Một Đêm Ân Sủng

chương 52: qua đêm (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mượn ánh trăng yếu ớt, Vưu Chính Hồng thấy Hàn Lăng cứ lật qua lật lại trên giường thì rời khỏi giường của mình, đốt nến lên, ánh sáng ngời chiếu gian phòng.

“Tinh, sao còn chưa ngủ?” Hắn từ từ bước đến trước giường.

Hàn Lăng mở mắt ra, nhìn hắn, sau đó khom lưng ngồi dậy.

“Nghe Thúy Trúc nói lúc chiều ngươi đóng cửa hàng rồi ngủ thẳng đến đêm, hay là thân thể không khỏe? Bụng có đau không?”

Hàn Lăng… không nó gì, nhìn hắn một hồi lâu, rồi nói: “Tại sao muốn giấu ta?”

“Ân?”

“Ta mang thai, ngươi cũng biết, có phải hay không?”

“Tinh, ngươi… ngươi nghe ai nói?” Vưu Chính Hồng thất kinh. Hắn rõ ràng đã bảo Khai đại phu không nói cho nàng biết.

“Ngươi cũng biết ta mang thai dã chủng nên khó mở miệng, hay là khinh thường ta, không thèm nói?”

“Tinh, ngươi nói bậy gì vậy! Ta sao có thể nghĩ như vậy được!” Vưu Chính Hồng vội vàng ngắt lời nàng, “Ta sở dĩ không nói cho ngươi là vì… vì ta không biết phải nói thế nào, ta sợ ngươi nhất thời không chịu được, mới tạm thời giấu ngươi.”

“Ngươi giấu được bao lâu rồi? Một tháng? Hai tháng? Ngươi coi ta là đồ ngốc sao?” Hàn Lăng cao giọng nói, ngực phập phồng không ngừng.

“Đừng kích động… !” Vưu Chính Hồng ngồi xuống, “Ngươi biết ta không có ý đó mà!”

“Đại tẩu hôm nay đến cửa hàng, rất cao điều, rất ghê tởm nhục mạ ta, nói ta không biết liêm sỉ, đi dụ dỗ người ta, còn mang thai dã chủng…” Từ trưa cho đến giờ tâm trạng của nàng không thể bình tĩnh được, nằm trên giường cũng không thể ngủ được, chỉ nghĩ tới việc Mạc Bích Liên nói.

“Nàng đi tìm ngươi? Nàng sao lại biết được?” Vưu Chính Hồng hồ nghi hỏi.

“Chính Hồng, có thể nói cho ta biết, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Ta thật sự mang thai sao? Có thật không?” Hàn Lăng nắm cánh tay của hắn, ánh mắt cầu khẩn bất lực nhìn hắn.

Vưu Chính Hồng nhìn lại nàng, gật đầu không nói.

“Sao lại như vậy? Sao lại có thể như vậy?” Hàn Lăng tâm lạnh tới cực điểm, “Khai đại phu chẩn sai rồi đúng không? Không thể nào, ta đâu phải là Thánh mẫu, sao lại mang thai được!”

“Tinh! Đừng vội,… trước đừng hoảng hốt, được không?”

“Ngươi bảo không vội làm sao được!” Hàn Lăng tức điên nói, “Ta ngay cả việc đã làm với ai, làm bao giờ cũng không biết, thế mà trong bụng lại có hài tử!”

“Ngoan, đừng như vậy, sẽ động thai khí.”

“Động càng tốt, tốt nhất là sảy luôn đi!” Hàn Lăng bị làm cho sắp nổi điên, lý trí bay biến hết, căn bản không biết mình đang nói gì.

Đột nhiên trên nóc nhà truyền ra một tiếng động, nhưng nàng không nghe thấy.

Ngay cả Vưu Chính Hồng cũng không phát hiện ra bởi vì lúc này, hắn chỉ chú ý đến Hàn Lăng.

“Không được, ta muốn tìm đại phu kiểm tra lại lần nữa, nếu đó là sự thật thì lập tức lưu rớt.” Hàn Lăng vừa nói vừa xuống giường.

Vưu Chính Hồng vội vàng đè nàng lại, “Bây giờ đang là nửa đêm, ngươi đi đâu tìm đại phu? Còn nữa, ngươi không thể cho lưu rớt hài tử!”

“Tại sao?”

“Nếu để đại tẩu biết, nàng sẽ càng thêm nhận định ngươi hoài chính là dã chủng.”

