Sơn trung vô tuế nguyệt, hàn tẫn bất tri niên.
( ý nói ngày tháng trôi qua nhanh)
Trấn Thanh Viễn, vẫn là nơi nơi tràn ngập bóng dáng người có học, trong thư viện to to nhỏ nhỏ, thỉnh thoảng truyền tới từng hồi từng hồi âm thanh niệm đọc. Mọi người ở nơi này, vẫn là dáng vẻ ban đầu, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, cuộc sống trôi qua đơn điệu bình thường nhưng lại quy luật, tựa hồ một chút biến hóa cũng không có.
Bên ngoài xem ra, trấn Thanh Viễn dưới chân núi Bình Chướng tựa như cái nôi của rất nhiều sĩ tử, hằng năm, các thư viện to nhỏ, bao giờ cũng sẽ đi ra không ít học sinh thi đậu công danh. Tuy rằng khoa thi ba năm một lần, nhưng mà cũng không thiếu rất nhiều học sinh từ nhiều vùng chung quanh muốn thi vào thư viện trấn Thanh Viễn thượng, chỉ cần tới gần kỳ khai giảng của thư viện, học sinh qua lại vác hòm sách tới dự thi nhiều vô số kể, nhưng mà trong thư viện Thanh Viễn, số người nhận hằng năm, lại chưa từng hơn trăm.
Khoảng cách từ lúc Phan Đào cùng Lâm Lam đại hôn, đã là đi qua cả một năm, một năm qua cuộc sống bình đạm đơn điệu, nhưng lại nơi nơi lộ ra ngọt ngào ấm áp. Phan Đào không phải là một người có học cứng nhắc bảo thủ, cũng chưa từng lấy cái gì phụ đức nữ huấn tới yêu cầu Lâm Lam, trong nhà nhân khẩu lại đơn giản, không có mâu thuẫn giữa cha mẹ chồng chị em dâu, ngày trôi qua thoải mái cực kỳ.
Một năm trôi qua, tất cả công việc bên trong Phan gia, đã toàn bộ vào tay Lâm Lam, thật sự có khí phái cùng bộ dáng đương gia chủ mẫu. Uy tín được dựng lên, đồng thời cộng thêm Phan Đào đối đãi vô tận sủng ái, cũng thực chọc mù mắt mọi người trong phủ, thái độ có cầu tất ứng, cũng để cho không ít người trong phủ rất chấn kinh.
Có rất nhiều chuyện, rõ ràng không phù hợp quy củ, thậm chí truyền đi, sẽ còn bị người nghị luận giễu cợt. Nhưng mà, chỉ cần là Lâm Lam đề nghị, tuy rằng giữa đường sẽ tiêu phí không ít thời gian, nhưng cuối cùng, Phan Đào đều sẽ giúp hoàn thành, đồng thời còn không để rơi xuống cái cớ nào chọc người chỉ trích.
Chuyện như vậy phát sinh qua nhiều lần, chư vị người làm trong phủ nhìn thấy, trong lòng trong mắt hướng về phía chủ mẫu đều âm thầm hâm mộ không dứt, trong đó Xuân Tú lại đặc biệt bình đạm nhất. Nhưng mà, mỗi khi Phan Đào xuất hiện, nàng lại vẫn giống như mọi người bên cạnh, không tự chủ đem toàn bộ ánh mắt đặt ở trên người hắn. . Truyện Cổ Đại
Thế là mọi người trong lúc âm thầm, cũng sẽ hoặc nhiều hoặc ít trêu chọc mấy câu, nhưng mà, lại đều biết đây là không khả năng. Dẫu sao trong cả cái phủ, trừ chủ mẫu ra, Phan Đào đối bất kỳ một người nào đều không có nói qua câu gì khác trừ lời chỉ thị. Cho nên chỉ là thoáng cười cợt Xuân Tú giả đứng đắn mấy câu, mọi người liền chuyển lệch đề tài sang những địa phương khác, chỉ còn dư lại Xuân Tú không quan tâm đến, hơi rũ mi mắt, ánh mắt u ám, không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh nắng long lanh, trong hoa viên hậu viện Phan trạch, trăm hoa nở rộ, bộ dáng tranh kỳ đấu diễm, ứng với đầm nước trong veo thấy đáy trong vườn hoa, mấy chục con cá cá thổ cẩm màu vàng đỏ ở trong đó nơi nơi luẩn quẩn, dưới ánh mặt trời sáng rỡ, gợn sóng lăn tăn lóe lên ngân quang, tâm thần sảng khoái không diễn tả thành lời.
Trong hậu hoa viên, trên đình lục giác, nam tử mặc trường bào xanh lá trúc viền hoa văn trắng như tuyết, bóng lưng xuất trần, tư thái nhàn nhã, một tay ôm lấy nữ tử trước người, mặc váy dài xanh viền trắng giống vậy, một tay phủ lên tay nàng, cầm một cây bút lông dính mực, đang ở trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết bày trên chiếc bàn dài, cẩn thận vẽ tranh.
