Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

chương 84

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mẹ.”

Tô Dục Chu thấy Tô Lan mở cửa thì tươi cười chào bà, nhưng Tô Lan đang ở trạng thái rung chấn không hề để ý tới cậu.

Bà cẩn thận quan sát Túc Khiêm.

Người đàn ông này tóc đen mắt đen, ngũ quan thanh tú điển trai, cao hơn mét , dáng người không thua kém gì người mẫu hàng đầu, lại thêm trang phục giản dị khiêm tốn mà vẫn khó giấu sự cao quý…

Cho dù là Tô Lan thì cũng không soi ra được điểm nào để chê.

Nhưng, cái người này khác với bé O trong tưởng tượng của bà không chỉ là nhiều bình thường đâu!

Cái cậu này không phải là Alpha thật à?

Thế mà còn cao hơn cả bà!

Trời ơi một Omega cao hơn bà, cao hơn cả con trai bà!

Cõi lòng Tô Lan giống như biển dậy dông tố, nhưng dù bà có không muốn tin thế nào thì vẫn có thể ngửi được mùi pheromone Omega cao cấp nhàn nhạt trong không khí.

Mà lúc này, giờ phút này, đứng ở trước cửa, ngoài người đàn ông mà con trai ngoan của bà mang về đây thì không có người thứ ba.

Nhưng săm soi một hồi, Tô Lan bỗng thấy mặt của quý ngài Omega này, hình như trông quen quen?

Bà không khỏi rơi vào hồi ức.

Ngay khi bà sắp nhớ ra rồi, từ sau lưng bỗng truyền tới một giọng nam vô cùng dịu dàng:

“Lan Lan? Chu Chu về rồi sao?” Là chồng đang ở trong phòng hỏi bà.

Lúc này Tô Lan mới ý thức được mình đã nhìn Omega của con trai quá lâu.

Mặc dù vị Omega này, so với con dâu đáng yêu trong tưởng tượng của bà thực sự khác quá quá quá nhiều, nhưng…

Bà hơi nhìn xuống, thấy con trai mình đặt tay ra sau, gắt gao nắm lấy tay của bé… O lớn, Tô Lan vẫn che giấu tất cả cảm xúc, cố gắng nở một nụ cười.

Tô Dục Chu chờ bà thoát ra khỏi khiếp sợ — Cậu biết, đúng là ngoại hình của Túc Khiêm rất khiến người ta chấn động.

Sau đó, cậu mới giới thiệu.

“Mẹ, anh ấy là Túc Khiêm, bạn trai của con.”

Hai người đứng ngoài cửa, nắng chiều nghiêng nghiêng sau lưng cậu thanh niên, phông nền là vườn hoa nhỏ bà và chồng đã cất công chăm chút, xa hơn chút nữa là con đường cũ kĩ không ngừng có xe qua lại. Trên khuôn mặt xấu hổ của chàng trai là nụ cười mỉm nhưng lại thấm đầy ngọt ngào, kéo tay một người khác, giới thiệu với bà đây là người yêu của con.

Đó là cảnh tượng mà Tô Lan đã tưởng tượng rất nhiều lần — Khi đứa nhỏ vừa chào đời, khi con đi nhà trẻ, lúc vừa vào lớp một, và cả khi kì tình nhiệt đầu tiên của thằng bé tới…

Tô Lan không khỏi xúc động, nhưng…

Khi tầm mắt dời khỏi người con trai, rơi trên người đàn ông cao to bên cạnh, tất cả xúc động bùi ngùi tức thì kẹt cứng.

Lại nhớ tới lo lắng mà ban nãy chồng nói với bà trong bếp…

Tô Lan cảm thấy không ổn chút nào.

Bà cứng đờ gật đầu: “Ờ ừ, về thì tốt! Về là tốt rồi!”

Thật ra bà có gì để không vừa lòng đây? Ít nhất người ta vẫn là Omega! Lại còn là Omega cao cấp, là kiểu vừa nhìn đã biết rất xuất sắc rồi. Bà vẫn có thể đi vênh mặt với lão Diệp, dù sao thì quả chanh nhỏ nhà lão, nhìn thôi cũng biết còn lâu mới tìm được người yêu.

Sau một hồi tự an ủi tinh thần thành công, vẻ mặt của Tô Lan mới dần trở nên ôn hòa.

