Khi tỉnh lại, tôi nhận thấy bản thân đã nằm ngay trên giường.
“... Ay da, sao đầu cứ quay cuồng thế này.”
Tâm trí tôi lúc này thật mơ hồ.
Tôi chả thể nhớ được mình đã thiếp đi từ lúc nào nữa cơ....
Trong khi vẫn còn đang mê sảng như vậy, tôi bỗng nghe thấy tiếng mở cửa.
Khi nhìn về hướng đó, tôi thấy Tsuyuri đang đứng với đôi má ửng hồng và cười một cách đắc ý.
“Chào buổi sáng, Onii-chan...♡”
“Hở, a, chào buổi sáng Tsuyuri.”
Dần dần tôi cũng lấy lại được chút tỉnh táo.
Tôi cố gắng bật người dậy, nhưng không thể vì tay hình như bị mắc vô cái gì đó rồi.
Tôi cũng cảm nhận được tiếng leng keng do kim loại va vào nhau.
Nó làm bản thân nhớ đến âm thanh của mấy sợi xích.
“Onii-chan thấy có hợp không? Đừng lo, em đã gông anh lại rồi, anh sẽ ở với em, không thoát được đâu.”
“Em còng tay anh rồi đó hả?"
“Phải, em đã còng chúng lại rồi♡”
“Anh hiểu rồi..”
Em ấy trông dễ thương vãi.
Giờ tôi sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện em ấy gây ra luôn rồi.
“Lỗi của anh, anh biết bản thân đã để em cảm thấy rất cô đơn vào hôm qua, nhưng, chuyện như thế thì anh cũng bất lực mà thôi.”
“...Bất lực ư?”
“Bộ em nghĩ chuyện đó có thể tránh được à?”
“Nó, chuyện đó không thể... tránh được sao?”
Việc xem phần lý trí và phần Yandere của em ấy đấu đá nhau trông thú vị làm sao.
Đứng trước những lời quấy nhiễu từ tôi, Tsuyuri bắt đầu trở nên hoang mang, nhưng rồi em ấy vừa nhìn vừa bắt đầu áp sát lại tôi.
“Nè... Em có thể hôn anh không?”
“Được mà!”
“Yayyy~”
Cứ thế, nào là một cái rồi lại hai cái, ba cái hôn liên tiếp được em ấy thực hiện.
Và đến lần thứ tư, lưỡi của bọn tôi bắt đầu quấn lấy nhau.
“Mffmm...”
Một âm thanh quyến rũ phát ra từ miệng Tsuyuri.
Nụ hôn của em ấy có vị như quýt vậy.
“.... Fwaa”
Sau khi hôn nhau được một lúc, Có vẻ như Tsuyuri cũng đã thỏa mãn.
Em ấy ôm lấy phần đầu của tôi với một khuôn mặt đầy gợi cảm.
“Giờ chỉ còn hai đứa mình... Chỉ có đôi ta thôi... Em và Onii-chan~”
“Là vậy ha? Việc hôm qua Yui làm có hơi đột ngột chút, nhưng em cũng nên biết là anh vẫn sẽ luôn dành thứ tình cảm vô hạn của mình cho Tsuyuri mà.”
“Đừng có nhắc tới ả ta ở đây!”
Tsuyuri tức giận hét về phía tôi.
Sau đó em ấy lao tới hôn tôi một lần nữa như thể đang muốn cố để bày tỏ nỗi niềm của mình ra vậy.
“Anh chỉ được nhìn mỗi em thôi, đừng có nhìn đi khác nữa, chỉ mỗi em thôi...”
“Nếu anh không làm thế, có phải em sẽ trở nên cô đơn không?”
“Em cứ sợ anh sẽ bỏ rơi em mà đi đến một nơi nào đó, nơi nào đó rất xa và...”
“Được rồi, được rồi mà.”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Tsuyuri để an ủi em ấy.
“Đừng có lo gì hết, anh sẽ không đi đâu đâu. Sau tất cả anh vẫn sẽ quay về bên em thôi.
Vậy nên em cứ yên tâm di.”
“Uwm~... hmm? Ehhhh?”
“Huh! Có chuyện gì sao?”
Tsuyuri chớp mắt liên tục và nhìn vào tay tôi.
Rồi em ấy nhìn về hướng chiếc giường.
“Bộ có chuyện à Tsuyuri? Ở đó có gì hả?”
“Eh... Cái? C-cái này là sao chứ? Uh..?”
Tsuyuri kiểm tra lại từ đầu cho tới cuối giường để chắc chắn rằng không còn gì trên đó cả.
“Có gì hả? Bộ em bị mất cái gì sao?”
“K-không thể nào, không , không , không, khô...”
“Em không sao chứ? Tsuyuri.”
