Một Đêm Ân Sủng

chương 69: tuyết thượng gia sương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nương nương, nương nương!” Cung nữ vừa rồi chạy vào, “Nô tỳ đã tìm mọi chỗ trong phòng tiểu hoàng tử nhưng cũng không thấy bóng dáng tiểu hoàng tử đâu.”

Nàng biết, cho dù lật tung cả hoàng cung lên thì cũng không thể thấy Lạc nhi. Hàn Lăng đứng lên, đẩy cung nữ ra, lao ra khỏi tẩm phòng, ra khỏi Quý Hoa cung.

Dọc đường, nàng hấp tấp chạy, điên cuồng mà chạy, lòng nàng như lửa đốt, dĩ nhiên lại quên mất có xe ngựa.

Đôi bàn chân mảnh mai của nàng, cách một lớp giày vải mỏng, giẫm lên mặt đá cẩm thạch phát đau đớn, nhưng nàng không hề cảm nhận được. Nàng ngã dúi ngã dụi, nhưng lại đứng lên rất nhanh, tiếp tục đi về phía trước.

Cung nhân trên đường nhìn thấy nàng thì nhìn nàng chằm chằm, phần vì tò mò, phần vì sợ hãi, có vài người còn đuổi theo, đi bên cạnh nàng, ân cần hỏi han, nhưng nàng không hề nhìn thấy, cũng không hề nghe được.

Rốt cục, nàng đã đến được Dụ Nhân cung. Giờ phút này, nàng tóc tai rối loạn, áo váy xộc xệch, vạt áo lấm lem. Khuôn mặt mỹ lệ vì chạy lâu mà đỏ bừng lên, đôi mắt to trông hơi dại đi.

Thấy bộ dáng này của Hàn Lăng, Lục công công đầu tiên là buồn bực, sau đó hỏi: “Nương nương, người làm sao vậy?”

“Hoàng… Hoàng thượng đâu?” Nàng thở hồng hộc, cơ hồ nói không ra tiếng.

“Hồi nương nương, Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng.”

Ngự thư phòng! Hàn Lăng vừa nghe, lập tức bước đi.

Lục công công thấy thế thì vội vàng ngăn cản nàng, “Nương nương xin dừng bước, Hoàng thượng đang thương nghị chuyện quan trọng cùng các đại thần. Hoàng thượng đã ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được vào quấy rầy!”

“Cút ngay!” lúc này Hàn Lăng lòng như lửa đốt, không còn tâm trí đâu nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt dáng sợ đó của Hàn Lăng, Lục công công bị dọa cho phát hoảng, tự dưng nhảy vọt sang một bên, trơ mắt nhìn Hàn Lăng phóng vào trong điện.

Đi tới ngự thư phòng, Hàn Lăng không nghĩ ngợi gì, dùng sức đẩy cánh cửa đang đóng chặt.

Vi Phong đang lúc nghị sự, chợt thấy có người xong vào thì mắt đanh lại, chuẩn bị phát uy nhưng vừa nhìn ra đó là Hàn Lăng thì kịp thời dừng lại.

Nhìn lại bộ dáng cổ quái của Hàn Lăng, hắn cho đại thần lui, “Hứa ái khanh, ngươi lui xuống trước đi, sau trẫm sẽ cho người gọi ngươi lại đây tiếp tục thương nghị.”

“Vi thần tuân chỉ!” Hứa đại nhân mặc dù rất không hài lòng nhưng cũng nghe theo. Lúc đi qua bên người Hàn Lăng thì cúi đầu càng thấp, sau đó thối lui khỏi cửa.

“Lăng Lăng, xảy ra chuyện gì?” Vi Phong đứng dậy, nhanh chóng tới bên người Hàn Lăng.

“Phong, Lạc nhi, Lạc nhi bị bắt cóc rồi!” Hàn Lăng gắt gao túm tay hắn.

“Bắt cóc?” Vi Phong không hiểu.

“Hắn… hắn bị người bắt đi!” Hàn Lăng vừa nói vừa đưa tờ giấy đã bị nàng nắm chặt trong tay cơ hồ như muốn nát vụn cho Vi Phong.

Sau khi đọc tờ giấy, Vi Phong chấn trụ. Cuối cùng, cũng chính là Hàn Lăng đánh thức hắn.

“Lăng Lăng, đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt!” Kỳ thật, tâm hắn cũng đang run lên.

“Lạc nhi là ta mười tháng hoài thai, là ta dùng tính mạng đổi lấy, ta không thể để cho hắn có việc gì được, quyết không thể để hắn có việc!” Hàn Lăng kích động thét lên chói tai.

“Ngoan, sẽ không, Lạc nhi cũng là bảo bối của trẫm, trẫm nhất định sẽ không để hắn gặp chuyện gì!” Ban ngày ban mặt mà có thể cướp người trong hoàng cung, hung thủ nhất định không giống người bình thường, cho nên lòng tin của Vi Phong thực ra cũng không vững chắc lắm.

Tuy nhiên, hắn cũng cực lực ổn định nỗi sợ hãi của mình, bởi vì nhân nhi trước mặt còn cần hắn an ủi.

