Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

chương 358: bắt được nam cung ly châu chưa?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời điểm rời khỏi phòng Lưu Nghị đã qua giờ Hợi, ta đỡ hắn nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng cho hắn, phát hiện sắc mặt tái nhợt, hơi thở cũng rất yếu.

Nhẹ nhàng đẩy cửa thì thấy nam tử tên Ninh Viễn kia vẫn đứng bên ngoài, vừa thấy ta, hắn liền gọi: "Cô nương."

"Ninh Viễn công tử." Ta hành lễ, nhỏ giọng, "Khi nãy nghe Lưu đại nhân kể công tử là môn sinh đắc lực đi theo ngài đã lâu, nô tỳ to gan muốn hỏi, hôm nay vương gia còn nói đại nhân đã khá hơn nhiều, còn có thể dập đầu với Hoàng Thượng, nhưng nhìn thế nào thì sức khỏe của đại nhân cũng..."

Không đợi ta nói hết, Ninh Viễn công tử kia đã thở dài: "Đây cũng là nỗi khổ tâm của đại nhân."

"Ngài có ý gì?"

"Vì Hoàng Thượng tới Dương Châu, khoảng thời gian này đại nhân phải cố gắng chống đỡ, bắt đầu từ hôm qua ngài ấy dùng thuốc mạnh để vực dậy tinh thần chính là để gặp Hoàng Thượng, nhưng những thứ thuốc đó lại càng ép hết chút tinh lực cuối cùng của ngài ấy."

"Cái gì?" Ta chấn động, "Tại sao ngài ấy phải làm vậy?"

Nói tới đây, hai mắt Ninh Viễn đỏ lên, bình tĩnh một hồi, mới nói: "Cô nương không biết, nếu trước khi gặp Hoàng Thượng đại nhân không qua khỏi, đó sẽ là "bị ám sát bỏ mình", đường đường là phủ doãn Dương Châu một khi chết như vậy, triều đình không thể nào bỏ qua. Nhưng hiện tại, đại nhân dập đầu với Hoàng Thượng xong mới qua đời, đây là "bệnh chết", nhẹ nhàng hơn vế trước rất nhiều."

"..." Ta nhất thời không biết nói gì, hai mắt dường như cũng ươn ướt.

Quay đầu nhìn căn phòng nặng nề kia, nước mắt nóng bỏng muốn trào ra khỏi hốc mắt.

Không ngờ đến hiện tại Lưu Nghị đại nhân vẫn suy nghĩ cho phương Nam, cho dù bản thân đã tới bên bờ cái chết, hắn cũng không muốn xảy ra chiến hỏa, không muốn triều đình tàn sát phương Nam.

Nhưng người phương Nam thật sự đã phụ hắn!

Ta nghẹn ngào: "Chẳng lẽ Lưu đại nhân... Thật sự không có cách gì sao?"

Ninh Viễn lắc đầu: "Do cô nương không thấy thảm tượng đại nhân bị ám sát, toàn thân đều là máu, lúc được nâng về cả chăn đệm đều ướt đẫm, tâm mạch bị thương, yết hầu bị đâm, thật ra ngài ấy sớm đã không có cách nào ăn cơm, chẳng qua... Chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi."

Ta nhắm hai mắt lại, cố nuốt nước mắt vào.

Tại sao? Tại sao vị quan tốt như vậy lại rơi vào kết cục này?

Ta mở mắt lại, thấy Ninh Viễn công tử cúi người với ta: "Cô nương, tâm nguyện của đại nhân chỉ có việc vạn dân Giang Nam, mong cô nương chu toàn."

Ta gật đầu, nhẹ giọng: "Ta sẽ cố gắng."

"Vãn sinh thay đại nhân cảm tạ cô nương." Dứt lời, hắn lại khom người hành lễ.

Ta nhận thi lễ của hắn, lại quay đầu nhìn phòng của Lưu Nghị rồi xoay người rời đi.

...

Phía trước tối om, ta không thấy đường, chỉ mờ mịt đi như vậy. Không biết qua bao lâu, bóng đêm trước mắt có chút ánh sáng, vừa ngẩng đầu, mới phát hiện không biết tại sao bản thân lại tới nội viện.

Ta đứng ở đó, ngơ ngẩn nhìn bên trong.

