Giang Đình Dã nhẹ khóe môi, bất ngờ nắm chặt lấy cằm ta. "Ta đã cố tình đuổi ngươi đi, ngươi lại cố tình không nghe, ta biết làm sao? Triệu Oanh Oanh, ta không có lỗi với ngươi."
"Ta biết ngươi gặp nạn, cũng đã chạy đi cứu ngươi, chỉ là... chậm một bước..."
Hắn nói rồi cười lạnh một tiếng: "Thôi vậy. Chấm dứt tại đây. Triệu Oanh Oanh, đừng quấn quýt với huynh trưởng của ta nữa, hãy an phận dưỡng thai, tận hưởng vinh hoa phú quý."
Ta buồn bã đáp: "Ta muốn đi thăm Giang Từ Dạ."
Giang Đình Dã nheo mắt: "Hắn quan trọng với ngươi đến vậy sao?"
Ta mím môi, không muốn giải thích với Giang Đình Dã về cảm giác rung động kỳ lạ mỗi khi nghĩ đến Giang Từ Dạ.
Nhưng dường như Giang Đình Dã đã nhận ra điều gì đó.
Hắn lạnh lùng nói: "Triệu Oanh Oanh, thiếp thất tư thông với đích trưởng tử, tội ấy ngươi có biết không?"
Lời nói như gáo nước lạnh dội vào lòng, khiến ta rùng mình.
Ta biết chứ, sao lại không biết.
Trước kia vì vinh hoa phú quý, ta đã bất chấp tất cả.
Nhưng giờ đây... Mượn giống sinh con đã thành, là lúc nên bỏ cha giữ con.
Hơn nữa, nếu cứ dây dưa với Giang Từ Dạ, một khi sự việc bại lộ, không chỉ ta mà cả hắn cũng sẽ bị hủy hoại.
Đối với người đã bất chấp nguy hiểm, xông vào biển lửa cứu ta, dù ta có nhẫn tâm đến đâu cũng không thể tiếp tục hại hắn.
Ta thở dài: "Ta hiểu rồi. Giang Đình Dã, từ nay về sau ngươi cũng không cần phải lén vào phòng ta nữa. Chúng ta đều đã đạt được mục đích, nên dừng lại thôi."
"Đáng lẽ phải như vậy. Nhưng, thật xin lỗi, khi biết nàng gặp nạn, ta đã rất lo lắng. Triệu Oanh Oanh, ta e rằng không thể buông tha cho nàng được."
Ta không thể tin vào tai mình: "Ngươi bị lửa thiêu đến mê sảng rồi sao?"
Giang Đình Dã lại hiếm hoi nghiêm túc: "Không, chính thần đã giúp ta nhận ra tấm chân tình."
"Còn Tô Tĩnh Uyển thì sao? Rõ ràng là ngươi yêu nàng ấy mà, phải không?"
"Ai nói vậy?"Ta trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đừng quên, ban đầu ngươi bảo ta quyến rũ huynh trưởng của ngươi, chính là để có được Tô Tĩnh Uyển."
Giang Đình Dã cười, vẻ mặt lạnh lùng: "Từ đầu đến cuối ta chỉ nói là muốn cưới nàng ấy, chứ chưa từng nói yêu nàng ấy."
Ta nhất thời nghẹn lời, chỉ biết ôm trán lẩm bẩm: "Giang Đình Dã, ngươi thật sự là một tên lòng lang dạ sói."
Giang Đình Dã nhún vai, thản nhiên: "Chúng ta vốn cùng một giuộc, chẳng phải rất xứng đôi hay sao?"
Ta hoàn toàn cạn lời.
Giang Từ Dạ tỉnh lại, ta không đến thăm hắn, hắn lại tìm đến ta.
"Vì sao không đến thăm ta?"
Ta chột dạ: "Hẳn là ngươi cũng đã nghe nói rồi."
Hắn day day mi tâm: "Ta muốn nghe chính miệng nàng nói."
Ta bất đắc dĩ, đành bịa ra một lời nói dối trắng trợn: "Ta mang thai con của cha ngươi. Ngươi sẽ là ca ca của đứa bé này, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa."
Hắn nhắm mắt lại, kìm nén mọi cảm xúc: "Ta không quan tâm."
Ta nhất thời nghẹn lời: "Ngươi còn chưa tỉnh táo hẳn sao?"
Vẻ mặt hắn lạnh lùng nhưng cảm xúc lại như biển lửa cuồn cuộn.
"Nàng cho rằng ta giống nàng sao?"
Ta lập tức phản ứng lại: "Sao ngươi lại mắng người vậy?"
Ngọn lửa trong mắt hắn dịu đi đôi chút, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
"Thôi vậy."
