Triệu Kiến Nghiệp đóng cửa lại, bảo Tần Mặc Bắc ngồi xuống.
Thím Lan mang vào một bình trà.
Triệu Kiến Nghiệp nhìn Tần Mặc Bắc nói, “Tiểu Bắc, sau này cháu quyết định làm giáo viên à?”
Tần Mặc Bắc dạ đáp, “Dạ, giáo viên mỹ thuật hoặc là dạy đàn ạ.”
Triệu Kiến Nghiệp tiếp tục nói, “Bác không vòng vo nữa, chỉ nói với cháu thế này, chỉ có một đứa con gái, một nửa cổ phần công ty trong nhà sau này chắc chắn sẽ cho nó.”
Ông uống một ngụm trà rồi nói thêm, “Bác biết tính của con bé, đã quyết định cái gì thì sẽ không bao giờ thay đổi, tính con bé rất giống chú khi còn trẻ. Bác có thể nhìn ra con bé rất thích cháu.”
Tần Mặc Bắc bưng tách trà lên nói. “Cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy ạ. Dù không đến mức giàu sang phú quý, nhưng cháu có thể đảm bảo cho cô ấy cơm no áo ấm.”
Triệu Kiến Nghiệp lại có chút không biết phải nói tiếp thế nào, ngoại trừ Tần Mặc Bắc không có hứng thú với việc kinh doanh, thì các phương diện khác không có gì để bàn cãi. Thậm chí anh lại tốt hơn nhiều so với đứa con gái của ông.
Tần Mặc Bắc tiếp tục nói, “Thật ra tính cách của Triệu An Ca giống như loài chim thích bay nhảy tự do, vì thế cháu mới vui vẻ được.”
Đặt tách trà lên bàn, Triệu Kiến Nghiệp nói, “Nhưng bên ngoài lại mưa gió như thế, liệu có thể vui vẻ được bao nhiêu?”
“Mặc kệ là mưa hay là gió, cháu vẫn sẽ bên cạnh cô ấy”, Tần Mặc Bắc đáp lời.
Triệu Kiến Nghiệp liếc nhìn Tần Mặc Bắc, không nói nữa. Tựa như đang suy nghĩ điều gì, qua một hồi lâu mới đứng lên nói. “Đi thôi, cũng sắp đến giờ cơm rồi”
Triệu Tiểu Tinh đang chơi Transformers mới ngoài phòng khách, dì đang làm chè bưởi xoài. Còn Triệu An Ca thì chạy vào bếp phụ giúp một tay với thím Lan, nhưng cứ chốc lát cô lại nhìn về phía thư phòng, giống như hận không thể dán lỗ tai lên cửa.
Tần Mặc Bắc và Triệu Kiến Nghiệp từ thư phòng đi ra, Triệu An Ca đang dọn chén đũa lên bàn liền chạy qua bên đây.
Thấy bộ dạng của cô thế này Triệu Kiến Nghiệp không khỏi cười rộ lên, “Ba có thể ăn thịt nó sao?”
Triệu An Ca chạy đến bên cạnh Tần Mặc Bắc, nhìn anh rồi nói, “Để em xem anh có mất miếng thịt nào không.
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Không sao, em đừng gấp.”
Triệu An Ca liếc nhìn về phía Triệu Kiến Nghiệp, chẳng qua là cô sợ ba mình làm khó dễ cục cưng lớn nhà cô mà thôi.
Dường như Triệu Kiến Nghiệp không phát hiện được ánh mắt của cô, bước xuống dưới lầu.
Triệu An Ca kéo tay Tần Mặc Bắc đi về phía phòng ngủ của mình.Vừa bước vào phòng liền kéo tay anh hỏi. “Sao rồi, ba em có làm khó dễ gì anh không?”
Tần Mặc Bắc mỉm cười đáp, “Không sao, chỉ hỏi thăm vài câu thôi.”
Triệu An Ca chăm chú nhìn anh, “Hỏi thăm gì cơ?”
Tần Mặc Bắc véo nhẹ mũi cô, “Anh sẽ đối xử tốt với em.”