Hướng về phía hoa tú cầu cách đó không xa, Phan Đào đầu tiên là kỹ lưỡng phác họa mấy nét trên giấy Tuyên Thành, sau đó ở trong khay màu, điều chế một màu sắc thích hợp, Phan Đào nắm tay Lâm Lam, nhẹ nhàng nhấc bút lên, nhìn trên tờ giấy trước mặt, thưa thớt mấy bút cũng đã phác họa ra hoa tươi cảnh đẹp, khẽ cười nói: "Nàng nhìn xem, vậy thì thế nào? Ta đã giúp nàng phác xong hình, tiếp theo tự nàng vẽ một chút, thử nhìn xem?"
Lâm Lam nhìn kỹ bức kia, tuy rằng chỉ vừa được Phan Đào phác họa đại khái hình dáng mấy nét, nhưng lại đã là một tranh thủy mặc thập phần có ý cảnh. Chỉ cần vừa nghĩ tới, lát nữa, bản thân phải giúp tô điểm thêm màu sắc trên bức bán thành phẩm này. Lâm Lam liền có chút khẩn trương trong lòng, trước kia mặc dù đi theo Phan Đào học một đoạn thời gian không ngắn, nhưng mà hoàn toàn thả tay cho bản thân như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Sợ mình sau đó thêm nét, sẽ phá hủy tờ tranh dù chỉ là bán thành phẩm nhưng nhìn đã thập phần truyền thần này, nhất thời không khỏi híp mắt một chút, nghiêm túc quan sát toàn bức họa, hơi lo lắng mở miệng nói: "Phu quân vẽ, thật rất lợi hại a. Nếu phu quân không ngại, vậy thì, thiếp thân cũng chỉ đành bêu xấu."
Nói xong, tuy rằng trong lòng vẫn lo lắng không nói ra, nhưng vẫn can đảm nhấc bút lông trên tay, từng chút một giúp giấy vẽ trước mặt, phủ lên sắc thái.
Phan Đào cúi mắt nhìn gương mặt mi thanh mục tú của nàng, chuyên chú vẽ tranh trước mặt, mắt thấy nàng nhẹ nhàng rung động mi mắt cùng khóe miệng không biết từ lúc nào nhàn nhạt cong lên, hơn nữa ánh mắt nghiêm túc kia, không có chỗ nào mà hắn không thích. Kỹ lưỡng nhìn không chớp mắt một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi đầu ở trên bờ má thanh tú kia của nàng, để lại nụ hôn nhàn nhạt.
"Hm?" Lâm Lam nghiêng đầu, cảm nhận được xúc cảm êm ái trên mặt, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, cảm giác như sắp tràn ra khỏi cửa lòng. Cảm nhận được sau lưng Phan Đào nhẹ nhàng dựa vào trên đầu vai mình, nàng cong mi cười duyên dáng, sóng mắt như sương khói, thanh lệ tuyệt trần, "Phu quân? Ta đang vẽ, chàng đừng làm rộn ta, ta không tập trung được tinh thần."
Hai người cười nháo một lúc lâu, dần dần, bút lông vốn cầm trên tay, không biết từ lúc nào, đã rơi trên đất, màu mực phủ lên nền, giấy Tuyên Thành cũng dần dần bay xuống mặt đất. Nhưng mà không ai chú ý tới một màn này, xa xa, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người, đang ôm hôn nhau dưới tàng cây.
Cuộc sống thoải mái lại ngọt ngào, giống như một giấc mộng tốt đẹp, ngọt ngào làm cho không người nào có thể tự kềm chế.
Nhưng mà kèm theo những ngày thoải mái trôi qua lâu như vậy, lại sinh ra một cái phiền toái không lớn không nhỏ, có lẽ là thời gian từ trước tới nay, trừ thêu hoa ra chính là thi thoảng lăn lộn thử tài nấu nướng một chút, hoặc là trồng các loại hoa, nhìn xem sách, chỉnh lý kiểm tra một chút nội vụ. Hoặc là, đợi đến khi Phan Đào học xong, lại cùng hắn học một ít cầm kỳ thư họa, hoặc là trò chuyện một chút thi từ ca phú.
Ngày trôi qua lười biếng, tâm tình lại thuận theo những ngày bình tĩnh như vậy, đặc biệt ôn hòa thả lỏng, thường xuyên lui tới, Lâm Lam lại phát hiện, bản thân hình như bất tri bất giác, lên cân không ít.
Không cần để ý ăn ở, không cần lo âu ánh mắt những người khác trong nhà, lại càng không cần nơi nơi cẩn thận cảnh giác lo lắng đề phòng, cuộc sống như vậy đối với Lâm Lam mà nói, quả thực nhàn nhã tự tại, đầy đủ thỏa mãn.
Nếu không phải đến một ngày nọ, khi mà hai người còn chưa dậy, đang ở trên giường quấn quýt, Phan Đào mặt đắc ý thỏa mãn hướng về phía thịt mỡ trên bụng mình, bóp lại niết, xoa lại nhéo, Lâm Lam chỉ sợ là, còn không chú ý tới, bản thân lại bất tri bất giác, bên hông hình như mập thêm một vòng.
Chưa phát hiện thì không sao cả, Lâm Lam lúc này mới hoàn toàn phát giác, trong một năm này, mình rốt cuộc bất tri bất giác mập bao nhiêu. Nguyên bản bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn, cũng dần dần trở nên cảm giác có thịt, bụng cùng bắp chân, còn có cánh tay, đều bất tri bất giác toát ra rất nhiều thịt mỡ.
Không ít y phục trước kia, vốn là vẫn có chút rộng rãi, nhưng bây giờ lần nữa mặc vào, lại biến thành bó sát người không ít. Chỉ là bởi vì trước đó, cứ mỗi khi chuyển mùa, Phan Đào lại sẽ giúp đặt mua mấy bộ xiêm áo mới, y phục cũ liền không mặc nhiều nữa, cho nên Lâm Lam vẫn luôn không chú ý tới. Hiện tại sau khi rất khó khăn mặc lên, đối diện gương, nhìn mình đã bị thít sát bắt đầu hiện vóc người, sơ lược ước đoán, chỉ sợ ít nhất, đều mập hai mươi cân có thừa. ( cân = . kg)
Nhìn bộ dáng hiện tại, Lâm Lam quả thực không dám tin tưởng vào mắt mình, trong lòng tràn đầy không thể tin, tại sao? Tại sao có thể như vậy?!
Nghe nói nữ nhân sau khi có thai, liền sẽ dần dần nở nang lên, giống như Lâm Linh, chẳng lẽ, bản thân đây là có? Mao gia gia đưa thuốc, rốt cuộc thấy hiệu quả?!
Vừa nghĩ tới loại khả năng này, Lâm Lam liền không khống chế được tâm tình, vừa bận bịu gọi tới Phan Đào, vừa dè dặt cẩn thận sờ bụng. Vội vàng chạy tới Phan Đào, nghe qua Lâm Lam suy đoán sau, Phan Đào cũng kinh hãi chớp mắt một cái, nhưng mà ngay sau đó lại lần nữa bình tĩnh lại.
Hẳn là sẽ không nhanh như vậy, dẫu sao lúc đó sơn thần cùng bản thân nói, phải tốn cả mười năm!
Hơn nữa, cuối cùng thảo dược kia còn là bản thân cùng Lâm Lam hai người, mỗi người một nửa nuốt vào, theo lý mà nói, hẳn là không thể nhanh như vậy liền thấy hiệu quả, bản thân cũng luôn cẩn thận chú ý, làm sao có thể đột nhiên liền có tin vui.
Nhưng nhìn Lâm Lam, mặt hưng phấn sai người đi mời đại phu, Phan Đào cũng đã có thể đoán được kết quả cuối cùng, cho dù biết có lẽ nàng sẽ thương tâm, nhưng vẫn mở miệng nói: "Lam Lam, nàng không nên kết luận quá sớm, dẫu sao hiện tại cái gì cũng còn chưa biết."
Lời của Phan Đào giống như một thùng nước lạnh, trong nháy mắt liền tưới tỉnh Lâm Lam, vốn mừng rỡ như điên cũng dần dần thu liễm không ít. Chờ về sau đại phu chẩn đoán chính xác, nói thân thể mình sức khỏe không có gì đáng ngại, Lâm Lam lúc này mới hoàn toàn trầm xuống.
Cho nên, bản thân kỳ thực, chính là đơn thuần mập?!
Nghĩ đến đây, Lâm Lam liền không khống chế được mơ hồ có mấy phần phát điên.
Về chuyện Lâm Lam lo lắng, Phan Đào ngược lại có mấy phần lơ đễnh.
Trước đó vóc người của Lâm Lam, nói thật ra, đúng là có hơi quá gầy, thỉnh thoảng ôm, còn mơ hồ cảm thấy mấy phần lỏng lẻo đến hoảng. Cho nên Phan Đào luôn luôn để cho phòng bếp, đem mỗi bữa ăn làm dựa theo khẩu vị Lâm Lam thích, thay đổi đủ dạng món ăn, không nghĩ tới, hiệu quả cuối cùng đi ra vậy mà tốt như vậy. Mặc dù bây giờ đúng là đầy đặn không ít, nhưng muốn nói béo, ngược lại cũng quả thực không thể nói, chỉ là cảm giác thịt thà đầy đặn, ôm cũng cảm giác rất thoải mái a.
Cho nên đối với Lâm Lam ngạc nhiên, cố ý muốn ăn uống điều độ giảm cân, Phan Đào tuy rằng trong lòng luyến tiếc rất nhiều, nhưng mà trên mặt vẫn là đáp ứng.