“Thì nó vốn là dã chủng, sợ cái gì?”

“Nhưng mà… bọn họ sẽ nhân cơ hội đó phá đám, chẳng những sẽ thương tổn tới ngươi mà còn có thể gián tiếp ảnh hưởng tới danh dự của Vưu gia và việc kế thừa chức quản lý thương hội nữa.” Vưu Chính Hồng nói ra hết hậu quả.

Đúng vậy! Sao nàng lại không nghĩ tới! Vợ chồng Mạc Bích Liên chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ tô vẽ thêm vào, bắt đầu truy cứu, vạn nhất việc Chính Hồng yêu thích nam sắc bị vạch trần thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

“Vậy đợi hài tử sinh ra ta sẽ coi hắn như con mình.” Vưu Chính Hồng nắm bả vai nàng, “Ta sẽ cho hắn cuộc sống tốt nhất, cho hắn tình thương của cha.”

Một làn hơi ấm tức thì lan tỏa trong lòng Hàn Lăng, vẻ mặt nàng không còn vội vàng xao động nữa mà chỉ có cảm động. Nhưng rất nhanh nàng lại khôi phục bối rối, “Không được, ta không thể sinh nó. Ta muốn bỏ nó.”

“Tinh…”

“Chính Hồng, ta ngay cả phụ thân của hài tử là ai cũng không biết, ta thật sự vô phương đón nhận nó. Ta vô phương đón nhận một hài tử không rõ lại lịch.” Khuôn mặt Hàn Lăng vì thống khổ mà nhăn lại.

“Đồ ngốc, nó là khúc ruột của ngươi, là máu thịt của ngươi, thiện lương như ngươi, sao lại có thể không thương tiếc mà vứt bỏ cốt nhục của mình?”

“Đúng! Chính bởi vì nó mới chỉ là một khối thịt nho nhỏ, ta đối với nó không có tình cảm, ta muốn hiện tại lộng rớt hắn chứ không muốn tương lai sẽ chán ghét hắn. Vừa yêu vừa hận, tình cảm nhân gian thống khổ nhất cũng chỉ đến thế này thôi.”

Thấy nàng như vậy, Vưu Chính Hồng cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ biết đau lòng ôm nàng, thấp giọng nói: “Muộn rồi, ngươi trước đi ngủ đi. Ngươi đang mang thai, không thể thức đêm.”

“Nhưng mà…”

“Đừng nghĩ nữa, có chuyện gì chúng ta ngày mai hãy quyết định, được không? Ngoan!”

Nhìn Vưu Chính Hồng hai mắt đầy tơ máu, mặt mũi mỏi mệt cơ hồ không chịu nổi, Hàn Lăng gật đầu, nằm xuống giường.

Vưu Chính Hồng đắp chăn lên cho nàng, nhìn kỹ nàng một lúc rồi mới đi về phía giường của mình.

Sau khi nến tắt, chung quanh lại khôi phục yên tĩnh, bóng đen từ nãy vẫn một mực “sống” trên nóc nhà rốt cục đứng lên, thân hình cao lớn mạnh mẽ lướt qua một loạt mái ngói, tới sau một căn phòng khách sạn thì biến mất.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Đây là cái gì?” Nhìn một bao đầy đồ trên mặt quầy, Hàn Lăng cau mày hỏi. Cửa tiệm vừa mở, tên nam nhân này liền ôm những thứ này trong tay đi vào.

Vi Phong lấy từ trong ngực áo ra một tờ giấy đưa cho nàng, “Đây toàn là những đồ tốt, ngươi về phân phó hạ nhân làm, nhớ kỹ ngày nào cũng phải ăn.”

Hàn Lăng lại một hồi buồn bực, chần chừ nhận lấy, mở ra xem thì thấy viết: a giao, tổ yến, vây cá, đương quy, cỏ linh chi, v…v… Thập toàn đại bổ!

“Cầm lấy!” Hàn Lăng ném tờ giấy lại cho hắn, đem bao đồ đổ ra trước mặt hắn.

“Ngươi đang có bầu, nhất định phải ăn!”

Hàn Lăng biến sắc mặt, quát lên: “Nói bậy!”

“Có một số việc ngươi không thích nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại! Trên đời này thánh khiết nhất, vĩ đại nhất chính là con cái, mặc kệ thế nào, hắn cũng là một tiểu sinh mệnh, không thể chỉ vì ý muốn của ngươi mà bóp chết hắn.”

