Chính thức nhậm chức ngày đầu tiên, vừa sáng sớm, mưa bụi lất phất, trong kinh thành, lại nổi lên sương mù hiếm thấy, đã đến gần mùa hè, nhưng mà sáng sớm lại bỗng dưng lộ ra một cổ lãnh ý.
Phan Đào mới vừa mở cửa sổ, đã nhìn thấy mưa phùn bên ngoài, liên miên dày đặc, giống như một tấm lưới đan xen quá khăng khít, bốn phương tám hướng bày ra trước mặt, giống như trùm lên một tầng hơi nước se lạnh, trong nháy mắt liền khiến người thanh tỉnh. Phan Đào nhìn mưa phùn lấm tấm như vậy, nhìn sương mù màu trắng bốc lên cách đó không xa, giống như chợt bị hút đi tâm thần, ngây ngẩn đứng ở trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau lưng, Lâm Lam đã đem bữa ăn sáng bày xong xuôi trên bàn, lặng lẽ đợi một hồi, phát hiện Phan Đào chậm chạp không tới, lúc này mới có chút nghi ngờ đi tới bên cửa sổ, vừa nhìn, đã nhìn thấy ngoài cửa sổ mưa phùn lông trâu.
"Nha. Trời mưa, khó trách, cảm thấy hôm nay sắc trời tựa hồ có chút mờ, phu quân, chàng một hồi nữa ra cửa, phải nhớ mang dù a." Lâm Lam đưa tay lộ ra ngoài cửa sổ, cảm thụ một chút hạt mưa nhỏ mịn bên ngoài, lúc này mới quay người lại mặt lo âu dặn dò Phan Đào. Nguyên bản bởi vì thời tiết mưa nhỏ, tâm tình mơ hồ có mấy phần phiền muộn, Phan Đào xoay người lại nhìn thấy Lâm Lam vẻ mặt ân cần, lập tức liền đem tâm trạng thương xuân bi thu vừa rồi không biết ném tới nơi nào.
Đem tay Lâm Lam còn dò ở ngoài cửa sổ, kéo trở lại, Phan Đào kỹ lưỡng khép hờ cửa sổ xong, mới vừa lau chùi nước đọng trên bàn tay Lâm Lam, vừa gật đầu tỏ ý mình biết rồi.
Trước đó nhà Dương Tu đã thu xếp ổn thỏa, quả nhiên không có ngoài dự đoán của Dương Tu, vừa nghe nói con trai lớn nhỏ gì cũng coi như là một kinh quan rồi, Dương địa chủ thuở nhỏ đã cảm thấy nhà mình nhất định sẽ vượt trội mọi người, không nói hai lời, thu thập châu báu trong nhà, sau khi bán địa sản lớn nhỏ trong nhà đổi tiền mặt, liền nghĩa vô phản cố cùng đi theo thượng kinh. Vị trí bọn họ trụ, khoảng cách vị trí nhà Phan Đào không phải rất xa, cách ba con phố mà thôi.
Dùng qua bữa ăn sáng xong, Lâm Lam do không yên tâm, giúp Phan Đào vừa cẩn thận chỉnh đốn một chút quan bào trên người, lúc này mới tự mình đem dù đưa Phan Đào ra ngoài cửa. Vừa ra khỏi cửa, Phan Đào tinh mắt, đã nhìn thấy xe ngựa nhà Dương Tu, không biết lúc nào, đã dừng ở đầu ngõ hẻm nhà mình. Xa xa, hai người chào nhau một cái, lúc này mới cùng chung hướng nha môn Hàn lâm viện chạy đi.
Trên xe ngựa, hai người tuổi trẻ lần đầu mặc quan phục, đều mặt mới lạ quan sát lẫn nhau. Phan Đào là lục phẩm quan phục, Dương Tu là thất phẩm quan phục, phẩm cấp tuy rằng bất đồng, nhưng mà màu sắc quan phục cùng kiểu dáng đại khái giống nhau, nếu quả thực phải nói ra có cái gì bất đồng, đó chính là phía trước quan phục của Phan Đào chính là một con cò trắng, mà trước người Dương Tu chính là một con chim uyên ương tím. Khác biệt mặc dù không lớn, nhưng mà Dương Tu nhìn quan phục của Phan Đào, vẫn là mặt hâm mộ.
Nhiều năm gian khổ học tập, nhiều năm tâm huyết cùng mồ hôi, cuối cùng mới đổi trở lại quan phục hai người mặc trên người, cho dù là Phan Đào, thời điểm thình lình lấy đến quan phục trên người này, cũng đã đầy mặt mừng rỡ kích động quan sát trên dưới rất lâu.
Xe ngựa trên đường tiến về phía trước Hàn lâm viện, chuyển bánh 'lốc cốc ', bàn luận trong xe ngựa, toàn là mục tiêu tốt đẹp cùng quy hoạch đối với tương lai mình.
Mặt trời bất tri bất giác, đã thăng lên bầu trời, mưa tuy rằng vẫn một hồi một hồi, nhưng nhờ có ánh mặt trời ấm áp, sương mù mơ hồ sáng sớm, đã dần dần bị xua tan.
Năm nay khác biệt với dĩ vãng, tiến sĩ được chọn vào Hàn lâm viện, có năm người. Tuy rằng Trạng nguyên, Bảng nhãn cùng Thám hoa chức vụ đều giống nhau, nhưng đối với nhóm tân tấn tiến sĩ mà nói, thứ hạng khoa cử ai trước ai sau, đều đã là mây khói thoảng qua. Mọi người đã trở thành quan viên, tiến vào con đường làm quan, tiếp theo, bất kể là lên cao, hay là thấp xuống, hết thảy hết thảy, đều bắt đầu cùng với mạng giao thiệp của mình và thế lực gia tộc sau lưng câu lên.
Đạo lý như vậy, cho dù là nhóm tiến sĩ mới vào quan trường, trong lòng mỗi người cũng tự biết rõ. Nếu nói làm quen với nhóm Hàn lâm viện sĩ ở trong Hàn lâm viện trước đó chưa từng có giao thiệp cũng không chạm mặt qua này, vậy còn chẳng thà, trực tiếp cùng Trạng nguyên lần này, cũng chính là Hàn lâm viện biên soạn mới nhậm chức Tào Vĩ làm quen còn nhanh hơn chút.
Vì vậy chờ đến lúc Phan Đào bọn họ đến, Tào Vĩ vẫn còn ở tường đá phía trước Hàn lâm viện chờ đợi an bài công việc, đã bị tầng tầng bao vây lại. Bên cạnh, trừ mấy tiến sĩ đồng giới bọn họ ra, còn có mấy người xa lạ, nhìn tựa hồ cũng là cáo già đã ở Hàn lâm viện này dây dưa qua một trận. Mọi người đều nắm chặt cơ hội, nghĩ phải thừa dịp cùng Tào Vĩ sáp gần, hoặc giả trước bán cái thân thiện, thuận lợi làm cái gì đó, tốt nhất là có thể ôm được cặp đùi to này.
Sau đó Phan Đào cùng Dương Tu hai người, tự nhiên là bị bỏ quên ở bên cạnh. Lục phẩm Hàn lâm viện tu soạn, chức vị không tính là cao, nhưng bởi vì thân ở Hàn lâm viện, cũng có thể nói cơ bản là xem như nuôi dưỡng trữ tướng tương lai. Bởi vì đặc thù của Hàn lâm viện, là đơn vị cố vấn của thiên tử, rõ ràng chỉ là một nha môn ngũ phẩm, nhưng lại bởi vì tính đặc thù của chức vị, mà khoảng cách gần với nơi thiên tử cư ngụ, là nha môn có nhiều xuất thân thanh quý nhất mà mọi người không dám khinh thường.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao, Dương Tu vốn cho là mình không đủ để lưu kinh, cho dù phải lại lần nữa tham gia thi để thành một thứ cát sĩ, cũng không nguyện ý tùy tùy tiện tiện bị phóng đi chỗ nào đó, làm một quan phụ mẫu tầm cỡ vừng mè đậu xanh. Đến địa phương, cho dù tương đối mà nói, về sau cơ hội lên chức sẽ lớn hơn một chút, nhưng mà không xuất thân từ bất kỳ quyền quý gia tộc nào giống như Dương Tu, lúc sau nếu như muốn làm hồi làm quan kinh thành, chỉ sợ cũng là cơ hội mong manh. Ngược lại không bằng, ban đầu từ nhỏ làm lên, từng bước từng bước thật sâu cắm rễ ở kinh thành, từ từ đi tốt hơn.
Hàn lâm viện là một địa phương tốt, không chỉ có thể thường xuyên gặp được thiên tử thánh nhan, mà còn được những quan viên khác tôn sùng. Nhưng mà, muốn trộn lẫn ngóc đầu ở một chỗ như vậy, có thể tưởng tượng được, lại là có bao nhiêu khó khăn. Ở Hàn lâm viện không ít người, nhưng mà cuối cùng có thể nắm giữ chức vụ trọng yếu, thành công trở thành nhân tuyển trữ tướng, lại không có mấy người —— chỉ nhìn nhìn hiện tại vây ở bên cạnh Tào Vĩ, còn có mấy quan viên tuổi tác đã không nhỏ, tựa hồ không quá thích ứng lấy lòng người khác như vậy là có thể biết rồi.
Dương Tu ý tưởng tựa hồ cũng cùng Phan Đào không mưu mà hợp, hai người nhìn nhau một cái, trong lòng đều có mấy phần bất đắc dĩ, đối với hùng tâm tráng chí trên con đường phía trước, cũng bắt đầu có mấy phần bất an.
Lúc này, chức vụ cao nhất của Hàn lâm viện, cũng chính là Hàn lâm viện học sĩ, ở sau lưng cả đám đang vây quanh, tới rồi.
Hàn lâm viện học sĩ Lư Vận Duy, trừ làm Hàn lâm viện học sĩ ra, đồng thời, còn là Hộ bộ thượng thư, hôm nay, đặc biệt tới cấp nhóm tiến sĩ mới đến này hảo hảo chỉ điểm một phen.
Mới vừa tới một cái, xa xa đã nhìn thấy đám người tầng tầng bọc lại, lại nhìn bên cạnh Phan Đào cùng Dương Tu đứng trơ trọi, trong lòng hiểu rõ mấy phần, nắm tay đặt ở khóe miệng, ra hiệu ho khan một tiếng. Liền thấy, đám người vừa rồi còn quấn lại, lập tức tất cả biến thành chim bay tản ra, lộ ra Tào Vĩ ở chính giữa.
Vừa nhìn thấy người ở giữa là Tào Vĩ, Lư Vận Duy nguyên bản lời khiển trách đã đến khóe miệng, vẫn là yên lặng nuốt xuống. Cái khác không nói, phụ thân Tào Vĩ cùng bản thân quan hệ coi như không tệ, trước đó nghe nói con trai an bài vào Hàn lâm viện, cũng đã sớm cũng bản thân chào hỏi một tiếng. Đối với việc này, Tào Vĩ tựa hồ cũng biết rõ trong lòng, thoáng áy náy hướng về Lư Vận Duy khom người tỏ ý, coi như đem thất lễ vừa rồi hất đi qua.
"Hôm nay là các vị lần đầu tiên tiến vào Hàn lâm viện, ở chỗ này, ta có mấy câu nói muốn dặn dò chư vị. Vào Hàn lâm viện của ta, phải học trước đạo lý xử sự làm người, lúc sau mới là làm quan vì dân vì giang sơn xã tắc..."
Nói xong, Lư Vận Duy liền phất phất tay, hướng người sau lưng ra hiệu, đem mỗi người mới mang đi làm quen công việc chức vị.
Bên trong Hàn lâm viện không ít người, nhưng mà an bài công việc đều là hoạch định chia ngành chia loại, người mới lần đầu rời nhà tranh, nguyên bản Lư Vận Duy dự định chính là để cho bọn họ từ tầng chót nhất bắt đầu làm lên, cũng chính là công việc sắp xếp sửa sang lại điển tịch mà thông thường bên trong Hàn lâm viện mọi người không muốn chủ động đi làm. Công việc này không chỉ khô khan phiền muộn, lượng công việc lớn, hơn nữa còn rất dễ dàng bị lỗi, cho nên mọi người bên trong Hàn lâm viện, luôn luôn ôm thái độ xa lánh. Nghĩ đến thông qua cái này, hảo hảo tôi luyện những người mới này một chút cũng tốt.
Nguyên bản Hàn lâm viện học sĩ Lư Vận Duy dự định như vậy, nhưng mà trước khi những tiến sĩ người mới này nhậm chức, thiên tử nguyên bản vẫn luôn không thích hỏi tới những việc này, lại trước thời hạn bí mật triệu kiến bản thân vào cung, sau một phen nói chuyện, chủ động đưa ra an bài đối với nhóm người mới này.
Mặc dù đối với cử động này của thiên tử, trong lòng Lư Vận Duy có mấy phần không hiểu, nhưng lại cũng không dám truy hỏi, vì vậy, "Ba người mới nhậm chức Hàn lâm viện tu soạn, Tào Vĩ, Chu Minh Quang, Phan Đào do Thị độc học sĩ Viên Nghị phụ trách, đảm nhiệm việc trực ban phục thị. Hai người mới nhậm chức Hàn lâm viện biên tu, Chu Xuân Phương, Dương Tu hai người, do thị giảng học sĩ Hùng Thế Hào phụ trách, đảm nhiệm công việc luân soạn văn sử." Liền coi như đã an bài công tác cho những người mới trước mặt.