- Chị được cái người gọi là Oshino đó nhờ chuyển lá thư này cho cậu con trai tên là Araragi Koyomi dẫn theo một bé gái tóc vàng kim. Lúc đó chị còn nói với ông ta làm sao mà chị có thể chuyển lá thư này cho hai người chỉ tồn tại trong truyền thuyết của thị trấn này chứ... Không ngờ là lại có thật, làm chị hết cả hồn.
"À mà trang phục hai đứa hơi khác với những gì Oshino miêu tả, ông ta nói là em sẽ mặc đồng phục còn cô bé này sẽ mặc váy dây, cái gì mà quy tắc quần áo gì gì đó", Hachikuji-san nói thêm.
May là tôi đang mặc yukata --- Dù sao thì có vẻ chị ấy cũng không nghĩ tôi và Shinobu là bộ đôi trong truyền thuyết đã đụng bay chị ấy tại đường ngang khi chị ấy còn nhỏ.
Chà, đằng nào cũng đã mười một năm rồi, có lẽ kí ức cũng mơ hồ.
Có ai nghĩ ra được một người mười một năm trước là học sinh cấp 3 mà bây giờ cũng là học sinh cấp 3 chứ.
Như vậy là lưu ban bao nhiêu năm rồi ?
- Trước khi thế giới bị hủy diệt, Oshino-san suốt ngày lang thang trong thị trấn, chị bắt đầu quen ông ấy vào lúc đó --- Vốn chị cứ thắc mắc mãi sao ông ta có hứng thú với mấy truyền thuyết đó như vậy, giờ thì hiểu rồi, té ra là ông ta có người quen giống như vậy.
- ...À vâng, đại loại thế ạ.
Tôi trả lời qua loa.
Chỉ mỗi việc trả lời như vậy cũng đã khiến tôi tiêu tốn hết toàn bộ tinh thần rồi, tôi không thể nhìn vào mắt chị ấy được --- Vậy sao...
Oshino.
Oshino --- Ngay cả ở thời đại này.
Cũng là một người như thế --- Cũng là một người như vậy sao.
Cho dù là tuyến đường nào lão ta cũng dường như nhìn thấu tất cả --- Ngay cả những chuyện xảy ra trong tuyến đường khác, lão ta cũng dường như nhìn thấu tất cả.
Lão ta là một người như vậy sao.
- Em cảm ơn chị vì đã cứu bọn em.
- ? Trong thư viết gì thế ?
- À... Đại loại là địa điểm gặp mặt với di ngôn thôi ạ.
- Hừm...
Hachikuji-san có vẻ không cảm thấy thuyết phục cho lắm, nhưng mà có lẽ vì nghĩ rằng bản thân không nên tọc mạch vào chuyện riêng của người khác, chị ấy cũng không truy hỏi.
- Nè, Araragi-kun.
Thay vào đó, chị ấy nói.
- Nếu em không có chỗ nào để đi thì về ở với chị nhé ? Chị vẫn có khả năng chăm sóc hai đứa bé. Nhà của chị cũng ở gần khu này thôi --- Chỗ đó ngày xưa vốn là nhà của mẹ chị. Mặc dù chị cũng không có nhiều đồ dự trữ có thể phân cho hai đứa, nhưng mà chị có thể dạy cho hai đứa những phương pháp sinh tồn mà Oshino-san đã dạy cho chị.
- ...
- Nói thế nào nhỉ. Chà, chị sống một mình cũng cảm thấy cô đơn lắm.
- ...Vậy sao.
"Xem ra cô bé đã lớn lên thành một người tốt", tôi nghĩ trong đầu.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy lạ khi tôi nhìn Hachikuji Mayoi đã trưởng thành bằng một con mắt của người trên như vậy --- Nhưng mà, chà, vậy là cô bé sẽ lớn lên thành một người như thế này sao.
Ra vậy.
Mặc dù thế giới này không phải thế giới của tôi --- Thế nhưng vẫn có khả năng tồn tại một thế giới như thế này sao.
Thật tốt quá.
Người đã cứu cô bé là tôi, ngay cả Oshino cũng đã nói vậy --- Thế nhưng mà, quả nhiên là...
Dù sao đi nữa.
Tôi vẫn có cảm giác mình mới là người được cứu.
- Chị tốt bụng thật đấy, Hachikuji-san.
- Hửm --- Không, chị không tốt bụng đến thế đâu. Chỉ là, hồi nhỏ chị đã được một người không quen biết giúp đỡ rất nhiều. Vì thế, chị đã quyết định là mình cũng nên đối xử tốt một chút đối với những người chị không quen biết.
- Vậy ạ.