“Ngươi cuồng ngôn loạn ngữ cái gì! Ta dù có mang thai cũng không liên quan ngươi!” Hàn Lăng thẹn quá hóa giận: “Lấy lại đồ của ngươi đi, ta đếm ba tiếng, ngươi mà không cầm lấy thì ta ném hết!”

“Cũng sắp làm mẹ trẻ con rồi, còn không biết thu liễm tính tình.” Vi Phong mày kiếm nhíu lại, “Vạn nhất thương hại đến thai nhi thì phải làm sao?”

“Mắc mớ gì tới ngươi! Hài tử là ở trong bụng ta, ta thích thế nào thì là như thế, chỉ cần ta không muốn, tùy thời có thể lưu rớt hắn.” Hừ, hắn là ai chứ, dĩ nhiên lại đi giáo huấn nàng! Nhìn khuôn mặt đáng chết của hắn nàng lại thấy yếm ác.

Cả đêm qua không ngủ, cơn tức vốn đã nhiều, sáng sớm hôm nay lại bị Mạc Bích Liên châm chọc khiêu khích. Cứ nghĩ là đến cửa hàng cho dễ thở, không ngờ tới lại đụng phải tên thần kinh này.

Nhìn khuôn mặt đang nén giận của nàng, trong đầu Vi Phong không khỏi hiện lên một dung nhan khác tương đồng, tức thì cảm thấy vừa tức lại bất đắc dĩ, vì vậy trầm mặt nhìn nàng chăm chú.

Hàn Lăng cũng không cam lòng yếu thế, mắt hạnh trừng trừng, hận không thể làm hắn biến mất ngay lập tức.

Không khí trong tiệm trong nháy mắt trở nên khẩn trương và quỷ dị, hết sức căng thẳng, giống như kíp nổ vậy.

Đúng lúc đó thì Vưu Chính Hồng xuất hiện. Hắn nhìn nhìn Vi Phong, nhìn thoáng qua đống đồ trên mặt quầy, cuối cùng ánh mắt rơi đến Hàn Lăng: “Tinh, chuyện gì vậy?”

“Ra cửa gặp xui, đụng phải một tên bệnh thần kinh!” Hàn Lăng tức giận không giảm.

Vưu Chính Hồng hiểu ra, lập tức xoay người, túm lấy vạt áo Vi Phong, “Tên hỗn đản, đem lời cảnh cáo của ta vào tai nọ ra tai kia hả? Hay là ngươi giả vờ ngu? Cẩn thận kẻo ta kéo ngươi đi gặp quan.”

Vừa bị Hàn Lăng quát mắng, giờ lại bị Vưu Chính Hồng khi dễ, Vi Phong thực chưa từng gặp xui như vậy bao giờ, không khỏi nổi giận, ánh mắt âm trầm như một thanh lợi kiếm, bắn về phía Vưu Chính Hồng, “Buông tay!”

Trong thoáng chốc tay Vưu Chính Hồng run lên, không khống chế được buông Vi Phong ra.

Ngón tay thon dài của Vi Phong nhẹ nhàng kéo lại vạt áo vừa bị níu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Lăng, ôm lấy đống thuốc bổ đi ra ngoài, lúc ra đến cửa tiệm liền ném luôn vào đống rác, làm cho bao dược liệu quý báu cùng với rác rưởi “ôm” chung một chỗ.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Không gian hoang dã, nơi nơi tràn ngập một cỗ khí tức âm trầm quỷ dị, mặt trời chiếu chói chang nhưng lại không hề có chút nhiệt nào, một hàng nhân ảnh tóc tai bù xù nhẹ lướt lên trước, bọn họ đều mặc bạch y, trong miệng phát ra những tiếng kêu ai oán.

Từ hai bên lưng núi tràn xuống một dòng đỏ rực như máu, đó là Tiếp Dẫn chi hoa, chúng nở rộ yêu mị, nở rộ đến cuồng dã, còn chứa nỗi thê lương phảng phất.

Hàn Lăng dịch chuyển hai chân, giẫm lên đá vụn trên đường, vừa hoảng sợ hoang mang nhìn cảnh tượng kinh khủng bốn phía, vừa bước dọc theo đường mòn về phía trước, đến nơi có chiếc cổng lớn phát ra hắc sắc quang mang, phía cao trên đó khắc hai chữ đen nhìn ghê người: Địa Ngục.