Túc Khiêm cũng thấy được, nhưng không nói thêm gì, chỉ mỉm cười chào hỏi: “Con chào bác gái, lần đầu gặp mặt, đây là chút tấm lòng của con.”

Nói rồi giơ túi quà lên.

Mặc dù Tô Lan là Alpha, nhưng bà vẫn là mẹ của Tô Dục Chu. Túc Khiêm tin tưởng vị Alpha nữ này chắc chắn có gì đó đặc biệt mới có thể dạy dỗ ra được một Alpha như Tô Dục Chu.

Có điều…

Nghĩ đến việc hình như Chu Chu đã từng phải chịu ám ảnh tuổi thơ không hề nhỏ, anh cũng âm thầm quan sát.

“Sao còn mang quà thế này?” Tô Lan bất ngờ, vừa mừng vừa lo.

Dù sao thì bữa cơm này mời người ta tới với lí do cảm ơn, nếu mang tặng hoa quả thì cũng không sao, nhưng hộp quà này, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.

“Đây chỉ là chút tấm lòng của con, bác gái và bác trai nhất định phải nhận cho.”

Cách giao tiếp vô cùng tự nhiên phóng khoáng, không hề có sự thẹn thùng và dè dặt của Omega bình thường.

Nếu như chỉ nhìn hình ảnh hai người đứng chung một chỗ, thật ra vẫn rất xứng đôi, nhưng… Tô Lan luôn có ảo giác con trai mình mới là O.

Không đúng không đúng, Chu Chu nhà bà là Alpha, còn là Alpha thượng hạng cực kì cao cấp! Bà đang nghĩ linh tinh gì vậy?

Tô Lan dùng sức dằn xuống ý nghĩ kì dị này, sau đó nhường đường.

“Trước hết vào trong ngồi đi, đừng đứng ngoài đó phơi nắng.”

Tô Dục Chu dẫn Túc Khiêm vào trong nhà, lấy dép mới cho anh đi, lúc cúi đầu còn len lén nháy mắt.

Túc Khiêm khựng lại, vươn tay khẽ nhéo má cậu, thân mật vô cùng.

Chỉ có mình anh biết, lúc Tô Dục Chu giới thiệu với người nhà rằng anh là bạn trai của cậu, tâm trạng anh khi ấy dậy sóng tới mức nào.

Giống như lúc vào hè được ăn ly kem ngon nhất, hay lại như giữa trời đông tuyết lớn được uống một chén sữa nóng còn tỏa hơi ngọt ngào.

Giây phút ấy, có niềm hạnh phúc chảy ra từ trong lòng, khiến anh suýt không khống chế được bản thân.

Túc Khiêm bỗng hiểu được, tại sao Tô Dục Chu lại muốn hẹn hò một thời gian.

Đây đúng là một giai đoạn nhất định phải trải qua, không được nhảy cóc. Anh làm bạn trai của Tô Dục Chu, dần có được sự chấp thuận của người nhà cậu, rồi cùng nhau bước vào thánh đường hôn nhân…

Tô Dục Chu bị anh bẹo má cũng không giận, dù sao thì Túc tiên sinh gần như không dùng sức, giống như gãi ngứa vậy.

Cậu nắm lấy cổ tay Túc Khiêm, nhanh chóng thơm lên đầu ngón tay kia, lúc này mới buông ra, mười ngón đan vào nhau, dắt anh vào trong nhà.

Túc Khiêm để cho cậu nắm, cảm giác chỗ vừa rồi Tô Dục Chu đặt môi có hơi nóng lên. Bên trong bị cậu chọc cho sắp không chịu nổi rồi, nhưng vẫn phải cố hết sức để kiềm chế.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tới nhà người yêu, là một Omega, vẫn nên tỏ ra dè dặt một chút.

Mặc dù Tô Lan đi vào phòng khách pha trà, nhưng mấy động tác của hai đứa nhỏ trước cửa, sao mà giấu được bà?

Cái kiểu ngọt ngào dính lấy nhau của đôi tình nhân như thế kia chắc chắn không thể diễn ra được. Nếu là diễn thật thì bà cảm thấy hai đứa này vào showbiz tung hoành được rồi.

Chút may mắn cuối cùng trong lòng bị tiêu diệt, Tô Lan thở dài, chầm chậm pha trà.

