Giản Mạt khẽ chớp mắt, đôi mắt đen láy lấp lánh dưới ánh đèn, “Chúng ta không nói đến chuyện từ chức được không?” Cô nói khẽ, “Tối nay là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Cô không đẩy Cố Bắc Thần nữa, mà là vươn tay vòng qua cổ anh, giọng nói hờn dỗi: “Sau này nếu có người muốn dụ dỗ em, em nhất định sẽ tát họ. Mặc kệ đó là ai, ai kêu chồng em là Cố Bắc Thần chứ?!”
Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt chăm chú, vừa rồi còn muốn khóc mà bây giờ đã trở thành Giản Mạt lúc trước mà anh thường thấy, khóe môi Cố Bắc Thần cong lên, nở nụ cười lạnh lùng.
Giản Mạt thấy Cố Bắc Thần im lặng, cô ngẩng đầu hôn anh, “Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”
Cố Bắc Thần hỏi, “Muốn tiền làm gì?” Anh không bị Giản Mạt lừa gạt cho xong, đôi mắt sắc bén nhìn cô.
Giản Mạt im lặng, không biết có nên nói chuyện mẹ đổi thuốc với Cố Bắc Thần không.
Con người, thỉnh thoảng rất kỳ lạ, lúc đầu vì một nguyên nhân mà bán mình là một chuyện, nhưng nếu sau này vẫn cứ dùng lý do đó để được thương hại thì lại là chuyện khác.
Ít nhất thì Giản Mạt không làm được, quan hệ của cô và Cố Bắc Thần không rõ ràng như vậy, không thể tiếp tục dùng tiền của anh.
“Nhìn thấy một bộ lễ phục rất đẹp, nhưng anh không có ở đây, cũng không thể gọi điện xin tiền anh được.” Giản Mạt cố ý biến mình thành người thích đua đòi, giả vờ đáng thương nói, “Lại đúng lúc nhìn thấy hoạt động đó, vừa làm từ thiện vừa có tiền, rất tiện mà!”
Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, giống như muốn nhìn thấu cô. Anh biết người phụ nữ này mê tiền. Cũng vì như vậy nên anh mới cưới cô.
Phụ nữ có mục đích thì rất dễ đối phó. Đối với anh, có bạn giường cố định cũng rất tiện. Còn nữa, lúc cô ở trên giường, thật sự hấp dẫn anh.
Lúc đầu, anh còn nghĩ có phải bởi vì ở chung quá lâu mà tham vọng của Giản Mạt đang lớn dần, muốn lấy được nhiều hơn từ chỗ anh hay không.
Nhưng cuối cùng lại phát hiện, ngoại trừ lúc gả cho anh, cô có nói về chuyện tiền sinh hoạt, còn cuộc sống sau này vẫn y như trước.
Trang sức là anh tặng, quần áo và vật dụng hằng ngày đều do Tô San đặt mua, hình như... cô chưa từng yêu cầu thêm thứ gì.
“Sau này muốn gì thì nói!” Cố Bắc Thần nói, “Xem biểu hiện của em, rồi sẽ cho em thẻ phụ, thế nào?”
Trong lòng Giản Mạt chua chát, nhưng vẫn cười quyến rũ như trước, “Vậy có lấy lại không?” Cô mím môi, “Nếu lỡ như ngày nào đó chúng ta ly hôn, anh lấy lại nó, mà em thì đã tiêu xài quen rồi, lại không tìm được ông chủ giàu có nào khác, chẳng phải là rất đáng thương sao?”
Cố Bắc Thần cười, “Em sợ mình ngày càng tham sao?”
“Sao có thể?!” Giản Mạt oán trách, “Giống như bây giờ nè, mặc dù đi làm nhưng em vẫn không sa ngã đấy thôi. Với lại, anh cũng biết, anh làm cho người ta mê muội thế nào mà.”
Nụ cười nơi khóe môi Cố Bắc Thần dần dần tràn tới đáy mắt, rất rõ ràng, lời nói của Giản Mạt làm anh rất vui.
Giản Mạt không ngừng nịnh hót, “Chuyện hôm nay đó, không giận em nữa được không? Sau này nếu muốn mua gì thì em sẽ tìm anh, cũng sẽ tự bảo vệ mình, được không?”Nói xong, cô lại ngẩng đầu hôn Cố Bắc Thần.
Cô trêu chọc như vậy, Cố Bắc Thần rất nhanh đã có phản ứng, anh biết cô muốn đánh lạc hướng. Thật ra, ngoại trừ lúc đăng ký kết hôn thì không có mấy người biết đến mối quan hệ hôn nhân của bọn họ.