Không nghĩ tới người này lại hôn cô!
Quá ghê tởm!
Người này không có phép tắc, lúc người ta không đồng ý hôn môi, lại muốn cưỡng hiếp cô, cô muốn chống cự!
Còn muốn cô nhắm mắt lại? nhắm lại cái cọng lông!
Anh dựa vào cái gì, anh muốn làm gì cô thì làm sao?
Cô muốn mở mắt thật to!
Nhưng mà......
Trái lại ánh mắt của người đàn ông này lại nhắm, vả lại lông mi của anh thật dài, nhìn mặt của anh...... Dường như hôn rất sâu......
Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, đầu lưỡi của Hoắc Phi Đoạt đã tiến vào từng bước, thăm dò hương thơm của cô.
Mút đầu lưỡi của cô, hung hăng cắn một cái!“Ưm!”
Cả người Ngũ Y Y tê dại, một dòng điện từ đầu lưỡi truyền đến khắp cả người, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, mệt mỏi đối phó.
Anh hôn một lúc ôn nhu, một lúc mãnh liệt, cô căn bản không có cách nào đoán được một giây sau anh sẽ xử lý cô thế nào.
Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt hôn đến thắt chặt cả tim gan, sức lực của cơ thể nhỏ bé đã bị hút sạch, cô giống như bọt biển mềm nhũn vùi vào ngực anh, một chút sức lực phản kháng cũng không có, cô như một quả bóng bay lên trời, nhẹ nhàng bay trong mây, hiện tại cô đang nghĩ phải làm thế nào rơi xuống mới được.
Hoắc Phi Đoạt không cách nào kiềm chế nụ hôn của mình!
Mùi vị của cô quá ngọt!
Mà anh hết lần này đến lần khác lại không có sức miễn dịch đối với cô!
Vuốt lên bờ eo mềm của cô, nhân thể trượt lên trên, lập tức lòng tham không đáy mà giữ lấy một bên mềm mại, anh hung hăng hít một ngụm khí lạnh, cả người nóng như lửa đốt, bụng dưới lại căng cứng lên, tập hợp vô số nhiệt nóng.
Cả người đều căng thẳng. Nơi nào đó càng chặt hơn!
Hít lấy hương thơm của cô, hòa vào nước miếng cùng cô, nụ hôn của anh ngày càng bá đạo, ngày càng mạnh mẽ.
Anh hơi thả cô ra, đặt cô lên ghế, anh đè lên người cô, hôn cô mạnh mẽ, vuốt ve cơ thể cô.
A...... Hoắc Phi Đoạt gầm nhẹ.
Anh sắp không kiềm chế được rồi! Thật muốn mạng mà!
Vì sao vừa gặp cô bé này, anh giống như bị đói khát lâu ngày, động một chút lại muốn cướp đoạt chứ?
Ngũ Y Y gần như nhịn hết nổi rồi!
Cô hoàn toàn không có cách nào hít thở được, thừa dịp có khe hở thở gấp vài hơi, nhưng hoàn toàn không có cơ hội, anh hôn cô ngày càng mãnh liệt hơn!
Không được, cô thật sự sắp chết rồi, không muốn chết ngạt nữa!
Chiếc xe này rất dài, lái xe phía trước hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong, trong này giống như một căn phòng nhỏ chỉ có hai người bọ họ.
Không ai có thể cứu được cô!
Cô sắp chết rồi!
Cô bị hôn chết!
Ngũ Y Y cố gắng vặn vẹo cơ thể, nắm tay nhỏ vô lực đánh vào người đàn ông, giống như gãi ngứa cho anh.
Cuối cùng, trước lúc cô hôn mê, Hoắc Phi Đoạt rốt cuộc cũng thả môi cô ra.
Thở hổn hển...... Ngũ Y Y không thể suy nghĩ được gì, chỉ muốn hít thở để sống.
Bộ dạng ngây ngốc của cô...... Thật sự làm cho người ta muốn ăn cô!
Đột nhiên nghĩ đến chỗ căng cứng trên cơ thể cô!
Hoắc Phi Đoạt không chịu được!
Cảm thấy thứ trong quần ngày càng căng lên!
Một tay xoa một bên mềm mại, một tay tìm được giữa hai chân cô, vén váy lên, cách một lớp nội y anh nhẹ nhàng vuốt ve.