Hàn Lăng ôm chặt Vi Phong, nàng cảm thấy rất lạnh, thật giống như khi bản thân quang lỏa rơi xuống một hầm băng vậy, bốn phía toàn là lãnh khí lạnh thấu xương, lãnh khí từng chút, từng chút thấm vào da thịt nàng, thâm nhập vào xương vào tủy nàng, đông cứng toàn thân nàng, làm nàng đau đớn.

“Lăng Lăng ngoan, bình tĩnh lại, không có việc gì, Lạc nhi sẽ không sao!” Thấy nàng càng ngày càng run rẩy, Vi Phong chỉ muốn cởi bỏ y bào, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nàng.

“Trên giấy không phải nói hai ngày sau sao? Vậy tức là Lạc nhi hiện tại vẫn khỏe mạnh, chúng ta có thời gian hai ngày, trẫm sẽ trước hai ngày tìm Lạc nhi về, sẽ đưa Lạc nhi khỏe mạnh, hoàn hảo vô khuyết cho ngươi, được không?” Hắn vỗ về an ủi Hàn Lăng, lau đi nước mắt cho nàng, vén lại những sợi tóc tán loạn trên trán nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Dưới sự an ủi của Vi Phong, Hàn Lăng dần dần không cảm thấy lạnh nữa, không thấy run rẩy nữa, nàng chỉ thấy mệt, rất mệt, hai mắt chậm rãi nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Vi Phong hôm vài cái lên trán nàng, dè dặt ôm lấy nàng trở lại tẩm cung, để nàng nằm trên chiếc giường lớn màu vàng, lau đi những giọt nước mắt và mồ hôi còn sót lại trên mặt nàng, đắp chăn cho nàng, phân phó cung nô canh giữ ở phòng ngoài, còn hắn thì trở lại ngự thư phòng.

Hắn đi tới trước giá sách, gõ nhịp, một lát sau giá sách mở, Dạ đi ra.

“Hoàng nhi của trẫm đã bị người bắt đi!” Hắn đem tờ giấy trong tay cho Dạ.

Kìm nén kinh ngạc, Dạ tiếp nhận tờ giấy, đọc xong thì nghĩ ngợi trong chốc lát, sắc mặt lập tức ngưng trọng, nói: “Hoàng thượng, chỉ bằng vào những chữ này, không có lấy một chút đầu mối, thực sự không thể điều tra ra tiểu hoàng tử là bị ai bắt.”

“Ân! Trẫm muốn ngươi lập tức tới bờ biển Tần thôn, lén giám thị xem, nếu thấy nhân vật khả nghi thì cũng chớ manh động, cần âm thầm theo dõi.”

“Thuộc hạ hiểu, tiểu hoàng tử không thoát hiểm trước, thuộc hạ nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

“Được, lui xuống đi. Nếu có tin tức gì, lập tức bẩm báo cho trẫm.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Dạ đi rồi, Vi Phong tiếp tục nhìn chăm chú vào tờ giấy kia, đau khổ suy nghĩ.

Rốt cuộc là ai làm? Bắt Lạc nhi đi có mục đích gì? Nếu không sát hại Lạc nhi, lại còn lưu lại thư này, tức là người đó không muốn tính mệnh của Lạc nhi. Vậy rốt cuộc kẻ đó muốn gì?

Hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, hơn nữa lại là ban ngày ban mặt, người nọ cho dù có năng lực siêu phàm thì cũng không thể vô thanh vô tức xuất nhập hoàng cung, trừ phi có bí đạo.

Bí đạo! Nhưng trừ ngự thư phòng ra thì hoàng cung không thể có cái bí đạo thứ hai nào thông ra ngoài cung. Mà bí đạo trong ngự thư phòng thì chỉ có những người trong tổ chức hắc y tử sĩ mới có thể ra vào. Chẳng lẽ… hung thủ vẫn chưa rời hoàng cung?

Lạc nhi vẫn còn ở trong tay địch nhân, trước mắt còn chưa rõ mục đích của chúng, không thể kinh động. Vì vậy, hắn tự mình đi kiểm tra mọi ngõ ngách trong hoàng cung, lặng lẽ lục soát nhưng không thu lại kết quả gì.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, Vi Phong kéo thân thể mỏi mệt trở lại tẩm cung.

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng thét phát ra từ trên giường.

Hắn vọt tới giường, vỗ nhẹ lên mặt Hàn Lăng, vội vàng kêu gọi, “Lăng Lăng, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!”

Hàn Lăng mở mắt, vừa nhìn thấy hắn, đã nắm lấy cánh tay của hắn, “Phong, Lạc nhi đang khóc, hắn gọi chúng ta đến cứu hắn. Làm sao bây giờ, ta không biết hắn ở nơi nào, làm sao bây giờ?”

“Ngoan, ngươi nằm mơ thôi. Lạc nhi hiện giờ đang ở một chỗ rất an toàn, hắn không sao đâu.” Vi Phong chậm chạp lau đi mồ hôi cho nàng, đỡ nàng đứng dậy, “Đói bụng chưa, trẫm đưa ngươi đi dùng bữa.”

“Trời tối rồi, Lạc nhi đói bụng rồi, Phong, ta muốn đem cơm cho Lạc nhi ăn.”

“Lăng Lăng!” Sự thất thường, cùng lời nói không mạch lạc của nàng làm Vi Phong càng thêm hoảng, tiếng nói không khỏi đề cao.

