Thật nhanh đã đến kì sinh sản, Đậu Đậu có chút thương cảm, nhớ lại ngày trước, cậu đã đem hết dũng khí thổ lộ với A Hoa nhưng kết quả lại bị tiểu muội trừng mắt hạ chốt một câu.
“Tôi sẽ không cùng tiểu đệ đệ thấp bé như cậu giao phối, cậu không xứng.”
Lời nói mạnh mẽ ý tứ đầy khi dễ, làm Đậu Đậu bị đả kích đến ba ngày liền, đến ngày thứ tư, Đậu Đậu đứng ở bờ biển, cúi người độ nhìn xuống mặt biển phẳng lặng, cậu chính là muốn đem tinh thần cùng thể xác đã bị tổn thương của mình vùi sâu vào làn nước, trong đầu cậu lúc này chỉ xuất hiện những ngôi sao nhỏ lấp lánh. Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn phản chiếu lên người Đậu Đậu khiến cho người ta nghĩ đến một từ “hài hòa”.
Ở phía sau A Uy đang chú ý tới Đậu Đậu, nhìn Đậu Đậu đến phải suy nghĩ, tiểu tử cậu mấy ngày nay trốn ở chỗ nào? Phải chăng là đang ốm? Dám làm cho bổn đại gia phải chờ cậu à? Bỗng A Uy sửng sốt khi nhìn thấy trước mắt mình, Đậu Đậu đang đứng ở phía chân trời, nơi giao nhau giữa trời và biển, thân ảnh thực cô đơn, cũng thực tịch mịch. Đầu A Uy như bốc hỏa, tức tốc bước tới, dồn sức kêu to bốn hướng “Đậu Đậu”, âm thanh đầy lo lắng.
“Đậu Đậu ơi Đậu Đậu, không được nghĩ quẩn nha, tôi không có bắt nạt cậu, không được suy nghĩ như thế.” – A Uy chạy như điên về hướng Đậu Đậu, bước chân run rẩy bởi vì lo lắng, tâm sinh ra một loại cảm giác bất lực.
Đậu Đậu loáng thoáng nghe được âm thanh phía sau, hoàn hồn trở lại, liền nhìn thấy một khối đen sì chấm thêm chút vàng vàng nào đó đang hướng về phía mình mà lao tới, không ngừng gọi tên mình.
“Á” – Đậu Đậu nghe được tiếng thét chói tai của mình, sau đó thân thể theo hướng biển lao xuống.
Lặn sâu dưới làn nước trở mình một cái, Đậu Đậu rất nhanh đã trồi lên mặt nước, mỡ nhiều rất có lợi nha. Trong lòng nghĩ thầm người nào đó thật ngu ngốc bước đi mà cũng không chịu nhìn đường. Đột nhiên cảm thấy phía sau mình có vật gì đang đè lên, cậu xoay lại nhìn, không biết có phải do nước biển làm mờ mắt hay không, nhưng Đậu Đậu lại thấy được ánh mắt đau lòng vẫn còn vươn chút nước mắt khi nhìn cậu của A Uy, sống lưng đột nhiên thấy lạnh, chân ngắn vươn ra đạp hắn một đạp, kiên quyết trầm mình trong nước bỏ lơ hắn.