"Lão đại, đây là một đôi vợ chồng già, gương mặt đều có nếp nhăn, người nữ có bệnh choáng váng, cũng không thể mở mắt. Người đàn ông đã già không thể đi bộ được. Tất cả đã kiểm tra xong rồi, mỗi người đều hỏi qua một chút."
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu: "Vậy kiểm tra nghiêm túc một chút! Một người cũng không thể bỏ qua!"
"Dạ!"
Hoắc Phi Đoạt thoáng nhìn bóng dáng hai người nơi xa, thở dài một tiếng.
Y Y, rốt cuộc em đang ở đâu? Em có biết không, trong lòng anh gấp đến độ muốn vỡ tung rồi!
Tiêu Lạc! tao biết mày đang giở trò, mày cứ chờ đó, tao sẽ không bỏ qua cho mày!
"Lão đại, có muốn đến đường cao tốc xem không?"
A Trung nhỏ giọng nhắc nhở Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu: "Đi!"Đoàn xe của Hoắc Phi Đoạt rời khỏi cảng biển.
Trên một tàu chở khách lớn, trong một căn phòng xa hoa.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi đứng chỗ cửa sổ nhìn về phía bờ, khóe miệng nhẹ cong lên, tự nói: "Hoắc Phi Đoạt, tin chắc rằng mày cũng không tìm thấy tao, mày và những người kia đều ngu ngốc! ha ha!"
Đưa tay nắm lấy mái tóc bạc, nhẹ nhàng xé ra, lớp da trên mặt từ từ mở ra.
Lộ ra gương mặt Tiêu Lạc khôi ngô tuấn tú.
Tiêu Lạc xoay người nhìn trên giường, một bà lão nằm trên đó, cười đi đến: "Thân ái, có phải em cũng bực bội lắm đúng không? Anh tháo mặt na bảo vệ ra cho em?"
Tiêu Lạc nhẹ nhàng kéo áo khoác trước mặt anh xuống, lộ ra gương mặt thanh lệ của Ngũ Y Y.
Đeo cái này thật ủy khuất cho em, nhất định rất bực bội? Chờ khi chúng ta đến thành phố mới có thể đổi máy bay, bay ra nước ngoài được. Khi đó, cũng chỉ có hai người chúng ta, để cho chúng ta trải qua thế giới không buồn không lo chỉ có hai người."
Tiêu Lạc tưởng tượng, cười, cúi đầu, hôn xuống gương mặt Ngũ Y Y đang ngủ say.
Kiểm tra tất cả đều không tìm được Ngũ Y Y!
Dường như, trong chớp mắt Tiêu Lạc và Ngũ Y Y như biến mất khỏi thế gian này.
"Chết tiệt! Rốt cuộc đã đi đâu? Tên khốn kiếp Tiêu Lạc này, mày ra đi cho tao! Tao sẽ bầm thây vạn đoạn mày ra!"
Hoắc Phi Đoạt hung hăng đấm một đấm vào cây cột.
Trời đã bắt đầu tối.
Bên ngoài nhiệt độ cũng từ từ lạnh đi.
A Trung lạnh đến phát run, nhỏ giọng nói: "Lão đại, ngài uống chút trà nóng, cả ngày nay ngài không ăn uống gì rồi."
"Lấy ra, tôi không uống. Tôi không uống! Phiền chết mất! Rốt cuộc người đã đi đâu? Nhiều người như vậy cũng không tìm thấy hai người? Tiếp tục tìm cho tôi! kiểm tra tất cả đều không bỏ qua một chút nào!"
"Dạ dạ dạ, vẫn luôn tìm. Xin ngài cũng bớt giận, có thể uống một chút nước không?"
A Trung đau lòng nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Một ngày rồi lão đại không uống nước, cơm trưa cơm tối đều không ăn, từ lúc bắt đầu tìm không thấy Ngũ Y Y, giống như con quay chạy khắp nơi, hai mắt đều không dám chớp.
Ngũ Y Y này thật là phiền phức, từ lúc sau khi có cô ta, lão đại bọn họ chưa từng rảnh rỗi, cả ngày đều bận rộn vì chuyện của cô ta.
"Từ Từ!" Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người, ngón tay chỉ vào A Trung: "Có vấn đề! Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào không đúng!"
"Cái.... ....Cái gì có vấn đề? Lão đại, ngài nghĩ đến điều gì sao?"
A Trung mở to hai mắt, nói chuyện đều cà lăm.
"Ở cảng biển.... ......."
"Cảng biển làm sao vậy?"