“Lạc nhi mỗi lần ăn cơm đều phải nghe ta hát, nếu không hắn sẽ không chịu ăn. Không được, ta phải đi tìm hắn, ta phải đi tìm hắn!” Hàn Lăng đang bị vây trong trạng thái hoảng hốt, nàng đẩy Vi Phong ra, chuẩn bị xuống giường.

Vi Phong ôm cổ nàng, “Lăng Lăng, đừng như vậy, van xin ngươi đừng như vậy! Ngươi và Lạc nhi đều là người quan trọng nhất của trẫm, trẫm đã không có Lạc nhi, không thể mất ngươi nữa!”

“Lạc nhi! Ta muốn Lạc nhi! Buông, ta muốn đi tìm Lạc nhi! !” Hàn Lăng bấn loạn lên tiếng khóc rống, tiếng khóc cắt qua tẩm phòng, vô hạn thê thảm cùng bi thương.

Vi Phong rơi lệ, hắn chết lặng ôm nàng, “Lăng Lăng, hai ngày sau, nhớ không? Chúng ta hai ngày sau là có thể nhìn thấy Lạc nhi, bởi vậy ngươi phải bảo trọng thân thể. Ngươi không ăn cơm làm sao có thể đi đến bờ biển gặp Lạc nhi? Chẳng lẽ ngươi không muốn đi? Không muốn tự mình đón Lạc nhi về?”

Đúng! Hai ngày sau! Hàn Lăng tỉnh lại, “Phong, ta muốn ăn cơm, ta muốn đủ sức khỏe đi gặp Lạc nhi!”

“Được, được!” Tâm trạng lo lắng của Vi Phong rút cục cũng nhẹ nhàng bớt.

Hắn ôm lấy nàng, động tác vô cùng tỉ mỉ, vô cùng mềm nhẹ, phảng phất như nàng là một chiếc bình thủy tinh, chỉ cần lơ đãng một chút là sẽ làm vỡ vụn ra được.

Bàn tay nhỏ bé của Hàn Lăng cũng ôm chặt lấy lưng áo hắn, vùi đầu trước ngực hắn, trong khoảnh khắc này, lòng của nàng không còn cảm thấy sợ hãi, bất lực, bàng hoàng, thất thố hay đau đớn nữa…

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Núi hoang, cánh đồng bát ngát, tật phong gào thét, một hắc bào lão nhân và một lam sam nam tử đang giằng co.

“Đình Phái, ngươi đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của nghĩa phụ hả?” Lão nhân nộ khí đằng đằng, hai mắt nhìn thẳng vào người trước mặt.

Liễu Đình Phái bạc môi khẽ nhếch, không rên một tiếng, con ngươi đen sâu không thấy đáy.

“Nghĩa phụ nói lại một lần nữa, bất cứ việc gì làm ảnh hưởng đến danh dự của Hỏa Minh hội, nghĩa phụ sẽ tuyệt đối không cho phép; bất cứ kẻ nào có ý đồ làm phá hư hoặc gây tổn hại cho Hỏa Minh hội, nghĩa phụ sẽ không dễ dàng bỏ qua! Ngươi, tốt nhất đừng làm nghĩa phụ nổi giận!”

Liễu Đình Phái như cũ im miệng không nói.

“Hừ, ngay từ đầu ngươi đã muốn bảo vệ nhi tử của hoàng đế, ngươi sở dĩ đón nhận nhiệm vụ là không muốn để những người khác sát hại nó, ngươi đã đem nó đi trốn.” Lão nhân nói xong thì nghiến răng nghiến lợi.

“Nghĩa phụ nếu hiểu cho Đình Phái thì xin người đừng gây khó khăn cho Đình Phái nữa!” Rốt cục, Liễu Đình Phái cũng mở miệng.

“Hoang đường! Ngươi đừng quên công phu của ngươi là do nghĩa phụ dạy dỗ, tất cả những gì của ngươi đều là của nghĩa phụ giao cho. Một khi ngươi xúc phạm nghĩa phụ, hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng!”

“Đình Phái rõ ràng! Nhưng là, Đình Phái không cho phép bất luận kẻ nào gây thương tổn người nhà của Đình Phái”

“Ngươi…” khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão nhân thoáng chốc vặn vẹo thành một khối, trông càng thêm kinh khủng, càng làm cho người ta sợ hãi, “Ngươi muốn ép nghĩa phụ xuất thủ?”

“Đình Phái đã từng nói sẽ chịu toàn bộ tổn thất kinh tế của giao dịch lần này.”

“Ta cũng đã từng nói, đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là vấn đề quan hệ đến danh dự của Hỏa Minh hội. Được, ngươi đã như vậy, ta cũng không phí lời với ngươi nữa.” Lão nhân nói xong liền vọt người tới, xuất chưởng về phía Liễu Đình Phái.

Liễu Đình Phái nhanh chóng lui về phía sau vài bước, tập trung nội lực, lăng không dựng lên, huy chưởng nghênh đón.

Hai chưởng chạm vào nhau, “Oanh” – một tiếng vang thật lớn, một luồng bạo phong mãnh liệt cuốn lấy hai người làm trung tâm, thổi bạt ra bốn phía, cơ hồ đất rung núi chuyển.

Lão nhân “di” một tiếng, lui một bước. Liễu Đình Phái cũng phải dùng khí lực rất lớn mới có thể đứng vững cước bộ.

Rất nhanh, lão nhân hét lên một tiếng, hung hăng đánh về phía Liễu Đình Phái. Liễu Đình Phái cũng lại xuất thủ đón nhận.

Hai người công phu võ thuật giống nhau, đánh nhau thật lâu cũng phân không ra cao thấp.

Ước chừng sau một nén nhang công phu, lão nhân tựa hồ dần dần ở thế hạ phong, một tiếng hét thảm vang lên, lão nhân lùi lại xa mấy trượng, sắc mặt tái nhợt, lông mi run run, khóe miệng dính vài giọt máu.

Liễu Đình Phái thấy thế thì vội vàng chạy tới, “Nghĩa phụ, ngài không sao chứ?”

Trong nháy mắt, hai mắt lão nhân lóe sáng, lão ngưng tụ tinh lực, tay phải đưa ra, không chút lưu tình đánh vào trước ngực Liễu Đình Phái.

“Oa” một tiếng, Liễu Đình Phái phun ra một ngụm máu, ngửa mặt ngã trên đất, khó tin nhìn lão nhân.

“Lão phu đã từng nói, binh bất yếm trá, đối với địch nhân không thể mềm lòng. Tám năm nay nghĩa phụ dạy ngươi võ công, ngươi học rất tốt, chỉ có điểm ấy là ngươi không học được. Lão nhân đứng lên, lấy tay áo lau đi dấu máu trên miệng.

Liễu Đình Phái không nói, chỉ lạnh lùng địa nhìn hắn chằm chằm.

“Ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi giấu đứa bé kia ở đâu?”

“Không nói sao? Nghĩa phụ có thể tìm được! Đừng quên, tất cả của ngươi, nghĩa phụ đều biết!” Lão nhân nói xong, khinh miệt cười một tiếng, chuẩn bị rời đi.

“Nghĩa phụ!” Liễu Đình Phái vội vàng gọi hắn lại.

“Thế nào? Nghĩ thông suốt rồi sao?” Lão nhân quay đầu lại.

“Van cầu ngài, ngài muốn làm gì cũng được, nhưng xin đừng làm tổn thương hắn!”

Trong mắt lão nhân lóe ra một tia kinh ngạc, nhưng chỉ một thoáng. Lão liếc mắt nhìn Liễu Đình Phái giống như có điều gì suy nghĩ, cuối cùng xoay người rời đi.

Liễu Đình Phái hoảng hốt toan đứng lên, nhưng một chưởng kia của lão nhân đủ để hắn bị chấn động mạnh.

Hắn cố hết sức ngồi dậy, khoanh chân lại, nhắm mắt, điều tức chân khí. Đồng thời cũng cầu khẩn ông trời cho hắn sức mạnh, để hắn mau chóng hồi phục, bởi vì hắn cần phải cứu Vi Lạc trước khi nghĩa phụ tìm thấy hắn.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Hai ngày này đối với Hàn Lăng mà nói, một ngày dài hơn môt năm. Hôm nay, trời chưa sáng nàng đã tỉnh dậy.

Vì không muốn kinh động triều đình, việc Vi Lạc mất tích, trừ những cung nô ở Quý Hoa cung ra, những người khác đều không biết. Vi Phong lấy có long thể bất an để tạm dừng buổi lâm triều hôm nay. Vội vã dậy sớm một chút, mang theo Hàn Lăng đi theo bí đạo ở ngự thư phòng ra ngoài cung, đi tới bờ biển Tần thôn ghi trên giấy.

Trên bờ cát, một bóng người cũng không có, mênh mông biển rộng càng là trắng xoá một mảnh.

Vi phong phân phó hắc y tử sĩ ẩn núp phía sau vách đá, bản thân cùng Hàn Lăng thì tại trên bờ cát để chờ.

Hàn Lăng đạp chân lên bờ cát nóng bỏng, một mực nhìn lên vầng thái dương hỏa hỏa lạt lạt trên đỉnh đầu, cổ đại không có đồng hồ, nàng chỉ có thể mượn mặt trời để tính thời gian, chỉ cần mặt trời lên tới đỉnh đầu là nàng có thể nhìn thấy Vi Lạc.

()

Chung quanh phi thường yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển đập vào bờ đá. Vầng thái dương chậm rãi di chuyển, càng gần giữa trưa, Hàn Lăng càng lo lắng, Vi Phong cũng thấp thỏm, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn xung quanh.

“Phong, đã giữa trưa rồi, sao còn chưa thấy Lạc nhi?” Nhìn mặt trời dần ngả về Tây, Hàn Lăng tâm trí kinh hoảng, lo lắng bám lấy Vi Phong.

Vi Phong cũng bồn chồn bất an, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi: “Đừng nóng vội, đợi thêm lát nữa xem sao.” Vừa nói, hắn vừa đưa nàng đến bên tảng đá khô ráo trên bờ cát.

Giờ Mùi đã qua, giờ Thân nối tiếp, mặt trời đã biến thành màu đỏ ối như lòng đỏ trứng gà, bầu trời trong xanh cũng dần tràn đầy ráng tà!