Túc Khiêm được Tô Dục Chu dẫn vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha đối diện Tô Lan, quy củ ngồi đó.

Cứ ngồi thế này thật sự quá lúng túng, Tô Dục Chu đứng dậy mở TV.

Túc Khiêm và Tô Lan liếc nhau một cái, dù sao cũng là người thường phải lăn lộn chốn công sở, cả hai đang định trò chuyện một chút, lại có tiếng bước chân từ phòng bếp.

Ba Tô bưng ra một đĩa trái cây.

“Con là Tiểu Khiêm à?” Ông nhìn thấy Túc Khiêm, nở nụ cười dịu dàng: “Nào, mau ăn hoa quả đi.”

Mặc dù người đàn ông trước mặt này có dáng người hơi quá vạm vỡ so với Omega, nhưng thật ra ngũ quan vẫn mang nét thanh tú xinh xắn đặc trưng, lại thêm pheromone mùi hạt dẻ thoang thoảng. Thế nên trong mắt ba Tô, Túc Khiêm chỉ là một Omega có hơi đặc biệt mà thôi, cũng giống như Chu Chu nhà ông, đều là những đứa trẻ khác biệt với tất cả mọi người.

Thế nên ba Tô không chỉ không sợ hãi hay xấu hổ, mà càng thêm hiền lành niềm nở.

Túc Khiêm vội vàng đứng dậy: “Con chào bác trai.”

Anh quan sát người này, bỗng hiểu ra sự thân thiện trời sinh có trên người Tô Dục Chu rốt cuộc là di truyền từ ai —

Về vẻ ngoài, Tô Dục Chu giống người mẹ Alpha của mình, nhưng tính cách thì thiên về người ba Omega hơn.

Nhưng ngoài sự thân thiện trời ban đó ra, trên người Tô Dục Chu còn có một loại kiên cường chính trực trong sáng, loại khí chất này, cũng có thể mơ hồ cảm nhận được từ Tô Lan.

Đại khái là Tô Dục Chu đã hoàn mỹ kế thừa mọi điểm tốt của ba mẹ.

“Đừng khách khí, con cứ coi đây như nhà mình đi.” Ba Tô cười nói.

“Mọi người cứ trò chuyện nhé, để bác vào nấu cơm.”

Ông vừa định vào trong, lại nghe thấy con trai nói: “Papa, để con vào giúp.”

Tô Dục Chu chuẩn bị xắn tay áo, nhưng nhìn thấy dấu vết trên cánh tay thì vội vàng kéo xuống.

Cũng may ba Tô và Tô Lan không để ý.

Ba Tô có hơi trách cứ nhìn cậu: “Lần đầu Tiểu Khiêm đến chơi, con phải ngồi chơi với anh chứ.”

Tô Lan cũng gật đầu đồng tình. Bà ngồi thẳng người, rất uy nghiêm nói: “Đừng có vào bếp làm loạn thêm cho ba con, mau ngồi xuống đi, trà nguội hết rồi.”

Tô Dục Chu đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha. Giờ có tiếng TV, bầu không khí cuối cùng cũng không quá cứng ngắc.

Cậu nhìn đĩa trái cây trên bàn, vươn tay lấy một quả nho, cẩn thận lột da, sau đó đưa cho Túc Khiêm.

Túc Khiêm theo bản năng cúi đầu, ăn luôn quả nho trong tay cậu.

Tô Dục Chu chớp mắt, tươi cười lim đầu ngón tay của mình.

Tô Lan ở đối diện: “…”

Hai đứa bay chú ý một chút coi! Tôi là phụ huynh vẫn còn đang ngồi ngay trước mặt đấy!

Mặc dù điên cuồng mắng mỏ trong lòng, nhưng bà vẫn cảm thấy vui mừng.

Không uổng công dạy dỗ, con trai bà vẫn biết cách theo đuổi người ta, chỉ là…

Nhìn người đàn ông còn vạm vỡ cao lớn hơn cả mình, không hiểu sao Tô Lan cứ thấy nhức răng.

Bà khẽ ho một tiếng, nhắc hai đứa nhỏ phải dè dặt một chút, sau đó mới hỏi: “Tiểu Khiêm à, năm nay con bao tuổi rồi?”

Bà vốn nghĩ con trai sẽ yêu người tầm tuổi thằng bé, giờ…

Thôi, nói cho cố rồi cũng chỉ toàn nước mắt.

Túc Khiêm đờ người. Anh vốn không mấy quan tâm tuổi tác, nhưng bởi vì nhóc con nào đó mà giờ Túc Khiêm vô cùng vô cùng nhạy cảm, cũng lo Tô Lan sẽ vì thế mà chê mình.

Nhưng Túc Khiêm còn chưa kịp trả lời, Tô Dục Chu đã ôm tay anh, cười tít mắt nói: “Mẹ, năm nay anh Túc nha.”

Nghe còn rất là tự hào.

Túc Khiêm bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu: “Vâng thưa bác, năm nay con .”

Tô Lan cũng ít nhiều nhìn ra nên không quá bất ngờ, vả lại ở xã hội hiện giờ khi mà tuổi thọ trung bình đạt tới thì chênh nhau chín tuổi thật ra cũng không phải quá nhiều.

Bà gật gù, đang định hỏi nghề nghiệp thì trong đầu bỗng lóe lên ánh sáng, nghĩ ra gì đó —

Cái đệt!

Tô Lan suýt thì không giữ được vẻ nghiêm túc. Bà tỉ mỉ quan sát Túc Khiêm, lại không dám tin mà hỏi: “Tiểu Khiêm, tên đầy đủ của con là Túc Khiêm đúng không?”

“Vâng thưa bác.”

“Con có mang danh thiếp không?”

Túc Khiêm lập tức rút danh thiếp trong túi ra, dùng hai tay đưa cho bà.

Tô Lan cầm danh thiếp quan sát, gật đầu nói: “Hai đứa ăn hoa quả tiếp đi, mẹ vào bếp xem ba mấy… Ba con.”

Sau đó vô cùng bình tĩnh đứng dậy, đi vào trong bếp.

Tô Dục Chu kỳ quái nhìn bà, quay đầu lại thì thấy Túc Khiêm đã lột xong một quả nho, đút tới miệng cậu. Tô Dục Chu lập tức a, há miệng cắn xuống. Sau đó nhân lúc Tô Lan đi vào bếp, nhanh chóng chụt một cái lên môi Túc tiên sinh.

Tô Lan đang vào bếp thầm quan sát hết cảnh này, lại nhìn danh thiếp trong tay, sau đó như người ngủ mơ đi tiếp.

“Lan Lan, sao chị lại vào đây?” Ba Tô kì quái nhìn bà.

Tô Lan làm vẻ “giờ chị nói với em cái gì em cũng đừng kinh ngạc” nhìn ông, nói: “Tiểu Tử, có nhớ Túc Khiêm mà hồi trước vợ kể cho em không?”

Ba Tô chớp mắt, nghiêng đầu hồi tưởng một chút, sau đó giật mình hỏi: “Ý chị là… Vị Omega truyền kì cứu vãn tập đoàn Túc Thị, tiện thể bảo vệ công việc của chị?”

Tô Lan không làm việc dưới trướng tập đoàn Túc Thị, nhưng công ty bà làm việc có mối quan hệ vô cùng sâu sắc với họ.

Ba năm trước, vì chuyện của Túc Thị mà công ty bà từng đứng trước vấn đề vô cùng nghiêm trọng, suýt bị liên lụy đến phá sản đóng cửa.

Đoạn thời gian ấy, Tô Lan đã từng lo lắng mình sẽ thất nghiệp. Dù sao bà cũng ngần này tuổi rồi, muốn tìm được công việc mới không kém cái cũ thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Nhưng cuối cùng, Túc Thị lại đẩy một Omega lên dẫn dắt. Khi đó rất nhiều người cảm thấy vị chủ tịch hội đồng quản trị kia điên rồi mới có thể đẩy cháu trai Omega của mình ra làm dê thế tội.

Kết quả, vị tổng giám đốc mới nhậm chức đó đã tàn nhẫn vả mặt họ, cũng gián tiếp bảo vệ công việc của Tô Lan.

Và giờ phút này, cầm tấm danh thiếp trong tay, trong lòng Tô Lan một lần nữa cuộn trào dông tố.

Không sai, và giờ phút này, vị Omega truyền kì đó đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà bà, anh anh em em với con trai bà, ăn nho cũng phải dính chặt lấy nhau…

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Lan: Đây là ai? Tôi là đâu? Tôi nên làm gì bây giờ?

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay