Giản Mạt chỉ cảm thấy cô sắp bị anh nhìn thủng một lỗ luôn rồi, trốn cũng không trốn được, cô chỉ có thể kiên trì nhìn anh... Nhưng mà, lúc nhìn thẳng vào mắt anh, cô liền hối hận.
Cố Bắc Thần cười lạnh, giống như chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu mục đích của Giản Mạt khi ở nơi này.
Cảm thấy không khí xung quanh như biến mất, ép đến nỗi trái tim đập chậm dần. Giản Mạt lắp bắp: “Hai... hai mươi vạn!”
“Rẻ đấy!” Cố Bắc Thần khẽ cười, lấy chi phiếu ra viết vài nét rồi đưa cho Giản Mạt.
Anh đẩy người phụ nữ bên cạnh, bước về phía trước, cố ý nói thật chậm rãi bên tai Giản Mạt, nói bằng giọng điệu có thể làm cho thần kinh người ta căng thẳng: “Không bằng... sau này cô Giản có thiết kế mới thì cứ liên hệ trực tiếp với tôi, thế nào?”
Giản Mạt chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập, mấy giây sau mới bình tĩnh được: “Được... Chỉ cần anh có đủ tiền.”
“Em biết...” Vẻ mặt Cố Bắc Thần không đổi, giọng nói lại ngày càng trầm thấp, “Là anh đủ tiền mà.” Dứt lời, Cố Bắc Thần chậm rãi đứng dậy, gương mặt lạnh lùng như tượng làm người ta không nhìn thấu cảm xúc thật sự của anh.
Khóe môi Giản Mạt run rẩy, cố gắng giữ vững nụ cười trên mặt, không để lộ cảm xúc giễu cợt ra bên ngoài.
“Vậy thì cho tôi cách liên lạc đi.” Giản Mạt cười, để lộ lúm đồng tiền như hoa, có lẽ là do quan hệ của cô và Cố Bắc Thần, khi nói những lời này cũng rất tự nhiên, không hề làm cho người khác cảm thấy cô đang ra vẻ, “Nếu không thì khi có thiết kế mới, tôi biết bán thế nào cho anh đây?”
Người phụ nữ kia thấy Giản Mạt như thế, lập tức khinh thường, cô ta cảm thấy Giản Mạt đang dựa vào cơ hội này bám lấy Cố Bắc Thần.
“Buổi tối giờ, gặp ở Thiên Đường Dạ.” Cố Bắc Thần nói khẽ, nhìn Giản Mạt bằng ánh mắt cảnh cáo rồi xoay người rời đi.
Đến khi Cố Bắc Thần đi mất, Giản Mạt mới nhìn chi phiếu trong tay. Cuối cùng, vẫn lấy tiền của Cố Bắc Thần.
Nhận một nửa từ chỗ người tổ chức, Giản Mạt mở cửa chiếc xe mà Cố Bắc Thần xem là đồ bỏ chạy tới bệnh viện.
Sau khi đưa chi phiếu cho bệnh viện, Giản Mạt đi tìm bác sĩ Vương, hỏi ông tình huống gần đây của Tô Mặc rồi mới đến phòng bệnh.
Giản Mạt vào nhà tắm xả nước lau người cho Tô Mặc, nhìn thấy mẹ vẫn hôn mê như trước, cô thật khó chịu.
Cha xảy ra chuyện ngoài ý muốn, té ở công trường, mẹ lại đột ngột tái phát bệnh tim, bây giờ chỉ có thể dựa vào thuốc và máy thở để duy trì... chờ tìm được trái tim phù hợp để thay.
Tất cả mọi thứ, hình như đều thay đổi từ đêm mưa ấy.
Cho dù bất hạnh dồn đến một lần, nhưng cô vẫn rất may mắn, vào lúc khó khăn nhất, cô gặp Cố Bắc Thần.
Mặc kệ anh cần một người vợ để làm gì, nhưng chưa bao giờ cô ngừng cảm ơn.
“Mẹ, con rể của mẹ rất giàu, cho nên... đừng lo, đừng lo sẽ trở thành gánh nặng cho con, được không?” Giản Mạt vừa lau người cho Tô Mặc vừa nói, “Anh ấy đối xử tốt với con lắm, giúp đỡ con trong cuộc sống và công việc nữa.”
Giản Mạt cứ kể cho mẹ nghe những chuyện vui gần đây, giống như Tô Mặc thật sự ở trước mặt cô, giống như cuộc đời chưa từng buồn tủi.
Sau khi sửa soạn cho mẹ xong, cô hôn lên gương mặt gầy yếu của mẹ, “Mẹ, con đi đây, mẹ phải cố gắng đó. Con cũng sẽ cố gắng.” Nói xong, đầu mũi đột nhiên đau xót, mặc kệ bên ngoài kiên cường thế nào, khi ở trước mặt mẹ cô vẫn yếu ớt như thế.
Rời khỏi phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy bác sĩ Vương đang khám bệnh.
“Bác sĩ Vương, nhờ chú quan tâm mẹ cháu.” Giản Mạt mím môi, “Nếu tìm được trái tim thích hợp, chú nhất định phải báo cho cháu biết đó.”
Bác sĩ Vương thở dài gật đầu, ông không nỡ khuyên cô nữa.
Thật ra mọi người đều biết, bây giờ Tô Mặc chỉ dựa vào thuốc nhập từ nước ngoài để cầm cự, một tháng tốn vạn tiền thuốc, đó không phải là số tiền mà gia đình bình thường có thể chịu được.
Hơn nữa, cho dù tìm được trái tim thích hợp, không nói tiền bạc thì cơ thể cũng sẽ có bài xích. Kết quả tệ nhất là mất tiền mà người cũng không còn.