“Hoàng thượng, người nọ chắc sẽ không tới, trời đã tối rồi, thỉnh hồi cung đã.” Dạ đi ra từ sau vách đá.

“Không được, ta không về, ta phải đợi Lạc nhi!” Hàn Lăng vừa nghe thấy liền vội vàng lắc đầu.

“Lăng Lăng ngoan, nghe lời ta, chúng ta đi về trước, mai lại quay lại.” Vi Phong dỗ dành.

“Nương nương, người kia không xuất hiện vào giờ hẹn nói không chừng chính là không muốn xuất hiện, người chờ ở đây cũng phí công.” Dạ cũng ôn nhu khuyên bảo.

“Lăng Lăng, nói không chừng Lạc nhi đã trở lại hoàng cung, chúng ta trở về xem sao, được không?”

Rốt cục, sau một hồi khuyên giả và cầu khẩn, Hàn Lăng cũng theo Vi Phong lên xe ngựa hồi cung.

Đương nhiên là Vi Lạc cũng không thấy. Hàn Lăng cho rằng nhất định là bọn cướp thấy bọn Dạ nên không dám xuất hiện, vì vậy yêu cầu Vi Phong không được mang theo hắc y tử sĩ nữa.

Không thể làm gì khác hơn, đến ngày thứ hai, kết thúc buổi triều liền cùng Hàn Lăng đến bờ biển.

Lần này cũng chờ đến tận đêm nhưng vẫn là không có kết quả gì. Ngày thứ ba rồi ngày thứ tư, ngày thứ năm cũng như vậy.

Lo lắng và chờ đợi làm Hàn Lăng mệt mỏi, nàng hốt nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ, đó chính là… Không, sống thì thấy người, chết phải thấy xác, một ngày không thấy thi thể Lạc nhi, nàng sẽ không chịu buông tha.

Cốc Thu bước vào tẩm phòng của Hàn Lăng, thấy ánh mắt bi thương của nàng, cảm thấy thật đau lòng.

Vi Phong kể lại chuyện của Vi Lạc cho Cốc Thu nghe, hy vọng nàng có thể an ủi Hàn Lăng.

“Lăng, nghe nói ngươi không chịu ăn gì. Nếu ngươi không giữ sức khỏe thì làm sao có thể cứu tiểu hoàng tử? Nào, để ta bón cho ngươi chút cháo tổ yến.”

Hàn Lăng vẫn không nhúc nhích, hai mắt vô hồn, chăm chú nhìn lên đỉnh màn, giống như đang trầm tư, lại giống như đang ngơ ngẩn.

Cốc Thu chỉ đành bưng bát ngồi yên lặng ở một bên.

Không lâu sau, Ti Thải đi đến.

“Ti Thải, ngươi cũng tới?” Cốc Thu nói.

Ti Thải gật đầu, chạy đến trước giường nói với Hàn Lăng, “Nương nương, ta biết tiểu hoàng tử ở đâu.”

Vừa nghe đến những lời này, Hàn lăng lập tức tỉnh táo lại, ngồi ngay dậy, vội vàng hỏi Ti Thải, “Ngươi nói cái gì? Ngươi biết Lạc nhi ở đâu?”

Ti Thải khẽ vuốt bàn tay gầy yếu của nàng, chậm rãi nói: “Ta vừa mới đem y phục đến Vân Hoa cung, nghe thấy Vân phi và mẫu thân nàng hình như đề cập đến chuyện tiểu hoàng tử mất tích, các nàng hình như đang nói cái gì đại công cáo thành, báo thù, tiêu trừ mối họa trong lòng, ta sợ bị người phát giác nên không dám ở lại quá lâu.”

Hàn Lăng nghe xong thì suy nghĩ một lúc, cả giận nói: “Hóa ra tất cả đều là do các nàng giở trò quỷ!” Sau đó hổn hển lao ra khỏi tẩm phòng, chạy tới Vân Hoa cung.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Vân Hoa cung, tẩm phòng Vân phi.

Vân phi nằm trên một chiếc giường rộng rãi xa hoa, một hắc y nữ nhân trang phục cổ quái đang bắt mạch cho nàng, Lý Ánh Hà đứng một bên, yên lặng chờ đợi.

“Sư muội, thế nào?” Thấy nàng rốt cục chẩn đoán bệnh xong, Lý Ánh Hà vội vàng hỏi.

“Dùng ấm ngọc hoàn do ta đặc chế thì nhanh nhất cũng phải sau một năm mới có thể thụ thai.” Hắc y nữ nhân vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả tiếng nói cũng vô cùng bằng phẳng.

“Lâu như vậy sao!” Vân phi thấp giọng tả oán một câu.

Thấy sắc mặt hắc y nữ nhân có điểm biến hóa, Lý Ánh Hà vội vàng quát Vân phi, “So sánh với thời gian hai năm trước đây, thế này là đã rút ngắn một nửa rồi.” Sau đó lại nhìn về phía hắc y nữ nhân, “Vậy làm phiền sư muội!”

“Vân phi!” Hốt nhiên, cửa phòng bị đạp tung, Hàn Lăng nộ khí đằng đằng xông tới.

Vân phi và Lý Ánh Hà thấy thế thì thất kinh.