- Thế, hai đứa định thế nào ? Cần uống trà thì chị cũng có một ít đây.
- Không ạ --- Em rất vui trước lời mời của chị, nhưng mà bọn em còn phải đi tới một chỗ này.
- ? Vậy sao ?
- Vâng. Bọn em phải đi ngay bây giờ ạ, thành thật xin lỗi chị. Với lại pháo hoa vừa nãy cũng không phải để liên lạc, bọn em chỉ bắn chơi cho vui thôi ạ.
- Vậy sao... Thế thì hai đứa khùng thật đấy.
- Vâng. Bọn em rất là khùng ạ.
Không sao đâu.
Sớm thôi, sẽ không còn phải cô đơn nữa rồi.
Nói xong, tôi nắm lấy tay Shinobu.
Shinobu định nói gì đó với tôi, nhưng mà sau khi nhìn vào tôi và Hachikuji-san, bé gái lắm miệng này lại rất hiếm thấy mà giữ im lặng.
Cô bé cân nhắc tới hoàn cảnh sao.
Hoặc là nói --- Cô bé cân nhắc tới văn cảnh sao ?
- Em xin lỗi vì đã để chị phải tốn công đi một chuyến vô ích.
- Không sao, trao được lá thư mà chị được người ta nhờ là chị cũng vui lắm rồi --- À mà này.
Hachikuji-san gọi giật lại khi chúng tôi sắp rời khỏi công viên.
- Này, Araragi-kun. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ ?
- ...Ai biết. Có lẽ chúng ta đã thoáng nhìn thấy nhau ở đâu đó chăng ? Đường đi thì chỗ nào mà không có.
- Không, chị không có ý có...
- Không có đâu. Em chỉ là một người qua đường thôi.
Tôi nói.
Có lẽ, cùng với một nụ cười.
- Nhưng mà, dù sao cũng cảm ơn chị vì vẫn còn sống.
Sau đó, không hề quay đầu --- Chúng tôi bỏ lại công viên 浪白 ở phía sau.
Lớn như vậy rồi thì chắc cô bé đã biết tên công viên này đọc như thế nào nhỉ --- Tôi vừa nghĩ vẩn vơ như vậy, vừa bước đi.
- Ngài không sao chứ, thưa ngài ?
Sau khi đi bộ một lát, Shinobu cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.
Vừa bước cao bước thấp trên con đường nhựa đầy những vết nứt vỡ, vừa hỏi.
- Không phải ngài có rất nhiều điều muốn nói với con nhóc đó sao ?
- Không có. Trong thế giới này, cô bé và anh là hai người xa lạ. Cho dù bởi vì sự sắp xếp của Oshino mà bọn anh gặp nhau đi chăng nữa ---
Tôi không biết xác suất là bao nhiêu, nhưng mà tôi nghĩ đối với Oshino, một việc như thế này chẳng thế gọi là đánh bạc.
Có lẽ việc Hachikuji-san gặp tôi, một người đến từ tuyến đường khác --- Là một điều tất nhiên.
- Chính vì vậy, "anh" trong tuyến đường này và Hachikuji-san trong tuyến đường này sẽ vẫn không gặp được nhau.
- Tuyến đường ư. Ra là vậy, còn có cả lý thuyết này. Như vậy mức độ khó khăn của việc du hành thời gian về quá khứ đã được làm rõ --- Viết ra thành câu thành chữ cái là rất dễ hiểu. Nếu có tranh minh họa thì còn dễ hiểu hơn nữa.
- Dùng giao lộ để ví dụ cũng hiểu được rồi. Chà, dù sao đây cũng là lỗi của Oshino vì đã không thể làm cho em hiểu được một điều quan trọng đến như vậy.
Nhờ công của lão ta mà chúng tôi đã lòng vòng mất cả đống thời gian.
Mà thực ra thì ngay từ đầu đã là vô dụng.
Lấy ví dụ như bài tập hè, cho dù có trở về quá khứ đi nữa thì tôi cũng chẳng giải quyết được gì.
Tôi chỉ là đang giúp bản thân của một tuyến đường khác làm bài tập mà thôi, việc đó hoàn toàn vô nghĩa đối với tôi.
- Shinobu, em đọc "Bảy viên ngọc rồng" chưa?
- Trong truyện đó, có một đoạn nói về việc Ca-lích trở về quá khứ từ tương lai. Với mục đích đánh bại đám người máy làm loạn thế giới tương lai. Nhưng mà, bởi vì đó là thế giới song song, cho nên dù đã đánh bại đám người máy trong thế giới quá khứ, thế giới tương lai của Ca-lích vẫn không hề thay đổi gì cả. Lúc đó, Ca-lích chỉ nói "Vì tôi muốn có một thế giới mà ở đó đám người máy bị đánh bại" --- Lúc còn nhỏ, anh không hiểu lắm những câu nói đó có ý nghĩa gì, nhưng mà...
