“Đừng bắn! Bên trong chiếc xe trang bị không có Tiêu Lạc, không cần bắn nữa! Chúng ta bị lừa!”
Cố Tại Viễn giận điên lên.
Chiếc xe chiến đấu bên này lái xe đến trước mặt xe trang bị vũ khí của Tiêu Lạc, mọi người cầm lấy vũ khí, tấn công vào trong xe trang bị của Tiêu Lạc nhưng điều ngạc nhiên không dứt.
“Cố thiếu! Không có ai. Đây là xe trang bị không người điều khiển, làm sao bây giờ?”
Cố Tại Viễn cũng đi vào xem kiểm tra, sau đó hoa mắt choáng váng.
Anh ta hung hăng giậm chân: “Hừ, cmn. Tiêu Lạc, mày nên biến mất cho tao. Có một ngày tao nhất định phải tự tay róc xương lóc thịt mày. Ngay cả ông mày mà mày cũng dám đùa giỡn! Cmn, tổ tông mười tám đời nhà mày!”
Tất cả đám đàn em đều cúi đầu không dám lên tiếng.
Hoắc lão đại phân công nhiệm vụ chẳng những không hoàn thành, còn làm cho Tiêu Lạc cứu được chị gái của anh ta.
A Trung nghe Cố Tại Viễn báo cáo, sắc mặt hơi khó coi, nhỏ giọng mắng: “Cái tên Cố Tại Viễn ngu ngốc này! Cậu cũng biết, tin này mà truyền đến tai lão đại, tôi là người chịu thiệt thòi nhất! Tuy cậu làm việc sai, nhưng tôi là người chịu giáo huấn nhiều nhất!”
Mắng xong, A Trung nơm nớp lo sợ nhìn vào Hoắc Phi Đoạt đang ngồi trong khoang máy bay.Hoắc lão đại đang dụ dỗ Ngũ Y Y ăn.
Thôi, trước tiên không cần báo cáo tin không hay ho này, chờ cho Ngũ Y Y ngủ rồi nói sau.
“Ngoan, ăn một miếng đu đủ”
Hoắc Phi Đoạt đưa cái đĩa đựng 2 miếng đu đủ đến trước mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y phồng má, bĩu môi, vô cùng phiền phức.
Nghĩ lại vừa mới trên xe hơi. . . . . . . Cô liền nén giận!
Cô là phụ nữ đã có chồng!
Làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà ân ân ái ái với một người đàn ông xa lạ chứ?
Hơn nữa cả quá trình lại cuồng dã như vậy!
Bây giờ nhớ lại một chút cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa còn ở trên xe!
A a a a, mà xe rung động! Muốn chết!
“Tôi không ăn! Không cần anh lo!”
Gương mặt nhỏ nhắn tức giận quay qua một bên.
Hoắc Phi Đoạt buồn cười: “Thế nào? Đang tức giận?”
“Hừ, không cần anh lo! Không muốn anh quan tâm!”
“Lần trước cho em ăn đu đủ em tức giận, lần này cho em ăn, em còn mất hứng? Hiểu rồi, ngực của em không nhỏ, rất lớn rồi, không cần bồi bổ nữa, em xem như trái cây bình thường mà ăn một chút là được rồi.”
“Cái gì? Không phải là bởi vì cái gì!” Ngũ Y Y tức giận trừng mắt Hoắc Phi Đoạt.
Vừa nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt cười như không cười, cô cảm thấy mất hết khí thế, nhanh chóng cúi đầu xuống. Không dám nhìn thẳng người đàn ông đẹp trai này.
“Vừa trên xe. . . . . . Mất mặc quá!”
“A? Không phải vì ăn đu đủ sao? Hay là vì sao?” Hoắc Phi Đoạt biết rõ còn cố hỏi, còn đùa nghịch sợi tóc sau lưng cô.
Ngũ Y Y tức giận hất tay anh ra, muốn khóc nói: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi cũng là người đã có chồng, làm sao có thể cùng với anh như vậy? Thật mất mặc! Anh rất xấu xa!”
Hoắc Phi Đoạt cười ra tiếng, làm Ngũ Y Y càng thêm tức giận trừng mắt anh.
“Vật nhỏ, em đây là đang nói oan cho người tốt nha. Vừa mới trên xe. . . . . . . Không phải anh chủ động trước, là em chủ động yêu cầu anh. Em nhớ lại xem, có phải em nói cho anh biết em rất khó chịu không?”
“Ác. . . . “ Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm, cái miệng nhỏ nhắn mở to.
Hoắc Phi Đoạt tiếp tục cười: “Em nhớ xem, anh hỏi mong muốn của em, anh hỏi em có nhớ anh không, em nói nhớ.”
“Ách. . . . . “
Ngũ Y Y tiếp tục hóa đá.
“Anh hỏi em có muốn anh cho em không? Em nói muốn! Anh đều hỏi qua ý của em, là em đồng ý, là em chủ động yêu cầu, anh mới vất vả hao tổn sức lực của anh để thỏa mãn cho em. Em đừng quên, vừa mới trên xe, em nhiều lần gọi to, ưm ưm ưm. . . . . . . . “