Đúng lúc này, Ngọc công công đi đến bên cạnh, hỏi: "Thanh Anh cô nương, có chuyện gì sao?"

"Ngọc công công." Vừa thấy ông ta, tinh thần bản thân tuy không tốt nhưng vẫn nhớ được hiện giờ là lúc nào, việc đó cũng nên có kết quả, vì thế hỏi, "Hoàng Thượng ở bên trong sao?"

"Ừ."

"Vậy chuyện đêm nay... Nam Cung tiểu thư..."

Ngọc công công nhìn ta, lắc đầu.

Quả nhiên hắn vẫn không bắt được Nam Cung Ly Châu. Thật ra ngay từ đầu ta đã đoán được kết quả này, Nam Cung Ly Châu nhận trọng trạch xuống Nam, đương nhiên sẽ không dễ dàng đi vào nguy hiểm, cho dù thật sự xuất hiện, cũng nhất định đã có kế sách thoát thân chu toàn.

Chỉ là hôm nay hắn thất bại, chỉ sợ sẽ điên cuồng hơn trước.

Ta nghĩ nghĩ, nói: "Vậy ta..."

"Thanh Anh cô nương, Hoàng Thượng nói đêm nay không gặp ai, đặc biệt là..." Ngọc công công lộ vẻ khó xử, "Đặc biệt là cô nương."

"..."

"Cô nương mau về đi."

Không biết vì sao, ta cũng không hề cảm thấy bất ngờ, thậm chí cũng không vui hay giận. Ta khẽ cười.

Ngọc công công vẫn luôn nhìn ta như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Thanh Anh cô nương, tâm sự này của Hoàng Thượng không phải mới có một ngày hai ngày. Tương lai còn dài, cô nương sẽ có cơ hội, có vài lời đừng nói thẳng, Hoàng Thượng có thể nhịn cô nương một lần nhưng không thể nhịn tới lần thứ hai."

Ta hoàn hồn, ông ta đang ám chỉ việc ta từ chối Bùi Nguyên Hạo ngoài cửa Phương Thảo Đường. Ta mỉm cười: "Đa tạ công công nhắc nhở."

Dứt lời, ta liền xoay người rời đi, ánh sáng nhàn nhạt dần biến mất dưới chân. Ta lảo đảo về phòng trong đêm, Thủy Tú đã ngủ say, ta không đánh thức ai, cứ thế ngã vào đầu giường.

...

Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt liền bắt gặp Thủy Tú nước mắt lưng trong ở bên ta, ta còn đang mơ màng, lẩm bẩm hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"

"Cô nương, người không sao chứ?"

"Gì cơ?"

Nàng đỡ ta ngồi dậy, nức nở: "Nô tỳ gọi thế nào cô nương cũng không dậy, còn tưởng cô nương lại xảy ra chuyện."

Ta cúi đầu nhìn chính mình, đêm qua bản thân hình như không giống ngủ, ngược lại có vẻ là ngất xỉu, một đêm tâm trí chìm vào biển đen vô cực, ngay cả mộng cũng không có, khó trách lại dọa nàng thành như vậy.

Ta xoa xoa huyệt thái dương, cười nói: "Không sao, chẳng qua đêm qua mệt quá thôi."

"Nghe nói tối qua có thích khách, cô nương không bị thương chứ?"

"Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ ta là ai, thích khách sẽ tới tìm ta à?"

"À, không sao thì tốt."

Thủy Tú thấy ta thật sự không sao, lúc này mới yên lòng, vội hầu hạ ta xuống giường rửa mặt chải đầu. Bữa sáng châu phủ chuẩn bị rất phong phú, chúng ta ăn xong, nàng dọn dẹp bàn, ta vừa rửa tay vừa nói: "Thủy Tú, ta ra ngoài một lát."

"Vâng, cô nương chú ý sức khỏe."

Nàng đúng là quá căng thẳng, ta mỉm cười gật đầu, ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã thấy Bùi Nguyên Phong gấp gáp chạy tới, vừa thấy ta liền gọi: "Thanh Anh!"

"Vương gia."

"... À." Thấy ta vẫn như bình thường, hắn có hơi bất ngờ, lại nhìn ta một lát mới cẩn thận nói, "Thanh Anh, tỷ..."

"Hả?"