Triệu An Ca tựa vào bàn học, vô cùng nghiêm túc mà suy đoán. “Nói như thế thì chắc chắn đã qua cửa của ba em ạ? Cuộc hôn nhân này xem như đều được gia đình hai bên chúc phúc rồi.” Nói xong liền chạy đến ôm cổ Tần Mặc Bắc hôn một cái.
Còn chưa hôn được bao lâu, ở bên ngoài vang lên tiếp đập cửa: “Chị ơi, anh rể ơi, ăn cơm ạ.”
Triệu An Ca bất đắc dĩ phải buông anh đẹp trai ra, hậm hực liếc nhìn anh, “Sau này kết hôn xong, nhất định phải qua mấy năm mới được sinh em bé.”
Nếu không thì phiến chết thôi, muốn thân mật cũng phải lén la lén lút.
Triệu An Ca mở cửa phòng ra, dẫn Triệu Tiểu Tinh đi vào.
Triệu Tiểu Tinh vừa vào phòng liền trèo lên giường Triệu An Ca, nhảy tưng tưng cho đã đời, cậu nhóc đã hoàn toàn quên mất chuyện ăn cơm.
Triệu An Ca túm cậu nhóc lại. “Chờ chị lấy chồng, sẽ cho cưng cái giường này luôn, để cưng nhảy cho đã.”
Triệu Tiểu Tinh vô cùng thích thú, “Cảm ơn chị! Tần.. anh rể ơi anh mau rước chị em đi.”
Triệu An Ca nhìn về phía Tần Mặc Bắc nói, “Sao hả, thầy Tần?”
Tần Mặc Bắc bế Triệu Tiểu Tinh lên nói. “Được.”
Triệu An Ca trộm bóp mông Tần Mặc Bắc một cái, nhìn anh cười không ngừng.
Lúc ăn cơm trưa, dì niềm nở lấy rau cho Tần Mặc Bắc, nhiệt tình hỏi thăm đủ điều. Tần Mặc Bắc mỉm cười đáp từng câu.
Triệu An Ca trộm nhìn Triệu Kiến Nghiệp, có thể nhìn ra dù bên ngoài ông không nói nhiều, nhưng đối với những vấn đề mà Dì hỏi thì ông đều rất chú ý, giống như lúc này ông đang dựng lỗ tai lên mà nghe ngóng.
Tựa như ông đang thử chấp nhận Tần Mặc Bắc. Tính ra thì ông và con gái cũng không quá thân thiết, nếu như ông ngang ngược cản trở thì sợ là tình cha con càng tệ hơn nữa. Nhưng quan trọng nhất là thằng nhóc này cũng không tệ, thoạt nhìn rất có trách nhiệm.
Chẳng qua là anh không có hứng thú với việc kinh doanh, đây cũng là điều đáng tiếc.
Dùng xong cơm trưa, Tần Mặc Bắc dẫn Triệu Tiểu Tinh đi luyện đàn, Triệu An Ca ngồi bên cạnh nhìn hai người.
Cô chuyên chú nhìn sườn mặt anh, nghĩ sau này chắc chắn anh sẽ là người cha tốt.
Luyện đàn xong, Triệu An ca và Tần Mặc Bắc dẫn Triệu Tiểu Tinh đến khu vui chơi trẻ em ở trung tâm thương mại gần đó.
Ở đây có cầu trường, niệm nhún hơi.., thả cậu nhóc vào đây, hai người ở bên ngoài quan sát là được, cũng rảnh được một chút.
Triệu An Ca tựa đầu lên vai Tần Mặc Bắc, nhìn Triệu Tiểu Tinh nhảy tung tăng trên niệm nhún hơi bên kia.
Chả hiểu sao cậu nhóc lại thích nhảy tưng tưng như vậy.
Cô mỉm cười, “Em đoán chừng Triệu Tiểu Tinh sẽ thích giường nhà anh lắm đó, nhảy lên nghe cọt kẹt là nhảy sung lắm luôn.”
