Hai tay Cố Bắc Thần đút trong túi quần, “Trưởng phòng Hoàng, thật là trùng hợp!”
Trưởng phòng Hoàng vừa nghe thấy có người liền buông Giản Mạt ra, nhìn thấy Cố Bắc Thần thì cười nói, “Cậu Thần cũng đến đây ăn cơm à?” Ông ta nhớ đến Giản Mạt bên cạnh, ngại ngùng giải thích, “Tiểu Giản à, đi đường phải cẩn thận một chút chứ, đừng có ngã trước mặt anh nữa.”
Đổi thành cô dụ dỗ ông ta.
Giản Mạt oán thầm, cười nói: “Cám ơn trưởng phòng Hoàng, nếu không có ông thì tôi ngã thật rồi.” Cô đáp khéo léo, vội vàng nói: “Trưởng phòng Hoàng, tôi về chỗ ngồi trước đây.”
Không chờ ông ta đồng ý, Giản Mạt mặc kệ mắt cá chân đau đớn vội vàng lướt qua bên người Cố Bắc Thần. Nhưng mà, khi đi ngang qua anh, cô cảm thấy hơi lạnh đang đập vào người.
Trở về chỗ ngồi, Giản Mạt nói vừa rồi không cẩn thận bị trật chân, xin phép mọi người về trước.
Đường Hạo Dương thấy không có cơ hội thân thiết với Cố Bắc Thần, mấy ông già trong đây còn nhìn chằm chằm Giản Mạt, sợ cô bị hại nên đồng ý cho cô đi trước.
Giản Mạt như tù nhân được mãn án, bất chấp ánh mắt mọi người mà vội vã rời đi. Đáng tiếc là vừa mới đi tới hành lang thì đã gặp Tiêu Cảnh.
“Cô Giản, cậu Thần kêu cô lên xe chờ cậu ấy!”
Vì không muốn xảy ra hiểu lầm không cần thiết, từ trước đến nay Tiêu Cảnh đều gọi cô là cô Giản, sẽ không gọi mợ chủ làm cho người khác thắc mắc với xưng hô này.
Khóe môi Giản Mạt run rẩy: “Không đi được không?”
Tiêu Cảnh cười nói: “Cậu Thần nói, được!”
Giản Mạt thở phào, nhưng mà, còn chưa thở xong thì đã bị lời nói của Tiêu Cảnh làm cho nghẹn họng.
“Nhưng mà, cậu Thần nói... nếu không đi, điều kiện gì cũng bỏ hết.” Tiêu Cảnh ám chỉ.
Khóe môi Giản Mạt tiếp tục run rẩy, sau đó không tình nguyện đi theo Tiêu Cảnh đến chiếc Spyker xa hoa lại khí phách kia.
Hình như Tiêu Cảnh đã gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thần, nên một lát sau anh đã xuất hiện, có lẽ là khoảng phút.
“Đến Thiên Đường Dạ!” Cố Bắc Thần vừa lên xe đã nói.
Tiêu Cảnh đáp lời, khởi động xe chạy đến Thiên Đường Dạ. Sau đó chuyên tâm chạy xe, hoàn toàn không quan tâm đến bầu không khí nặng nề phía sau.
Sau khi tới Thiên Đường Dạ, Giản Mạt bởi vì hôm nay đã phạm lỗi... ừm, tuy cô không biết mình làm gì sai. Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Cố Bắc Thần, sau đó đi tới phòng riêng.
Trong đó đã có mấy người, bọn họ thấy Cố Bắc Thần dẫn Giản Mạt đến thì sửng sốt, sau đó nhíu mày đuổi những người không liên quan ra ngoài.
Giản Mạt biết những người này, bốn cậu ấm trong truyền thuyết của Los Angeles!
Ngoại trừ cậu ba Cố Bắc Thần, còn có cậu cả Long Kiêu, cậu hai Lệ Vân Trạch và cậu tư Lâm Hướng Nam. Giản Mạt biết những người này, nhưng không quen, cũng chỉ là biết đến sự tồn tại của nhau mà thôi.
“Chậc chậc, tình huống gì đây?” Lâm Hướng Nam chạy đến bên cạnh Cố Bắc Thần, thấy sắc mặt anh không tốt thì nhìn Giản Mạt, “Em nói này chị ba, anh ba bị sao vậy?”
Từ sau khi kết hôn, Cố Bắc Thần chưa từng dẫn Giản Mạt đến tham gia hội họp với bọn họ.
Giản Mạt muốn cười thật lễ phép... nhưng mà với bầu không khí này, cô cười không nổi.
Long Kiêu và Lệ Vân Trạch nhìn nhau, không nói gì, hai người đều nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần châm thuốc lá, cũng không nói gì, anh cứ ngồi im như vậy.
Lâm Hướng Nam là người nhiệt tình nhất trong số bốn người bọn họ, cũng mặc kệ căng thẳng hay không, anh ta đi đến trước mặt Giản Mạt, “Chị ba, anh ba như vậy là có ý gì?”