Một Đêm Ân Sủng

chương 62: như thế lấy lòng (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thu hồi lại tâm tình, Vi Phong tò mò hỏi: “Thật sự có loại bút như thế?” Cho tới nay, mọi người đều dùng bút lông để viết, cũng chưa từng nghe qua bút chì gì gì đó.

“Ân! Chúng ta còn muốn tại gra-phit trung sảm nhập niêm thổ, bỏ vào chỗ trú lý thịt nướng, tạo thành tâm bút, sau đó đặt vào trong lòng một khúc gỗ, đây mới là bút chì chân chính!”

“Đặt vào trong gỗ? Đặt như thế nào?” Trong đầu Vi Phong không có chút khái niệm nào, khó có thể tưởng tượng ra chuyện gì.

“Đầu tiên, cần phải có những thợ mộc giỏi nhất, có thể chế tạo vỏ bút từ gỗ, sau đó đặt tâm bút vào, rồi áp hai mảnh vỏ bút vào nhau, như vậy tâm bút đã được giữ ở chính giữa, thế là tạo thành một cây bút chì!”

“Có quy định gì về loại gỗ không?”

“Có! Bình thường là hồng bách, hương sam, tây đạt mộc, đoạn mộc, gỗ cây khởi đẳng, những loại gỗ này có kết cấu nhỏ mà chắc, chất mềm, hơi giòn, ít nhựa, tính hấp thụ thấp, tính giãn nở cũng nhỏ, tạm thời không thay đổi hình dạng.” Hàn Lăng nói liền mạch.

Lúc ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng đã từng làm khá nhiều việc trong các kỳ nghỉ hè, trong đó có một lần xin làm trợ lý ở xí nghiệp chế tạo bút chì, từng phải tìm đọc và nghiên cứu rất nhiều tài liệu về bút chì để vượt qua kỳ kiểm tra.

Kỳ thật bút chì có rất nhiều loại, nhưng ở cổ đại lạc hậu thiếu hụt tài liệu cùng thiết bị, tạm thời chỉ có thể làm… loại cơ bản nhất.

“Phía tây nước ta đầy rẫy gra-phít, ở trung bộ thừa thãi hương sam. Khu vực Tây Nam có đoạn mộc và gỗ cây khởi! Còn như thợ mộc lành nghề thì thợ trong hoàng cung có thể gọi là xảo đoạt thiên công, đến lúc đó có thể để hắn thử xem.” Vi Phong cũng hăng hái dạt dào.

“Vậy thì tốt quá!” Hàn Lăng hưng phấn kêu lên, “Bút chì còn có một tác dụng nữa là nếu viết sai có thể tẩy đi. Không giống như bút lông, một khi viết sai một chữ thì chỉ có cách vứt bỏ cả trang giấy, thật lãng phí!”

Trên dung nhan mỹ lện nở rộ thứ ánh sáng mê người, nhìn khuôn mặt trước mắt, tình yêu của Vi Phong với Hàn Lăng lại sâu sắc thêm mấy tầng.

Đầu tiên là đo lường, rồi lại đến bút chì, sau này không biết nàng còn có thể mang đến tin mừng gì nữa? Nàng rốt cục là người như thế nào mà lại có thể biết nhiều như vậy?

Xem ra cần phải bỏ chút thời gian điều tra lai lịch nàng; hắn muốn xem rốt cuộc là một nơi như thế nào mà có thể dưỡng dục ra một người thông minh cơ trí như thế.

Vi Phong và Hàn Lăng cùng nói chuyện mãi đến khi cung nữ vào bẩm báo Vi Lạc đã tỉnh dậy vẫn chưa muốn kết thúc.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Còn ba ngày nữa là đến tiệc mừng đầy trăm ngày của Vi Lạc, người đến Dụ Nhân cung vẫn nối liền không dứt, một nhóm tần phi nịnh nọt vừa đi khỏi lại một nhóm khác đến, tuy nhiên, nhóm người này là Hàn Lăng chân tâm tiếp kiến.

“Tinh phi tỷ tỷ, có chút lễ mọn, xin vui lòng nhận cho! Chúc tiểu hoàng tử thân thể khỏe mạnh, phúc như Đông hải!” Hứa Bích Xuân cùng Từ Chỉ San nhất tề bước tới trước mặt Hàn Lăng, cung kính dâng lên một chiếc hộp gấm quý báu.

“Cám ơn! Cám ơn các ngươi!” Hàn Lăng cười dài nhận lấy. Hai người này là người nàng giao hảo gần đây.

Nàng lo lắng nếu quan hệ với Cốc Thu quá thân mật nhất định sẽ khiến cho một số người sinh nghi, vì vậy quyết định kết giao thêm vài tần phi khác.

Qua nhiều lần điều tra cùng quan sát, cuối cùng nàng quyết định chọn hai người có xuất thân bình thường, không được ai chú ý trong cung là Hứa Bích Xuân (cung cấp sung dung) và Từ Chỉ San (cung cấp quý nhân).

“Tinh phi nương nương, nô tỳ làm cho tiểu hoàng tử một bộ lễ phục, xin người xem có vừa ý không.” Ti Thải tay cầm một cái hộp gấm lớn màu lam trình lên Hàn Lăng.

Hàn Lăng nhận lấy, mở ra, bên trong có mũ, y phục, tất, giày, màu sắc giống nhau, phong cách tương tự.

“Đẹp quá! Ti Thải, cám ơn ngươi!” Hàn lăng rất thích bộ y phục này, không buông tay.

“Nương nương khách khí, đây là chức trách của nô tỳ.” Ti Thải lui ra phía sau vài bước, một mực yên lặng đánh giá Hàn Lăng.

Cuối cùng đến phiên Cốc Thu, trong tay nàng là một cái diều giấy nhỏ, “Tinh phi tỷ tỷ, ta thật sự không nghĩ ra lễ vật gì đặc biệt cả, vì vậy mới làm một con diều hình rồng, hy vọng người và tiểu hoàng tử đều thích!”

Nhìn con diều giấy sống động, sắc thái tiên diễm, Hàn Lăng chợt thấy trước mắt sáng ngời.

Con diều này vô luận là thiết kế hay sắc thái có thể nói là hoàn mỹ. Chủ yếu nhất là khi nhìn nó, nội tâm nàng liền sinh ra một cảm giác quen thuộc, làm nàng không khỏi nhớ lại cảnh chơi diều tại Vân Tiêu đảo ngày trước.

“Cốc Thu, con diều này là ngươi tự mình làm hết sao?” Nàng bất giác hỏi một câu.

Cốc Thu do dự một hồi rồi trả lời: “Kỳ thật, là… là một bằng hữu giúp ta làm. Hắn mấy hôm trước mới trở lại kinh thành, biết được ta có ý định làm diều tặng tiểu hoàng tử liền đề nghị ta làm diều hình rồng bay, gậy trúc cũng là hắn mang từ ngoài cung vào.”

Bằng hữu? Ngoài… Tiễn Cẩm Hoành ra, Cốc Thu hình như không có bằng hữu tốt nào khác. Trở lại kinh thành? Chẳng lẽ là? Nội tâm Hàn Lăng bỗng dưng vui mừng một hồi, thốt ra, “Là bằng hữu nào? Hắn tên là gì?”

“Ách…” nhìn những người xung quanh một lát, Cốc Thu ấp a ấp úng, tựa hồ không muốn trả lời.

Vì vậy Hàn Lăng cho những người khác lui ra. Đến lúc trong điện chỉ còn lại nàng và Cốc Thu, hỏi lại một lần nữa, “Trừ Tiễn Cẩm Hoành ra, ngươi còn biết ai?”

Tiễn Cẩm Hoành là do “Lãnh Tinh” vô tình phát hiện ra thời gian trước, Cốc Thu liền không giấu diếm nàng, kể lại chi tiết quan hệ của nàng và Cẩm Hoành.

“Thật ra… Thật ra hắn là ca ca của Lam phi!”

Đúng là hắn! tâm tình Hàn Lăng lại một hồi kích động. Nhưng không phải hắn bị Vi Phong đày đi biên thùy sao? Sao lại đột nhiên hồi kinh?

“Tinh phi tỷ tỷ, người làm sao vậy?” Ý thức được vẻ khác thường của Hàn Lăng, Cốc Thu không khỏi lo lắng.

Hàn Lăng hít sâu một hơi, cực lực bảo trì ngữ điệu bình tĩnh: “Cốc Thu, ngươi sao lại biết ca ca của Lam phi? Ta có nghe qua, ca ca của Lam phi vốn là nhất phẩm Đại học sĩ, vì mạo phạm Hoàng thượng mà bị đày đến một nơi nghèo khổ.”

“Năm đó, lúc Hoàng thượng đày đại nhân đi đã từng đồng ý, nếu Vương đại nhân có thể đem “khu vực” có danh xưng là địa ngục trần gian đó quản chế tốt thì sẽ để hắn hồi kinh, khôi phục chức quan cho hắn. Vương đại nhân học thức uyên bác, túc trí đa mưu, lấy thiện làm gốc, trải qua thời gian một năm rưỡi đã bình định được nội loạn nơi đó, mọi người bắt đầu có được cuộc sống yên ổn, cho nên hắn hồi kinh phục mệnh.”

Thì ra là thế! ! Hàn lăng cảm xúc phập phồng, kích động mừng rỡ, nàng tại phỏng đoán, hắn chắc là thay đổi nhiều lắm, là gầy đi hay mập lên?

Cốc thu yên lặng nhìn Hàn lăng, đầy bụng nghi ngờ.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Dụ Hoa điện hôm nay chăng đèn kết hoa, không khí náo nhiệt.

Trong điện đông nghịt người, bọn họ là những vương công quý tộc, các văn võ bá quan, hay hậu cung phi tần.

Trên mặt mỗi người đều là vẻ hân hoan; trong tay người nào người nấy đều cầm một lễ vật. Bọn họ đều đến đây tham gia tiệc đầy trăm ngày của tiểu hoàng tử.

“Hoàng thượng giá lâm, Tinh phi nương nương giá lâm, tiểu hoàng tử giá lâm!”

Nương theo một tiếng nói lanh lảnh, đại điện huyên náo tức thì lặng ngắt như tờ, sự chú ý của mọi người nhất loạt hướng về trên đài cao.

Xuất hiện đầu tiên chính là Vi Phong, đầu đội mũ rồng ánh vàng rực rỡ, toàn thân là long bào màu lam tôn quý.

Ngay phía au là Hàn Lăng. Đêm nay nàng nét mặt tỏa sáng, quý khí bức người, mỹ lệ bất khả phương vật.

Mái tóc dài đen nhánh búi thành một búi tròn, dùng một cây trâm bằng ngọc phỉ thúy cái lên, đây là kiểu tóc dạ tiệc ở hiện đại mà nàng chỉ đạo cho cung nữ làm.

Liễu mi không tô mà dài, da tay không cần thoa phấn mà vẫn trắng muốt, đôi môi đỏ hồng như tô son.

Cổ tay nàng mang một chiếc vòng san hô, trên cổ là một chiếc vòng cổ hột xoàn phát sáng lòe lòe, cực kỳ nổi bật trên làn da trơn bóng của nàng…

Dáng người tha thướt nổi bật vây trong một bộ trường bào màu tím, kiểu tay áo hiện đại này là nàng vẽ lúc còn làm cho Ti Thải phường, không ngờ Ti Thải vẫn còn giữ, lần này lại còn may lại cho nàng.

Trên người mặc dù không có quá nhiều đồ trang sức nhưng cũng đủ làm cho người ta đã nhìn vào là không thể rời mắt đi, đặc biệt là khí chất của nàng, có sức hấp dẫn rất lớn mọi ánh mắt.

Bước ra cuối cùng là Vi Lạc, trong trang phục hoàng tử truyền thống, hắn đang ở trong lòng bà vú, đôi mắt to tròn trong sáng mở hết cỡ, tò mò nhìn xuống tràng điện náo nhiệt.

Vi Phong và Hàn Lăng một mực nắm tay, mãi đến ngồi xuống, mười ngón tay vẫn đan vào nhau.

Đến lúc bọn họ ngồi vững, chúng nhân bên dưới bắt đầu cúi người chắp tay cùng hô to lên, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Tinh phi nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! Tiểu hoàng tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

“Chúng ái khanh bình thân!” Vi phong thần thái tung bay, mặt rồng đại duyệt.

Sau khi mọi người dâng lễ vật, Vi Phong tuyên bố yến hội chính thức bắt đầu, cả đại điện lập tức huyên náo, vừa múa vừa hát.

Vi Phong đang thưởng thức màn ca múa đặc sắc, Hàn Lăng quét ánh mắt tựa hồ đang tìm kiếm cái gì trong đám người bên dưới, đột nhiên, con ngươi dừng lại ở một chỗ.

Nàng tìm thấy rồi, rốt cục cũng thấy! Hắn, vẫn giống như trước đây, ngồi ở một chỗ không đáng chú ý nhất. Hắn gầy, cũng đen hơn nữa, hình dáng so với trước kia càng thêm khắc sâu.

Phảng phất ý thức được có người quan sát mình, người đó mãnh liệt nhìn lại phía Hàn Lăng.

Hàn Lăng thất kinh, vội vàng thu hồi tầm mắt, tùy ý nhìn sang bên trái. Ai ngờ rằng đúng lúc chạm phải đôi con ngươi đen thâm thúy của Vi Phong.

“Làm sao vậy?” Hắn ân cần hỏi.

“Ách, không sao, không có việc gì!” Hàn Lăng bỗng nhiên thấy chột dạ, mỉm cười với hắn, sau đó quay mặt sang bên phải chơi đùa với Vi Lạc.

Vi Phong không tỏ ra nghi ngờ gì cả, chỉ sủng nịnh nhìn Hàn Lăng, tầm mắt lại trở lại các tiết mục đang biểu diễn.

Một lúc sau, ánh mắt Hàn Lăng lại nhìn xuống dưới đài, tìm bóng dáng quen thuộc kia, đúng lúc thấy hắn đi ra ngoài điện, vì vậy không nghĩ ngợi gì, nói với Vi Phong, “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy nơi này hơi bí, muốn ra ngoài hóng mát một chút.”

“Nàng có muốn… trẫm ra ngoài cùng không?”

“Không cần, thần thiếp đi nhanh thôi, người trông Lạc nhi đi.” Hàn Lăng nói xong liền khởi hành, lén lút đi xuống khỏi đài cao, đi ra cửa.

Ra đến đại điện, Hàn Lăng thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng nghiêm trước vườn hoa, liền chạy tới, nhẹ nói: “Ánh trăng thật đẹp, hoa cũng thật đẹp!”

Người đó nhìn lại, đầu tiên là sững sờ, sau đó hành lễ: “Hạ quan Vương Cảnh Thương khấu kiến Tinh phi nương nương, nương nương vạn phúc!”

“Vương đại nhân không cần đa lễ, hãy bình thân.”

Vương Cảnh Thương ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt luôn xuất hiện trong giấc mộng của mình, trong lòng sóng ngầm mãnh liệt. Nghe Cốc Thu nói trong cung có Tinh phi nương nương giống hệt với Hàn Lăng, hắn vốn không tin, lúc nãy bên trong nhìn thấy nàng, hắn như bị sét đánh trúng, ngơ ngác cả người, thật lâu không thể hoàn hồn.

“Vương đại nhân, chẳng lẽ trên mặt bổn cung có gì?” Bị hắn nhìn chằm chằm, Hàn Lăng có điểm không được tự nhiên, vội hỏi một câu.

“Hạ quan vô lễ, thỉnh nương nương thứ tội!” Vương Cảnh Thương vội vàng cúi đầu.

“Ha hả, không sao. Được rồi, ngươi nhậm chức ở đâu, bổn cung hình như chưa từng nghe qua ngươi.”

“Hạ quan được Hoàng thượng phái đi Hoài thành nhậm chức, mấy ngày trước mới trở về cung phục mệnh.” Vương Cảnh Thương vừa nói, nội tâm vừa dâng lên một cỗ thất vọng cùng phiền muộn.

Nàng không phải là nàng! Yến hội chiều nay bằng vào chức quan của hắn căn bản là không có tư cách tham gia, nhưng chỉ vì một câu nói của Cốc Thu, hắn liền viện tới cái danh hiệu “hoàng thân quốc thích” để tới.

Vốn có ôm một tia hy vọng, giờ đã chính thức tan biến. Hắn chắp tay xá bái Hàn Lăng, xoay người rời đi, đi đến một nơi khác, hắn tạm thời không muốn trở lại đại điện.

Bóng lưng sắp đi xa kia ẩn chứa một nỗi cô đơn cùng đau thương không thể nói ra, tâm Hàn Lăng phảng phất bị một thứ gì đó khống chế, làm nàng liều lĩnh hô lên, “Cảnh Thương!”

Một tiếng này của Hàn Lăng chẳng những làm cả người Vương Cảnh Thương chấn động mà ngay cả người phía sau lưng nàng, người mới từ đại điện đi ra, người thân mặc long bào cũng bị chấn trụ.

Truyện Chữ Hay