“Chao, hôm nay cơn gió nào đưa Tinh phi tới bái phỏng bổn cung thế này?” Vân phi là người đầu tiên khôi phục lại như cũ, ngồi dậy.

“Nói, ngươi mang con ta đi đầu rồi!” Hàn Lăng đi tới trước mặt nàng, trợn mắt nhìn nàng.

Vân phi ngẩn người, sau đó cười lạnh, “Tinh phi, ngươi tìm nhi tử không phải cần tới Quý Hoa cung sao, sao lại chạy tới nơi này? Thật là buồn cười!”

“Là ngươi cướp Lạc nhi đi, tất cả đều là quỷ kế của mẹ con ngươi, ngươi nếu không giao Lạc nhi ra, đừng có trách ta không khách khí.” Hàn Lăng nắm lấy vạt áo Vân phi, Hàn Lăng lúc này đã không còn lý trí nữa, trong đầu chỉ tràn ngập tức giận và căm hận.

“Buông tay! Ngươi buông tay!” Vân phi một bên khiếu hảm một bên giãy dụa.

“Ngươi thả con của ta, ta sẽ thả ngươi!” Hàn Lăng lắc nàng mạnh hơn, tựa hồ muốn lắc chết Vân phi.

“Mẫu thân cứu ta, sư thúc… cứu ta!” Vân phi mặt đỏ lên.

“Buông nàng ra!” Đột nhiên, một bàn tay to ngăm đen cầm lấy tay Hàn Lăng.

Trơ mắt nhìn hắc y nữ nhân xa lạ cổ quái trước mắt, Hàn Lăng nộ xích, “Ngươi là ai, dám ngăn trở bổn cung?”

Hắc y nữ nhân không nói, chỉ tăng lực thêm, Hàn Lăng bị đau, không tự giác buông Vân phi ra.

“Vu bà, ta liều mạng với ngươi!” Hàn Lăng khôi phục lại như cũ, khẽ kêu một tiếng, dùng võ công Liễu Đình Phái từng dạy cho nàng đánh về phía hắc y nữ nhân.

Hắc y nữ nhân há là kẻ đầu đường xó chợ, cũng mặt không đổi sắc, không chút hoang mang tiếp chiêu. Rất nhanh Hàn Lăng đã bị nàng kiềm trụ.

“Buông!” Hàn Lăng mắt mở trừng trừng.

Hắc y nữ nhân không hề động đậy, ánh mắt nhìn về phía Lý Ánh Hà, tựa hồ tại trưng cầu ý kiến của nàng.

Lý Ánh Hà nội tâm một hồi thống khoái, cố ý không lên tiếng.

Đúng lúc này một bóng người cao lớn vọt tới như tia chớp, nhanh chóng đoạt lại Hàn Lăng từ tay hắc y nữ nhân.

“Hoàng thượng?” Vân phi cùng Lý Ánh Hà thấy người ngoài ý muốn xuất hiện thì thất kinh, lập tức hành lễ. Chỉ có hắc y nữ nhân kia là vẫn lạnh lùng đứng yên.

“Người đâu, mau áp giải lão vu bà này vào đại lao!” Vi Phong tức giận nhìn hắc y nữ nhân.

“Hoàng thượng, thỉnh khai ân!” Lý Ánh Hà lập tức đến gần, “Nàng là sư muội của di nương, hôm nay tiến cung là để xem bệnh cho Vân nhi.”

“Đúng vậy, Hoàng thượng. Sư thúc sở dĩ mạo pham Tinh phi là bởi vì Tinh phi muốn giết hại thần thiếp, sư thúc chỉ sốt ruột cứu người mà thôi.” Vân phi cũng vội vàng biện hộ.

Ánh mắt nghi vấn của Vi Phong nhìn về phía Hàn Lăng trong lòng.

“Hoàng thượng, hóa ra Lạc nhi là do Vân phi sai người cướp đi, tất cả đều là quỷ kế của Vân phi và Lý Ánh Hà, nói không chừng kẻ cướp Lạc nhi đi chính là lão vu bà này!” Hàn Lăng gấp giọng hô to, “Ngươi mau bắt nàng ta lại, nghiêm hình tra hỏi, nhất định bắt nàng giao Lạc nhi ra.”

“Hoàng thượng, oan uổng a! Thần thiếp căn bản không biết tiểu hoàng tử bị mất tích, mới vừa rồi khi Tinh phi xông vào lên án thần thiếp, thần thiếp mới được biết.”

“Không sai, Hoàng thượng, di nương cũng vừa mới biết, còn như sư muội đây hôm nay mới là lần đầu tiến cung, Tinh phi lại đi vu hãm chúng ta như vậy, thật sự là oan uổng mà!”

“Hoàng thượng, ngươi đừng để bị các nàng qua mặt, tất cả đều là các nàng giở trò quỷ, Lạc nhi nhất định là bị các nàng bắt đi, ngươi mau giam các nàng lại, cứu Lạc nhi về!” Hàn Lăng lòng như lửa đốt, vừa giậm chân vừa gào théo, điên cuồng túm lấy tay Vi Phong.

“Tinh phi nương nương, tuy nói ngài là sủng phi của Hoàng thượng nhưng xin ngài đừng vũ nhục thần phụ, đừng oan uổng cho người tốt.”

