Khi Glenn còn đang chạy khắp nơi để tìm Kunai, thì cô nàng vệ sĩ lại đang cắn chặt môi vì hổ thẹn, trong một con hẻm nhỏ.
Không chỉ để mất cánh tay phải, cô còn bất cẩn mất luôn cả cái chân trái. Và cái việc ấy đồng nghĩa những gì cô có thể lúc này chỉ là bò. Để tránh thêm náo loạn không cần thiết, Kunai đành phải lết vào góc này.
“Chết tiệt ...” Kunai thở dài,cô kẹt cứng trong con hẻm bẩn thỉu này. Cố gắng di chuyển trước đó khiến toàn thân cô rã rời. Không thể di chuyển, Kunai đành cố lấy lại nhịp thở.
Nếu có thể nhờ ai đó giúp, nếu có thể chuyển tin tới cho Quý nương Skadi, cổ chắc chắn sẽ được cứu. Tuy nhiên, lòng trung thành khiến Kunai không làm vậy, cô không muốn kéo thêm rắc rồi cho chủ nhân mình.
Vì đó, Kunai cứ thế nằm bẹp ở cái xó này.
“Hmm, thật xấu hổ,” cô lầm bầm. Hai hàm răng nghiến chặt, Kunai nguyền rủa sự bất lực của chính mình.
Cô tìm thấy một kẻ trong đám xấu xa ngay sau khi rời Phòng khám Litbeit. Với tư cách hộ vệ của Skadi, Kunai ưu tiên việc thiết lập và duy trì chật tự hơn cả, ngay lập tức cô bỏ việc tìm cánh tay và bám theo gã.
Kunai không cho phép lũ này lộng hành, muốn làm gì thì là được. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, cả đám đã nhận ra chúng bị bám đuôi.
Chúng nhanh chóng lẩn vào một con hẻm. Kunai đuổi theo mà không hề phát hiện mình bị tập kích. Lãnh trọn một nhát từ dui cui kẻ tấn công, khiến mối chỉ nối chân cô đứt toạc. Vì thế cô đành bất lực nhìn đám đó rời đi.
Chúng bỏ đi bỏ lại Kunai lê lết ở đó. Cái chân bị đứt cũng bị lấy mất, mà nó rồi cũng sẽ bị vứt ở đâu đó thôi. Kunai mong rằng người tìm thấy nhận ra nó là của cô, nếu không mọi thứ lại loạn lên mất.
“Lũ khốn ...” Kunai nghiến răng.
Đám đó rõ ràng đã nhận ra cơ thể bất tử của Kunai đang gặp vấn đề và dần rã ra. Vì thế chúng tập chung vào chân cô từ đầu, chứ không phải một đòn chí tử. Sau cùng thì, cơ thể tuyệt vời của Kunai cũng đã tới giới hạn, và đứt rời chỉ với một đòn.
“Quý nương hẳn phải thất vọng lắm...”, cô thì thầm với chính mình.
Skadi Dragenfelt dang rộng vòng tay đón nhận khi cô lạc lối, Kunai nợ cô cả cuộc đời vì lẽ ấy. VÀ đó là lí do tồn tại duy nhất của cô ở Lindworm này.
Kunai được tạo ra ở rìa Viễn Đông. Cô chẳng nhớ nổi đã bao năm kể từ khi chạy trốn khỏi gã bác sĩ đã tạo ra mình. Flesh Golem đúng là bất tử thật, nhưng nếu các bộ phận cứ đứt rời như này, thì golem rồi cũng sẽ chết.
Mà Kunai chả bận tâm điều ấy, một xác chết như cô còn đi lại trên cõi đời này là sai quá rồi. Nếu đã chết thì tốt nhất nên nằm yên dưới đất.
“Mình toàn nghĩ về mấy thứ vớ vẩn mỗi khi mệt mỏi à ...” Kunai thở dài, những cảm xúc ấy vẫn trĩu nặng trong lồng ngực.
Những cảm xúc cô đang kìm nén này không thật sự của riêng cô. Mỗi phần xác chết tạo thành cơ thể Kunai đều có một ký ức riêng, và chúng là xáo trộn suy nghĩ của cô. Thường thì, cô thấy thoải mái với nó, nhưng đôi lúc, chúng lại thật phiền toái, nhất là những lúc này, khi Kunai hoàn toàn chán nản và bất lực.
