Giản Mạt âm thầm nuốt xuống, che giấu toàn bộ tâm tình, “Cũng là do anh tối hôm qua đòi hỏi vô độ.” Giọng nói của cô mang theo vài phần hờn dỗi.
Đột nhiên cảm ơn hơn một năm qua sống cùng Cố Bắc Thần, dường như tâm trạng thế nào cũng có thể biến thành tình thú lấy lòng anh trong nháy mắt.
Qủa nhiên, khóe môi Cố Bắc Thần nhếch lên nụ cười tà mị, tiến lên giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Mạt hôn một cái, “Nếu như em nói... Bởi vì hai ngày tới anh không trở về mà có chút đau lòng, anh sẽ càng vui vẻ hơn.”
Khóe miệng Giản Mạt khẽ giật giật, “Vậy nếu như em thật sự nói như vậy, anh sẽ không cảm thấy em có lòng tham quá lớn sao?”
“Ừ, có lẽ.” Cố Bắc Thần nhíu mày, “Chỉ có điều, vẫn sẽ rất vui đấy.” Anh cười càng mị hoặc, sau đó buông Giản Mạt ra liền đi ra ngoài.
Rời đi tự nhiên, giống như khi đến...
Cố Bắc Thần người này trời sinh có cảm giác về sự ưu việt, không phải bởi vì thân phận của nhà họ Cố hay tập đoàn Đế Hoàng làm tăng thêm, mà bản thân anh đã là một thần thoại ở Los Angeles.
Có thân phận, có bằng cấp, có tướng mạo, có tiền... Thế cho nên, người như vậy trời sinh quên mất làm sao để đặt người khác trước mặt của anh, chỉ hiểu được để cho người khác đuổi theo bước chân của anh.
Giản Mạt không có sức lực suy nghĩ về những thứ này, chỉ là thân thể xụi lơ ngồi ở trên ghế salon...
Mũi vô cùng chua xót, mắt dường như cũng đau đớn khó chịu... Có vật gì đó dần che cản tầm nhìn, mơ hồ như toàn bộ thế giới.
Giản Mạt cuộn chân lại, hai tay ôm lấy, khuôn mặt chôn vào khuỷu tay.
Có hay không một loại người, chỉ cần nhắc tới tên của anh ta, bạn đều có thể đau đớn đến mức hít thở không thông?
Sở Tử Tiêu, cái tên này đối với Giản Mạt mà nói, đã từng là cái tên mang lại hạnh phúc và vui sướng... Nhưng từ hai năm trước, từ cái đêm mất đi tất cả kia bắt đầu, anh ta liền biến thành nỗi đau không thể chạm đến.
“Tử Tiêu, việc chờ đợi không có dễ dàng như trong tưởng tượng của em, xin lỗi, em đã gặp anh ấy là người trong cuộc đời em... Chúng ta chia tay đi!”
Không ai biết được khi đó cô gửi tin nhắn ngắn ngủi không thật lòng đó khó khăn đến nhường nào, giống như một con dao mạnh mẽ cắt vào trái tim cô, đau đớn dường như không thể thở được.
Nước mắt, nóng hổi tràn ra viền mắt, theo gò má chậm rãi trườn xuống khóe môi, toàn là vị mặn chát.
Thân thể của Giản Mạt bắt đầu run rẩy... Tuy rằng đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô cũng không biết sẽ phải đối mặt như thế nào.
Người yêu ngày trước của mình lại thành cháu ngoại trai của chồng mình, quan hệ buồn cười biết bao?
Cả một ngày Giản Mạt làm gì cũng không gợi lên được hứng thú, sắc mặt cũng không tốt, viền mắt có chút ửng đỏ... không khí của cả tổ hôm nay cũng vì cô trầm mặc mà trở nên có chút đè nén.
“Hướng Vãn, cô đi thăm dò một chút xem sao.” Mạc Tiểu Nhã có chút không chịu nổi bầu không khí như vậy mở miệng, định lừa Hướng Vãn đi hỏi một chút xem có chuyện gì xảy ra.
Hướng Vãn vội vàng lắc đầu, vẻ mặt có chút chống cự, “Không đi, hôm nay chị Mạt lạnh như băng có khả năng đông chết người đấy.”
“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Mạc Tiểu Nhã tay chống mặt, “Nói ra mọi người có thể giúp đỡ góp ý một chút.”
Đinh Đang nhìn qua lớp tường thủy tinh nhìn vào bên trong phòng thiết kế, Giản Mạt đang tự rơi vào suy tư của mình, “Theo như tôi dự đoán... Thất tình.”