Tô Dục Chu đang chìm đắm trong tâm tình của bản thân, không ngờ lại được nghe những lời như vậy. Cậu cảm thấy hình như mình vẫn còn đang mơ.
“Anh nói thật sao?”
Cậu buông tay ra, ngẩng lên khỏi hõm vai Túc Khiêm, dùng cặp mắt mông lung nhìn người đàn ông.
Tô Dục Chu dùng hai tay ôm lấy mặt anh. Cậu muốn cẩn thận quan sát rõ ràng biểu cảm của Túc Khiêm lúc này, muốn ghi nhớ từng giây từng phút, nhưng đầu óc váng vất lại khiến mọi cảnh vật trước mắt cậu đều là bóng chồng bóng.
“Thật không? Anh Túc, em thật sự có thể ở lại đây sao…”
Cậu lầm bầm hỏi, khóe mắt còn lấp lánh giọt lệ, chóp mũi cũng đỏ hồng, trông rõ là một bé con đáng thương.
Túc Khiêm càng thêm mềm lòng.
Mặc dù anh cũng kinh ngạc với những gì bản thân vừa thốt ra, nhưng anh tưởng tượng về tương lai, tưởng tượng cảnh Tô Dục Chu vẫn sẽ luôn ở đây, thế là cảm thấy…
Không còn gì có thể tốt đẹp hơn.
“Đương nhiên rồi, em muốn ở bao lâu thì cứ ở, không có vấn đề gì hết.” Anh chăm chú nhìn cậu thanh niên, chỉ muốn xóa đi nỗi thống khổ và bi thương giữa lông mày cậu.
“Nơi này vĩnh viễn mở rộng cửa vì em.”
“Chu Chu, anh…”
Anh còn chưa nói hết, cậu thanh niên đã không đợi được mà hôn anh.
Nụ hôn này bá đạo như vậy, mang theo mùi dừa quen thuộc trộn lẫn với chất cồn, mãnh liệt rực cháy, khiến Túc Khiêm cũng có phần không chống đỡ được.
Ngay sau đó, cậu thanh niên dùng sức, đẩy anh ngã ra giường.
Pheromone Alpha tràn ra ngập đầy, giống như thủy triều lao tới cắn nuốt Túc Khiêm.
Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Túc Khiêm tức thì cảm giác được sức lực của bản thân nhanh chóng xói mòn, pheromone Omega vị hạt dẻ cũng bừng lên ngập trời.
Anh không khỏi hoảng hốt.
Kì tình nhiệt của anh, lại bị Tô Dục Chu dụ dỗ kch thích ra!
Mà tình huống của Tô Dục Chu cũng không khá hơn là bao. Cặp mắt cậu trai đỏ bừng, hơi thở kịch liệt, đã hoàn toàn đánh mất lí trí.
Cậu đè Túc Khiêm lại, cúi xuống hôn lên môi anh.
Cảm giác sức lực nhanh chóng xói mòn khỏi cơ thể làm trái tim Túc Khiêm kịch liệt nhảy lên.
Trong căn phòng mờ tối, bản thân bị đè chặt xuống giường, còn có pheromone Alpha vị dừa tràn ngập lực áp chế, khiến Túc Khiêm không khỏi hồi tưởng đêm hôm đó ở khách sạn.
Bản năng khiến anh muốn phản kháng, muốn chạy trốn.
Anh biết, lần này không tiêm thuốc ức chế, tình cảnh của anh vô cùng nguy hiểm. Tứ chi đã bắt đu nhũn ra chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
Nhưng, anh phát hiện từ đáy lòng mình cũng nảy sinh một khát vọng.
Anh khát vọng Tô Dục Chu, khát vọng pheromone của em ấy…
“Anh Túc…”
Cảm nhận được sự giãy giụa của anh, chàng trai một phát bắt lấy cổ tay Túc Khiêm, khóa ln đỉnh đầu, sau đó cong gối đè anh xuống, hoàn toàn khống chế anh.