Nhìn sắc mặt dối trá của Lý Ánh Hà, Hàn Lăng tức giận muốn nổ phổi, nàng không nghĩ ngợi nhiều, giơ chân dùng sức đá vào bụng Lý Ánh Hà.

Lý Ánh Hà thê thảm kêu một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất.

“Mẫu thân, ngài không có việc gì chứ.” Vân phi lập tức chạy đến bê Lý Ánh Hà, sau đó lại ngẩng đầu tức giận mắng, “Tinh phi, sao ngươi lại đánh mẫu thân của ta?”

“Không đem Lạc nhi giao ra đây thì không chỉ có nương ngươi mà ngay cả ngươi ta cũng sẽ không buông tha!” Hàn Lăng vừa nói, lại nhấc chân, chuẩn bị đá Vân phi.

Vi Phong thấy thế thì nhanh tay ngăn cản nàng.

“Buông!” Hàn lăng tức giận nói với Vi Phong.

“Chân tướng sự việc còn chưa rõ, ngươi đừng vội trùng động. Còn nữa, di nương luôn luôn từ bi vi hoài, Lạc nhi là hoàng nhi của trẫm, nàng làm sao có thể làm ra chuyện như vậy. Ngoan, trước tiên hãy theo trẫm trở về, ngươi nhìn ngươi xem, tay bị đỏ hết cả rồi.”

“Tinh phi tỷ tỷ, chúng ta đi về trước đi.” Cốc Thu từ nãy vẫn đứng bên cạnh cũng lên tiếng khuyên bảo.

Vừa rồi thấy Hàn Lăng chạy đi Vân Hoa cung, nàng thất kinh, không biết làm thế nào, đành chạy đi báo cho Vi Phong, mau mắn Vi Phong kịp thời chạy tới, cứu Hàn Lăng khỏi bị lão vu bà hạ độc thủ.

“Cốc Thu, ngay cả ngươi cũng bảo ta đi về?” Hàn Lăng tức giận cả với Cốc Thu.

Cốc Thu nhìn nàng một cái, cúi đầu.

Vi Phong ôm lấy Hàn Lăng, mặc kệ Hàn Lăng giãy dụa, gào thét, đi ra phòng ngoài, rời khỏi Vân Hoa cung.

Bên trong phòng rốt cục an tĩnh lại, Vân phi đỡ Lý Ánh Hà lên, “Nương, ngài không có việc gì chứ?”

Lý Ánh Hà nhìn nàng, “Không việc gì! Công phu của nàng không làm gì được mẫu thân!” Vừa nói, ánh mắt liền chuyển hướng sang hắc y nữ nhân, “Sư muội, ngươi có sao không?”

Hắc y nữ nhân lắc đầu, khốn hoặc hỏi: “Tinh phi lúc nãy là ai?”

“Nàng lai lịch không rõ, là người Hoàng thượng mang từ ngoài cung về, rất được Hoàng thượng sủng ái.” Lý Ánh Hà đáp một câu, giọng điệu ẩn chứa khó chịu.

“Ta hình như ở đâu gặp qua nàng.” Hắc y nữ nhân ánh mắt mờ ảo.

“Cái gì? Sư muội ngươi gặp qua nàng?”

“Ân, nhìn khá quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở đâu.” Hắc y nữ nhân trầm tư một hồi, nói: “Sư tỷ nếu không có việc gì, ta muốn đi trước.”

“Được, chúng ta cùng nhau trở về.” Lý Ánh Hà nói với Vân phi vài câu rồi cùng hắc y nữ nhân rời cung.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Buông, hỗn đản, buông ra!”

“Lăng Lăng, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Mới vừa rồi, Vi Phong một mực ôm Hàn Lăng, trở lại tẩm phòng mới thả nàng lên giường.

“Ta muốn đi tìm mẹ con Vân phi tính sổ, ta phải cứu Lạc nhi.”

“Ngươi tỉnh táo lại đi! Tới cùng là ngươi đã nghe ai nói là di nương các nàng giấu Lạc nhi?”

“Hôm nay lúc Ti Thải đưa y phục tới Vân Hoa cung nghe thấy các nàng nói chuyện, các nàng nói cái gì đại công cáo hành, loại bỏ mối họa lớn trong lòng, cho nên, kẻ phía sau sai người cướp Lạc nhi nhất định là các nàng.”

“Có thể là Ti Thải nghe lầm, hay là…”

“Làm sao có thể nghe lầm chứ! Ti Thải là tỷ muội tốt của ta, nàng sẽ không gạt ta.”

“Trẫm từ nhỏ là do di nương nuôi lớn, tính tình di nương như thế nào, trẫm rất rõ ràng, nàng cũng không phải là người lòng dạ độc ác, càng sẽ không làm ra bất cứ việc gì tổn thương đến Lạc nhi.”

Hàn Lăng cắn chặt hai môi, khó tin nhìn Vi Phong. Nam nhân này đã trúng bả của Lý Ánh Hà rồi, trúng nặng là khác.

“Nào, trẫm bôi thuốc cho ngươi!” Vi Phong một tay mở nắp lọ bạch ngọc cao, một tay cầm lấy tay nàng.

“Cút ngay!” Hàn Lăng hất tay hắn ra, “Cái ta muốn không phải là bôi thuốc, mà là xử phạt mẹ con Vân phi! Ta phải cứu Lạc nhi về.”

