Tô Dục Chu về phòng.
Cậu lại tình cờ nhìn thấy cái vali đặt trong góc phòng, không khỏi đứng lại, sau đó bước tới, lấy đồ ra sắp xếp.
Quần áo được gấp chỉnh tề đặt vào trong tủ, sau đó là một vài thứ linh tinh như bàn chải đánh răng, khăn mặt, sữa rửa mặt các kiểu thì bỏ vào phòng tắm, mấy đồ như sạc pin thì cất vào ngăn kéo.
Sắp xếp xong xuôi, Tô Dục Chu mới ngồi xuống trước bàn học, mở laptop ra.
Khởi động máy, mở giao diện trò chơi lên.
Phần đánh giá mới có thêm chục bình luận, cậu chọn ra vài cái để phản hồi.
Trả lời xong thì mở phần mềm lập trình ra, tiếp tục làm trò chơi nhỏ trước đó chưa hoàn thành.
Khoảng tầm mười lăm tuổi thì Tô Dục Chu mới hoàn toàn khôi phục kí ức của kiếp trước, còn trước đó thì chúng luôn mông lung như bị phủ một lớp vải mỏng, rồi bỗng trở nên rõ rệt trong một khoảnh khắc.
Và cũng là vào lúc ấy, cậu mới hiểu được tại sao từ nhỏ đã cảm thấy bản thân không hợp với thế giới xung quanh.
Có thêm kí ức của cả một đời, đương nhiên cậu muốn làm chút chuyện, mặc dù không thể trở thành thần đồng, nhưng lợi dụng tri thức kiếp trước, tranh thủ kiếm lấy khoản tiền đầu tiên trong đời thì vẫn được chứ nhỉ?
Ôm ấp tư tưởng như vậy, cậu thiếu niên bắt đầu liệt kê ra những tri thức và kĩ năng mà mình nắm giữ.
Tiếc là khoa học kỹ thuật ở thế giới này phát đạt hơn thế giới kiếp trước của cậu, mấy thứ vui chơi giải trí cũng đã phát triển rất xuất sắc.
Mặc dù do ảnh hưởng của giới tính ABO nên cách thức biểu đạt sẽ hơi khác một chút, nhưng vẫn không thiếu các tác phẩm xuất sắc, mà cậu thì đúng là không có thiên phú gì về phương diện nghệ thuật.
Tô Dục Chu nhanh chóng từ bỏ con đường này.
Lại nói, hồi bé cậu từng rất thích một diễn viên, anh ấy có kĩ thuật diễn rất tốt, dáng dấp cũng đẹp.
Nghe nói hai năm trước đã giải nghệ sau khi đạt được giải thưởng cao quý nhất, cậu còn cảm thấy rất tiếc nuối.
Về sau cậu vay tiền ba mẹ mua máy tính, tiếp đó tranh thủ khoảng thời gian ngoài giờ học, làm được vài game nhỏ công bố trên nền tảng này.
Giai đoạn cất cánh còn khó khăn hơn so với tưởng tượng của cậu.
Mấy loại trò chơi giải trí giết thời gian này đã có vô số trên thị trường.
Mặc dù ý thức về bản quyền của mọi người thời đại này đã được đề cao rất nhiều, nhưng như thế đồng nghĩa với việc họ càng thêm thận trọng, thường sẽ chọn mấy game có đánh giá cao, đông người chơi hơn.
Độ nổi tiếng ở thời buổi này đại khái là ông nào thắng thì ăn sạch, người mới muốn nhanh chóng ngoi đầu lên thì chỉ có thể dựa vào vận may.
Cũng may tâm tính Tô Dục Chu khá tốt, lại được ba mẹ ủng hộ, nhất là ba Tô.
Nhớ hồi game đầu tiên của cậu ra mắt, ba Tô lập tức đi quảng cáo với mọi người, còn suốt ngày ôm điện thoại giúp cậu kiểm tra bug tiện thể cung cấp phản hồi về trải nghiệm, đến mức cả Tô Lan cũng phải ý kiến thì ông mới chịu kiềm chế lại.
Hồi tưởng lại khi ấy, tay Tô Dục Chu không ngừng gõ phím, khóe miệng lại cong lên thành một nét cười mờ nhạt.
Bởi vì số liệu thật sự quá ảm đạm nên game đầu tiên cậu quyết định mở khóa cho mọi người chơi free, từ từ góp nhặt fan.
Đại khái là do chất lượng của game cậu làm cũng ổn, một vài sáng tạo cũng rất được hưởng ứng nên khi game thứ thứ hoàn thành thì cậu cũng đã tích lũy được một nhóm fan cho mình, bắt đầu kiếm ra tiền.