Tôi nói.
Cảm xúc tràn đầy.
- Nhưng mà, bây giờ anh đã hiểu được. Anh đã hiểu được tâm trạng của Ca-lích.
- Ngài trông tự kỉ quá đấy... Định giả bộ làm Ca-lích hả.
Shinobu tỏ ra ngạc nhiên.
Như mọi khi, cô bé chẳng chịu ăn nhịp với tôi gì cả --- Tôi nghi ngờ liệu mình có thể gọi đây là mối quan hệ tốt đẹp được vun đắp bởi Araragi Koyomi thành công hay không.
- Vậy, ngài định làm sao ?
- Làm sao là sao ?
- Khi ngài đọc lá thư của thằng nhóc mặc áo a-lô-ha đó, cho dù tâm tình của ngài có thay đổi thì sự thực cũng vẫn chẳng đổi thay gì cả. Năng lượng ở đền Bắc Bạch Xà đã biến mất, chúng ta chẳng thể quay lại quá khứ hay tuyến đường A nào cả. Ta và ngài, sẽ buộc phải ở lại lịch sử này, hoặc nói đúng hơn là thế giới này. Đã vậy thì lúc nãy ngài làm gì phải chảnh chọe làm dáng rời đi như vậy, cứ thẳng thắn nhờ con nhóc đó dạy cho ngài cách thức sinh tồn là được mà ?
- ...
- Hoặc là nhờ nó nói cho ngài biết thông tin về những người sống sót cũng được.
"Ví dụ như con nhóc tsundere hoặc con nhóc cựu lớp trưởng, hoặc là hai lệnh muội của ngài, có lẽ nó có thông tin về bọn họ", Shinobu nói thêm.
Hừm.
Tôi chưa nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà cô bé nói rất có lý.
Cũng được đấy chứ.
- Nhưng mà không được, Shinobu.
- Không được ư... Tại sao ?
- Bởi vì chúng ta có nơi chúng ta phải đến, không phải sao. Hachikuji nói là nếu chúng ta không còn chỗ nào để đi --- Vì vậy, điều đó là không thể được.
- Nơi chúng ta phải đến.
Shinobu nhún vai với vẻ ngán ngẩm.
- Nói cách khác, ngài định đi cứu thế giới này sao ?
- Không phải. Anh sẽ đi cứu cô gái.
Ngay từ đầu tôi đã chọn như vậy mà ?
Chính vì vậy tôi phải làm cho đến cùng.
Vì lúc nào cách thức hành động của tôi cũng như vậy.
Cho nên lần này --- Tôi cũng sẽ làm vậy.
Chẳng có gì đặc biệt cả.
- Chà, ai mà ngờ được là phải chiến đấu với em một lần nữa chứ.
- Hừm --- Chỉ là duy trì hơi tàn mà thôi, chỉ là change class từ ma cà rồng nguyện ý tự sát sang ma cà rồng tự sát hụt mà thôi... Đã vậy thì chúng ta phải tiễn nó một đoạn đường cuối cùng vậy.
- "Em" ở tuyến đường khác sao. Không phải loại hình A cũng không phải loại hình B, mà là của tuyến đường X. Thế nào, em nghĩ mình có thể nói chuyện hợp với "em" không ?
- Ta không chấp nhận một kẻ đã biết được hương vị của Mister Donut lại còn đi hủy diệt thế giới là ta.
- Có lẽ người đó vẫn chưa biết được. Có lẽ em đã không được ăn bánh vòng vào tuần lễ Vàng.
- Có lẽ vậy.
- Nếu như chúng ta có thể đánh bại "em" của tuyến đường X, toàn bộ nhân loại đã trở thành zombie sẽ quay lại làm người.
- Thiết lập này thật là thuận tiện. Không chỉ tự sát thất bại mà ngay cả việc tạo ra thân tộc cũng thất bại, ta thật không đành lòng nhìn sự vụng về của "ta" trong tuyến đường này.
- Không phải nhờ thế mà cái thứ gọi là hi vọng mới được sinh ra sao.
- Đúng thế.
- Mà về cơ bản thì không phải em đang ở trong cái bóng của anh đây cũng toàn thất bại sao ? Cả lúc em biến anh thành ma cà rồng cũng thế, anh thật sự rất lo lắng về thói ẩu tả của em đấy.
- Ta chưa từng thất bại một lần nào cả.
- Em vẫn còn nói như vậy được sao... Phải công nhận là em siêu thật đấy.