Tần Mặc Bắc nhỏ giọng nói bên tai cô, “Không phải chỉ nhảy thôi đâu, làm chuyện khác cũng sung lắm.”
Mặt Triệu An Ca hơi đỏ lên, đấm lên người anh, “Anh giỏi quá ha.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Quá khen.” Lại nói tiếp. “Lát nữa đi chỗ anh.”
Triệu An Ca nhìn anh hỏi, “Để làm gì ạ?”
Tần Mặc Bắc dịu dàng nói, “Làm chuyện sung sức.”
Mặt Triệu An Ca đỏ rực lên như quả cà chua.
Hiện tại là tháng hai, sinh nhật của Tần Mặc Bắc là tháng chín, chờ qua sinh nhật của anh là có thể đi đăng ký kết hôn.
Đăng ký kết hôn là chính thức thành vợ chồng hợp pháp.
Mỗi ngày Triệu An Ca đều tính nhẩm, trước sinh nhật Tần Mặc Bắc một tháng, cô bắt đầu chuẩn bị quà cho anh.
Cô nghĩ nên tặng anh cái gì thì tốt đây.
Hay là cô nhỉ? Mà cô đã sớm thuộc về anh, không thể tặng thêm lần nữa.
Nhưng nếu đã đăng ký kết hôn thì chọn nhẫn cưới đi, có thể mang ở ngón áp út cả đời.
Sau khi xong việc, Triệu An Ca thừa dịp Tần Mặc Bắc ngủ, cô lén lút đo vòng ngón tay của anh. Rồi đi đến trung tâm thương mại chọn được một cặp nhẫn ưng ý. Giờ chỉ còn chờ đến sinh nhật của anh mà thôi.
Mười lăm tháng chín là ngày sinh nhật Tần Mặc Bắc, Triệu An Ca thức dậy sớm, cô cẩn thận đặt nhẫn vào trong túi xách.
Tan học xong, hơn năm giờ chiều, Tần Mặc Bắc đợi cô ở dưới lầu giảng đường.
Tần Mặc Bắc nắm tay Triệu An Ca đi ra cổng trường trong ánh mắt oán hận của đám hộ hoa sứ giả khoa Công nghệ sinh học.
Triệu An Ca ôm cánh tay Tần Mặc Bắc. nói với anh. “Sinh nhật vui vẻ, chúc mừng anh đã đủ tuổi đăng ký kết hôn nha.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, nhìn cô nói, “Cảm ơn em.”
Theo kế hoạch ban đầu, hai người sẽ lấy bánh kem, đi chợ mua đồ ăn rồi đến nhà Tần Mặc Bắc nấu cơm.
Đương nhiên là Tần Mặc Bắc nấu còn Triệu An Ca ăn.
Tuy rằng cô nấu ăn ngon hơn anh.
Tần Mặc Bắc đem đồ ăn đặt ở phòng bếp, rửa tay rồi đeo tạp dề bắt đầu trổ tài.
Để tiết kiệm thời gian, bữa ăn ngày hôm nay rất đơn giản, chỉ có bò bít tết. Tần Mặc Bắc chiên thịt bò trong chảo, rồi dọn ra đĩa, rưới nước sốt, lại xếp thêm một ít rau trang trí
Triệu An Ca mở bánh kem ra khỏi hộp, đặt bánh lên giữa bàn, đốt nến, tắt đèn.
Bầu không khí rất tốt.
Lúc cắt bánh kem, Triệu An Ca thừa dịp Tần Mặc Bắc không chú ý, cô đặt nhẫn vào bên trong miếng bánh của anh.
Chờ lát nữa anh sẽ ăn trúng hắn là sẽ rất kinh hỉ.
Trong ti vi đều diễn như thế.
Tần Mặc Bắc làm bít tết khá ngon, Triệu An Ca ăn rất nhanh, ăn xong bít tết liền bắt đầu dọn bánh kem ra,
Nhìn Tần Mặc Bắc không đụng vào miếng bánh kia, Triệu An Ca hơi sốt ruột, “Sao anh không ăn bánh kem?”