Cậu mất ba năm mới kiếm lại được tiền mua máy tính và vốn để làm game hồi trước, trả lại cho Tô Lan.
Tô Lan không từ chối, dù sao thì trước kia cũng đã nói rõ là cho vay.
Nhưng điều cậu không ngờ là người mẹ ngày thường rất A gia trưởng này về sau lại đặt phòng cho cậu ở khách sạn tốt nhất, còn thuê cả hộ lý...
Tô Dục Chu lắc đầu, chậm rãi thu hồi suy nghĩ, tập trung nhìn vào màn hình.
Cứ thế mà qua hơn một tiếng.
"Rừm rừm rừm ----"
Tiếng ô tô khởi động máy vang lên, đánh thức Tô Dục Chu khỏi trạng thái tập trung cao độ.
Cậu chớp chớp mắt, hơi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có người đến à?
Chẳng lẽ là người nhà của Túc Khiêm?
Tô Dục Chu đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, mở cửa bước ra ban công, cúi xuống nhìn.
Không biết từ lúc nào mà trong sân đã có thêm một chiếc xe chở hàng, nó đang nổ máy, chậm rãi lái ra khỏi cổng lớn của biệt thự.
"Đến khi nào vậy nhỉ?"
Tô Dục Chu gãi đầu, tự thì thầm một câu rồi ngoảnh lại nhìn đồng hồ trên tường.
Thế mà đã sắp năm giờ chiều rồi.
Cậu vươn vai, giãn gân cốt cứng ngắc vì ngồi quá lâu, sau đó rót chén nước, vừa uống vừa tò mò đi ra mở cửa, ló đầu xem xét tình hình bên ngoài.
Không biết James chuẩn bị đến đâu rồi nhỉ? Vừa nghĩ đến bữa tối, Tô Dục Chu xoa bụng, cảm thấy hơi đói rồi.
Còn bao lâu nữa đây? Có nên đi xuống xem thử không nhỉ?
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt ngập tràn thành ý của James, Tô Dục Chu thở dài, vẫn đóng cửa trở về phòng.
Cậu lấy từ trong ngăn kéo ra một túi bánh bích quy, cái này là hồi trước cậu mang theo đến khách sạn, ban nãy xếp đồ mới lôi ra.
Có điều, nghĩ đến niềm vui bất ngờ mà James nói, cậu không dám ăn nhiều, chỉ gặm một miếng nhỏ rồi dời sự chú ý tới màn hình máy tính.
Sau một buổi trưa nỗ lực, tác phẩm mới nhất của cậu chỉ thiếu chút nữa thôi là sẽ hoàn thành.
Giờ đang nghỉ hè nên rất đông người chơi game, chỉ cần cố gắng là sẽ có được thành tích không tệ.
Tô Dục Chu lại gõ phím một hồi, phát hiện thật sự không tập trung nổi nữa thì mới lấy di động ra chơi.
"Cốc cốc cốc ---"
Tầm sáu giờ rưỡi, cửa phòng của cậu mới vang lên tiếng gõ.
Tô Dục Chu vội vàng cất điện thoại đi, vui vẻ ra mở cửa, kết quả người đứng bên ngoài không phải James mà là...
"Túc Khiêm?"
Túc Khiêm thản nhiên như không ừ một tiếng, anh nói: "Xuống ăn cơm."
Sau đó xoay người đi mất.
Tô Dục Chu nhìn theo bóng lưng anh, đợi Túc Khiêm đi xa rồi cậu mới sực tỉnh, vội vàng nhanh chân đuổi theo.
Cả đường đi cậu cứ nhìn chằm chằm vào gáy Túc Khiêm.
Thật lòng là Tô Dục Chu không ngờ Túc Khiêm sẽ đích thân lên gọi mình, người đàn ông này không mang đến cho cậu cảm giác giống kiểu người sẽ ân cần như vậy.
Cậu còn đang mải nghĩ ngợi, Túc Khiêm đột nhiên đứng lại.
Tô Dục Chu vội vàng dừng bước, chỉ thiếu một centimet nữa thôi là sẽ va vào anh.
Mùi hạt dẻ nhàn nhạt quẩn quanh nơi đầu mũi, cậu nhìn phần gáy gần trong gang tấc của người kia, vành tai lại nóng lên.
Tô Dục Chu vội vàng lùi bước, hỏi Túc Khiêm: "Sao thế? Sao anh đứng lại vậy?"