Vi Phong bất ngờ không kịp phòng, bị Hàn Lăng hất mạnh như vậy cũng hơi thấy đau nhưng nhịn xuống, kiên nhẫn dỗ nàng, “Nhưng chúng ta không có bằng chứng, ngươi cho trẫm một ít thời gian để trẫm điều tra.”

“Cái gì không có bằng chứng? Điều tra thêm điều tra thêm, chờ ngươi điều tra ra thì tính mạng Lạc nhi đã khó bảo toàn.” Nghĩ tới việc nhi tử bị rơi vào tay Vân phi ác độc, chắc chắn sẽ không sống yên ổn, Hàn Lăng lòng lại đau như dao cắt.

“Vân phi năm đó dùng hình phạt hành hạ ta, Vi Giác chết, Nhị Cẩu không còn, Vương Cảnh Thương bị lưu đày, ta bị hạ độc ở lãn cung, lúc ta mang thai được sáu tháng thì bị ám sát, Lạc nhi cũng suýt bị hại ở Vân Tiêu đảo, còn cả lần bắt cóc này nữa, tất cả, tất cả đều là do mẹ con Vân phi gây nên.”

“Lăng Lăng…”

“Ta mặc kệ Lý Ánh Hà đối với ngươi có bao nhiêu công lao ân đức, ta chỉ biết nàng đã làm ra rất nhiều việc thương thiên hại lý, rất nhiều người đã vì nàng ta mà chết. Thử hỏi một kẻ ác độc như thế sao có thể đáng để ngươi kính trọng hay thiên vị?”

“Lăng Lăng, chuyện không có gì chứng thực, đừng có nói lung tung.”

“Là không có gì chứng thực? Cũng không muốn nó trở thành sự thật? Hay là ngươi căn bản không muồn tin tưởng việc này là do các nàng làm?”

“Lăng Lăng…”

“Ngươi câm ngay!” Thấy Vi Phong cố tình bao biện cho Lý Ánh Hà, Hàn Lăng giận dữ, mắng xơi xơi, “Ngươi, không quả quyết, không phân biệt thị phi, dựa vào cái gì mà làm hoàng đế chứ? Dựa vào cái gì mà làm chúa tể cùng thống lĩnh thiên hạ?”

“Ngươi nói cái gì?” Nghe đến đó, Vi Phong cũng nổi giận.

“Ta nói cái gì thì ngươi biết! Ta nói, ngươi căn bản không xứng với ngôi vị hoàng đế! Ngươi căn bản là một hôn quân, bất luận kẻ nào làm hoàng đế cũng tốt hơn ngươi!”

Vi Phong tức giận đến độ trán nổi gân xanh, không hề nghĩ ngợi, vung tay phải lên, hung hăng tát vào mặt Hàn Lăng.

Một cái tát chứa toàn lực, một cái tát nàng không hề đề phòng, một cái tát không ngờ tới, Hàn Lăng bị đánh đến bật vào thành giường, sau gáy đau nhỏi.

Máu tươi từ khóe miệng chảy ra. Hàn Lăng ôm mặt, nan dĩ tương tín nhìn hắn.

Nhìn mặt nàng sưng đỏ, tâm Vi Phong tức thì đau đớn, mơ hồ cảm thấy lòng b àn tay truyền đến một hồi nóng bỏng, phảng phất như vừa rồi bị đánh đau không phải là mặt của nàng mà là tay của hắn.

Tuy nhiên, vừa nghĩ tới những lời nói của nàng, hắn không thể làm gì khác hơn là ngăn chặn đau thương tận đáy lòng, ánh mắt sắc bén bắn về phía nàng, “Lời nói vừa rồi nếu là phát ra từ miệng người khác thì đã sớm phải chu di cửu tộc rồi!”

“Hừ, ngươi ngoài việc lạm sát kẻ vô tội ra thì còn biết cái gì không? Ngươi cho rằng làm hoàng đế thì có thể nắm giữ tính mạng của người khác sao? Ta cho ngươi biết, đối với Hàn Lăng ta, ngươi chẳng là gì cả! Nếu như cấp cho ngươi một danh hiệu thì đó chính là tên hôn quân, đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!” Bàn tay này chẳng những đánh vào mặt nàng, mà còn đánh vào lòng nàng.

“Ngươi!” Vi Phong nghiến răng nghiến lợi, trán lại nổi đầy gân xanh.

“Đánh đi, ngươi không phải giỏi nhất là đánh người sao? Ta cho ngươi biết, ta không có cửu tộc, ta chỉ có một mạng này thôi, cho nên ta không cần e ngại ngươi! Hôn quân, cút đi, sau này ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Ngươi đánh ta, ngươi đánh ta, ta hận ngươi đến chết!”

“Người đâu, bắt đầu từ bây giờ, Tinh phi bị cấm chân, các ngươi phải trông coi thật tốt, không có trẫm cho phép, không cho nàng bước ra khỏi Quý Hoa cung một bước, nếu không, ta sẽ hỏi tội các ngươi.” Vi Phong ra nghiêm lệnh xong thì nộ khí đằng đằng, phẩy tay áo bỏ đi.

Truyện Chữ Hay