Tần Mặc Bắc ăn miếng bít tết cuối cùng nói,”Anh ăn liền.”
Triệu An Ca nhìn anh cười,”Vậy anh ăn nhanh đi.”
Cho đến khi Tần Mặc Bắc ăn hết miếng bánh, cô vẫn không rời mắt, ngoại trừ lúc cô đi vệ sinh.
Ơ hay, sao mà anh vẫn không phát hiện chiếc nhẫn cô đặt trong đó vậy nè.
Lạ thật, rõ ràng cô có đặt vào mà!
Nhìn thấy mặt cô hơi lạ, Tần Mặc Bắc hỏi, “Sao vậy em?”
Triệu An Ca mỉm cười, “Không không sao ạ.” Lại nói, “Vậy vậy để em dọn bàn, mời thầy Tần vào phòng ngủ nghỉ ngơi.”
Tần Mặc Bắc cười cười, làm theo lời cô đi vào phòng ngủ.
Triệu An Ca đẩy anh vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, rồi lên tiếng, “Gió lớn lắm, để em đóng cửa lại, thầy Tần nghỉ ngơi nha.”
Triệu An Ca trở lại bàn ăn, tìm dười dưới dĩa, dưới bàn, tìm hết một lượt cũng không tìm ra được chiếc nhẫn.
Cô có hơi gấp, rõ ràng lúc nãy cô có đặt trong miếng bánh của anh mà, đều bị rơi ra thì chắc phải tìm được chứ.
Chẳng lẽ đã bị anh nuốt vào bụng rồi sao!
Chắc là không đâu, chiếc nhẫn cũng không nhỏ, nếu nuốt thì phải có cảm giác chứ.
Nhưng mà chiếc nhẫn to thế cơ mà.
Hay là đã bị anh giấu đi rồi? Triệu An Ca nghĩ thế, liền đi đến cửa phòng ngủ Tần Mặc Bắc, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra
Quả nhiên, cô nhìn thấy anh vừa nằm trên giường vừa ngắm nghía chiếc nhẫn!
Đúng là tên ngây thơ, vậy mà lại giấu cô.
Triệu An Ca trở lại bàn ăn, bốc một miếng kem lớn trong tay lặng lẽ đi vào phòng ngủ Tần Mặc Bắc, say đó nhanh như chớp xông vào bôi hết kem lên mặt anh.
Tần Mặc Bắc giữ chiếc nhẫn, vốn dĩ là muốn trêu cô.
Đột nhiên bị người ta trét kem lên mặt, anh giật mình rồi nhảy khỏi giường.
Triệu An Ca làm chuyện xấu xong, lập tức chạy ra khỏi cửa.
Nhưng làm sao cô có thể thoát khỏi tay Tần Mặc Bắc, liền bị kéo ngược trở về.
Triệu An Ca mỉm cười nói, “Sinh nhật mà, phải trét bánh kem mới vui chứ.” Rồi nói thêm, “Kem có thể dưỡng da đó, anh xem như là đang đắp mặt mạ đi.”
Cô vừa nói vừa nhìn anh, mặt dính đầy kem, chỉ lộ ra mắt miệng và mũi.
Triệu An Ca không nhịn được cười ha hả.
Tần Mặc Bắc bước lên phía trước nói, “Liếm hết cho anh, không được sót miếng nào hết.”
Triệu An Ca cười không nổi nữa, cô nhìn anh nói. “Nếu không em lấy khăn lau mặt cho anh nha, lau là hết liền á.”
Cô không nhịn được nữa lại cười tiếp.
Tần Mặc Bắc duỗi tay ra cù cô, “Tự em liếm, hay là muốn cười tiếp hả.”
Triệu An Ca rất sợ nhột, nhất là khi Tần Mặc Bắc cù cô.
Lúc anh cù cô, không chỉ ở nách mà còn cù thêm những chỗ khác, vừa hư vừa lưu manh.
Cô nhón chân liếm lên má anh một cái, rồi hôn anh giữa hương vị ngọt ngào của kem bơ.