Thí dụ, chân phải của cô là của một cận vệ đã chết nào đó. Anh ta dành cả quãng đời để phục vụ vị chủ nhân của mình, và rồi chết khi lấy thân mình che cho chủ nhân khỏi lưỡi kiếm của kẻ ám sát. Tới tận lúc này, tiếng nói từ cái chân ấy vẫn vang lên. Nó muốn bảo vệ, muốn phục vụ vị chủ nhân xứng đáng.
Còn về phần cánh tay phải cô đánh mất, nó là của một gã sát nhân, kẻ săn giết người dân trong thành phố của gã mỗi đêm. Hắn thích ngắm vẻ mặt đau khổ của nạn nhân khi máu tuôn ra hơn bất kì gì khác, và từng giờ từng phút, giọng nói của gã vẫn văng vẳn bên tai Kunai – Ta muốn giết người, muốn cắt, muốn băm nhỏ chúng. Dù nó không đủ mạnh thể thúc ép Kunai, nhưng cô cũng hao tổn tinh thần phần nào vì nó.
Trái tim đập trong lồng ngực này là của một thiếu nữ. Một cô gái yêu những câu truyện và hay mơ mộng về người mình yêu sẽ như những câu truyện ấy. Thế như, cô yêu nhầm một gã sở khanh, khiến cô phải treo cổ tự vẫn.
Dù có tuyệt vòng thế nào vì người mình yêu không phải là anh hùng hay hoàng tử bạch mã trong các câu truyện. Thì, trái tim ấy sẽ vẫn mãi thổn thức vì tình yêu như thế trong lồng ngực Kunai.
“Yên nào, mọi người.”
Từng phần trong Kunai đều có linh hồn, và chúng tạo thành tính cách của cô. Chính vậy, mỗi khi cô chìm sâu trong suy nghĩ, giọng nói của họ sẽ lại vang lên.
Chúng khiến cô bị xáo trộn. Cô muốn bóp nghẹt những âm thanh ấy, để có được suy nghĩ của riêng mình, nhưng những giọng nói ấy là vô tận. Chúng sẽ tồn tại mãi mãi.
Đó là lỗi của kẻ tạo ra cô. Một gã lang băm đáng nguyền rủa, dám sử dụng cấm thuật để tạo ra undead.
Một cảm giác kì lạ thoáng qua, dẹp luôn mớ suy tư ngớ ngẩn của Kunai.
“Kya ?! Ca-cái g... Hyah ?!”
Là chân trái của cô.
Kunai vặn vẹo cơ thể vì cảm giác nhột, dù cái chân trái đã mất đợt hỗn chiến trước.
Cô ngay lập tức nhận ra có ai đó đang chạm vào cái chân bị mất của mình. Mỗi phần cơ thể Kunai đều mang cảm giác nhất định – sống động và kết nối. Chúng chỉa sẻ từng cái chạm tới Kunai- dù cho bộ phận ấy bị chia tách xa tới nhường nào – cảm giác ấy sẽ vẫn chạm tới Kunai.
“Kẻ nào, kẻ nào đang giữ châ – Ah,hnh”
Kunai che miệng bằng tay cố để những tiếng thở dồn dập không phát ra. Cô sợ rằng ai đó sẽ nghe thấy nó, nhưng ở cái con hẻm vắng tanh này thì đào đâu ra.
Cơ mà, Kunai vẫn cố kìm giọng lại. Gương mặt cô nhăn nhó và hai má thì nóng ran dù không chút mạch máu nào, khiến mặt cô như đỏ bừng.
Một ảo ảnh xẹt qua, ký ức từ một phần của cô ùa về, nó là của cô gái trẻ khao khát tình yêu, khiến Kunai càng thêm bối rồi.
“Dư-dừn..”
Flesh Golem vốn không thể cảm thấy đau. Nếu cảm giác ấy có tồn tại – với cái cơ thể vá víu, hư tổn này – sẽ thật kinh khủng. Lệnh chú khắc trên quyển trục xuyên qua cổ Kunai có thể khiến cô không biết đau, nhưng vẫn có cảm nhận riêng về thể xác, cô biết được khi ai đó chạm vào cơ thể này. Nói chung, việc đó giúp cô cảm nhận thương tổn và thay đổi của cơ thể.
Và thế là, dù không có đây, Kunai vẫn cảm nhận được ai đang rờ mó bàn chân bị mất của mình.
Kết quả là, mặc dù nó bị ngắt kết nối với cơ thể, cô biết rằng ai đó đang cảm thấy và dò dẫm bàn chân gắn liền với chân bị mất của cô. Kunai kìm nén, cố để giọng cô không phát ra trước những cảm giác đang ập tới.
