Túc Khiêm rời khỏi phòng giám sát, khẽ khàng đi xuống tầng hai.
Tới trước phòng ngủ chính, quả nhiên thấy cánh cửa vốn khép kín nay lại hơi hé, để lộ một cái khe.
Anh nắm tay cầm, nhè nhẹ đẩy cửa ra.
"Két ---"
Cánh cửa vang lên một tiếng khe khẽ, ánh đèn từ hành lang đổ vào trong phòng, mang đến chút ánh sáng cho gian phòng mờ tối.
Trong phòng không có tiếng động gì.
Túc Khiêm không mở miệng, cũng không bật đèn, anh để mắt mình làm quen với bóng tối một chút, sau đó nhấc chân bước vào.
Chưa đi được mấy bước đã có thứ gì đó đã chặn ngay trước mặt.
Nhìn hình dáng này, hẳn là một cái vali.
Cuối cùng cũng có được đáp án chắc chắn, Túc Khiêm chậm rãi thở ra một hơi.
Anh không biết mình đang sốt sắng vì điều gì, nhưng anh thật sự không muốn Tô Dục Chu rời đi.
Ít nhất, hiện giờ là vậy.
Túc Khiêm ngẩng lên nhìn vào trong phòng ngủ, mơ hồ thấy được một cục nhô lên ở trên giường.
Anh thả nhẹ bước chân, từ từ đi tới bên giường, cuối cùng ngồi xuống trong ánh sáng mờ tối.
Anh ngửi được mùi dừa thơm mát.
Mà anh hiện giờ, đã không còn bất cứ sự bài xích nào với pheromone của Alpha này.
Lẳng lặng ngồi ở mép giường một lúc lâu, cuối cùng, Túc Khiêm vẫn thò tay bật đèn ngủ, nhưng chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất, chỉ có một màu vàng nhạt ấm áp.
Dưới ánh đèn mông lung, anh nhẹ nhàng lật chăn lên, giống như đang mở một phần quà đã được đóng gói tỉ mỉ, để lộ cậu bé Alpha đang bình yên say ngủ.
Cậu thanh niên nằm nghiêng, khoác trên người chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh da trời, vì kích cỡ không vừa nên nó lùng thùng trượt xuống, khiến mảng da thịt trắng tuyết lấm tấm những đốm hồng hiện ra.
Cậu ôm chặt gối đầu của Túc Khiêm trong lòng, cái cằm quyến luyến gác lên nó, hàng mi như bàn chải nhỏ rủ xuống, ngủ đến ngọt ngào.
Ánh đèn vàng nhạt ấm áp rắc trên người cậu, tô lên những mềm mại, khiến cho cảnh tượng ấy càng tăng thêm mấy phần sắc thái mê người.
Túc Khiêm chăm chú nhìn cậu, cảm giác yết hầu hơi căng lên.
Anh muốn làm chút việc, nhưng lại không đành lòng phá hủy hình ảnh tốt đẹp nhường này.
Anh cũng đã hiểu được đại khái tình trạng của Tô Dục Chu.
Kì tình nhiệt của Alpha, hay còn gọi là kì nhạy cảm.
Đúng như cái tên của nó, trong thời kì này, Alpha sẽ trở nên nhạy cảm nóng nảy đến bất thường, rất cần có sự vỗ về của Omega.
Khi không có Omega ở bên cạnh, bọn họ sẽ đi tìm thứ có dính pheromone của Omega, và chỉ khi được pheromone của Omega vây quanh, bọn họ mới cảm thấy yên tâm và tỉnh táo lại.
Những chuyện này là kiến thức thông thường, bất kì lớp Sinh học nào cũng sẽ dạy, chỉ là Túc Khiêm biết mỗi lý thuyết, chưa từng được chứng kiến.
Hôm nay anh mới hay, hóa ra Alpha ở kì nhạy cảm lại...!Đáng yêu đến vậy.
Không đúng, có lẽ chỉ có Tô Dục Chu ở kì nhạy cảm mới đáng yêu như vậy.
"Ưm..."
Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ vang lên.
Mặc dù đèn không quá sáng, nhưng bị ánh đèn chiếu như vậy, cậu thanh niên đang ngủ vẫn hơi nhíu mày.
Hàng mi run run dần hé mở, sau đó quay đầu nhìn về phía nguồn sáng.
Vừa mới tỉnh ngủ, trông cậu vẫn còn rất mơ màng.
Đại khái là do trùm chăn kín đầu nên đôi má kia đỏ hây hây, mà vì động tác xoay người của cậu, cổ áo càng trượt xuống khoe ra những phong cảnh còn mỹ lệ hơn.
Một hình ảnh thơm ngon, gợi cảm và tràn ngập cám dỗ như vậy ập tới.
Túc Khiêm cảm giác ngực mình như vừa bị một vật nặng hung hăng đập vào, anh không nhịn được nữa, cúi xuống.
Nhưng chỉ một giây sau, người thanh niên bỗng trợn to mắt, hiển nhiên đã tỉnh hẳn, sau đó cậu đẩy Túc Khiêm ra, ngồi dậy.
"Túc Khiêm! Anh...!Anh về rồi..."
Không đợi Túc Khiêm trả lời, thanh niên đã tiếp tục hoảng loạn vội vã nói: "Vậy...!Vậy tôi...!Tôi về phòng trước!"
Tô Dục Chu xấu hổ sắp chết rồi, cậu không ngờ mình chỉ định lên giường nằm một chút, thế mà lại ngủ mất, còn bị chủ nhân bắt tận tay!
Cậu vén chăn lên, nhích sang mép giường còn lại định trèo xuống, chuẩn bị chạy trốn từ bên kia, nhưng...
Tay người đàn ông vươn tới, nắm lấy cổ áo cậu.
Tiếp đó anh ta kéo về sau một phát, Tô Dục Chu cứ thế mất thăng bằng ngã ra, cả người lại tạo hình chữ đại nằm trên giường.
Cậu ngước lên, lập tức thấy trên đầu mình xuất hiện bóng dáng người đàn ông đang nhìn xuống.
Túc Khiêm nhìn cậu, bởi vì vừa bị cậu đẩy ra nên anh có phần mất hứng, bờ môi mím thành một đường thẳng.
"Cho tôi một lời giải thích."
Điều anh muốn hỏi, đương nhiên là tại sao cậu lại muốn bỏ đi.
Nếu như không phải đang ở trong kì nhạy cảm, có khi giờ cậu ấy đã chạy xa khỏi đây rồi, nghĩ vậy, sắc mặt Túc Khiêm càng thêm âm u.
Tô Dục Chu nhìn biểu cảm trên mặt anh, thoáng ngây người.
Sau đó, cậu quay mặt đi, khẽ nói: "Anh thật quá đáng."
Túc Khiêm không nhận ra tâm trạng Tô Dục Chu xuống dốc, lại thêm tiếng cậu thanh niên còn mang theo chút mềm mại vì vừa tỉnh ngủ, nghe vào thật sự như đang làm nũng.
Anh không khỏi bật cười, nhướng mày nói: "Cậu chạy đến phòng tôi, mặc đồ của tôi, dùng gối của tôi, còn ngủ trên giường tôi.
Tôi chỉ muốn cậu giải thích, như thế là quá đáng à?"
Nhưng nói xong, đợi thêm một hồi mà vẫn không nhận được câu trả lời.
Túc Khiêm hơi nhíu mày, nhìn xuống Tô Dục Chu.
Tô Dục Chu đã quay mặt đi nên anh không thấy được biểu cảm của cậu lúc này, đành phải nghiêng người về phía trước nhìn thử, rồi không khỏi giật thót khi nhìn thấy nét mặt cậu thanh niên.
Tô Dục Chu nhíu mày rất chặt, vành mắt hồng hồng, cái môi như muốn trề xuống, lại bị cậu cố gắng kéo lên.
Dáng vẻ rõ ràng là sắp khóc rồi lại quật cường không chịu khóc.
Túc Khiêm kinh ngạc nhìn cậu, bỗng trở nên luống cuống.
Hóa ra, Alpha trong kì nhạy cảm sẽ khóc thật...
Anh phát hiện mình lại không hề cảm thấy phiền phức, rõ ràng anh ghét nhất là nhìn thấy người khác rơi nước mắt, nhưng khi thấy Tô Dục Chu như vậy, Túc Khiêm lại phát hiện trái tim mình bị bóp chặt đến đau đớn.
Loại cảm giác này thật sự rất kì quái...
Người đàn ông vươn tay tới, muốn vuốt ve khuôn mặt cậu thanh niên hòng an ủi, lại không dám, cuối chỉ đành nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi...! Thái độ vừa rồi của tôi không được tốt lắm."
Lúc nói ra lời này, Túc Khiêm lộ rõ vẻ mất tự nhiên.
Anh không hay nói xin lỗi, cũng không có kinh nghiệm dỗ dành người ta, khó tránh khỏi vụng về, nhưng vẫn toát lên vẻ dịu dàng.
Nhưng...!Nói như thế nào đây? Khi một người cảm thấy ấm ức muốn khóc, họ càng không thể chịu nổi khi được ai đó đối xử dịu dàng.
Nước mắt khó khăn lắm Tô Dục Chu mới nuốt lại được vào trong lập tức trào ra.
Cậu cảm thấy mình thật kì quái, rõ ràng cậu không phải kiểu người chưa từng chịu khổ hay bị oan ức, tại sao hôm nay lại làm ra vẻ như vậy?
Gốc là 矫情, ý Chu Chu ở đây là chuyện này không có gì đáng phải khóc mà chẳng hiểu sao ẻm lại khóc trước mặt Túc Khiêm (như thể ẻm cố tình mặc dù không phải)
Thế nhưng, cậu thật sự không nhịn được.
"Chiều nay lúc tôi tỉnh lại, vừa mệt vừa đói, người còn rất đau nữa..."
Thanh niên dùng mu bàn tay che mắt, thanh âm nồng đậm giọng mũi, tủi thân vô cùng, như thể cậu đã trở lại thời khắc bất lực khi mới tỉnh dậy ban chiều.
