Một Đêm Ân Sủng

chương 44: bắt kẻ thông dâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn thấy khuôn mặt giận giữ lại có vẻ khinh thường mình, Vi Phong ánh mắt lộ ra vẻ khổ sở, ghen ghét cùng ghen tỵ. Nàng vừa rồi mang bộ dáng hưng phấn sung sướng, vì sao nhất định phải bày ra nụ cười đó cho hắn?

“Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào nàng, có cả vẻ tức giận trong đó.

Hàn Lăng lạnh lùng liếc nhìn hắn, rồi quay đi chỗ khác.

“Nói!” Thanh âm Vi Phong không tự chủ được tăng lên, mặt mũi cũng làm người ta không khỏi sợ hãi.

“Mắc mớ gì tới ngươi!” Hàn lăng không cam lòng yếu thế nhìn lại hắn.

“Lăng, ngươi không được như vậy!” Thấy Hàn Lăng lỗ mãng, vô lễ như vậy, Vương Cảnh Thương thấp thỏm lo âu, nhẹ giọng khuyên nàng.

“Vương Cảnh Thương, ngươi đem lời của trẫm vào tai nọ ra tai kia phải không? Trẫm đã cảnh cáo ngươi không được liên quan gì tới nàng rồi, ngươi lại to gan lớn mật đưa nàng ra cung, phải bị tội gì?”

“Hoàng thượng, vi thần đáng chết!” Vương cảnh thương kinh hoảng cúi đầu.

“Cảnh thương, ngươi làm sao vậy? Đây đâu phải là trong cung, ngươi hà tất sợ hắn!” thấy Vi Phong dùng thân phận hoàng đế ức hiếp Vương Cảnh Thương, Hàn Lăng tức giận, kéo tay Cảnh Thương, “Đi, chúng ta tiếp tục đi dạo phố, không thể để cho kẻ ghê tởm này làm mất hứng.”

“Lăng…”

“Không đi hả? Vậy thì ta tự đi!” Hàn Lăng buông tay Cảnh Thương ra, quay người lại đi ra phố. Cũng không thèm liếc mắt qua Vi Phong.

Cảnh Thương vội vàng ôm quyền hướng về phía Vi Phong rồi đuổi theo Hàn Lăng.

Vi Phong nghiến răng nghiến lợi, tuấn dung lộ vẻ sâm trầm âm u, cũng bước nhanh đi theo.

Đường phố náo nhiệt thoáng chốc trở nên yên tĩnh, người đi đường đều dừng cước bộ, tò mò, hứng thúc quan sát nữ tử xinh đẹp như hoa kia, còn có thêm hai nam tử theo phía sau nàng. May mắn đó chỉ là dân chúng bình thường nên không nhận ra Vi Phong, nếu không, để cho bọn họ biết hoàng đế tự mình quang lâm, không thành đại loạn mới lạ.

Ý thức được bản thân trở thành mục tiêu quái dị cho mọi người nhìn, Hàn Lăng cảm thấy không thoải mái, nàng quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Vi Phong, nhụt chí nhìn thoáng qua Vương Cảnh Thương rồi rảo bước một mạch trở lại đầu đường, chuẩn bị leo lên xe ngựa của ngự thiện phòng trở lại cung. Đột nhiên một trận gió vụt qua tai, còn chưa kịp nhìn rõ ràng cái gì ra cái gì thì đã ngã vào trong một vòm ngực ấm áp.

“Buông ra!” Nàng huy động hai tay, dùng sức giãy dụa.

“Theo trẫm trở về!” Vi phong lập tức nắm hai tay nàng, khiến nàng không thể động đậy.

“Phi lễ a…” Hàn lăng thẹn quá thành giận, há mồm kêu to.

Vi Phong mày kiếm nhíu lại, buông tay nàng ra, bàn tay to đi tới miệng nàng, ngăn chặn tiếng kêu tiếp theo của nàng.

Hàn Lăng nhân cơ hội nắm lấy tay hắn, kéo vào trong miệng dùng sức mà cắn.

“A!” Vi Phong bị đau kêu lên một tiếng. Nhìn mu bàn tay khắc sâu vết răng thì tức giận tới cực điểm, “Ngươi nếu trái lời, đừng trách trẫm làm hại đến người khác!”

“Ngươi! Hèn hạ!”

Vi Phong tuấn dung lãnh khốc, ôm lấy nàng, sải bước tới xe ngựa, trầm giọng phân phó cho thị vệ, xe liền khởi hành hướng tới hoàng cung.