Vượt qua cánh cửa kia, nàng cảm thấy được một tia tử vong khí tức, tình cảnh trước mắt làm nàng chấn động mạnh.

Một người tay cầm một chiếc bình trong suốt, bên trong chứa rất nhiều trẻ con. Bọn chúng thân thể đều trần truồng, hai cánh tay vũ động, thống khổ kêu rên.

“Biết những đứa trẻ này là từ đâu tới không?” Hốt nhiên, trong không khí ám trầm vang lên một âm thanh già nua.

Hàn Lăng nhìn mọi nơi cũng không phát hiện ra bất cứ kẻ nào.

Âm thanh già nua đó lại vang lên, “Bọn chúng đều là những kẻ chưa kịp ra đời đã bị mẫu thân vô cớ giết chết, thấy hài tử của ngươi không? Chính là đứa nằm ở dưới cùng, muốn hô cũng không hô lên được, muốn giãy dụa cũng đành chịu bó tay.”

Cảm giác sợ hãi lan tỏa toàn thân, Hàn Lăng chần chừ định tới gần, trẻ con trong chiếc bình đó đang giãy dụa, có đứa đột nhiên mở mắt, oán hận nhìn nàng, phảng phất nàng đã gây ra tội ác tày trời.

Một làn gió lạnh thấu xương thổi tới Hàn Lăng, nàng cảm giác như có một viên đá gõ lên chân, đau quá, nàng thấy đau quá, chẳng những thân thể đau mà cả nội tâm cũng đau đớn.

Nàng đưa tay lên, liều mạng đánh vào chiếc bình, muốn ôm những đứa trẻ kia. Nhưng vô luận nàng dùng sức thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Tay đã rách ra tướm máu, máu xuôi theo tay chảy xuống đập vào mắt, nhìn thật kinh tâm. Nàng vẫn như không hề hay biết, vẫn tiếp tục dùng tay đánh, miệng thê lương hô lên: “Cục cưng, cục cưng…”

“Tinh, tỉnh, tỉnh, mau tỉnh lại!” Vưu Chính Hồng lo lắng kêu lên, đưa tay vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của nàng.

“Cục cưng…” Rốt cục, Hàn Lăng cũng tỉnh dậy, đôi mắt đen khủng hoảng nhìn qua bốn phía, cuối cùng thở ra một hơi.

Vưu Chính Hồng nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, ôn nhu hỏi: “Vừa rồi mơ thấy ác mộng phải không?”

Hàn Lăng không nói, cả người vẫn run lên, đột nhiên nắm lấy cánh tay Vưu Chính Hồng, dồn dập nói: “Chính Hồng, ta muốn lưu lại cục cưng, ta không thể vứt bỏ hắn, nếu không hắn sẽ rất thống khổ.”

Vưu Chính Hồng sửng sốt. Nàng hôm qua còn quyết tâm hoạt thai, hôm nay sao lại một bộ dáng thề phải bảo vệ được cục cưng?

“Chính Hồng, hài tử vẫn còn ở trong bụng ta chứ, phải không?”

Chính Hồng kéo hai tay nàng, cho nàng sức mạnh, “Ân, đừng lo lắng. Ngươi… thật sự dự định lưu lại hài tử?”

“Đúng!”

“Cũng tốt. Dù sao đại phu cũng nói đây là cái thai đầu tiên, cố gắng đừng lưu rớt. Ngươi đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta liền lưu lại hắn, tương lai ta chính là phụ thân của hài tử, ngươi là mẫu thân, thế có tốt không?”

“Ân!” Hàn Lăng không yên lòng gật đầu.

“Được rồi, ngươi ngủ tiếp đi. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi cần phải luôn vui vẻ, hoanh nghênh hài tử.” Vưu Chính Hồng giúp nàng nằm xuống.

Tuy nhiên Hàn Lăng cự tuyệt, “Ta không dám ngủ.” Nàng sợ sau khi ngủ lại mơ thấy hình ảnh kinh khủng vừa rồi.

Vưu Chính Hồng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vậy ta trò chuyện cùng ngươi.”

Lẳng lặng tựa vào lòng Chính Hồng, Hàn Lăng thấp giọng hỏi: “Chính Hồng, gần đây cửa hàng gạo gặp vấn đề đúng không?”

“Ách, tại sao nói như vậy.”

“Dạo này ngươi luôn sầu mi khổ kiếm, yên lặng thán khí.”

