Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn của Giản Mạt, chợt cong môi cười, ánh mắt cũng thâm thúy hơn...
Anh đã không nhận ra rằng, nhóm người giám đốc Cao trong phòng họp giống như đang gặp kẻ thù lớn... Từ trước đến nay bọn họ làm gì thấy Cố Bắc Thần cười như vậy chứ?
Vậy chắc chắn đây là lúc cực kỳ nguy hiểm rồi, đặc biệt là lúc muốn cắt giảm biên chế hoặc là lúc chuẩn bị mắng người!
Nhóm nhân viên thầm nuốt nước bọt, biết rằng vì Cố Bắc Thần xem di động nên sắc mặt mới như vậy, nhng bọn họ vẫn cảm giác rằng mình sẽ bị cháy thành vạ lây.
Cố Bắc Thần không trả lời tin nhắn của Giản Mạt nữa, sau khi tắt di động, đôi mắt sắc như ưng nhìn sang nhóm giám đốc Cao: "Vẫn chưa có phương án à?"
Yên lặng cười tà mị, bây giờ Cố Bắc Thần đang rất nghiêm túc, khuôn mặt như điêu khắc mảy may không hề có chút tình cảm nào.
"Tổng giám đốc, có thể cho chúng tôi thêm một ngày không..." Giám đốc chỉ cảm thấy sau lưng mình đang không ngừng chảy mồ hôi lạnh, "Ngày mai tôi sẽ đưa ra phương án giải quyết tốt nhất mà."
Cố Bắc Thần cười nhẹ như có như không: "Một ngày à?"
Giám đốc nuốt nước bọt: "Nửa, nửa ngày... Trước giờ tan tầm của hôm nay tôi sẽ đưa ra phương án giải quyết."
"Được!" Cố Bắc Thần đồng ý: "Mong là các người đừng làm tôi thất vọng... Tan họp." Dứt lời, anh đứng thẳng dậy, phất tay ra khỏi phòng họp.
Cho đến khi an hđi rồi, thì những người trong phòng họp mới thở phào, một nhóm người thật sự đã lo lắng đến mức ướt hết cả lưng.
Giản Mạt một tay chống đầu, ánh mắt nhìn di động chằm chằm... Sau khi cô nhắn nói sẽ lấy thân báo đáp, Cố Bắc Thần không có trả lời nữa, không biết là anh đang có ý gì đây.
"Haiz..." Giản Mạt thở dài, lẩm bẩm: "Có đồng ý hay không thì cũng nên nói một tiếng chứ.... Đúng là bất lịch sự mà!"
Buồn bực ném di động lên bàn làm việc, Giản Mạt tạm thời mặc kệ chuyện này.
Bởi vì tình hình bất động sản gần đây, nên cả công ty đang cực kỳ bận rộn...
Cũng không cần biết là bận rộn đến thế nào đi nữa, thì chỗ có các chị em phụ nữ thì chắc chắn sẽ có tán gẫu nói chuyện phiếm.
"Tôi cảm thấy bây giờ tôi chỉ tò mò hai điều về Lục Mạn thôi!" Đinh Đang giơ cây kéo lên xoay xoay: "Một là bộ phim mới của cô ta có dùng quy tắc ngầm hay không. Hai... Là scandal với anh Thần có phải là thật hay không? Hay là chỉ vì lăng xê cho phim mới thôi?!"
"..." Giản Mạt giận dỗi nhìn mọi người đang tán gẫu, lại là bàn đến Cố Bắc Thần, hơi bất đắc dĩ nói rằng: "Mong là mọi người đừng có bàn đến Cố Bắc Thần nữa, tôi thấy không thoải mái."
Hướng Vãn nhếch miệng cười: "Đừng mà, chị Mạt... Chị đừng có nghĩ về áp lực của tổng giám đốc nữa, nếu chị muốn... Nếu chị có thể ký được hợp đồng thiết kế này, thì tiền đồ của chị sẽ chói lọi luôn đó!" Cô nháy mắt: "Vậy thì đâu phải là không có động lực đâu đúng không?"
Giản Mạt lắc vai, tiếp tục giận hờn nhìn Hướng Vãn: "Hoàn toàn không có..."
"Mạt Mạt, cậu đừng có áp lực lớn quá...." Mạc Tiểu Nhã hơi nhíu mày nhìn cô: "Nếu có thể ký được hợp đồng thì tốt, còn không ký được thì chúng ta cũng không có tổn thất gì đúng không?"
Giản Mạt mím môi gật gật đầu, sau đó đứng lên di vào phòng trà pha cho mình một ly cà phê.
Các chị em phụ nữ bên ngoài vẫn đang nghiên cứu thảo luận về ông chồng quốc dân là Cố Bắc Thần, Giản Mạt dựa vào tường phòng làm việc, nghe mọi người nói cười hi hi ha ha, lòng hơi chùng xuống...
Sau khi tan làm, Giản Mạt lê thân thể hơi rã rượi về Lam Trạch Viên, trước sau như một... Hoa viên nhỏ trống rỗng, biệt thự chỉ có một mình cô mà thôi.
Giản Mạt nấu một bữa tối đơn giản cho mình ăn xong, thì tắm rồi lên giường.
Ngồi trên giường, cô đang nghĩ có nên gửi thêm một tin nhắn cho Cố Bắc Thần hỏi chút không...
Chỉ là, cô nhìn đồng hồ, không biết người ta đang dùng cơm hay chìm đắm trong sắc dục cùng với người đẹp nào đó, cô quấy rầy thì cũng không hay lắm nhỉ?
Ngẫm lại thì hay là bỏ đi!
Giản Mạt một mình nên hơi nhàm chán, mở diễn đàn Los Angeles ra, xem các thiết kế kiến trúc.
Ai biết vừa lúc thấy được có người đăng tấm ảnh nhìn tổng thể ở chung cư Vũ Đô và những căn hộ điển hình lên, trong đó có căn hộ của Lục Mạn...
Trên thế giới này không có bí mật nào là mãi mãi cả, đặc biệt là đối với người của công chúng như Lục Mạn mà nói.