- Chính xác, ta siêu vô cùng... À đúng rồi, nếu như toàn bộ loài người trở về như cũ, vậy thì ngài có thể thay thế "Araragi Koyomi" đã chết của tuyến đường này và tiếp tục sống ở đây. Ngài sẽ lại có thể thân thiết với con nhóc tsundere của tuyến đường này, con nhóc cựu lớp trưởng của tuyến đường này và hai lệnh muội của ngài ở tuyến đường này.
- Anh không thể làm vậy được. Dù sao thì bề ngoài có thể giống nhau, nhưng mà tính cách của bọn anh lại khác nhau --- Người xây dựng mối quan hệ giữa người với người với mấy người đó là "Araragi Koyomi" của tuyến đường này. Anh không thể chen ngang vào được.
- ...
- Chà, sau khi cứu thế giới, anh và em đi lưu lạc ở chỗ nào đó đi. Chỉ hai chúng ta mà thôi.
- Ha ha. Ngài nói nghe thú vị đấy.
- Em sẽ trợ giúp anh chứ ?
- Ta đâu còn cách nào khác.
Shinobu cười, cười thê thảm.
Không.
Là cười ngọt ngào, cười một cách thoải mái.
- Bởi vì ngài đã nói nếu chết thì sẽ chết cùng ta mà.
- ... Vậy là em nghĩ hai ta sẽ chết thật hả ?
- Làm sao chúng ta thắng được chứ. Đối thủ của chúng ta là một ma cà rồng đang ở thời kì đỉnh cao, còn chúng ta chỉ là một tổ hai người với ta, một ma cà rồng nửa mùa, và ngài, một nhân loại nửa mùa. Cho dù chúng ta tăng cao sức mạnh ma cà rồng đến giới hạn thì cũng vô dụng mà thôi. Mà nói đúng ra, việc này giống như chúng ta đi hai người ba chân tới khiêu chiến chạy bộ với một kiện tướng điền kinh thế giới.
- Có lẽ là vậy.
Trong thư, Oshino cũng viết như vậy.
Chính vì vậy, mọi việc sẽ diễn ra đúng như thế.
Không thể khác được.
- Nhưng mà không phải những trận chiến của chúng ta lúc nào cũng như vậy sao. Có lần nào chúng ta sợ hãi bỏ cuộc vì không thể thắng sao.
- ... Hừm.
- Anh làm thế này không phải vì Oshino. Anh sẽ không chấp nhận tuyến đường mà ở đó Hachikuji còn sống trở thành tuyến đường thế giới bị hủy diệt. Anh muốn tuyến đường mà cô bé sống là một tuyến đường tươi đẹp.
- Chậc, đúng thế, chỉ vì còn sống mà khiến thế giới bị hủy diệt, đó là loại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nào chứ.
- Mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành sao.
- Mặc dù sẽ rất khó khăn nếu muốn thay đổi thế giới chỉ bằng sức một người, thế nhưng mà một người vẫn có thể lật nghiêng cả thế giới.
- Tạm thời không nói thế giới, nếu chỉ là câu chuyện thì ai cũng có thể lật nghiêng nó cả.
- Câu chuyện lật nghiêng sao.
- Trong trường hợp này, sẽ do chúng ta tới lật.
- Ngài ba hoa chích chòe cái gì đấy.
- Em đừng có dội nước lạnh thế chứ.
- Ka ka ka. Thưa ngài, vậy nếu ngài muốn lật nó, ngài định sẽ lật như thế nào đây.
- Để xem nào. Chà, tóm lại thì trước mắt cứ vì cô gái mà thử đi lật nghiêng thế giới đã.
- Ngài là thể loại sẽ chọn cô gái khi cô gái và thế giới được đặt lên bàn cân trong mấy câu chuyện thời nay sao.
- Chuyện đó cũ rích rồi.
- Ka ka ka.
- Anh hùng thời nay là phải có tham vọng vừa cứu cả thế giới vừa cứu cả cô gái.
- Đúng thế.
"Đồ lẻo mép", nói xong, Shinobu nắm lấy tay tôi.
Ngón tay đan vào ngón tay.
Như thế chúng tôi sắp bước tới một thế giới mới.
- Chà, nếu lúc chết sẽ chết cùng nhau --- Thì lúc sống càng phải ở bên cạnh nhau nữa.
- Được đấy.
Tôi cũng bật cười thoải mái.
Ra vậy.
Xem ra chúng tôi đã tạo dựng được một mối quan hệ hữu hảo --- Từ trước đến nay cũng thế, mà từ nay về sau chắc chắn cũng sẽ như vậy.
Được rồi, vậy thì.
Bây giờ, hãy để chúng tôi sáng tạo.
Sáng tạo ra tương lai.