“Anh đừng lộn xộn… Phải ngoan…”
Tô Dục Chu đã không còn thoả mãn với hôn môi, cậu bắt đầu hôn loạn xạ, tìm kiếm nơi pheromone Omega tỏa ra nồng nhất. Răng nanh nhòn nhọn bắt đầu nhẹ nhàng gm cắn, cọ sát ở gáy Túc Khiêm.
“Thơm quá…”
Cậu thì thầm.
Túc Khiêm trừng mắt nhìn trần nhà, mặc cậu chơi đùa trên cơ thể mình, nhịp thở đã hoàn toàn hỗn loạn.
Anh thử giãy tay ra, nhưng thật sự không nhúc nhích nổi.
Chỉ một thoáng do dự vừa rồi, anh đã đánh mất tiên cơ. Mà Túc Khiêm lúc này cũng đã bị kì tình nhiệt của bản thân ảnh hưởng, hoàn toàn mất đi sức lực để thoát khỏi Tô Dục Chu.
Cơ thể anh thậm chí bắt đầu hùa theo chào đón cậu…
Phải khuất phục sao? Túc Khiêm không nhịn được mà nghĩ.
Để pheromone Alpha của Tô Dục Chu tiến vào tuyến thể của anh, để em ấy… Đánh dấu mình?
Lần đầu tiên có suy nghĩ này, anh cảm thấy phẫn nộ, không cam lòng và nhục nhã, nhưng giờ…
Hồi tưởng đủ loại chuyện xảy ra giữa anh và Tô Dục Chu trong gần ba tuần ngắn ngủi, Túc Khiêm cảm thấy nếu mang ra so sánh, hóa ra cuộc đời năm qua của anh lại tẻ nhạt đến vậy.
Tô Dục Chu không giống.
Nếu là em ấy, nếu Alpha này là Tô Dục Chu, anh cảm thấy… Có thể chịu được.
Túc Khiêm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Vậy đi, hãy để Tô Dục Chu tạm thời đánh dấu anh.
Thật ra từ cái đêm trên hành lang ở khách sạn nước S xa xôi, thấy cậu bay ngàn dặm vượt biển tới tìm anh, là Túc Khiêm đã biết, mình không còn có thể từ chối cậu.
“Chu Chu…”
Anh khẽ khe nỉ non tên thân mật của Tô Dục Chu, đợi hàm răng của cậu cắn nát da thịt mình, rót pheromone Alpha thuộc về cậu vào trong tuyến thể của anh.
Có điều…
Nhóc Alpha không ngừng hôn rồi lim láp, dùng răng cọ xát gáy anh, nhưng mãi không chịu tiến hành bước kế tiếp.
Mùi dừa và hạt dẻ trong phòng đã nồng đậm đến cực hạn.
Túc Khiêm nhíu mày.
Cảm giác tứ chi mềm nhũn thế này rất khó chịu, theo lý thuyết sinh học, chỉ cần anh chấp nhận bị đánh dấu tạm thời, cơ thể sẽ không vì ảnh hưởng bởi pheromone của Omega mà bất lực như vậy nữa.
“Chu Chu…”
Anh muốn cậu mau một chút, nhưng sự kiêu ngạo và tự tôn lại không cho phép anh hoàn toàn đánh mất lí trí, giống như Omega bình thường van nài Alpha. Chỉ là Túc Khiêm nghĩ mãi không ra…
Cuối cùng Tô Dục Chu cũng không đánh dấu anh.
Từ đáy lòng, Túc Khiêm có một loại cảm giác bất đắc dĩ và thất bại sâu sắc, chẳng lẽ với Tô Dục Chu, anh không có sức hấp dẫn đến vậy sao? Thậm chí Túc Khiêm còn cứ thế hoang đường nảy sinh suy nghĩ nghi ngờ bản thân.
Cậu trai thả bàn tay đang kiềm chế cổ tay anh ra.
Dù vậy, Túc Khiêm cũng không có sức để đẩy Tô Dục Chu ra.
Nhóc Alpha rầm rì, cái mặt tủi thân vô cùng.
Túc Khiêm không hiểu cậu đang tủi cái gì.