"Anh thì đi từ lúc nào cũng không biết..."
"Lúc ấy tôi cảm thấy mình thật quá đáng thương, cả ngày không ăn gì còn bị anh giày vò như thế, sau đó anh còn mặc kệ tôi..."
Cậu càng nói càng thấy tội nghiệp, cuối cùng dùng tay che mặt, khe khẽ thút thít.
"Nên tôi hối hận...!Không muốn ở đây nữa..."
"Sau đó tôi thấy bánh ngọt và sữa anh để lại cho tôi...!Tôi nghĩ đợi buổi tối anh về, chào một tiếng rồi tôi mới đi, nhưng sau đó anh lại nhắn tin nói là về muộn..."
"Thế là tôi...!Tôi không muốn đợi nữa.
Ban đầu tôi định đi ngay..." Tô Dục Chu đứt quãng nói, đến đây thì im lặng một khoảng dài.
Túc Khiêm nhìn cậu, nghe những lời kể lể trong nước mắt của cậu làm chính anh cũng cảm thấy mình đúng là tội tày trời.
"Tôi lại cảm thấy đi như vậy không tốt lắm, định để lại giấy nhắn cho anh...!Sau đó tôi đến phòng ngủ của anh...!Sau đó..."
Đoạn này, rõ ràng không còn được hùng hồn như ban nãy, âm lượng cũng nhỏ lại.
"Trong phòng toàn là mùi của anh...!Tôi cứ như bị trúng tà..."
Tô Dục Chu cũng không hiểu tại sao lúc ấy mình lại mất trí như vậy nữa, không những lén lút mặc áo của Túc Khiêm vào, mà còn không chống lại được cám dỗ, trèo lên giường anh mà ngủ, thậm chí ôm chăn gối cọ lung tung.
Dường như được bao phủ bởi mùi hương của anh khiến trái tim cậu trở nên bình lặng, về sau còn thiếp đi, đợi đến lúc Túc Khiêm về thì bị bắt tại trận.
Vừa rồi khóc lóc kể lể một phen, cảm giác tủi thân trong lòng cũng được xả hết ra, giờ Tô Dục Chu bình tĩnh hơn nhiều, nên kể đến đoạn sau thì cậu không khỏi có chút xấu hổ.
"Mọi chuyện là như vậy..."
Cuối cũng cậu máy móc kết thúc.
Túc Khiêm suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng mà cương quyết kéo cái tay đang che mắt của Tô Dục Chu ra.
Cậu thanh niên kìm nén đến mức cả mặt đỏ bừng, mắt đỏ mà chóp mũi cũng đỏ, khóe mắt hẵng còn lấp lánh vệt nước.
Anh lấy khăn tay ra khỏi túi, mềm nhẹ giúp cậu lau nước mắt.
Tô Dục Chu vẫn nằm trên giường, mở to cặp mắt cún con, vô cùng đáng thương nhìn anh, trong con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu bóng dáng người đàn ông.
"Tôi không hề bỏ mặc em."
Túc Khiêm không tiếp tục nói đến chuyện cậu muốn đi, mà khẽ thủ thỉ: "Không để em ăn đã làm vậy với em là lỗi của tôi, tôi phải xin lỗi em."
Trước lạ sau quen, anh phát hiện hóa ra lời xin lỗi cũng không khó nói đến vậy, mà lần này cũng đúng là lỗi của anh.
Anh không ngờ Tô Dục Chu sẽ ngủ lâu như vậy, lúc ấy đáng lẽ anh nên gọi cậu dậy ăn rồi mới đi, may mà không xảy ra chuyện gì, nếu không là...
"Tôi rất xin lỗi, em có thể tha thứ cho tôi không? Lần sau tôi sẽ chú ý."
Tô Dục Chu lại đỏ mặt, nhưng lần này là vì ngượng.
Tại sao anh ấy có thể nói về mấy chuyện xấu hổ đó một cách nghiêm túc đứng đắn như vậy chứ? Còn nói lần sau...
Cậu cắn môi, còn chưa kịp nghĩ có nên phản bác không đã nghe Túc Khiêm nói tiếp: "Giờ còn đau không? Để tôi xem cho em nhé."
Dứt lời bèn lật người cậu lại.
Nhận ra động tác của anh, Tô Dục Chu hoảng đến mức vội vàng bật dậy, luôn miệng nói: "Không cần không cần, tôi bôi thuốc rồi!"
Thấy cậu thật sự kháng cự, Túc Khiêm cũng không kiên quyết, chỉ đưa tay lên xoa mặt Tô Dục Chu, hơi cong môi hỏi: "Đã ăn tối chưa?"
Tô Dục Chu nhìn nụ cười của anh, lại loáng thoáng ngửi được mùi hạt dẻ, lắc đầu.
"Vậy tôi nấu cho em ăn nhé, có được không?"
Tô Dục Chu im lặng một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu nói được.
Túc Khiêm nhìn dáng vẻ đã hoàn toàn thuận theo của cậu, ý cười nơi khóe miệng sâu hơn chút, mà mùi hạt dẻ trong phòng, cũng càng thêm nồng nặc....