“Hn...Ah”
Đứa nhóc nào đó tìm thấy và đang nghịch cái chân sao?
Không, Kunai nghĩ , không phải. Bàn tay chạm vào cô rõ ràng là của một người đàn ông trưởng thành. Những gì gã đó làm không giống như cố hủy hoại cái chân, mà là đang cẩn thận dò xét từng phần từng phần mới đúng.
Kẻ làm trò này, nếu không phải là vì sở thích bệnh hoạn, thì chỉ có thể là đám bác sĩ.
“Là ... bác sĩ ?!”
Kunai thốt lên. “... Hyanh ?!”
Giọng nói ngọt tới mức Kunai cũng phải bất ngờ phát ra từ đôi môi ấy. Tự hỏi sao bản thân lại vậy chỉ vì cảm giác mơn trớn tới từ chân mình. Có lẽ nào chân của cô quá nhạy cảm chăng.
Nếu ai đó nghe thấy giọng nói ấy, Kunai sẽ xấu hổ đến mức tự tử mất. Tiếc là, việc ấy lúc này nó hơi bất khả thi quá. Có mất cả đầu thì cô cũng chả chết nổi.
Sau cùng, những xúc cảm ấy cũng dừng lại.
Không rõ bác sĩ Glenn Litbeit tính làm gì với chân cô, Nhưng nếu anh ta muốn nối nó về lại với cơ thể này – tức là anh ta đang tìm kiếm Kunai, chủ của thứ đó.
“Chết tiệt ... Argh ... Chết tiệt!”
Kunai không biết phải giận với ai nữa.
Dù cô cố tỏ ra mạnh mẽ trước Glenn, nhưng thực ra, Kunai không thể nối cánh tay phải chỉ với tay còn lại được.
Kì thực, thể thuật của cô ở mức đỉnh cấp đấy, nhưng mấy vụ may vá thêu thùa thì mù tịt. Một cái mền Kunai còn chả may nổi – thì nói gì đến nối với chả vá cơ thể chớ.
Cảm giác kỳ kỳ ở chân đã không còn, nhưng tay phải cô lúc này lại bị nắm lấy, và ai đó đang lau nó với một miếng vải.
"Gì thế…?"
Kunai không kể cho Glenn, nhưng cô tin cánh tay phải hiện đang chìm dưới nước.
Từ đầu, cô đã cân nhắc khả năng nó bị ném xuống kênh. Cảm giác lạnh lẽo xung quanh nó là bằng chứng lớn nhất. Nếu cô nói ra và Glenn tìm được nó, lúc ấy Kunai sẽ chả còn đường lui nào cả.
Tuy nhiên, cánh tay lạnh lẽo của cô đã bị lôi khỏi mặt nước, và giờ thì bị lau bởi một tấm vải. Và rồi, Kunai cảm thấy Glenn đang chạm vào mình
Gã bác sĩ đáng ghê tởm dám chạm vào nó.
“Ah! Hngh! ... Ah!”
Kunai rùng mình mỗi khi Glenn chạm vào cô.
Nhẹ nhàng thôi chứ, anh là bác sĩ cơ mà – Kunai hét lên với bản mặt đang hiển hiện trong tâm trí.
Glenn vốn rất lịch sự với bệnh nhân, nhưng với những phần cơ thể đứt lìa, cậu đơn giản chỉ coi nó như một đồ vật. Không hay biết gì về mối liên kết giữa những bộ phận ấy với Kunai, cậu thoải mái xem xét chúng như thường lệ. Mà Kunai đơn giản là không chấp nhận được cái việc đó.
Nhẹ nhàng thôi, anh đang chạm vào cơ thể của một phụ nữ đấy.
“HNH ... Ngh!”
Cô cố hết sức để kìm giọng lại.
Kunai Zenow không chấp nhận sự nhục nhã này, cô từng đứng đầu đấu trường đấy. Biết bao kẻ đã nằm xuống chỉ với nắm đấm này; với nó, cô sẽ trả đủ cho bác sĩ Glenn Litbeit cả vốn lẫn lãi-
"Oh…"
Ờ thì, quyết tâm là thế đấy. Nhưng sau đó, cô nhớ ra nắm đấm tuyệt vời ấy lại đang nằm trong vòng tay Glenn.
Và thế là, Kunai của chúng ta lại về với cảm giác bất lực.