“Vậy à?” Để tránh quấy rầy đến nàng, hắn đã hết sức che dấu những phiền não của bản thân, không ngờ nàng vẫn biết. Rốt cuộc là tại bản thân không đạt đến cảnh giới cao trong việc chôn giấu tâm trạng hay là nàng quan sát chú ý quá tinh tế?

“Có thể nói với ta không?” Thấy Chính Hồng tựa hồ không muốn mở miệng, giọng điệu Hàn Lăng không khỏi bắt đầu trở nên kiên quyết nghiêm túc: “Hy vọng chúng ta luôn trợ giúp lẫn nhau mà không phải luôn luôn là ngươi giúp ta!”

Nhìn ánh mắt khích lệ của nàng, Vưu Chính Hồng do dự một hồi rồi chậm rãi nói: “Đợt gạo từ Lô Châu vận chuyển tới trên đường gặp cướp, tháng này chúng ta không có đủ gạo để bán buôn cho các mễ thương.”

“Hả? Việc đó chẳng phải là rất nghiêm trọng sao?”

“Càng nghiêm trọng hơn chính là Hồ Duệ ở Tần Châu đang mở cửa bán gạo cho các tiểu thương, tựu liên các mễ thương Vĩnh Châu cũng rục rịch định theo hắn hợp tác.”

“Bán buôn gạo cho các mễ thương? Vùng Giang Nam không phải đều là những thương nhân có trách nhiệm sao? Hồ Duệ tại sao lại làm như vậy? Huống hồ, hắn vốn là nhập hàng từ chúng ta, chúng ta không cung cấp, hắn sao lại có nhiều lương thực như vậy để cung cấp cho các mễ thương khác?”

“Cho nên, ta hoài nghi Hồ Duệ đã sớm có dự mưu. Nói không chừng việc chúng ta gặp nạn trên đường cũng có liên quan đến hắn.”

“Hắn muốn ngồi lên ghế quản sự thương hội!”

“Đúng!” con mắt Vưu Chính Hồng lóe lên một tia kiên quyết: “Ta sẽ không để hắn thực hiện được!”

Hàn Lăng nói: “Có phải chỉ cần chúng ta có hàng cung cấp cho mễ thương là có thể ổn định được cục diện?”

“Có thể nói như vậy! Những mễ thương này đều hợp tác nhiều năm rồi, trừ phi bất đắc dĩ, họ cũng sẽ không quay lưng lại với chúng ta đâu. Hai ngày này, ta đã nghĩ biện pháp điều chỉnh, đi mua một ít gạo về.”

“Kỳ thật, Chính Hồng, ngươi có nghĩ tới việc nhập hàng từ nơi khác về không?”

“Nhập hàng từ nơi khác?” Vưu Chính Hồng lắc đầu, “Lô Châu thừa thãi gạo, cả giống lẫn chủng loại, là nguồn cung cấp cho hoàng triều. Mọi người đều có thói quen tới đó mua lương thực, không thể tùy ý thay đổi.”

“Vấn đề là giờ chúng ta đang gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ. Nếu lại phải tới Lô Châu vận chuyển lần nữa thì cần phải có nhân tài vật lực cùng thời gian, vạn nhất gặp lại đạo tặc thì phải làm sao? Hồ Duệ quỷ kế đa đoan, chắc chắn sẽ nghĩ đến việc mưu hại một lần nữa.”

Vưu Chính Hồng nghe xong thì sắc mặt trầm xuống.

“Chính Hồng, ngươi còn nhớ Đào Nguyên thôn không?”

“Đào Nguyên thôn?”

“Tháng trước lúc ngươi dẫn ta đi ra ngoài thành du ngoạn lỡ đi đến một vùng gọi là Đào Nguyên thôn.”

“Sao, ta đương nhiên nhớ!”

“Nơi đó có những ruộng lúa lớn, phi thường mỹ lệ.”

“Ý ngươi là…”

“Đúng! Chúng ta tới đó mua lại của thôn dân, bọn họ thuần phác thiện lương, chắc chắn sẽ không nâng giá, hiện tại đúng là vụ thu hoạch, nói không chừng có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải này!”

Vưu Chính Hồng vui mừng, vì nhất thời kích động không kìm lòng được mà ôm lấy Hàn Lăng, hôn lên trán nàng.

