắng ngày xuân như vậy, y thật sự sẽ làm ra chuyện này sao?
Hiện tại Nam Cung Ly Châu về bên cạnh Bùi Nguyên Hạo, người Thắng Kinh quấy rầy biên quan, hoàng đế vội hồi kinh, liên hệ những chuyện này lại...
Chẳng lẽ...
Ta vội bắt lấy tay áo Ngọc công công: "Công công, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải hồi kinh sao?"
"Hoàng Thượng đã hạ chỉ rồi."
"Nhưng Tề vương gia còn chưa về, không phải ngài ấy ra ngoài làm việc sao? Chẳng lẽ ngay cả ngài ấy cũng không đợi Hoàng Thượng đã muốn đi rồi à?"
"Hoàng Thượng đã phái người đi gọi Tề vương gia về, có điều núi cao đường xa, e rằng không thể lập tức quay lại, cho nên Hoàng Thượng bảo ngài ấy hồi kinh theo đường thủy sông Cừ, không cần về Dương Châu hội hợp."
Ngay cả Bùi Nguyên Phong, hắn cũng không đợi sao?
Ta rút tay về: "Ta biết rồi."
Ngọc công công thở dài: "Cô nương tĩnh dưỡng cho tốt đi, những việc này Hoàng Thượng đã quyết định, cô nương có hỏi nhiều cũng không có tác dụng."
Ta miễn cưỡng cười: "Ta biết rồi."
"Biết biết biết, cô nương chỉ biết trả lời thế." Gã oán hận nói, "Khó khăn lắm mới nhặt cái mạng về, đừng dày xéo nữa. Sau khi hồi kinh, dù thái độ của Hoàng Thượng có là gì, cô nương chỉ cần nhớ Tề vương gia trở về chắc chắn sẽ cầu tình cho cô nương, đừng cáu kỉnh với Hoàng Thượng nữa."
Ta nhất thời hoảng loạn, nhưng nghe gã lải nhải như vậy, lòng cũng thấy ấm áp.
Ta ngẩng đầu nhìn gã: "Biết rồi công công, ta sẽ nghe lời."
Nghe ta nói thế, sắc mặt gã mới thoáng hòa hoãn.
Đúng lúc này, bên ngoài có một tiểu thái giám gấp gáp chạy tới, ngay cả thỉnh an cũng không kịp, vừa tới cửa liền nói: "Ngọc công công!"
Ngọc công công cau màu quay đầu: "Gì đấy?"
"Hoàng Thượng truyền ngài lập tức qua đó!"
"Hả? Chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện rồi!"
Thấy thế, Ngọc công công không dám chậm trễ, vội đứng dậy tới cửa, nghe tiểu thái giám thì thầm bên tai, sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi: "Hoàng Thượng ở đâu?"
"Ở chỗ nghị sự!"
"Được rồi, lập tức qua đó!"
Gã không kịp chào ta, nhanh chóng ra ngoài.
Ta nằm trn giường, tâm trạng thế mà bình tĩnh hơn trước.
Dương Châu xảy ra chuyện ngay lúc này, không biết là chuyện gì.
Có điều nhìn dáng vẻ của tiểu thái giám kia và sắc mặt Ngọc công công, hẳn không phải việc nhỏ.
Ta còn đang nghĩ ngợi thì thấy hai phụ nhân ở bên ngoài đi vào, tay xách hai cái tay nải lớn, nhìn kỹ, đó là tay nải ta mang từ kinh thành xuống nam, bọn họ đem tới chắc là thu dọn đồ đạc chuẩn bị hồi kinh.
"Cô nương xem còn thiếu gì không, bọn ta đi tìm."
Ta cười cười: "Làm phiền. Cứ để đó đi."
"Cô nương, ngày mai phải khởi hành rồi, nếu thiếu thứ gì thì không còn nhiều thời gian tìm đâu."
Ta vẫn cười: "Được. Làm phiền các ngươi."
Bọn họ hai mắt nhìn nhau, lại nhìn ta, lặng lẽ lui xuống. Ta ngồi ở mép giường nhìn hai cái tay nải lớn, nhớ lại những gì Ngọc công công vừa nói, liền duỗi tay.
Ngay khi đầu ngón tay chạm vào tay nải, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một câu.
Hoàng Thượng bảo Tề vương gia hồi kinh theo đường thủy sông Cừ.
Sông Cừ... Đường thủy...
Đó là giao giới Xuyên Thiểm trn đường thủy!