Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

chương 29: 29: quà tặng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tô Dục Chu sửng sốt: "Dạ?"

Tô Lan không đầu không đuôi nói một câu như vậy làm cậu rất bối rối.

Tô Dục Chu cau mày cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy hình như mình cũng đâu có gây chuyện gì.

Thế là ngập ngừng đáp: "Hồi đầu tuần con có công bố game mới."

Tô Lan ồ một tiếng, hỏi tiếp: "Ngoài cái đó ra?"

Cách thức tra hỏi kiểu này thật sự khiến cậu nghĩ hoài không ra, Tô Dục Chu không khỏi kiểm điểm lại bản thân, càng thêm dè dặt.

Đột nhiên, trong đầu bỗng lóe lên gì đó, cậu chợt nghĩ ra, quay đầu nhìn về phía nhà ăn.

Đừng bảo là mẹ đã biết chuyện của mình với Túc Khiêm nhé?

Tô Dục Chu cảm thấy trái tim chìm xuống, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, không ngừng xuất hiện một loạt câu hỏi...

Sao mẹ lại biết? Biết những gì rồi?

Sự im lặng của cậu lại đổi lấy một tiếng thở dài nặng nề của Tô Lan, bà nghiêm nghị nói:

"Tô Dục Chu, tôi thật sự quá thất vọng về anh."

Lời này của bà khiến Tô Dục Chu ngẩn ra, sau đó cái mũi không khỏi chua chua.

Mặc dù cậu không thân thiết với người mẹ Alpha có tính cách mạnh mẽ, luôn thích bắt cậu tắm chung để bồi dưỡng tình cảm này như với ba Tô, nhưng thật sự trong lòng vẫn rất kính trọng bà.

Khi còn bé, để có được yêu thương và sự công nhận của bà, Tô Dục Chu vẫn luôn cố gắng học thật giỏi, cố gắng làm một đứa bé ngoan nghe lời trong mắt ba mẹ.

Lúc ấy kí ức kiếp trước của cậu vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng mỗi lần mơ thấy những cảnh tượng ấy, cậu sẽ luôn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và đau khổ khi bị vứt bỏ, và cả sự nghi ngờ sâu sắc với bản thân.

Thế nên dù khả năng nhận biết giới tính ABO bị hỗn loạn, em bé Tô Dục Chu cũng đã biết cách cẩn thận che giấu bản thân, không dám để ba mẹ biết, sợ họ sẽ nghĩ mình là một đứa khác thường.

Cho đến khi hoàn toàn khôi phục kí ức của kiếp trước, cậu mới lấy lại được những kiên cường, rộng lượng mà bản thân từng có, và có lại trái tim mạnh mẽ để kết nối với bản thân.

Nhưng giờ phút này, câu nói kia của Tô Lan thật sự vẫn quá nặng nề.

Cậu rất hưởng thụ cảm giác ở bên Túc Khiêm, cũng không quan tâm người khác nghĩ về cậu như thế này, nhưng "người khác" ở đây không bao gồm người thân của cậu.

Tô Dục Chu có phần luống cuống: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích..."

"Anh không cần phải giải thích!"

Tô Lan vô cùng kiên quyết: "Tôi vẫn luôn nghĩ rằng con tôi là một Alpha với tinh thần sẵn sàng đảm đương trách nhiệm, thế nên tôi rất ít can thiệp vào chuyện của anh."

"Nhưng giờ anh hẹn hò với con nhà người ta mà còn giấu giếm ba mẹ? Anh không định chịu trách nhiệm với người ta à? Nhà họ Tô không có cái loại d-á-i mềm như anh!"

Tô Dục Chu: "..."

Hả?

Hình như có gì đó sai sai?

"Mẹ, chuyện đó con..."

"Anh khỏi phải giải thích!" Tô Lan quát.

"Kì tình nhiệt kết thúc thì lập tức đưa người về nhà ăn một bữa cơm."

"Dạ?"

"Dạ cái gì mà dạ? Thằng ranh chết tiệt này, ba anh nói hết với tôi rồi! Đến kì tình nhiệt còn ở chung với nhau, nhà người ta mà biết chuyện này kiểu gì anh cũng no đòn!"

Bị mẹ nạt cho một trận, Tô Dục Chu không khỏi giơ di động ra xa một chút, nhưng cảm giác bị vứt bỏ ban nãy đã hoàn toàn biết mất.

Lúc này, Tô Lan bỗng hạ giọng.

Bà nói: "Phải cố mà giữ lấy người ta biết không? Chỉ cần đứa nhỏ kia khăng khăng một lòng với anh thì người nhà nó có phản đối cũng vô dụng! Nhớ hồi xưa tôi cũng phải thế mới giành được ba anh..."

"Khụ, tóm lại anh cứ nghe mẹ là được.

Kì tình nhiệt kết thúc thì phải đưa người về nhà mình ăn cơm ngay, chuyện này phải quyết định cho sớm."

