Ngũ Y Y không lên tiếng, giống như coi thường người này, Tiêu Lạc đau lòng và thật vọng nhiều hơn so với việc cô tức giận đối với anh ta.
"Bây giờ anh đang cầu xin em nghe anh giải thích đó Y Y. Lúc đó chúng ta yêu nhau biết bao, nhưng lúc đó anh lại quá nhu nhược, không hiểu được làm thế nào để bảo vệ em, làm cho em bị rất nhiều tổn thương, nói đến đây, anh cảm thấy mình không phải là đàn ông. Nhưng mà anh yêu em, tấm lòng này chưa bao giờ thay đổi."
Tiêu Lạc ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Ngũ Y Y, cô ngồi xổm ở đó vẻ mặt vẫn không thay đổi.
"Y Y, Hoắc Phi Đoạt vốn không xứng với em, anh ta không phải là loại người em nhìn thấy."
Tiêu Lạc sốt ruột, anh ta cảm thấy mình phải nói cho Ngũ Y Y biết những hành động việc làm của Hoắc Phi Đoạt.
Chỉ cần làm cô thấy được bản tính thật sự của Hoắc Phi Đoạt, cô sẽ chán ghét mà rời khỏi anh ta.
Tiêu Lạc không biết, anh ta đã hoàn toàn rơi vào con đường tình cảm này rồi.
Anh ta không thể nào bức ra được, anh ta càng kéo càng lún sâu, bây giờ gần như sắp phát điên.Ngũ Y Y vẫn không trả lời, cô không muốn để ý đến Tiêu Lạc.
" Được rồi, em không để ý đến anh, vậy anh sẽ nói cho em biết một vài chuyện mà em không biết."
Khóe miệng của Tiêu Lạc lại nhếch lên nụ cười, tuy nhiên nó quỷ dị đáng sợ.
"Đúng vậy, là anh từng làm cho em bị mất trí, nhưng mà anh vì muốn em trở lại bên cạnh anh, chỉ cần ở bên cạnh anh thì em nhất định sẽ yêu anh nữa. Nhưng em biết không? Tuy rằng trí nhớ của em bị anh cướp đi, nhưng Hoắc Phi Đoạt lại che giấu."
Tiêu Lạc nói đến đây ngẩng đầu nhìn Ngũ Y Y, tuy rằng cô đang cố gắng kiềm chế, nhưng sau khi nghe được ba chữ Hoắc Phi Đoạt, vẫn không nhịn được cả người khẽ run.
Anh ta đang nói cái gì? Cái gì gọi là lại che giấu?
"Y Y, bởi vì em không chịu nổi được quá khứ, Hoắc Phi Đoạt ra lệnh cho mọi người không được phép nói cho em biết, anh ta nghĩ em bị mất trí, chẳng khác nào chết đi."
Từng câu từng chữ mà Tiêu Lạc nói lại khiến Ngũ Y Y không hiểu.
"Anh nói như vậy không phải vì muốn em bị tổn thương, mà anh chỉ muốn cho en nhìn thấy rõ bản mặt của người em yêu sâu sắc."
Bây giờ anh ta còn giả vờ làm người tốt sao? Ngũ Y Y suy nghĩ.
"Em là một đứa con riêng, em biết không? Em là đứa con mà Ngũ Học Phong sinh ở bên ngoài."
Lúc Ngũ Y Y nghe những lời này chỉ cảm thấy đầu óc cô vang lên tiếng ong ong, sau đó bắt đầu đau đớn dữ dội.
Nhưng cô kiềm chế, cô không muốn để người đó nhìn thấy sự khác thường của mình.
"Mọi người từ trên xuống dưới trong nhà họ Ngũ đều cho rằng mẹ em là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông, cảm thấy em là một đứa con hoang! Sau khi mẹ em qua đời, em bắt buộc trở lại nhà họ Ngũ, nhưng cuộc sống của em trôi qua không được vui vẻ. Người nhà họ Ngũ không coi em là người, bọn họ chỉ biết không ngừng tra tấn em, khiến em cảm thấy đau khổ.
"Đừng nói nữa!" Ngũ Y Y ôm đầu hét lên.
Tiêu Lạc nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Ngũ Y Y, do dự một chút đến cùng có nên nói tiếp hay không.
"Được được, anh không nói nữa, Y Y, em không sao chứ?"
Tiêu Lạc không đành lòng nhìn cô đau đớn, ngưng lại lý do thoái thác vừa rồi, thử đến gần cô.
"Anh đừng đến đây! Tôi nói anh đừng đến đây!"
Ngũ Y Y gào thét, trong giọng nói tràn đầy đau đớn và giày vò.
Đầu của cô đau đớn dữ dội, khiến cô gần như không thể chịu nổi.
Từng hình ảnh trong ký ức lại hiện lên trong đầu cô.
Cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ rời cô, Ngũ Học Phong hà khắc và vô tình, ba chị em nhà họ Ngũ độc ác, còn có rất nhiều rất nhiều...............