Ngũ Nhân Tâm sợ hãi run rẩy. Quá đáng sợ! Hoắc Phi Đoạt này quả thật chính là hóa thân của ma quỷ mà! Quá đáng sợ!
Ngũ Y Y vẻ mặt tiêu điều, kéo tay Hoắc Phi Đoạt, "Đi thôi."
Hoắc Phi Đoạt xoay người, ôm Ngũ Y Y đi khỏi.
Ngũ Học Phong dạy dỗ Ngũ Nhân Tâm, "Nhân Tâm, con đúng là đồ ngốc! Bây giờ không ai dám nói bậy với Y Y đâu. Đây chính là vợ chưa cưới của Hoắc Phi Đoạt! Nhà họ Ngũ chúng ta sẽ thăng chức rất nhanh, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền! Không được đắc tội với Y Y nữa, biết chưa?"
Ngũ Nhân Tâm cắn răng, tức giận nói, "Ông không phải ba của chúng tôi! Trong mắt ông chỉ có tiền thôi, vì tiền, bao nhiêu đứa con gái của ông biết ông đều không coi ra gì!"
Bốp! Ngũ Học Phong cực kỳ tức giận, hung hăng tát Ngũ Nhân Tâm một cái.Khóe miệng Ngũ Nhân Tâm bị thương, gương mặt sưng lên, đỏ hồng.
"Ôi ôi ôi, chú Ngũ, sao chú lại xuống tay nặng thế? Nhân Tâm còn nhỏ, dù cô ấy có nói sai cái gì chú cũng không thể ác như vậy được. Nếu Y Y biết chú đối xử với họ như vậy, Y Y chắc chắn sẽ không vui đâu! Dù chị em họ có đánh nhau nữa thì cũng là chị em, chú không thấy sau chuyện của Nhân Ái, Y Y rất buồn sao?" Hàn Giang Đình không nhìn nổi nữa chen miệng vào, đẩy Ngũ Học Phong ra, đau lòng đỡ Ngũ Nhân Tâm dậy, cô ta khiếp sợ nhìn Hàn Giang
đình, quên cả đau đớn trên mặt.
Giang Đình... Nói chuyện giúp cô ta sao?
Ngũ Học Phong sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, "Giang Đình, cháu cũng nghe con bé này vừa nói những lời khốn khiếp gì rồi! Tại sao chú lại vì tiền? Chú kiếm tiền không phải vì họ sao?"
Hàn Giang Đình bĩu môi, "Chú đối xử với Y Y thế nào, chú đừng cho là Y Y sẽ quên! Tôi cho chú biết, sư phụ Hoắc Phi Đoạt của tôi là một người rất thù dai. Tiền của anh ấy không phải lấy dễ như vậy đâu! Chú Ngũ nhưng cực kỳ mang thù. Tiền của hắn cũng không phải là tốt
như vậy giãy đấy! Ngũ thúc thúc, tốt nhất chú hãy tự lo cho mình trước đi đi! Nếu Hoắc lão đại muốn chơi chú thì rất đơn giản."
Lời này nói ra đúng là khiến cho Ngũ Học Phong xanh mặt. Ông ta đối xử với Ngũ Y Y quả thật không tốt, tiền tiêu vặt cho rất ít, gần như là chẳng để ý gì đến cuộc sống của cô, ngay cả tiền xây mộ cho mẹ cô cũng không cho. . . . . .
Ngũ Học Phong bị dọa sợ đến rụt cổ, cười lấy lòng, "Giang Đình này, giờ phải làm sao? Hoắc Phi Đoạt là sư phụ của cháu à? Quan hệ giữa cháu và Y Y xưa nay rất tốt, cháu có thể nói tốt cho chú trước mặt Y Y không, dù sao chú cũng là cha ruột của nó mà!"
Hàn Giang Đình rất không phối hợp ngẩng cao cằm. Ngũ Học Phong đi sau, Hàn Giang Đình nhìn Ngũ Nhân Tâm một chút, mở miệng nói, "Vốn đã chẳng xinh đẹp gì rồi, bây giờ mặt còn sưng nữa, đúng là không thể nhìn nổi. Cho cô, mau lau mặt đi!"
Hàn Giang Đình đưa cho Ngũ Nhân Tâm một cái khăn ướt, Ngũ Nhân Tâm kinh ngạc nhận lấy, lau lau mặt.
Hàn Giang Đình nhìn cô một chút, hắng giọng, huýt sáo rời đi.
"Chị ba, mặt chị đau không?" Ngũ Nhân Lệ đau lòng hỏi.
"Anh ấy chủ động nói chuyện với chị rồi, còn đưa khăn ướt cho chị nữa." Ngũ Nhân Tâm hỏi một đằng, trả lời một nẻo, mặt cười ngớ ngẩn.
Hoắc Phi Đoạt tự mình lái xe đưa Ngũ Y Y đến trường, chiếc xe sang trọng ngăn trước cửa trường đại học đưa tới rất nhiều chấn động.
"Không phải đã nói rất nhiều lần là anh đừng đậu xe ở đây sao? Như vậy sẽ khiến rất nhiều bạn học nhìn thấy!" Ngũ Y Y phiền não nắm mái tóc, hung dữ trợn mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt. Hoắc Phi Đoạt dù bận vẫn ung dung, nói như là chuyện đương nhiên, "Anh chính là muốn cho cả trường em biết Ngũ Y Y em bây giờ đã là hoa có chủ, là người của Hoắc Phi Đoạt anh, để bọn họ không ai được tơ tưởng đến em nữa."