Anh đã nằm ngửa cho cậu cắn rồi, rốt cuộc cậu còn đang do dự và kiên trì cái gì? Nhất định phải để anh nói ra sao?
Anh rất thích Tô Dục Chu tôn trọng mình như vậy, nhưng… Giờ phút này anh hi vọng cậu có thể ăn ý đọc được tiếng lòng của anh hơn.
“Rẹt —“
Không chiếm được thỏa mãn, nhóc Alpha bắt đầu tìm lối đi riêng.
Túc Khiêm nhìn quần áo của mình bị xé nát, góp nhặt chút sức lực cuối cùng, vùng vẫy lùi về sau.
Chàng trai lại không để anh đi.
Hai tay một trái một phải túm lấy chân Túc Khiêm, cứ thế kéo anh về, Túc Khiêm một lần nữa nằm ra giường, bị cậu đè lên người.
Đây là lần đầu Túc Khiêm phát hiện, hóa ra Tô Dục Chu lại khỏe như vậy, hoặc cũng có thể là do giờ phút này anh quá yếu đuối.
Bất công vậy đấy.
Rõ ràng tinh thần và thể xác của anh đều mạnh mẽ hơn, nhưng vào những lúc như thế này, dưới sự áp chế của pheromone Alpha lẫn pheromone Omega của bản thân, anh lại không thể khống chế được tình thế.
Thế nhưng giờ phút này, trong lòng Túc Khiêm cũng không có cảm xúc căm hờn, chỉ có không biết phải làm sau và đau đầu.
Anh có thể chấp nhận để Tô Dục Chu đánh dấu mình tạm thời, nhưng đánh dấu hoàn toàn là chuyện không thể nào, đây là giới hạn cuối cùng của anh.
Nếu như ngay cả ranh giới cuối cùng cũng có thể từ bỏ, vậy năm chống lại vận mệnh của anh không khác gì một trò đùa.
Nhưng rồi thời gian dần trôi, thần trí Túc Khiêm cũng trở nên mơ hồ, cứ tiếp tục thế này…
“Tô Dục Chu.”
Anh nhìn cậu trai, dùng giọng nói đã khàn gọi cậu.
Tô Dục Chu cứng đờ.
Cậu mờ mịt giương mắt lên nhìn Túc Khiêm.
Người đàn ông nằm dưới người cậu, tóc đen mềm mại đã bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt đỏ bừng, ngũ quan tuấn tú dưới ánh sáng mờ tối càng thêm mê người. Cặp con ngươi đen nhánh kia đang chăm chú nhìn cậu, ánh mắt mê ly, không còn cái sâu thẳm như lúc thường, lại có thêm mấy phần cám dỗ.
Hơi thở Tô Dục Chu nghẹn lại, nhất là khi cậu nghe được người đàn ông dùng chất giọng quyến rũ gợi cảm của mình nói: “Hôn anh đi.”
Lúc này, cậu không còn có thể nghĩ được gì khác.
Cậu vồn vã hôn lên bờ môi kia, nhấm nháp hương hạt dẻ ngọt ngào đến tận cùng.
Túc Khiêm để mặc cho cậu hôn, sau đó bắt đúng thời cơ vươn tay túm lấy cậu, cơ thể chàng trai thoáng run lên, thế tấn công chậm lại. Túc Khiêm nhân cơ hội lật người, vừa hành động vừa hôn trả cậu.
Tô Dục Chu hoàn toàn không chống đỡ được.
Sức lực của cậu cũng bắt đầu xói mòn, tay chân trở nên mềm nhũn, sau cùng còn khẽ run rẩy, mất hồn nằm trên giường.
Cảm giác Tô Dục Chu cuối cùng cũng chịu yên, Túc Khiêm cũng không thả lỏng mà tốn công tốn sức trèo tới bên giường, vươn tay mò tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra. Cả ngăn kéo đầy ự thuốc ức chế của Omega.
Ngón tay anh vẫn mềm nhũn không có sức, thậm chí còn không bóc nổi giấy gói. Túc Khiêm dùng răng xé vỏ, thử mấy lần mới có thể tiêm được cho mình một liều.