"Tỷ không sao chứ?"

Ta mỉm cười: "Tối qua còn ngủ rất ngon đấy."

"... À."

"Nghe nói vẫn chưa bắt được?"

Vừa nghe ta nhắc tới đề tài hôm qua, hắn lại bắt đầu căng thẳng: "Ừ, đông người quá, Vũ Lâm Vệ hoàn toàn không có cách, hơn nữa đối phương đã chuẩn bị đường lui, cho nên không đuổi theo được."

"Thì ra là vậy." Ta gật đầu.

Ánh mắt Bùi Nguyên Phong nhìn ta càng ngày càng kỳ lạ, cứ như không biết ta rốt cuộc muốn giận hay muốn vui, hoàn toàn không thể nắm bắt, chỉ biết lặng lẽ theo ta ra ngoài.

Ta nhìn hắn, cười nói: "Ngài yên tâm, ta không sao. Ta còn có một việc muốn nhờ vương gia."

Hắn lập tức tiếp lời: "Tỷ muốn đi gặp thích khách đúng không? Ta đã sắp xếp xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể..."

"Không, không phải ta muốn gặp thích khách, chuyện này có thể để từ từ."

"Vậy tỷ..."

Ta khẽ cười: "Một năm trước tới Dương Châu ta đã từng ước nguyện với Bồ Tát, hôm nay ta muốn đi lễ tạ thần, nhưng... Ngài cũng biết với thân phận này, ta không thể đi loạn, ngài có thể giúp ta không? Chỉ cần nửa ngày."

"Lễ tạ thần?" Nghe vậy, hắn cao hứng nhận lời, "Đương nhiên là được, ta đi với tỷ!"

Ta mỉm cười: "Ngài tới Dương Châu để đi với ta sao?"

Hắn sửng sốt, nghĩ nghĩ, trn gương mặt hào hứng tức khắc ảm đạm xuống.

"Ngài từng nói ngài có khát vọng và lý tưởng của mình, vậy ngài nên quyết tâm đi trn con đường đó, đừng vì bất kỳ ai mà đổi hướng, nếu không... Đến cuối cùng có lẽ ngài sẽ chẳng chiếm được gì cả, còn..."

Câu tiếp theo ta bỗng không nói ra được, giọng nói cũng hơi khàn khàn.

Hắn nhìn ta, dường như cũng nhận ra vấn đề: "Thanh Anh?"

Ta nở nụ cười: "Không có gì. Ta có thể đi không?"

"Ta sẽ sắp xếp cho tỷ, chỉ là..."

Thấy hắn cẩn thận nhìn vậy, ta đương nhiên hiển, nên cười nói: "Vương gia, nếu ta muốn bỏ trốn, đừng nói là Dương Châu, cho dù trước đây ở trong cung không phải ta không có cơ hội. Ta nói rồi, có việc là việc lớn, ta không phải kẻ không phân biệt được nặng nhẹ."

Hắn lại nhìn ta một hồi, chậm rãi gật đầu: "Được, ta lập tức đi sắp xếp cho tỷ."

...

Đêm qua xảy ra chuyện như vậy, ta đoán Bùi Nguyên Hạo nhất thời không thể bình tĩnh, toàn bộ châu phủ không có ai dám tới nội viện, Bùi Nguyên Phong đương nhiên trở thành thủ lĩnh của châu phủ, hắn vừa ra lệnh, người bên dưới lập tức đi chuẩn bị, chỉ chốc lát xe ngựa đã chờ ngoài cửa.

Hắn không chỉ sai người chuẩn bị xe ngựa, còn phái hai thị vệ đi theo từ xa bảo vệ ta.

Ngẫm lại nam tử này luôn bị ta coi là hài tử, thật ra... Hắn không phải hài tử, chẳng qua trong lòng ta không thể nào quên được dáng vẻ trẻ con lỗ mng của hắn lần đầu gặp mặt.

Nếu không, ta cũng không biết mình phải qua lại với hắn thế nào.

Bản thân còn ngơ ngẩn, xa phu đã cẩn thận đỡ ta lên xe ngựa. Trước khi buông màn, gã cung kính hỏi: "Cô nương muốn đi đâu làm lễ tạ thần?"

"Tây Sơn, chùa Hồng Diệp."

Truyện Chữ Hay