“Qua năm mới, ta sẽ về kinh thành bàn giao mọi việc, chúng ta đến biên ải, nơi không ai quen biết chúng ta, rồi thành thân."
Lòng ta dậy sóng.
Hắn nhìn ta, bình thản không gợn sóng.
"Ta sẽ yêu thương con của cha như con ruột. Nếu nàng lo ta thiên vị, vậy thì đừng sinh nữa. Một đứa là đủ rồi."
"Con của nàng, không thể gọi ta là ca ca, chỉ có thể gọi ta là cha."
Ta vùng vẫy trong cơn chấn động vô biên, cố gắng thốt ra lời: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Hắn không hề nao núng: "Còn điều gì ta chưa suy nghĩ thấu đáo, nàng cứ nói, ta sẽ làm."
Có một khoảnh khắc, lòng ta rung động mãnh liệt.
Nhưng sợi dây lý trí cuối cùng đã níu kéo ta lại.
Một người vốn trong sạch, cao quý như hắn lại vì một kẻ thấp hèn như ta mà đánh đổi tất cả.
Không, không thể được.
Ta chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, dù nghe rất hấp dẫn, nhưng quá nguy hiểm."
Xung quanh im ắng, ánh đèn le lói, nét mặt hắn trở nên nghiêm nghị, giọng nói cũng lạnh đi: "Lúc đầu quyến rũ ta, chẳng lẽ nàng không nghĩ đến hậu quả sao?"
"Ta... khi đó là bột phát nhất thời."
Hắn cười lạnh: "Nàng nói nàng yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, tương tư thành bệnh, bệnh tình nguy kịch, tất cả đều là bộc phát sao?"
Có lẽ ánh mắt hắn quá lạnh lùng, quá đáng sợ.
Ta không khỏi lùi lại một bước.
“Lúc đầu ngươi cũng nói ngươi sẽ không bao giờ yêu ta, vĩnh viễn không bao giờ. Bây giờ ta đã từ bỏ, chẳng phải tốt cho tất cả mọi người sao?"
Hắn nhìn ta lùi lại, nét mặt càng thêm nghiêm nghị, nhưng hắn kìm nén cảm xúc, xác nhận lại.
"Vậy đây là sự trừng phạt sao? Bởi vì ta đã không yêu nàng kịp lúc?"
Ta mím môi không dám nói.
Hắn dịu nét mặt: "Ta có thể bù đắp cho nàng như thế nào, nàng hãy dạy ta đi, nàng muốn trừng phạt thế nào cũng được, đừng nói những lời giận dỗi."
Nếu tiếp tục nói nữa, ta sẽ mềm lòng mất.
Ta hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: "Không phải lời giận dỗi. Ban đầu muốn quyến rũ ngươi, chỉ là vì ta quá buồn chán, nhất thời nổi hứng mà thôi. Bây giờ, ta đã chán rồi, phiền rồi, hơn nữa ta đã mang thai con của cha ngươi, ta có những việc quan trọng hơn phải làm, không có thời gian để dây dưa với ngươi nữa."
Khí áp xung quanh hắn trở nên nặng nề.
"Nhất thời nổi hứng?"
Ta cúi đầu không nhìn hắn: "Phải."
"Ở bên ta chỉ để tiêu khiển?"
"Chẳng lẽ lại là tình sâu nghĩa nặng sao? Đích trưởng tử, ngươi chỉ là trò tiêu khiển nhất thời của ta, ban đầu có được ngươi, cũng có chút thú vị, nhưng bây giờ, ta thấy chán rồi, thật xin lỗi, ta thật sự không muốn tiếp tục nữa."
Để hắn thấy ta thật tồi tệ, có lẽ hắn mới hoàn toàn hết hy vọng.
Sắc mặt hắn xám ngoét, trắng bệch không còn chút máu.
"Hóa ra là ta tự mình đa tình."
Tim ta như bị một mũi băng vào, vừa tê dại vừa đau đớn.
"Triệu Oanh Oanh, như nàng mong muốn, ta sẽ không quan tâm đến nàng nữa."
Hắn xách đèn rời đi, lạnh lùng kiên định, không chút lưu luyến.
Dáng hắn dần khuất vào ánh sáng le lói phía trước, còn ta chìm trong bóng tối lạnh lẽo của căn nhà nhỏ phía sau.
Ánh sáng luôn thiên vị kẻ này, lạnh nhạt kẻ khác, rõ ràng như nước sông chia đôi dòng chảy.
Ta đứng lặng một hồi, cho đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn, mới lê bước chân mệt mỏi trở về căn nhà nhỏ tối tăm.