"Mẹ nói thật với anh, Omega thật sự rất quý hiếm, anh đừng có coi thường chuyện này.

Đương nhiên là con trai của mẹ cũng không tồi, nhưng đã thích thì đừng có do dự!"

Đột nhiên, bà lại nghĩ tới chuyện gì, bèn hỏi: "Thế đã đánh dấu bé O nhà người ta chưa?"

"..."

Bé O? Tô Dục Chu thầm nghĩ, nhưng Túc tiên sinh đâu có bé.

Lúc này Tô Dục Chu không căng thẳng nổi nữa, cậu đáp: "Không ạ, con không đánh dấu anh ấy."

Cậu vừa dứt lời, Tô Lan như nhẹ nhàng thở ra, lại có vẻ rất là nhức nhối.

"Anh thật sự không đánh dấu người ta?"

"Không ạ, anh ấy không cho con đánh dấu." Mà con cũng không biết đánh dấu.

Tô Lan đành phải chấp nhận, sau đó nói: "Quả nhiên là con trai của mẹ, có phong độ của mẹ năm đó."

"Chúng ta là A, cưới về rồi trêu đùa lưu manh sao cũng được, nhưng trước khi kết hôn vẫn nên để ý tác phong, đừng có sồn sồn lên như khỉ, coi chừng lại dọa chạy bé O nhà người ta."

Tô Dục Chu muốn nói lại thôi, cuối cùng đành ậm ờ đáp lời.

"Thế nhé, mẹ làm việc tiếp đây." Tô Lan nói, cuối cùng còn nhấn mạnh: "Nhớ kĩ lời mẹ dặn đấy, biết chưa?"

Tô Dục Chu vâng vâng dạ dạ xong mới cúp máy, thở phào nhẹ nhõm.

Đng định vào bếp ăn sáng, lại thấy Túc tiên sinh chẳng biết đã ra phòng khách từ khi nào, đang khoanh tay tựa cửa nhìn cậu.

Tô Dục Chu giật mình thon thót.

Vừa nãy Tô Lan lớn tiếng như vậy, đừng bảo Túc Khiêm nghe được hết nhé?

Tô Dục Chu im lặng đi tới: "Ăn sáng thôi, anh còn đứng đây làm gì?"

"Bác gái gọi em à?" Túc Khiêm nhìn cậu, đột nhiên hỏi.

Tô Dục Chu do dự gật đầu.

Túc Khiêm gật gù, cúi xuống nhìn cậu thanh niên, cong môi nói: "Em không có gì muốn nói với anh à?"

Tô Dục Chu lập tức xù lông: "Anh nghe lỏm bọn em nói chuyện?"

Túc Khiêm khựng lại, giơ tay xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Ra gọi em vào ăn cơm, không cẩn thận nghe được mấy câu."

Được Túc Khiêm xoa đầu, Tô Dục Chu dần dịu xuống.

"Mẹ bảo đợi khi nào kì tình nhiệt kết thúc thì mời anh đến nhà em ăn cơm."

Cậu cúi gằm mặt, không mấy vui vẻ nói.

Dù sao thì kì tình nhiệt chẳng mấy mà sẽ qua, một tháng cũng vậy, có lẽ lúc đó cậu sẽ phải rời khỏi nơi này, rời khỏi Túc Khiêm...

Túc Khiêm nhìn dáng vẻ buồn bã của cậu, lại hiểu lầm.

Bờ môi mỏng khẽ mím, anh hỏi: "Em không muốn tôi đến nhà em à?"

"Anh sẽ đến à?" Tô Dục Chu ngước mắt, con ngươi sáng lên, viết đầy mong đợi.

"Nếu như em mời tôi..."

"Em mời anh đến!"

Túc Khiêm còn chưa nói hết đã bị Tô Dục Chu ngắt lời, anh nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của cậu, nỗi phiền muộn trong tim bỗng biến mất.

Kì lạ thật đấy, Tô Dục Chu đã có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh như vậy sao?

Hàng mi dài rủ xuống, khi giương lên, dường như anh đã hiểu ra điều gì, đáy mắt hiện nét dịu dàng.

"Vậy...!Như em mong muốn." Anh nhẹ nhàng nói.

"Vâng!"

Tô Dục Chu đã vui vẻ trở lại.

Đúng là cậu phải đi học, không thể ở mãi trong nhà Túc Khiêm, nhưng dù có phải rời khỏi đây thì không có nghĩa là quan hệ của bọn họ sẽ cứ thế chấm dứt.

Chỉ bằng một lời hứa hẹn nho nhỏ ấy đã khiến chàng trai Alpha phấn khởi vô cùng, cậu kéo Túc Khiêm vào nhà ăn, trò chuyện xem bữa sáng hôm nay là gì.

Túc Khiêm nhìn cậu huyên thuyên, đáy mắt đựng đầy ý cười.