Tôi đứng dậy và nhìn vào mặt Tsuyuri.
Tsuyuri thì lại ngây người ra và nhìn tôi.
“.... Đ-đây là mơ phải không?”
“Mơ gì cơ? A, ý em là cuộc sống với anh quá hoàn hảo như thể đó là mơ phải không?”
“K-không phải, ý em không phải kiểu đó.”
Tsuyuri sực tỉnh, dường như
em ấy không nghe thấy những trò đùa tự ái của tôi mà cứ thế xua tay và nói tiếp.
“Không phải thế, v-vì rõ ràng hôm qua em đã đánh Onii-chan bất tỉnh rồi còn còng tay anh ấy nữa cơ mà... Nhưng c-cái gì đây?”
“Đấy là một giấc mơ đáng lo đấy... Anh nghĩ đó cũng là lý do làm em thấy cô đơn vào hôm qua.”
Sau khi nói thế, tôi nhẹ nhàng ôm lấy Tsuyuri
“Không sao đâu. Ngay cả khi Tsuyuri không bỏ nhốt anh lại, thì anh vẫn sẽ quay lại với em đàng hoàng mà.”
“Không không không! Đó không phải điều em đang nói tới! V-vì rõ ràng hôm qua anh đã bị nhốt lại rồi mà!
Nghe em ấy nói nhốt lại cũng khá thú vị đấy chứ.
“Cái này rốt cuộc là sao chứ? Em không hiểu? Rõ ràng em đã mua cái còng đó, em còn phải trả 15.000 yên chỉ để mua hỏa tốc nó qua mạng mà.”
Em ấy mua thứ đắt tiền đó à?
“Nhưng sự thật là anh vẫn đang tự do đấy thôi.”
“Đấy là lý do em nói với anh là có gì đó không đúng ở đây mà! Làm sao? Anh đã làm cách nào chứ?”
“Anh đâu có làm gì đâu, ngay từ đầu em đã không có nhốt anh lại rồi.”
“Không không không không! Em đã làm rồi, rõ ràng em đã xích anh lại rồi!”
“Vậy, em nhìn xem có cái còng tay nào ở đây không?”
“.... Chẳng có cái gì hết...”
“Đúng chưa?”
“Uh...?”
Tsuyuri hoàn toàn hoang mang, sắc mặt của em ấy liên tục thay đổi đi.
“Đ-để em giải thích rõ ra cho anh nha?”
“Được mà”
“Hôm qua, em đã mua mấy thiết bị an ninh qua chuyển phát nhanh, và khi Onii-chan trở về nhà, em đã đánh ngất anh ấy bằng khẩu súng điện tự chế mới mua.”
“Vậy không phải là chúng ta đã ăn tối rồi ngủ chung với nhau sao?”
“Onii-chan, im lặng đi!”
“Theo ý của Maishisuta vậy.”
“Gọi em là Tsuyuri!”
Và rồi Tsuyuri nói tiếp.
“Em đã phải vất vả để lắm mới lôi được anh lên lầu rồi còn phải để anh nằm lên giường nữa đó.”
“Có phải đó là lý do tại sao mà lưng anh đang ê ẩm hết cả...”
“Rồi sau đó... Khoan, anh vừa nói gì cơ?”
“À, ừ, anh chỉ nói là lưng của mình bị đau do tập luyện thôi ấy mà.”
“Chúng ta thôi ngay cái trò nói về mấy cái kí ức không có thật đi được không?”
“Vậy thì đến lượt em nói đó.”
“...”
Tsuyuri nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
“Và cứ thế, với mấy cái còng tay cỡ lớn đó em đã trói cả tay và chân của Onii-chan lại với mấy cái thành giường.”
“Anh hiểu rồi! Trong giấc mơ của em thì anh gặp hơi nhiều rắc rối ha...”
“... Mơ sao? Thật sự, đó chỉ là mơ thôi sao...?”
“Nó không là mơ mới lấy làm lạ đó.”
“Giấc mơ... giấc mơ...”
Tsuyuri nghiêng đầu đầy hoài nghi.
“Thôi, dậy đi ăn sáng rồi còn đi học nữa. Em ra phòng khách trước đi, để anh còn thay đồ.”
“Eh, um...”
“Phew”
Tôi thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng đẩy Tsuyuri ra khỏi phòng.
Sau đó tôi lấy chiếc còng tay đã được mở khóa từ trong túi ra.
“May mà mình có mấy cọng dây điện này trong người, mà cũng hên cái là mình còn nhớ được cách bẻ khóa và cách thực hiện nữa.”
Thôi, đi học. Tôi bí mật giấu chiếc còng tay đi và thay đồ để đến trường.
-----------
P/s: Hike bị cả yuki xa lánh vì mê yan rồi :((((