Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

chương 1: 1: ở chung

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Sương Tức

Hạ Tranh kéo rương hành lý, dừng chân ở một toà lầu cũ nát, cho dù hắn có bị phơi nắng đến đầu váng mắt hoa, cũng không muốn tiến lên phía trước một bước.

Tất cả mọi thứ lọt vào trong tầm mắt đều không thể kích thích hắn nhìn thêm một giây, thật sự là khiêu chiến một người có thói ở sạch như hắn.

Vì để không tra tấn chính mình, Hạ Tranh lập tức quyết định đi khách sạn chắp vá.

Hắn lấy điện thoại ra, điện cho chủ nhà một cái, nhưng đến khi chuông kết thúc cũng chẳng có ai bắt máy.

Hạ Tranh có chút buồn bực, nửa giờ trước, hắn mới vừa xuống máy bay, hai người đang còn liên hệ với nhau, thế mà trong chốc lát lại chẳng liên hệ được.

Lại nói vị chủ nhà này, Hạ Tranh mặc dù đã tiếp xúc qua nhiều người, kiến thức cũng không ít, đây là lần đầu gặp phải một người cao lãnh như vậy.

Hỏi y vị trí phòng ở đâu, y trực tiếp ném cho hắn cái định vị; hỏi y phòng ở như thế nào, y trực tiếp ném cho hắn mấy ảnh chụp; hắn nói xuống máy bay sẽ đến xem phòng liền, y một chữ dư thừa cũng không có, chỉ trả lời "Ân" một chữ, cho người khác cảm giác rất lạnh nhạt, đông cứng, không vui vẻ gì cho cam.

Nếu không phải thời gian quá gấp, vừa lúc phòng này trang hoàng sạch sẽ vừa ý hắn, nếu không Hạ Tranh cũng chẳng lựa chọn thuê cùng người khác.

Liên hệ không được chủ nhà, Hạ Tranh nhìn toà lầu sáu tầng kia, không tiếng động thở dài, một tay nhấc rương hành lý lên, có chút tư tâm mà tránh đi vùng nước bẩn có cả rác kia, đi nhanh lên hàng hiên, một hơi lên tầng cao nhất, gõ cửa phòng .

Bên trong không có bất cứ âm thanh gì, Hạ Tranh nhẫn nại đợi một chút, chuẩn bị gõ lần thứ hai, cánh cửa cuối cùng " két " một tiếng nhẹ, truyền ra tiếng bước chân rất nhỏ, chậm rãi đến gần, ngừng ở sau cửa nhưng lại không có động tĩnh gì nữa.

Hạ Tranh nhíu mày, người này như thế nào kỳ kỳ quái quái, bất quá hắn cũng không có thúc giục, tầm mắt dừng ở trên mắt mèo, cách một cánh cửa đánh giá người bên trong.

Vào lúc Hạ Tranh mất hết kiên nhẫn, cửa rốt cuộc cũng được mở ra, thong thả lộ ra một cái khe nhỏ.

"Xin chào, tôi là......ách, tôi chưa làm gì mà!"

Hạ Tranh chưa nói xong, người bên trong tựa hồ kinh ngạc, hoảng loạn có ý đồ đóng cửa lại.

Trong tình huống bình thường, Hạ Tranh tính tình sẽ không tồi, nhưng đối mặt với tình huống trước mắt, ít nhiều đã làm hắn tức giận.

Tại lúc cửa sắp đóng lại, Hạ Tranh duỗi tay đè lại cạnh cửa, dùng sức đẩy một chút, người trong phòng sức nhỏ, có chút không đứng vững, không thể không buông nắm cửa, lui về sau hai bước.

Hạ Tranh lúc này mới thấy rõ vị chủ nhà "cao lãnh" này, so với cao lãnh, hai chữ kỳ quái tựa hồ càng thích hợp với y.

Hiện tại đang là tháng chín, mới kết thúc mùa hè, thời tiết ở Dung Thành vẫn đang còn oi ả, chính Hạ Tranh cũng một thân đầy mồ hôi, người trong phòng lại mặc một thân quần dài, áo dài, ống tay áo có một ít vệt nước rõ ràng, trên đầu đội mũ gắn liền với áo, vẫn chưa bỏ xuống.

Trong phòng không có không khí lạnh, mấy tấm màn cũng được kéo lại kín mít.

Tầm mắt Hạ Tranh từ trên người người nọ dời đi, đại khái nhìn lướt qua phòng bên trong, phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, sàn nhà gỗ không nhiễm hạt bụi nào, hắn âm thầm gật đầu vừa lòng, vốn kiên định sẽ ở khách sạn nay có chút lung lay.

Nhìn không thấy mặt y, Hạ Tranh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào trán của y, giới thiệu lại một lần nữa: "Xin chào, tôi là Hạ Tranh, đến xem phòng, lúc trước chúng ta đã có liên lạc qua".

Chủ nhà vẫn tiếp tục cao lãnh, chỉ gật đầu, không nói lời nào.

Cho dù rất vừa lòng phòng ở cùng hành lang bên ngoài, nhưng với thái độ này, Hạ Tranh cảm thấy mình không cần phải nói gì nữa, chủ nhà thoạt nhìn cũng không nguyện ý cho thuê.

"Vừa rồi ở dưới lầu có điện thoại cho cậu, định hỏi cậu có thể xem phòng không, nhưng không ai bắt máy, tôi đành phải lên đây quấy rầy cậu, có chút mạo phạm, tôi hướng cậu xin lỗi".

Đoán trước người bên trong sẽ không có phản ứng, Hạ Tranh mặt trầm xuống, mặt vô biểu tình nhìn qua thật hung hăng, khí chất của kẻ bề trên nháy mắt hiện ra.

"Nếu như vậy, gặp lại sau".

Hạ Tranh nói câu cuối, quay đầu muốn rời đi, nhưng trước khi hắn cất bước, người trong phòng ngẩn đầu lên, ngơ ngác hỏi:

"Vì......!Vì cái gì?"

Hứa Trì Quy chưa bao giờ chán ghét chướng ngại giao tiếp của mình như thế, rõ ràng là muốn cùng Hạ Tranh nói chuyện thật tốt, một mình y đã tập đi tập lại nhiều lần, nhưng đến khi gặp mặt thật sự, y vẫn là khó có biện pháp giống như người thường cùng Hạ Tranh giao lưu một cách thông thuận.

Hạ Tranh bị y hỏi đến ngốc, thậm chí còn cho rằng đối phương đã biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi, hắn không áp được tính tình muốn giáo huấn người nọ, nhưng đến khi quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của y, đột nhiên tức giận bay sạch.

Khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan đoan chính thanh tú, chợt nhìn qua sẽ cảm thấy không mấy xuất sắc, nhưng cặp mắt tròn xoe đen lánh kia, lông mi nhỏ dài, đuôi mắt rũ xuống, trông thực ngoan ngoãn, không biết làm sao, khi bị ánh mắt ấy nhìn đến, cho dù có giận đến cỡ nào cũng không có chỗ để tiết.

Hạ Tranh lười duy trì biểu tình tốt tính giả dối, đem vấn đề ném lại cho y: "Cái gì là cái gì"

"Tôi nói trước, mong cậu cùng tôi nói chuyện tốt tốt một chút.

Nếu cậu vẫn giữ thái độ như trước, thứ lỗi tôi không thể thuê được."

Hứa Trì Quy không nghĩ đã chọc Hạ Tranh tức giận, y thực sốt ruột, nhưng vẫn là gian nan mà nói ra: "Vì cái gì......!Không được?"

Hạ Tranh trong lòng hiện lên một tia khác thường, trả lời: "Tôi có thói ở sạch."

Hứa Trì Quy vội nhìn phòng ở vài lần, khẩn trương lau lau đầu ngón tay còn vương vài giọt nước.

"Em biết......!Trong nhà sạch......!Anh đừng......"

Em biết người có thói ở sạch, biết trước khả năng người sẽ đến, trong phòng mỗi ngày đều được em quét tước nhiều lần, rất sạch sẽ, người đừng ghét bỏ.

Y rất muốn biện giải, nhưng nói không rõ ràng lắm.

"Không phải nói phòng cậu không sạch sẽ" nhìn người trước mắt gấp đến nỗi muốn khóc, Hạ Tranh giải thích nói: "Hoàn cảnh tiểu khu rất kém, tôi có chút khó tiếp thu."

"Em......em sẽ giải quyết!"

Nhiều năm không gặp như vậy, Hứa Trì Quy thật sự quá nhớ Hạ Tranh.

Tưởng tượng đối phương thật vất vả mới về Dung Thành một chuyến, nếu không phải nhà y còn phòng dư, lấy trạng thái hiện tại của y, khả năng chờ Hạ Tranh rời nơi này một lần nữa, thì hai người họ chưa chắc sẽ gặp nhau được một lần nào.

Chỉ cần nghĩ đến, Hứa Trì Quy đều cực kỳ khó chịu, căn bản không rảnh lo hành vi của mình có bao nhiêu kỳ quái, cũng một lòng muốn giữ hắn lại.

Hạ Tranh nghi ngờ hỏi: "Cậu định giải quyết thế nào?"

Hứa Trì Quy còn chưa có nghĩ ra cách giải quyết tốt, đầu óc căng ra, theo thói quen trầm mặc.

Hạ Tranh nhíu mày nói: "Nói chuyện."

"Em, em sẽ xử lý." Hứa Trì Quy căng da đầu trả lời.

Hạ Tranh bất động thanh sắc quan sát y nửa ngày, từ phản ứng đến phương thức nói chuyện của y, hắn nghĩ y là mắc chứng chướng ngại giao tiếp, theo lý thuyết, người như vậy sẽ bài xích người khác bước chân vào lãnh địa tư mật của họ, biểu hiện lúc trước của y cũng thế, nhưng chẳng lẽ vì hắn không muốn thuê liền thay đổi thái độ?

Hạ Tranh không phải là người sẽ ủy khuất chính mình, nhưng chủ nhà lá gan rất nhỏ, hắn hạ giọng, tận lực ôn hòa hỏi: "Vì cái gì muốn cho người khác thuê cùng?"

Lại là vấn đề Hứa Trì Quy trả lời không được, ở dưới tầm mắt dò hỏi của Hạ Tranh, không thuần thục mà nói dối: "Thiếu, thiếu tiền."

Hạ Tranh hỏi thêm một câu: "Một tháng tiền thuê nhà bao nhiêu?"

Hứa Trì Quy nghĩ nghĩ, chần chờ mà vươn ba ngón tay.

Hạ Tranh khóe miệng trừu trừu, " khối cậu có khả năng mà."

Vấn đề này Hứa Trì Quy sẽ đáp "Tiền điện."

Hạ Tranh: "......"

Hạ Tranh sẽ ở Dung Thành ngốc một thời gian dài, ngày mai cần phải đến công ty, một đoạn thời gian kế tiếp sẽ rất bận, căn bản không có thời gian xem những phòng khác.

Hắn thói ở sạch, nên hắn không có biện pháp ở khách sạn, hai ba ngày còn miễn cưỡng được, lần này ngốc tại đây mấy tháng, hắn làm sao tiếp thu ở khách sạn được.

Hơn nữa Hứa Trì Quy cho hắn nhìn qua phòng ở, Hạ Tranh nhìn không ra tật xấu nào, cuối cùng hắn quyết định ở lại.

Hạ Tranh nhả ra câu đáp ứng kia một khắc, Hứa Trì Quy lập tức đi vào một gian phòng ở, từ bên trong lấy ra hai bản hợp đồng thuê nhà cùng một chi bút, đặt ở trên bàn trà, gọi Hạ Tranh bổ sung chỗ trống rồi ký tên.

Hành động nhanh chóng này, Hạ Tranh có ý muốn hỏi đối phương có nguyện ý làm trợ lý hắn không.

Hạ Tranh cẩn thận nhìn qua nội dung trong hợp đồng, xác định không có vấn đề gì, đem tiền thuê nhà đổi thành khối một tháng, ghi rõ tiền điện tiền nước, kỳ hạn thuê là ba tháng.

Tại lạc khoản ký tên xác nhận, nhìn đến bên cạnh đã được ký xong tên.

Hứa Trì Quy, tên dễ nghe, chữ cũng đẹp.

Hạ Tranh nhìn lướt qua số thẻ căn cước của y, ngoài ý muốn phát hiện y thế nhưng chỉ nhỏ hơn mình hai tuổi.

Không phải Hạ Tranh đại kinh tiểu quái, khuôn mặt kia của Hứa Trì Quy, nhìn qua nhiều lắm là hai mươi tuổi đầu, thật sự không giống với người tuổi.

Hạ Tranh ở bên Ất ký tên xuống, cũng ấn dấu vân tay, bản hợp đồng thuê nhà bắt đầu có hiệu lực.

Hạ Tranh cầm hợp đồng đứng dậy, đem một phần trong đó đưa cho Hứa Trì Quy, y tiếp nhận, hắn cũng không thu hồi tay, làm thành tư thế bắt tay.

"Một lần nữa nhận thức.

Hứa Trì Quy, tôi là Hạ Tranh, ba tháng kế tiếp hai ta chính là bạn cùng phòng, tuy rằng cùng ở, nhưng tôi sẽ không quấy rầy quá nhiều, cậu có thể yên tâm."

Hứa Trì Quy ngơ ngác mà nhìn tay Hạ Tranh, dưới đáy lòng lặp đi lặp lại, cỗ vũ cho chính mình, Hạ Tranh không biết có phải hay không nhận thấy được y không bình thường, rất có kiên nhẫn mà bảo trì động tác, cũng không ra tiếng thúc giục, an tĩnh lại ôn nhu chờ đợi.

Hứa Trì Quy vì sự săn sóc của Hạ Tranh mà tìm đập liên hồi, mũi có chút cay cay.

Một lát sau, y rốt cuộc lấy hết can đảm duỗi tay ra, lại không dám dán toàn bộ lên, ngón tay ở đầu ngón tay Hạ Tranh chạm nhẹ một chút, nháy mắt thu hồi, đem tay giấu sau lưng nắm chặt thành quyền.

"Hạ Tranh......!Em, em là Hứa Trì Quy."

Hứa Trì Quy từng có một hy vọng xa vời, hy vọng cái tên y trân quý cất dấu dưới đáy lòng có thể được y nói ra ở khoảng cách thân cận chỉ cách mấy bước chân, y dùng thanh âm của mình gọi tên người ấy, người ấy cũng có thể nghe được.

Y ở trong lòng bổ sung.

Hạ Tranh, em là Hứa Trì Quy, Hứa Trì Quy trộm yêu người mười năm, em thực vui vẻ khi người có thể đến thế giới nho nhỏ của em.

( /)

(^_^)

( >( Cảm ơn mn đã đọc truyện!).

Truyện Chữ Hay