Ăn xong, Tô Dục Chu định về phòng kiểm tra số liệu của trò chơi cậu mới phát hành.

Nhưng mới đi tới đầu cầu thang đã nghe Túc Khiêm gọi: "Chu Chu."

Tô Dục Chu đứng lại, quay đầu nhìn anh.

Túc Khiêm hơi nhíu mày, dường như đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào.

Anh ngập ngừng một hồi: "Quần áo của em có đủ mặc không?"

Quần áo? Tô Dục Chu nhìn bộ quần áo ở nhà của mình.

Lần này đến khách sạn ở, cậu chỉ mang theo hai bộ đồ ngủ và hai bộ quần áo thoải mái, đương nhiên là đủ mặc.

Dù sao thì bây giờ trời cũng nóng, quần áo khô rất nhanh.

Nhưng rồi Tô Dục Chu nhanh chóng nhớ tới một việc ---

"A, tối qua em để quên quần áo ở công ty anh!"

Mắt Túc tiên sinh lại sáng lên, sau đó gật gù: "Đúng vậy, thế nên em cần một bộ quần áo mới."

Tô Dục Chu:...

Bình thường phải là bảo ai đó mang quần áo tới cho cậu, hoặc là trở lại công ty anh ấy lấy chứ?

Mà Túc tiên sinh đã nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Tầm mười giờ sẽ có người mang quần áo tới, em có thể chọn bộ nào mình thích.

Nếu không thích gì thì...!Mình đổi tiệm khác."

Không cho Tô Dục Chu cơ hội để từ chối, Túc Khiêm đi thẳng lên thư phòng trên tầng.

Tô Dục Chu nhìn bóng lưng của anh, vẻ mặt hơi ngơ ngác.

Cậu đã nhìn ra được đại khái là Túc tiên sinh muốn tặng quà cho cậu...

Nhưng anh ấy gọi người ta mang đồ tới thì phải hỏi số đo của cậu trước chứ? Lỡ tí nữa không có cỡ của cậu thì sao?

Đúng mười giờ, người của tiệm quần áo mang đồ tới.

Tô Dục Chu nhìn nhân viên cửa hàng đẩy hai xe quần áo vào, bày đầy trước mặt cậu, còn kéo theo cả một cái gương dọc chiếu được toàn thân.

Một người đàn ông Beta nghe nói là nhà thiết kế, thao thao bất tuyệt giới thiệu với cậu mẫu trang phục cho nam mới nhất của mùa hè năm nay, làm cậu nghe mà nhức hết cả đầu.

Cuối cùng Tô Dục Chu đành chọn ra vài thứ đi mặc thử.

Tô Dục Chu đi rồi, nhân viên của tiệm quần áo liếc nhau một cái, bắt đầu thì thầm: "Hóa ra lời đồn là thật, giám đốc Túc có A rồi!"

Cửa hàng của họ trực thuộc tập đoàn Túc Thị, vẫn luôn chịu trách nhiệm cho trang phục của Túc Khiêm nên tin tức cũng nhanh nhạy hơn so với các bên khác.

Huống hồ chuyện hot thế này đã lan truyền khắp nơi từ đêm qua rồi.

Nhà thiết kế nghe vậy không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng cảnh cáo họ.

Mặc dù tổng giám đốc Túc sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà khai trừ bọn họ, nhưng rất có thể sẽ kết thúc việc hợp tác, nếu vậy thì chắc chắn sẽ tạo thành tổn thất nặng nề cho cửa hàng.

Hai nhân viên đành phải cúi đầu nhận lỗi, cuối cùng vẫn bị nhà thiết kế đuổi ra ngoài đứng chờ.

Tô Dục Chu không biết chuyện đang xảy ra, cậu thay quần áo xong thì bước tới soi gương, phát hiện chúng vừa như in.

"Sao anh biết số đo của tôi vậy?" Cậu hỏi nhà thiết kế.

Vị kia cười đáp: "Đương nhiên là giám đốc Túc đã dặn dò chúng tôi.

Ngài thấy sao, có hài lòng với bộ này không ạ?"

Tô Dục Chu còn chưa nói gì, Túc Khiêm đã đi xuống.

Thấy tạo hình mới của cậu thanh niên, anh hơi đứng lại, sau đó tiếp tục cất bước.

Nhìn anh đi tới trước mặt mình, Tô Dục Chu bỗng thấy hơi hồi hộp.

Cậu sờ lên mũi, lí nhí hỏi:

"Túc Khiêm, anh thấy cái này có đẹp không?"

Chiều cao của cả hai vốn không chênh nhiều, cậu chỉ hơi nghiêng người nhưng lại trông như đang kề sát vào tai Túc Khiêm mà thì thầm, cử chỉ thân mật vô cùng.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhà thiết kế: Tự dưng lại bị đút cơm chó!.

Truyện Chữ Hay