Trên đường đi đến văn phòng hội học sinh, tôi trò chuyện cùng thằng Yoshimasa.
“Gì cơ? Hai người họ gây gổ với nhau cả ngày nay luôn sao?”
“Cả hai người bọn họ đều có số phận éo le như nhau, họ là những con người chỉ có thể giao tiếp với nhau thông qua game thôi.”
Tôi thì lắc đầu còn Yoshimasa thì lẩm bẩm.
“Ý tao là, mày nghĩ cái vụ đó có ổn không vậy? Vậy không phải là mày đang để trạng thái căng thẳng và thù địch của họ ném cho nhau càng ngày càng tăng sao?”
“Tao cũng chả rõ nữa... Tao cũng chẳng lấy làm lạ nếu bây giờ xảy ra một trận đánh nhau giữa hai người họ đâu à.”
“Êi... Cần tao lo nốt luôn phần việc hôm nay của mày không? Chứ giờ mày không thể để hai người họ một mình được đâu.”
“Chịu... Kiểu, tao nói câu đó vì tao cũng có chút kỳ vọng nữa.”
“Kỳ vọng? Kỳ vọng cái gì cơ?"
Tôi chắp hai tay lại rồi bắt đầu nói.
“Thì kiểu... Hai người bọn họ sẽ đánh nhau trên bờ sông rồi sau đó trình cảnh sẽ giống như thế này này, [Cô mạnh thật đấy...] [Cô cũng vậy mà]. Kiểu kiểu cách mà một tình bạn bắt đầu ấy.”
“Ừ thì tao có thể hiểu được cái đó nếu họ là con trai. Nhưng nếu là gái thì cái đó có hiệu nghiệm không?”
“Nếu là hai em ấy, thì có thể lắm chứ...”
“Mày kỳ vọng gì ở hai người họ chứ?”
Yoshimasa thở dài rồi nói.
“Mà thôi, tao hiểu rồi. Để tao thông báo cho hội học sinh dùm cho. Tao sẽ báo lại cho Hội phó để cho cô ấy truyền đạt lại với các thành viên khác. nên mày cứ đi đi, trước khi cái dàn harem yandere quý báu của mày lụi tàn đó”
“Ok, để tao ra bờ sông kiểm tra trước cái.”
“Chớ có lo, éo có ai ở bờ sông cho mày đâu.”
Nói xong, tôi cũng được giải thoát khỏi nhiệm vụ ở hội học sinh. Và cứ thế, tôi đi dạo quanh trường một mình vào buổi tối.
“Tsuyuri-? Yui-?”
Tôi vừa đi vừa gọi họ nhưng lại chẳng có ai đáp lại cả.
Tsuyuri là kiểu người hướng nội nên sẽ chuộng ở nhà hơn, nên tôi tự hỏi không biết em ấy có về nhà trước không.
Tuy nhiên, thật khó hiểu là ngay cả Yui, người sẽ đợi tôi cho đến khi kết thúc việc ở hội học sinh, cũng không hề đáp lại tôi.
“Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa đây.”
Tôi nhận thấy rằng sẽ rất nguy hiểm nếu tìm kiếm một cách mù quáng như thế, vì vậy tôi cố gắng đi đến phòng giáo vụ càng sớm càng tốt.
“Em xin lỗi vì đột nhiên xông vào, nhưng thầy cô có thể cho em xem camera giám sát được không ạ?”
Trước sự xuất hiện của tôi, một nửa số giáo viên bất ngờ, và nửa còn lại vẫn im lặng căm cuối làm việc.
Trong số đó, thầy hiệu phó, người đặc biệt tốt với tôi. Bắt đầu tiến lại gần.
“Ồ, không phải là hội trưởng của chúng ta đây sao? Em đang hỏi về camera giám sát phải không?”
“Dạ vâng, thưa thầy hiệu phó.”
“Đây đây, lối này.”