Túc Khiêm mím môi, vừa rồi, hơi thở của cậu thanh niên khẽ phả lên gáy anh, khiến anh cảm thấy phần da chỗ đó ngưa ngứa, lại có phần nóng đến đáng sợ.
Cuối cùng anh vẫn không giơ tay xoa đi cảm giác khác thường kia, mà vươn tay với Tô Dục Chu.
"Đưa điện thoại cho tôi."
Tô Dục Chu khó hiểu nhìn anh, nhưng vẫn lấy di động trong túi ra đặt vào lòng bàn tay Túc Khiêm.
Túc Khiêm nhìn màn hình sáng lên, sau đó nhíu mày, giơ điện thoại tới trước mặt cậu.
"Mở khóa."
Đợi Tô Dục Chu ngoan ngoãn mở khóa xong, anh mở giao diện gọi điện, nhanh chóng nhập vào một chuỗi số, bấm gọi, nhanh chóng có tín hiệu báo đầu kia đã nhận được cuộc gọi.
Đến lúc này Túc Khiêm mới cúp máy, ném trả điện thoại về cho cậu thanh niên.
"Đây là số của tôi, cậu lưu lại đi."
Tô Dục Chu nhìn anh đi xuống lầu, lại cúi nhìn lịch sử cuộc gọi trong máy, cuối cùng vẫn lưu số của Túc Khiêm lại, tiện thể kết bạn trên WeChat.
Đợi đến lúc cậu đuổi theo anh thì lại thấy Túc Khiêm đứng ở đầu cầu thang tầng hai, như thể đang đợi cậu.
Tô Dục Chu tươi cười, vội vàng tăng tốc đi tới bên cạnh Túc Khiêm, hai người cùng nhau xuống lầu.
"James đâu?"
Tô Dục Chu hỏi, hình như cậu không nghe thấy động tĩnh nào dưới nhà.
"Về rồi."
"Ơ? Tại sao?" Chú ấy nói là sẽ cho cậu một bất ngờ mà?
Túc Khiêm liếc Tô Dục Chu một cái rồi tiếp tục nhìn về phía trước, thấp giọng nói: "Tôi từng nói rồi, tôi không thích trong nhà có người lạ."
Tô Dục Chu tức khắc ngậm miệng.
Tội nghiệp chú James, vừa nấu xong cơm đã bị đuổi đi.
Lúc này cậu lại nghe Túc Khiêm hỏi: "Số điện thoại cậu điền ở lễ tân khách sạn là của ai?"
Tô Dục Chu theo bản năng đáp: "Hả? Khách sạn á? Chắc là của mẹ tôi."
Cậu vừa mới dứt lời Túc Khiêm đã đứng lại, khi cậu thanh niên đi tới nhìn anh với vẻ nghi hoặc thì Túc Khiêm lại tiếp tục đi về phía trước.
"Sao vậy?" Tô Dục Chu hỏi anh: "Đừng nói là anh gọi cho mẹ tôi nhé?"
Túc Khiêm: "...!Không."
Cũng may họ nhanh chóng đến nhà ăn.
Trên chiếc bàn dài hoa lệ bày đầy những món ăn.
Các món cơm Tây cần phải được mang lên theo trình tự, nhưng do lúc dùng bữa Túc Khiêm không thích có người ngoài nên James đành phải bày tất cả lên bàn.
Mà món được đặt ở vị trí bắt mắt nhất trên bàn chính là hai miếng bò bít tết nướng vỉ sắt.
Túc Khiêm không nói gì, ngồi xuống cạnh bàn.
Mà ánh mắt của Tô Dục Chu đã dán chặt vào bàn thức ăn ngon lành này.
Cậu ngồi xuống đối diện Túc Khiêm, vừa cầm dao nĩa lên định bắt đầu thì lại thấy đối phương không cựa quậy gì, còn nhìn mình chằm chằm.
Tô Dục Chu lập tức cứng đờ.
Cậu chưa từng học lễ nghi dùng cơm Tây, chẳng lẽ là làm gì đó sai rồi? Đừng bảo là cầm ngược dao nĩa nhé?
Nhìn ra sự ngượng ngập của Tô Dục Chu, Túc Khiêm mới chịu thu hồi tầm mắt, cầm khăn ăn cài vào cổ áo.
Anh nói: "Ăn đi."
Tô Dục Chu lại đặt dao nĩa xuống, bắt chước anh nhét khăn xong mới chính thức bắt đầu dùng bữa.
Cậu lại không chú ý rằng người đàn ông ngồi ở đối diện vẫn luôn âm thầm quan sát cậu, vào thời khắc cậu dùng dao cắt miếng bò bít tết, yết hầu của người kia còn khẽ di chuyển, có vẻ hơi hồi hộp.