“Lạch cạch —“
Ống thuốc ức chế trống rỗng rơi xuống sàn nhà.
Túc Khiêm nhẹ nhàng thở ra, lật người nhìn lên trần nhà, lẳng lặng đợi thuốc ức chế phát huy tác dụng.
Mùi hạt dẻ và hương dừa, pheromone thuộc về A và O thượng hạng va chạm với nhau, đã nồng đậm đến mức dính ngấy.
“Anh Túc…”
Cậu trai bên cạnh không biết đã khôi phục lại sức lực khi nào, lại bổ nhào lên người anh.
Nếu như là Alpha khác, chắc Túc Khiêm đã đạp thẳng chân, nhưng… Đây là Tô Dục Chu.
Túc Khiêm thầm thở dài, anh tinh tế cảm nhận được sức lực đã trở lại cơ thể, đây mới là trạng thái quen thuộc của anh. Thế là anh xoay người, đè chàng trai xuống.
Cuối cùng vai trò cũng đảo lộn, quyền chủ động một lần nữa trở lại tay anh.
“Tách —“
Đèn ngủ bị tắt, phòng ngủ chính chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua kẽ rèm xuyên vào, lại không thể chiếu rọi những nồng nàn bên trong.
…
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, thứ đầu tiên Tô Dục Chu cảm nhận được là cơn đau như muốn bổ đầu cậu ra làm đôi, ngay sau đó là sự đau nhức tê mỏi khắp người như thể bị xe tải cán qua.
Cậu mờ mịt mở mắt.
Lúc này, cậu đang ôm gối nằm sấp, hơi nghiêng đầu là có thể thấy được một đống quần áo lộn xộn trên sàn nhà.
Có đến mười mấy món, kiểu dáng hay màu sắc đều rất quen…
Kí ức ngày hôm qua bắt đầu trở lại.
Lúc giờ chiều, Túc Khiêm bỗng nhắn tin nói tối nay anh sẽ về muộn, cậu cảm thấy rất khổ sở, không nhịn được chạy vào trong phòng anh ấy. Chỉ khi nằm trên giường của Túc Khiêm, ôm gối của anh, cậu mới cảm thấy nội tâm vắng vẻ của mình nhận được chút an ủi.
Sau đó…
Giống như lần trước, cậu không nhịn được bắt đầu đi ngửi quần áo của Túc Khiêm. Lần lượt từng món, cuối cùng càng lấy càng nhiều, chất đầy cả một giường, còn vô tình phát hiện dưới đáy tủ đầu giường có giấu một chai rượu.
Lúc ấy cậu cảm thấy tình trạng của bản thân thật sự quá khổ sở, thế nên uống cạn chai rượu kia, muốn dùng cồn làm tê liệt bản thân.
Còn sau đó… Không nhớ lắm.
Tô Dục Chu giơ tay gãi đầu, nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi đã khiến cậu đau đến nhe răng trợn mắt.
Chuyện gì vậy?
Cậu cảm nhận được hơi ấm ở bên cạnh, quay đầu nhìn sang thì thấy Túc Khiêm đang nằm bên mình, vẫn còn đang ngủ.
Tô Dục Chu liếc nhìn đồng hồ.
Tám giờ rồi, anh ấy không đi tập thể dục buổi sáng sao? Cậu trai day huyệt thái dương đau đớn vì cơn say, ngọ ngoạy trở mình, muốn ngồi dậy.
Kết quả cậu còn chưa thành công, một cánh tay đã vươn tới đặt lên người cậu, sau đó là chiếc chân dài cứng cáp của người đàn ông cứ thế gác qua.
“… Anh Túc?” Tô Dục Chu nhìn về phía anh.
Túc Khiêm hơi hé mắt, trông rõ ràng chưa tỉnh ngủ, anh nhích lại gần cọ má với Tô Dục Chu, giọng nói trầm thấp khản đặc: “Vẫn muốn à?”
Tô Dục Chu:?
- -----oOo------