Một Chút Ngọt Ngào

chương 20: c20: một chút ngọt ngào

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Anh Nhiên!"

Dịch Nhiên đang pha cà phê trong phòng pantry bất chợt nghe thấy sau lưng có người gọi mình, anh nghe tiếng ngoảnh đầu thì thấy Lão Mã khoanh tay cười haha đi vào: "Anh đang pha cà phê hả? Pha luôn cho em một ly đi."

Bình thường Lão Mã quen uống latte, Dịch Nhiên đặt Americano nóng trong tay xuống, lấy cốc của Lão Mã trên kệ, đun thêm một phần cà phê cho hắn.

Lão Mã duỗi người, chỉ về hướng sảnh chính: "Đồng Đồng đang chơi với chó của anh ở ngoài kia kìa."

"Hôm nay em ấy không hẹn chơi kịch bản à?" Dịch Nhiên hỏi một câu.

"Không biết." Lão Mã nhún vai, thò đầu nhìn, sau đó ghé lại bên người Dịch Nhiên, nhỏ giọng nói với anh: "Ờ thì, hồi nãy em đi ngang đó có nghe thấy cậu ấy đang nói chuyện với Đa Đa."

Rất nhiều người đều từng làm chuyện thế này trong đời sống thường nhật, đặc biệt là những ai nuôi thú cưng, họ thích xem chó mèo thành một người tâm sự cùng mình, chuyện này rất bình thường.

"Lão Lôi cũng hay làm thế." Dịch Nhiên đưa cà phê đã đun xong cho hắn.

"Nhưng Đồng Đồng không phải kiểu đơn phương tâm sự." Lão Mã nói: "Cậu ấy thật sự nói chuyện với chó, là cái kiểu có hỏi có đáp á, giống như nhóc chó biết nói tiếng người vậy, anh Nhiên anh hiểu ý em không?"

Lão Mã bắt chước toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Mục Đồng và Đa Đa lúc nãy một lượt, rồi nói: "Thực ra hồi trước em từng bắt gặp mấy lần rồi, có một lần em còn thấy cậu ấy chơi cờ bay với nhóc chó nữa."

Nói đến đây, trong lòng lão Mã chợt nảy ra một suy đoán: "Chắc không phải triệu chứng rối loạn tâm thần đâu nhỉ? Não bộ xuất hiện ảo giác gì đó. Trước kia em nghe nói vì phần đầu của Đồng Đồng bị thương nên phải nằm viện rất lâu, tình huống thế này khó mà nói không thể lại di chứng được."

Dịch Nhiên vẫn nghe, nhưng không tỏ rõ thái độ.

Lời của lão Mã khiến anh nhớ đến một chuyện trước kia, lúc đó là lần đầu tiên Mục Đồng đến CR chơi kịch bản, vì cảm giác nhập vai quá mạnh, thậm chí sau khi trò chơi kết thúc một hồi lâu cậu vẫn chưa thoát khỏi trạng thái đó được.

Hôm đó chỉ đơn thuần là tình cờ, ban đầu Dịch Nhiên định ra ban công hút thuốc, kết quả anh vô tình bắt gặp Mục Đồng đang nói chuyện với chó nhà mình.

Lần trước cũng vậy, lúc Mục Đồng ngồi bên đường ăn kem, bỗng nhiên có một con mèo hoang chạy đến bên cậu, khi đó cậu cũng trò chuyện với mèo hoang hết sức tự nhiên.

Dù vậy, Dịch Nhiên vẫn giữ nguyên thái độ trước suy đoán của lão Mã, anh bưng cà phê rời phòng pantry.

Lúc đến sảnh chính, Mục Đồng vẫn đang ngồi trên sô pha, chó nhà anh đang hào hứng nhảy lên nhảy xuống bàn trà và sô pha.

Miệng Mục Đồng khẽ hé, cậu vừa định nói chuyện với Mỹ Mỹ thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía bên này, ngẩng đầu thì đối diện với Dịch Nhiên ở gần đó. Mục Đồng chỉ đành nuốt lời vừa đến bên miệng xuống bụng, cầm điện thoại giả vờ xem tin nhắn.

Có thể nghe hiểu thú vật nói chuyện là một việc rất thú vị. Dù rằng từ trước đến giờ cậu vẫn chưa làm rõ nguồn gốc của năng lực đặc thù này, nếu nghĩ không ra thì cũng không cần ép mình tìm đáp án nữa. Trên thế giới có rất nhiều chuyện, và rất nhiều thứ mà khả năng khoa học hiện tại vẫn chưa thể giải thích được.

Ngưu Ngưu nói chuyện này do thần Phúc Thuỵ làm, vậy cậu cứ bình tĩnh tiếp nhận phần ân huệ từ thần Phúc Thuỵ là được.

Từ khi phát hiện mình có thể giao tiếp không rào cản với đám thú nhỏ, Mục Đồng cảm thấy thế giới của cậu đã khác xưa, quanh cậu chẳng còn bí mật nào có thể che giấu được nữa.

Gần đây cậu mới biết, dù ông Trần ở đối diện nhà họ đã gần 60, nhưng vẫn đao thương bất nhập, dù đã một bó tuổi vẫn có thể chơi bời trên giường đa dạng đủ kiểu, vả lại còn đặc biệt ưa thích trói buộc play.

Mục Đồng biết được tin động trời này từ mèo hoang Ngưu Ngưu, mà Ngưu Ngưu thì nghe ngóng được từ anh em ruột thịt Tiểu Hắc.

Về phần Tiểu Hắc, gần đây nó đã thân hơn với Schnauzer Bóng Tuyết nhà ông Trương. Tiếp tục truy xuất theo đường dây lan tin trở về trước, thì mấy hôm trước ông Trương dẫn Bóng Tuyết qua nhà ông Trần chơi cờ tướng cả ngày. Tin tức xác thực là do chính con chó Yorkshire lanh lợi dễ thương nhà ông Trần chủ động tiết lộ.

Chưa đến một tuần, tin tức đã lặng lẽ lan truyền khắp giới chó mèo trong khu dân cư, cũng không biết cục cưng học giả uyên bác nào đặt cho ông Trần biệt hiệu "Cây súng vàng 60", về sau đám chó mèo cũng gọi theo như thế.

Bây giờ mỗi lần ra ngoài tình cờ gặp ông Trần, trong đầu Mục Đồng sẽ luôn vô thức xuất hiện một vài hình ảnh kỳ lạ, khó mà nhìn trực diện ông ta.

Cậu luôn vô tình nghe được đôi ba tin mật tầm phào liên quan đến con người từ đám thú nhỏ.

"Hôm nay em hẹn chơi kịch bản gì?" Giọng Dịch Nhiên vang lên bên tai.

Mục Đồng thoáng khựng lại, sau đó đặt điện thoại xuống: "Không ạ, em qua tìm Mỹ Mỹ chơi một lúc."

Cậu mang theo tâm trạng khá phức tạp liếc nhìn Dịch Nhiên một cái, nhớ lại việc Mỹ Mỹ từng nói sở thích của Dịch Nhiên rất đơn điệu, bình thường chỉ thích mặc qu@n lót tam giác màu đen.

Tại sao nhóc chó cứ khăng khăng nói cho cậu biết mấy thứ vô nghĩa này?!

Cậu chẳng muốn biết chút nào hết!

Có lẽ trong lòng vừa nhận được mấy lời ám thị ban nãy, nên Mục Đồng không kìm lòng được dời mắt lên phần từ eo trở xuống của người đàn ông...

Giây tiếp theo, sau khi cậu nhận ra cử chỉ không phù hợp của mình thì lập tức dừng lại.

Mục Đồng chợt nhớ ra mình còn một chuyện chưa làm, nên cậu lấy một túi đồ trên lưng ghế phía sau, đưa cho Dịch Nhiên: "Đây là bánh trung thu mẹ em nhờ em mang cho anh, mẹ nói đã làm phiền anh quan tâm trong thời gian qua."

Mục Đồng biết Dịch Nhiên không thích ăn đồ ngọt, nhưng mẹ nói chuyện nào ra chuyện nấy, ân huệ lễ nghĩa không thể thiếu được.

Cậu cố ý nói với Dịch Nhiên: "Mẻ bánh trung thu này vị trà lài, ăn vào thơm dịu, không ngọt gắt đâu anh."

Dịch Nhiên gật đầu, nhanh nhẹn nhận lấy: "Cảm ơn dì giúp tôi."

Trong lúc vô ý, ngón tay Mục Đồng khẽ chạm vào mu bàn tay Dịch Nhiên, xúc cảm làn da mát lạnh, rất thoải mái.

Cửa tiệm bất ngờ bị ai đó ở ngoài đẩy ra, Lão Lôi ôm một con Bichon Frise mập mạp màu trắng đi vào.

Lão Lôi nhìn khắp chung quanh, thấy Dịch Nhiên đứng trong sảnh chính thì đi thẳng qua chỗ anh: "Anh Nhiên, đúng lúc em có việc tìm anh."

"Chuyện gì?" Dịch Nhiên hỏi.

"Chiều em định xin nghỉ, hai hôm nay hình như trạng thái của Ba Tử không ổn lắm, cũng không biết bị gì rồi, em định đưa nó qua bệnh viện thú y kiểm tra một chút."

Vừa nghe Lão Lôi nói định đưa mình đi bệnh viện thú y, Ba Tử trước giờ luôn chống đối bác sĩ to giọng kêu gào phản đối: "Em không muốn đi bệnh viện! Lão Lôi ngốc, anh tháo đai lưng của em xuống là được mà! Cái thứ này hôi quá, sắp hun chết em rồi!"

Mục Đồng nghe vậy thì nhìn chiếc đai lưng bằng da mới toanh trên lưng nó, sau khi cân nhắc một lúc, cậu nói với Lão Lôi: "Em nghĩ chắc Ba Tử thấy đai lưng mới mua không thoải mái nên mới giận dỗi, chi bằng anh thử tháo đai lưng của nó ra xem sao?"

Lão Lôi nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn làm thử theo lời Mục Đồng nói, trong nháy mắt tháo đai lưng ra, quả thật Ba Tử không la không phá, trở về dáng vẻ trước kia.

"WTF?!" Lão Lôi khó mà tin được: "Cái đai lưng này mới mua gần đây đó, nhưng sao anh không biết là vấn đề do đai lưng nhỉ? Em có thể nói chuyện với chó hả hahaha!"

Mục Đồng không biết trả lời thế nào, chỉ đành mím môi cười, không nói gì thêm.

Mà Lão Lôi cũng không truy xét chuyện này đến cùng, với anh chàng mà nói, chỉ cần vấn đề được giải quyết là được: "Tóm lại vẫn cảm ơn em nhé, thôi thì anh mời em uống trà sữa nha?"

Mục Đồng vừa định nói đừng khách sáo, Lão Lôi đã giành trước một bước chạy qua bên kia đường. Một khắc sau, anh quay về với mấy túi nilon trên tay, sau đó dúi một ly trà sữa bọt kem socola vào tay Mục Đồng.

"Cầm đi, đừng khách sáo với anh."

Mục Đồng cười gật đầu, lịch sự nói "cảm ơn" anh chàng.

Cậu thích ăn socola, vị socola nồng đậm kết hợp với vị sánh mịn của trà sữa, tỉ lệ vừa vặn, cậu hút một hơi, thấy ngon cực kỳ, sau đó cậu uống ừng ực không dừng lại được.

Dịch Nhiên nhìn chằm chằm trà sữa socola trong tay cậu, vẻ mặt trầm tư.

Lão Lôi biết Dịch nhiên không thích đồ ngọt, nhưng vẫn dùng khuỷu tay đụng anh một cái, trêu một câu: "Sao thế? Anh cũng muốn uống trà sữa bọt kem socola à?"

"Không uống." Một tay Dịch Nhiên bưng cà phê, một tay xách bánh trung thu quay người lên lầu.

Mục Đồng và mấy nhóc chó lại chơi với nhau thêm một lúc, cho đến khi Mục Hy Tình gọi đến, giục cậu đưa đồ xong mau về nhà ăn cơm trưa, thấy cũng gần đến giờ, cậu tạm biệt Mỹ Mỹ, lưng đeo cặp về nhà.

Vừa bước ra khỏi cổng tiệm, lúc lấy xe chuẩn bị đi, bỗng nhiên Mục Đồng nghe thấy đằng sau có người bất ngờ gọi mình.

"Đồng..." Dịch vốn định gọi biệt danh của cậu, nhưng vừa đến miệng lại đổi lời: "Mục Đồng."

"Dạ? Sao thế?" Mục Đồng vô thức đáp lại, cậu vừa trả lời xong, cúi đầu thì thấy trong giỏ xe điện có thêm một túi đồ.

"Đây là quà đáp lễ bánh trung thu." Dịch Nhiên nói với cậu: "Còn nữa, trên đường về chú ý an toàn."

Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: "Bánh trung thu nhân hạt sen hai trứng muối, chắc em sẽ thích."

Từ nhỏ đến lớn cậu luôn thích ăn bánh trung thu nhân hạt sen hai trứng muối, hơn nữa hộp bánh trung thu trước mặt còn là bánh của thương hiệu mà cậu đặc biệt yêu thích. Mục Đồng vui vẻ nhận lấy, cười gật đầu, vẫy tay với anh nói "tạm biệt", cưỡi con xe Tiểu Miên Dương chầm chậm về nhà.