Nhìn chiếc xe dần dần đi xa, Vương Cảnh Thương buồn bực, uể oải nhưng không biết làm thế nào.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

Đêm lạnh như nước, an bình yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, trăng sắp tròn sáng tỏ. Bên trong một bóng dáng cao lớn ngồi nghiêng bên giường, trên khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng lộ ra thần sắc phức tạp, đôi mắt sáng như ánh sao, sóng tình dâng đầy.

Mượn ánh trăng, Vi Phong si ngốc nhìn chăm chú vào Hàn Lăng đang say sưa ngủ, ngón tay thon dài không kìm được nhẹ đặt lên mắt nàng, từ từ di chuyển xuống chóp mũi, xuống đôi môi anh đào mềm mại của nàng, mỗi lần đi qua một chỗ, ngón tay lại thoáng run run.

Ngày hôm qua sau khi xử lý xong mọi việc, hắn đột nhiên tâm huyết dâng trào, dự định đến “Lệ Đô tửu lâu” thưởng thức lại món hoa hồng lộ đã lâu không ăn, không ngờ lại đụng phải nàng.

Phế nàng làm cung nô vừa là để loại bỏ ngạo khí của nàng, vừa hy vọng mượn việc này tạm thời ngăn chặn những lời đàm tiếu của chúng tần phi.

Ban ngày hắn giành toàn bộ tinh lực cho quốc sự, cố gắng không nghĩ tới nàng; nhưng mỗi khi trở lại tẩm phòng rộng rãi xa hoa kia, nằm trên chiếc giường lớn ấy, đáy lòng hắn lại dâng lên một cảm giác trống rỗng chưa từng có. Có vài đêm, hắn nửa đêm thắp đèn, đem bộ “bài phu-khơ” nàng làm ra, một mình ngồi chơi những trò nàng dạy, để có thể nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ cùng nàng, nhớ lại mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của nàng. (Ôi anh Vi Phong!)

Không có nàng bên người, bài pu-khơ mà hắn từng thấy rất hứng thú bỗng trở thành một đống giấy lộn. Tuyên phi tần thị tẩm cũng là vì an ủi hư không; tuy nhiên khi đã phát tiết xong hắn lại phát hiện tâm càng thêm cô độc.

Hắn không thể quên nàng. Hôm qua hắn cả đêm không ngủ, hôm nay hắn cả ngày ưu sầu, lúc nào cũng nghĩ đến nàng, còn nhớ đến cả cảnh nàng và Vương Cảnh Thương ra cung cùng nhau.

“Uhm!” Hốt nhiên trong giấc mộng, Hàn Lăng ưm vài cái, đưa tay gạt những ngón tay trên mặt ra, lật người ngủ tiếp.

Nhìn nàng như vậy, Vi Phong không cần nghĩ ngợi liền nằm xuống, giầy cũng không cởi. Khuôn mặt áp sát mặt nàng, tham lam hít hà mùi hương trên người nàng. Tâm tình phiền muộn bấy lâu cuối cùng cũng được đền bù một chút…

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

Vân hoa cung.

“Vân nhi, ngươi mang bộ dáng này là sao? Chẳng lẽ không thích mẫu thân đến thăm? Nếu vậy, mẫu thân trở về ngay!”

Vân phi vội vàng nắm lấy tay Lý Ánh Hà, bắt đầu nói: “Mẫu thân, Vân nhi không có ý này. Nhưng… nhưng Vân phi trong lòng đang có chuyện không vui.”

“Hàn Lăng không phải đã bị phế sao? Còn có ai lớn mật chọc giận Vân nhi của ta?”

“Vẫn là nàng!” Khuôn mặt diễm lệ của Vân phi nhăn lại.

Lý Ánh Hà nghe xong vẻ mặt lập tức ngưng trọng, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Còn tưởng rằng nàng bị phế hồi Ti Thải phường thì ta có thể nhẹ nhàng. Không ngờ tới Hoàng thượng vẫn chưa từ bỏ ý định!” Nghĩ tới điều cung nô bẩm báo, Vân phi lại tức giận và đố kị không thôi.

“Chẳng lẽ Hoàng thượng lại đi tìm nàng?”

“Đúng vậy! nghe nói vài buổi tối rồi Hoàng thượng không tuyên ai đến thị tẩm, ta rất tò mò, hôm trước liền phái A Đức đi Dụ Nhân cung thăm dò thật giả. A Đức đã mang về một tin kinh người, hắn nói Hoàng thượng khoảng canh hai đã rời tẩm cung, chẳng biết đi đâu. Tối hôm qua ta lại phái A Đức đi, hắn thấy Hoàng thượng cũng đúng giờ đó xuất phát, theo dõi thì phát hiện Hoàng thượng tới Ti Thải phường, mãi đến canh bốn mới trở về!” Vân phi vẻ mặt cầu xin, nói, “Mẫu thân, Hoàng thượng chắc chắn là đi tìm tiện nhân kia, hắn chính là qua đêm ở đó. Nếu cứ như vậy thì phải làm thế nào!”

Càng nghe Lý Ánh Hà càng thấy lo lắng và bối rối. Nàng hiểu rõ Vi Phong đã nhiều năm rồi, hắn chưa từng làm ra những hành động khác thường như vậy.

“Mẫu thân, vậy phải làm sao bây giờ? Ta không thể thua nữ nhân thấp kém kia. Ta tuyệt đối không thể bị bại dưới tay nàng ta!” Vân phi sầu mi khổ kiểm, loạng choạng nắm lấy tay Lý Ánh Hà.

“Nữ nhi ngoan, đừng lo, hãy để mẫu thân suy nghĩ một chút!” Lý Ánh Hà cũng vô cùng phiền muộn, sắc mặt âm trầm, đầu óc không ngừng xoay chuyển, tận lực suy nghĩ.

Vân phi nhìn nàng, nội tâm thập phần lo lắng, nhưng lại không dám lên tiếng kinh động nàng.

Đột nhiên thần sắc Lý Ánh Hà cứng lại, mắt lộ ra một tia ác độc, ý bảo Vân phi ghé sát đầu lại, sau đó nói nhỏ vài câu bên tai nàng.

“Mẫu thân, thế này… có được không?”

“Đương nhiên!” Lý Ánh Hà tin tưởng mười phần.

“Tốt lắm! Chúng ta phải diệt cỏ tận gốc, ngăn chặn hậu họa!” trên mặt Vân phi hiện lên vẻ gian trá, âm ngoan không thua gì Lý Ánh Hà!

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Sáng sớm, Vi Phong đang được Lục công công hầu hạ rửa mặt thay quần áo thì một cung nữ xông vào, mặt đầy hoang mang rối loạn.

“Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?” Vi Phong nhẹ nhàng hỏi. Cung nữ này là người hắn tạm thời phân bổ đến Ti Thải phường, có trách nhiệm âm thầm giám thị Hàn Lăng.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lăng chiêu nghi nàng… Nàng và Vương học sĩ ngủ cùng nhau!”

“Cái gì?” Vi Phong nghe xong lập tức đẩy Lục công công lúc đó đang chuẩn bị cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng cho hắn ra, vội vã phân phó: “Báo cho văn võ bá quan, lâm triều muộn nửa canh giờ, đến lúc đó nếu trẫm còn không xuất hiện thì hủy bỏ buổi triều hôm nay!” sau đó nộ khí đằng đằng lao ra khỏi tẩm cung.

Tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe từ ngoài cửa sổ truyền vào đánh thức Hàn Lăng. Nàng thong thả tỉnh giấc, lúc nhìn thấy người nằm bên cạnh thì kinh hãi, tái mét mặt mày.

Cảnh thương… Cảnh thương tại sao lại ở chỗ này? Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên một dự cảm bất thường, hai tay chần chừ xốc chiếc chăn lên cúi đầu nhìn xuống, cả người lập tức chấn động. Trời, trên người nàng và Cảnh Thương không một mảnh vải.

Còn chưa kịp suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra thì đã nghe “Phanh” một tiếng, cửa phòng bị người ta đá văng ra, cả gian phòng như có một cơn lốc thổi qua, một nhân ảnh cao lớn chạy vội vào, là Vi Phong!

“Nghe ta nói… Đây là… Là hiểu lầm!” Nhìn ánh mắt đáng sợ của hắn, Hàn Lăng không khỏi muốn giải thích.

Vi Phong lật chăn lên quấn lấy Hàn Lăng, đẩy nàng vào một góc giường rồi nhấc chân hung hăng giẫm lên ngực Vương Cảnh Thương.

“A!” Vương Cảnh Thương nhanh chóng mở mắt ra, kêu lên. Nhìn thấy Vi Phong một bộ dáng muốn giết người, mắt lộ hung quang gắt gao nhìn mình. Hắn cúi đầu nhìn lên người, tức thì sắc mặt đại biến, theo bản năng nắm lấy một cái chăn khác phủ lên người.

“Tử tiện nhân, dám thâu nhân trong hậu cung, chẳng những làm bẩn hoàng cung thánh địa mà còn làm bại hoại danh tiếng của nữ tử chúng ta.” Đúng lúc đó, một âm thanh chua ngoa tức giận vang lên tại cửa ra vào, rồi thì một đại đội xanh xanh đỏ đỏ, son phấn phiêu hương đi vào phòng, dẫn đầu chính là Vân phi và Hoa tần.

Truyện Chữ Hay