Hàn Lăng cũng vì đang vui mừng mà không nghĩ gì về hành động khác thường của hắn, ôm lại hắn, cùng hắn chúc mừng.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Thế nào? Có mệt không?”

“Không có!” Hàn Lăng nói.

“Nói thật ra đi, ta thật không nỡ để ngươi đi cùng. Ta đưa Tu Tinh Khiết đi là được rồi.”

“Đúng vậy, ta tới có khác nào phá vỡ cơ hội ở chung của ngươi và Tu Tinh Khiết!” Nhớ ra khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Tu Tinh Khiết lúc sáng khi chia tay, thái độ lưu luyến không rời không khác gì nữ nhi của hắn làm Hàn Lăng thực buồn cười. Nàng thật không hiểu vì sao nam nhân có thể có cá tính như vậy.

“Nói linh tinh!” Vưu Chính Hồng mặt đỏ ửng, “Ta sợ ảnh hưởng đến thai nhi.”

“Việc này ngươi không cần lo lắng, thân thể ta rất khỏe. Lưu đại phu cũng nói, chỉ cần không làm việc nặng sẽ không vấn đề gì. Được rồi, còn bao lâu nữa mới đến Đào Nguyên thôn?”

“Khoảng nửa canh giờ nữa. Mệt rồi sao? Vậy… trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút.”

“Không cần không cần! Ta chỉ là không thể chờ đến khi được nhìn ngắm cảnh đẹp của Đào Nguyên thôn, được ăn cơm gạo nếp của bác Vương.”

Vưu Chính Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nói không chừng đến lúc đó còn có thể thưởng thức cảnh mặt trời lặn nữa.”

“Oa, vậy thì tốt!” Hàn Lăng hân hoan nói, chợt thấy hắn có điểm khác thường, liền hỏi: “Sao vậy?”

“Phía sau có người đuổi theo.” Vưu Chính Hồng nghiêm túc lắng nghe, “Hình như có một đại đội nhân mã!”

“Hả?” đầu óc Hàn Lăng lập tức hiện lên cảnh bị tập kích lần trước, “Chẳng lẽ là…”

“Đừng hoảng hốt!” Vưu Chính Hồng ôm nàng, nghe thấy tiếng vó ngựa ngày càng gần, nhìn qua cửa sổ xe thấy một vạt cỏ rậm liền nói: “Tinh, ngươi hãy xuống xe, đến bụi cỏ ven đường ẩn náu, ta tiếp tục đi tới dẫn dắt địch nhân theo.”

“Nhưng mà…”

“Nghe lời ta!” Lần này nàng có mang, hắn không thể mạo hiểm, biện pháp duy nhất là để nàng ở một nơi an toàn.

“Được rồi!”

Xe ngựa dừng lại, Vưu Chính Hồng đỡ Hàn Lăng xuống bên đường, tìm được một khoảng đất trống khô mát phía sau vạt cỏ liền để nàng ngồi xuống, dặn đi dặn lại nàng không được đi đâu rồi mới lên xe, tiếp tục giục ngựa đi tới.

Vưu Chính Hồng rời đi không lâu thì có mười con tuấn mã chạy qua, trên lưng mỗi con ngựa là một hắc y nhân trang bị võ trang, trên mặt còn bịt một miếng vải đen.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, Hàn Lăng không khỏi nhìn lên trời, yên lặng cầu khẩn Chính Hồng bình an thoát khỏi những sát thủ này, mau chóng về đây tìm nàng.

Mặt trời lên cao rồi lại xuống thấp, cuối cùng ngả về Tây. Nhìn sắc trời dần tối, Hàn Lăng lo lắng bất an, sao Chính Hồng còn chưa trở lại, chẳng lẽ… Nàng không dám nghĩ tiếp.

Một thời gian dài phơi nắng khiến nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, rốt cục không chống đỡ được, ngả người lên cỏ, ngủ gật.

Đêm miền sơn dã phi thường yên tĩnh, thi thoảng truyền đến vài tiếng động vật kêu.

Một bóng dáng cao lớn cặm cụi tìm kiếm tại nơi hoang dã, đến lúc nhìn thấy nhân nhi đang ngủ say trong bụi cỏ kia thì trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân rốt cục cũng lộ ra một chút vui mừng. Vi Phong dè dặt ôm nàng vào lòng, một tay ôm nàng thật chặt, một tay sờ lên cái bụng bằng phẳng của nàng, tâm tình kích động vô phương bình phục.

Truyện Chữ Hay