Cuối cùng, khi Tô Dục Chu bỏ miếng thịt bò bít tết đầu tiên vào miệng, ánh mắt của người đàn ông đã hoàn toàn dán lên người cậu, hơi siết chặt ly rượu đỏ trong tay.
"Món bò bít tết này..."
Tô Dục Chu vừa nhai vừa lúng búng nói nửa câu.
Túc Khiêm nhìn cậu chằm chằm, cảm giác cả trái tim bị treo lên.
Nhưng mà cậu thanh niên lại chỉ nói có một nửa, sau đó chăm chú ăn, dường như hoàn toàn không định hoàn thành câu nói.
Túc Khiêm bỗng cảm thấy một sự cáu kỉnh trỗi dậy trong lòng.
Anh hơi hé miệng, cuối cùng chỉ nâng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, vẻ mặt nhanh chóng sa sầm.
Sau đó, Tô Dục Chu nuốt xuống miếng thịt bò, nói nốt: "Ăn ngon ghê."
Tâm trạng Túc Khiêm lập tức bình tĩnh trở lại.
Anh hơi cong môi, trên mặt chợt hiện lên chút ý cười hiếm thấy.
Đặt ly rượu đỏ xuống, anh nói: "Nếu cậu thích thì cho cậu phần này luôn."
Tô Dục Chu đang tiếp tục cắt bò bít tết, nghe vậy thì nhìn về phía Túc Khiêm: "Anh không ăn à?"
Túc Khiêm lắc đầu: "Ăn không nổi."
Chắc một tuần tới, không, chắc một tháng tới anh cũng không muốn thấy bò bít tết nữa.
"Được thôi, để tôi giải quyết giúp anh."
Tô Dục Chu vui vẻ ăn hết hai phần bò bít tết, bắt đầu chuyển sang món khác.
Sau đó cậu phát hiện ---
Mấy món kia ăn ngon hơn bò bít tết nhiều!
Với những món ăn phụ xuất sắc này, món bò bít tết vốn khá ngon bỗng trở nên mờ nhạt hẳn.
Có điều, liếc nhìn Túc Khiêm ở phía đối diện có vẻ như đang rất hài lòng, xuất phát từ một loại trực giác nào đó, cậu vẫn không nói ra lời đánh giá này.
Tô Dục Chu cứ cảm thấy tối nay Túc tiên sinh là lạ, nhưng cậu lại không rõ lạ chỗ nào.
Sau bữa ăn, Tô Dục Chu dọn dẹp chén đĩa mang vào trong phòng bếp rửa, lại tình cờ nhìn thấy một cái túi nhựa màu đen trên bếp, không biết để cái gì bên trong.
James để quên à?
Nếu như là đồ ăn thì phải bỏ vào tủ lạnh thôi, chứ trời nóng như vậy để lâu sẽ hỏng mất.
Tô Dục Chu mở túi ra xem, sau đó hơi kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Mà trong phòng khách lúc này, điện thoại của Túc Khiêm vang lên.
James: [Túc tiên sinh, hình như tôi bất cẩn để quên đống bò bít tết định mang đi vứt hồi chiều trong phòng bếp rồi, ngài có thể bỏ nó vào trong tủ lạnh giúp tôi được không?]
Túc Khiêm giật mình, đợi đến lúc anh đứng dậy đi vào bếp thì đã thấy cậu thanh niên mở cái túi đen ra nhìn.
Anh không khỏi cảm thấy nhức đầu, đỡ trán đi tới lấy cái túi về, xem thử bên trong thì quả nhiên toàn là "sản phẩm thất bại" hồi chiều của mình.
Nhìn lên thì đã thấy Tô Dục Chu tủm tỉm với anh, trong đôi mắt màu nâu nhạt viết mấy phần chọc ghẹo.
Túc Khiêm không khỏi cảm thấy nghẹn muốn chết.
Anh định đổ tội cho James, nhưng hành vi vừa rồi của mình hiển nhiên đã khiến Tô Dục Chu nhận ra.
Túc Khiêm mím chặt môi, ngẫm nghĩ một hồi rồi mở miệng: "Chiều mai tôi phải tới công ty họp."
Tô Dục Chu sửng sốt, sao tự dưng lại nói sang chuyện này?
"Cho nên?"
"Chúng ta cần ngủ một giấc."
Túc Khiêm nói xong, nhìn khuôn mặt cậu thanh niên chậm rãi ửng hồng sau khi hiểu ra, bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều..