Chiến Hàn Quân như thấy mình sắp điên lên, anh không lý nào lại buông tha cho Thanh Tùng đáng yêu như vậy được.Không được rồi, nhất định ngày mai anh sẽ nghĩ cách để giành lại Thanh Tùng mới được.Sáng hôm sau Chiến Hàn Quân đi vào nhà bếp làm bữa sáng thì lại đem đến ba phần thức ăn. Chiến Quốc Việt nhìn thấy nhiều chén đĩa như vậy thì lại nhìn bố nhưng nhìn thấy đôi mắt đẹp tựa hoa đào kia đang tối sầm lại thì thở dài thườn thượt.“Sao lại thở dài như vậy?” Chiến Hàn Quân bắt đầu cắt miếng thịt bò, anh không ngẩng mặt lên mà hỏi Chiến Quốc Việt.Chiến Quốc Việt nói với đầy vẻ thương cảm: “Bố à, sao bây giờ bố cũng giống mẹ rồi hả? Bữa sáng nào cũng làm dư ra một phần, thật là lãng phí”Chiến Hàn Quân hơi giật mình, anh nghĩ Lạc Thanh Du cũng có thói quen như vậy à? Cho nên thật ra thì anh và cô đều giống nhau, cũng đều nếm trải cảm giác nhớ nhung luôn nung nấu trong lòng sao? Không, không thể nào giống nhau được.Anh mới chỉ làm điều này có một ngày mà cô đã làm điều đó trong suốt năm năm qua rồi.Trong khoảnh khắc đó thì trong lòng Chiến Hàn Quân lại khế rung động “Quốc Việt, con nói cho bố nghe xem con có thích Thanh Tùng không?” Chiến Hàn Quân nhìn vào bữa sáng được làm dư ra đặt ở trên bàn mà hỏi.Chiến Quốc Việt gật đầu, khuôn mặt lạnh như băng hơi mỉm cười: “Thích ạ” “Thích ở điểm nào?” Chiến Hàn Quân hơi tò mò hỏi. Chiến Quốc Việt giống như một sinh vật đến từ một thế giới không dẫn điện vậy, cậu bé đối với chuyện gì cũng đều hờ hững không biếu lộ chút cảm xúc nào.Chiến Quốc Việt suy nghĩ rồi nói một cách nghiêm túc: “Con cũng không biết nữa, nhưng con không thể không thích Thanh Tùng. Nếu mà không thích cậu ấy thì chẳng phải là không thích bản thân mình sao?”Chiến Hàn Quân nghe vậy thì ngẩn người Câu trả lời thật đậm chất phong cách của Chiến Quốc Việt nhưng lại nói nhiều như vậy thì có vẻ không giống với Chiến Quốc Việt lắm.Chiến Hàn Quân đã cảm nhận được sự thay đối của Chiến Quốc Việt nên không hiểu sao trong lòng lại thấy rất vui. Anh nghĩ có lẽ Thanh Tùng đã làm thay đổi Chiến Quốc Việt nên sau khi nhận định như vậy thì anh càng quyết tâm sẽ giành lại Thanh Tùng về.“Sau khi cơm nước xong thì bố sẽ đưa con đi học” Chiến Hàn Quân nói với Chiến Quốc Việt.Chiến Quốc Việt chớp chớp cặp mắt sáng như hai vì sao nhìn Chiến Hàn Quân một lúc như có điều khó nói nhưng cậu bé vẫn dũng cảm nói ra: “Bố à, con muốn đổi trường mầm non ạ”Chiến Hàn Quân nhớ tới lúc Chiến Quốc Việt ở trường mầm non đã phải chịu cảnh bị đối xử không công bằng nên buồn rầu tự trách mình đã không để ý phát hiện ra điều này sớm hơn.Anh tự trách sao mình không sớm đưa thằng bé rời khỏi nơi bẩn thỉu xấu xa đó chứ, cho nên khi Chiến Quốc Việt nhắc tới điều này thì anh liền vui vẻ nhận lời.“Được, con nói cho bố nghe con thích giáo viên mới là người như thế nào đi. Bố sẽ cố gắng tìm cho con một trường mầm non mới phù hợp với mong muốn của con nhất” Chiến Hàn Quân vui vẻ nói với con trai.Lần này Chiến Quốc Việt không hề do dự mà nói ngay: “Con chỉ cần có thế được học chung với Thanh Tùng và Thanh An là được rồi” Chiến Hàn Quân liền trợn tròn mắt lên nhìn con trai yêu quý của mình mà không nói nên lời.Anh có quy định trong bảng quyền lợi là Quốc Việt và Thanh Tùng phải được học ở một trường mầm non có tiếng tăm nhưng lại không yêu cầu Thanh An cũng phải học cùng một trường có yêu cầu cao như vậy.Nếu dựa vào thực lực kinh tế của Lạc Thanh Du thì chỉ sợ cô với không tới tiêu chuẩn dạy dỗ của Chiến Quốc Việt cho Thanh An, chỉ trừ phi anh giúp đỡ cô mà thôi.Nhưng anh dựa vào cái gì mà lại đi giúp đỡ một đứa bé không có chung dòng máu với anh chứ? Quan trọng là cô bé chính là con của Lạc Thanh Du.Không hiếu vì sao khi nghĩ đến Thanh An thì Chiến Hàn Quân lại đau đầu mà nhíu chặt cặp lông mày lại.Bà chăn nhỏ dữ dẫn kia không chỉ có dáng vẻ bề ngoài giống y như Lạc Thanh Du mà bản lĩnh chọc tức chết người khác cũng y như mẹ của cô bé không khác một chút nào.“Quốc Việt, chuyện này bố sẽ thương lượng lại thật kỹ càng với Lạc Thanh Du” Vì đứa bé mà Chiến Hàn Quân nghĩ cần phải nói chuyện với cái người luôn chọc cho người khác tức chết là Lạc Thanh Du một phen.