“Chị Mạt, hôm nay không lái xe sao?” Hướng Vãn vội vã đi ra, liền thấy Giản Mạt đứng một mình ở cạnh cây cột nhìn lên bầu trời.
Giản Mạt đột nhiên hoàn hồn, vội vàng thu lại những suy nghĩ vỡ vụn, nhìn trái phải một cái,mới phát hiện mình đang đứng ở cửa văn phòng, “Mở...”
Hướng Vãn tiến lên, gương mặt lo lắng: “Chị Mạt, chị không sao chứ?”
Giản Mạt kéo khóe miệng lắc đầu, “Chị không sao, chỉ là có chuyện suy nghĩ đến xuất thần...” Nói xong cô xoay người lại trở về văn phòng, dự tính đi thang máy đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.
Hướng Vãn cứ như vậy nhìn bóng lưng Giản Mạt, hơi mím môi, nặng nề thở dài... Từ khi cô ta tiến vào thực tập ở công ty, ngày đầu tiên bắt đầu đi theo Giản Mạt, cô ta liền cảm thấy vị học tỷ này có chuyện xưa.
Người khác không biết, nhưng khi cô ta ở trong trường học đã được nghe qua chuyện xưa của học tỷ và Sở Tử Tiêu... Bị truyền đi rất điên cuồng, thế cho nên bọn họ một trước một sau rời khỏi trường học, sau đó thỉnh thoảng đều có người lôi ra nói.
Lúc Đinh Đang nói đến thất tình, không biết vì sao, cảm giác đầu tiên của cô ta chính là có quan hệ với Sở Tử Tiêu...
“Ôi, yêu đương nơi đất khách quả nhiên kết quả đều là bi kịch.” Hướng Vãn bất đắc dĩ lẩm bẩm, nhún vai xoay người rời đi.
Giản Mạt lái xe quay về Lam Trạch Viên, cơm cũng không ăn, đi thẳng lên lầu liền ném bản thân mình lên giường... Cũng không biết ngủ từ lúc nào.
Trong giấc mơ, cô trở về hai năm trước, công ty xây dựng của cha còn chưa gặp chuyện không may, anh trai cùng không say mê đánh bạc...Người một nhà, tuy rằng không phải giàu có, nhưng lại luôn luôn vui vẻ.
Sau đó, cô lại mơ thấy lần đầu tiên gặp nhau của mình và Sở Tử Tiêu... Khi đó cô bị bạn tốt Lý Tiêu Nguyệt kéo đi dự thính ở lớp của anh ta, xảy ra sự kiện đó, cô và anh ta liếc nhìn nhau một cái giống như ngàn năm, rồi đến khi nói lời thề nắm tay nhau đến khi già.
Gió nhẹ nhàng thổi vào từ cửa sổ đang mở, thời gian này đã rơi vào cuối hạ, gió đêm của Los Angeles có chút lạnh... Khi lướt qua gò má của Giản Mạt, không biết từ lúc nào đã có dấu vết nước mắt tràn ra từ trái tim đã nguội lạnh của cô.
Khi tỉnh lại đã là hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, phía đông cũng vừa lộ ra ánh sáng.
Cả đêm mơ mộng khi tỉnh lại, Giản Mạt cũng không nhớ được nhiều, chỉ là để lại trong lòng cảm giác đau khổ không thể gạt bỏ.
Nghĩ muốn đi tắm, vừa có suy nghĩ vậy liền ngồi dậy, đã cảm thấy mờ mịt, dường như trong đầu có quả tạ lăn qua lăn lại.
Giản Mạt nhắm mắt lại, sau khi hít thở mấy hơi thật sâu, mới đỡ hơn một chút... Chống thân thể mởi mệt, cô đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra, tinh thần rõ ràng đã tốt hơn nhiều, không thấy cả người vô lực giống như trước.
Bởi vì cách thời gian làm việc còn sớm, Giản Mạt làm ổ trên ghế salon, nhìn ra phía ngoài cửa sổ sát đất sạch sẽ, dần dần có tinh thần...
Cũng không biết qua bao lâu, Giản Mạt mới thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động tới gửi cho Lý Tiêu Nguyệt một tin nhắn ngắn: Tiêu Nguyệt, anh ta muốn trở về.
Không cần nói nhiều, chỉ vài chữ... lại lộ ra sự sợ hãi và bàng hoàng của Giản Mạt, càng nhiều hơn chính là bi thương.
Sau khi gửi tin nhắn ngắn ngủn này xong, Giản Mạt tiếp tục duy trì tư thế hai tay ôm lấy đầu gối nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ sát đất...Nhìn một ngày mới âm u lại đến, sẽ không bởi vì đau khổ của cô mà đến chậm.
Có chút bi thương cho rằng không gặp thì sẽ không đau, thì ra...Cô vẫn luôn tự lừa mình dối người.
Khi Lý Tiêu Nguyệt gọi điện thoại tới, đã nhanh đến trưa. Hôm nay cô ấy ở trong ngành luật bộc lộ tài năng, gần đây nhận biện hộ cho một vụ án hình sự, lật ngược tình thế đổi trắng đen.