Trên đường đi, cậu nhớ lại lời Dịch Nhiên nói với mình lúc nãy, cậu mơ hồ cảm thấy hơi kỳ lạ, sao anh ấy biết cậu thích ăn bánh trung thu nhân hạt sen hai trứng muối?

Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp tình hợp lý, dẫu sao Dịch Nhiên cũng là anh của Quý Nhuệ, có lẽ trước đó anh đã từng nghe Quý Nhuệ nói.

Lúc chạy con xe Tiểu Miên Dương đến khúc rẽ, Mục Đồng dừng lại. Cậu nhớ ra ly trà sữa socola ban nãy mới uống được một nửa còn để quên trên bàn trà trong tiệm.

Ly trà sữa đó cậu mới uống được một nửa, cứ vứt đi như thế cậu thấy hơi lãng phí. Cậu ngẫm nghĩ, nhân bây giờ xe điện chưa chạy xa, cậu vẫn quyết định quay đầu xe, về CR một chuyến.

Về đến tiệm, Dịch Nhiên lấy lược chải lông thú cưng trong ngăn kéo trước bàn, ngồi xuống sô pha, vẫy tay gọi chó nhà mình: "Đa Đa, qua đây chải lông."

Nhóc chăn cừu lạch bà lạch bạch đến bên Dịch Nhiên, ngồi im trên sàn, ngoan ngoãn để cho Dịch Nhiên chải lông cho mình.

Dù nhóc chăn cừu là chó lông dài nhưng bình thường không hay tỉa lông, chải lông từ đầu xuôi xuống đuôi, lông gỡ ra đều là một ít lông tơ nằm dưới cùng.

Dịch Nhiên để toàn bộ lông tơ gỡ được lên bàn trà. Lúc ánh mắt anh lướt qua, anh để ý thấy ly trà sữa bọt kem socola trên bàn.

Hồi nãy Lão Lôi chỉ mua một ly trà sữa socola, chắc chắn ly trước mặt là của Mục Đồng uống còn dư.

Giống nhiều người mãi mãi không ngấm nổi vị đắng của cà phê, Dịch Nhiên cũng chưa bao giờ get được sức hút của trà sữa, anh cầm ly trà sữa socola trên bàn trà, định vứt đi.

Lúc đến bên thùng rác, động tác của anh bất ngờ khựng lại, anh bưng trà sữa đến trước mặt. Sau khi quan sát một lúc lâu, anh vẫn đưa đến bên miệng như ma xui quỷ khiến, hút một ngụm.

Anh nhíu mày: "Hơi ngọt."

Nói rồi, anh mới vứt trà sữa vào thùng rác.

Socola vốn đã ngọt, thêm cả lượng đường của trà sữa, Dịch Nhiên chỉ uống một ngụm đã thấy hơi khé cổ. Anh ngồi trên sô pha, hút điếu thuốc lá xua bớt vị ngọt ngấy ban nãy.

Cửa thuỷ tinh lại bị ai đó đẩy ra, Dịch Nhiên tưởng có khách đến, anh ngẩng đầu nhìn thử, là Mục Đồng.

Có lẽ cậu quay lại lấy đồ, vẫn đội mũ bảo hiểm tai chó trên đầu đưa chưa cởi ra.

Dịch Nhiên dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, đứng dậy khỏi sô pha, hỏi: "Em quên đồ à?"

Mục Đồng gật đầu: "Hồi nãy em vẫn chưa uống hết trà sữa, quên mang đi."

Dịch Nhiên dùng khoé mắt liếc nhìn thùng rác trong góc tường, nói: "Tôi tưởng em không uống nữa nên vừa vứt giúp em rồi."

"Vậy à... Thế thì thôi." Mục Đồng thầm thấy tiếc nuối.

Có vẻ tất thảy đều được che đậy rất tốt, nhưng vào lúc này lại có một nhóc chăn cừu rất không tinh ý.

Mỹ Mỹ ở bên cạnh cứ như một đứa trẻ tranh công mách lẻo với thầy giáo, vội vàng chồm lên, to giọng báo cáo: "Mộc Dũng ơi, trước khi vứt A Nhiên còn lén uống một ngụm trà sữa của anh đó! Hồi nãy em nhìn thấy tận mắt luôn!"

Truyện Chữ Hay