“Cảm ơn thầy ạ”
Rồi tôi được hướng dẫn nhìn xuống chiếc màn hình nhỏ trước mắt.
Thầy hiệu phó cũng đưa cho tôi một chiếc điều khiển để sử dụng.
“Em có biết cách xài nó không vậy?”
“Da, biết chút chút ạ.”
“Vậy thầy để nó lại cho em đấy... Nhân tiện thì, xung quanh em nay khá nhốn nháo ha.”
“Vâng, em đã rơi vào lưới tình rồi đó.”
Câu trả lời của tôi trong khi đang cầm điều khiển khiến các giáo viên bất ngờ.
“Endo có thêm người mới à? Vậy có nghĩa là....”
“À, lại sắp có rắc rối nữa rồi đây... Tôi sắp phải nghe phụ huynh mắng xối xả mất...”
“Vậy có nghĩa là dàn harem yandere của em cuối cùng cũng có thành viên rồi à...?”
Nghe tiếng thở dài của các giáo viên, thầy hiệu phó nói.
“Vẫn ổn mà phải không? Thầy hy vọng em sẽ làm cho tất cả em ấy thấy hạnh phúc.”
“Dĩ nhiên là vậy rồi thầy---- A, thấy rồi nè..”
Đằng sau góc khuất của phòng tập thể dục, cả hai em ấy đều đang lườm nhau.
“Chuyện này... Một mình em giải quyết thì có sau không?”
“Không sao đâu thầy. Thầy biết em mạnh mà, phải không?”
“Ừ thì, thầy cũng bất ngờ khi thấy em đánh nhau với mấy tên côn đồ đó.”
“Em sẽ không làm vậy nữa đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Thầy hiệu phó thì bật cười còn tôi thì đứng dậy.
“Cảm ơn thầy vì đã giúp, em đi đây ạ.”
“Chúc em một ngày tốt lành, thầy rất mong chờ cái cách em giải quyết tình cảnh này đó.”
“Thầy cũng thế...”
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng giáo viên và bắt đầu chạy.
Sau lưng tôi là những tiếng hò reo cổ vũ của thầy cô nào là [ Cố lên nhé] và [ Đừng có để bị thương đó].
-------
Nếu đi đường tắt, tôi sẽ chỉ mất 30 giây để đi từ phòng giáo viên đến phía sau nhà thể chất.
“Mình sẽ đâm thẳng qua luôn.”
Ngay khi rời khỏi phòng giáo viên, tôi mở cửa sổ, nhảy vọt và chạy bằng đôi giày đi trong nhà.
Từ chỗ đó, tôi đâm ngang qua nơi các câu lạc bộ bóng chày, bóng đá đang sinh hoạt rồi hét lên [ Tránh đường] trong khi băng qua sân tập.
“Oh, hội trưởng! Em có thể giúp gì cho anh không vậy~?”
“Nếu anh gặp chuyện gì thì em sẽ giúp mà!”
“Cảm ơn mọi người! Tôi sẽ coi đó như...”
Tôi chạy thẳng qua sân trường và đi đến phía sau của nhà thi đấu.
Vào thời điểm đó, cuộc đối đầu giữa hai người họ vẫn đang diễn ra rất căng thẳng.
“...Onii-chan?”
“Akira-kun...?”
Không mời mà đến, tôi chen ngang vào cuộc chiến giữa hai em ấy.
“... Anh đâu có cần phải đến day đâu.”
“Akira-kun, anh còn có nhiệm vụ của mình ở hội học sinh mà đúng không? Anh sẽ muộn đó.”
Tôi cảm thấy họ đang đuổi khéo mình.
Nhưng tâm trí tôi không bị dao động chỉ vì những lời đó.
“Không may thay, hôm nay hội học sinh phải làm việc mà không có anh rồi. Cơ mà sao hai em lại ở đây vậy? Có phải là hai em... Đã làm thân được với nhau và giờ đang tính bày trò gì đó phải không?”
Khi mỉm cười và hỏi em ấy, Tsuyuri lại quay đi với vẻ ủ rũ, còn Yui thì ngược lại, em ấy mỉm cười về hướng tôi.
“Chuyện này không liên quan gì đến Akira-kun đâu, đây là chuyện giữa em và Tsuyuri-chan thôi.”
Nụ cười của Yui thật khó đoán. Chúng không hề tự nhiên chút nào, chắc chắn, vì xung quanh họ đang hừng hực sát khí.”
“Anh đừng có nhúng tay vào chuyện này”
“Em không muốn đặt anh vào hoàn cảnh nguy hiểm đâu”
“Khi em đang cười thế này thì anh hãy né xa ra đi”
Tôi có thể dễ dàng nhận ra những giọng điệu cảnh báo của cả hai.
Tuy nhiên, thứ cảm xúc ẩn sâu trong những cử chỉ ấy lại chính là điều làm tôi để tâm.
“Em không muốn anh phải chứng kiến thứ gì khác ngoài vẻ đẹp của em thôi đâu.”
Tôi đáp lại.
“Yui, em là người yêu của anh mà.”
“Eh...? Ah, um vâng...”
“Anh không nghĩ việc bạn gái chỉ thể hiện khía cạnh xinh đẹp của bản thân với bạn trai của mình là tốt đâu. Huống chi em còn được huấn luyện để trở thành một người vợ kia mà. Trong tương lai em sẽ dự tính là kết hôn với anh nữa, phải vậy không?”
“T-tất nhiên là vậy rồi! Err umm...”
“Vậy, giữa hai đứa mình không nên có bí mật gì cả. Anh thấy buồn khi em đưa ra quyết định lớn như vậy mà không nói không rằng với anh.”
“Uuu...”
Yui quay người lại.
Sau đó, Tsuyuri bỗng hỏi tôi.
“Nè, anh không định hỏi em gì sao?”
“Tsuyuri, em sẽ không có làm gì Yui đấy chứ, em đã có cơ hội để làm mấy việc gì đó với anh mỗi đêm rồi mà.”
“...Em hiểu ý anh rồi, Nhưng con nhỏ này mới là đứa gọi em ra...”
Trước cách giải quyết đầy khoan dung của tôi, Tsuyuri cũng chấp nhận và không cố chọc phá hay nói thêm gì với tôi nữa.
Trong khi đó, Yui lại nhìn chằm chằm vào tôi.
“Nè, Akira-kun... Còn em thì sao?”
“Ý em là sao?”
“... Akira-kun, anh có nói em là bạn gái của anh mà, có đúng không?”
“Ừ, đúng mà.”
“Nhưng sao anh lại không đối xử với em đặc biệt chút nào thế hả? Ngược lại, hình như anh đang cố đối xử bình đẳng giữa em và con nhỏ Tsuyuri đó đấy.”
“... Em cũng thấy thế nữa đó.”
Ánh mắt của họ xuyên thấu tâm can của tôi.
“Tại sao chứ? Tại sao anh lại không đối xử đặc biệt với người yêu duy nhất của mình chứ?
Tại sao anh lại không để em độc chiếm lấy anh cơ chứ?”
“Em cũng vậy. Onii-chan đã hứa với em rồi mà. Anh đã hứa sẽ không để em thấy cô đơn và anh ấy cũng sẽ chỉ nhìn ngắm mỗi mình em thôi mà.”
Hai em ấy bắt đầu đổ lỗi sang cho tôi.
Không có gì thắc mắc cả. đó là những gì tôi đang làm và tôi sẽ chẳng thể chạy trốn khỏi chúng được đâu.
“Đúng là vậy thật.”
Có lẽ thời khắc này cũng đã điểm.
Trước giờ kế hoạch tạo lập một dàn harem Yandere của tôi thì ai cũng biết rồi, cơ mà lần này tôi phải trực tiếp nói rõ cho hai người về, ừm, tham vọng của mình.