Sau khi xin tên và địa chỉ liên lạc (số điện thoại và nơi ở) của mấy cô bé học sinh cấp 2, chúng tôi đi vào thị trấn. Tuy nhiên, lần này chúng tôi không cần phải xác nhận gì cả, không cần phải làm cái gì mang phong cách nghiên cứu điền dã nữa, không cần phải bắt chước "Khám phá thị trấn của tôi" nữa, sự thật rõ rành rành là những cô bé đó hoàn toàn không nói dối.
Run: たんけんぼくのまち (Tanken Boku no Machi) là một chương trình truyền hình của đài NHK phát sóng từ năm 1984 đến 1992, đây là chương trình giáo dục xã hội hướng đến đối tượng là các học sinh tiểu học.
Dù sao thì đây cũng là thị trấn mà tôi đã sống mười tám năm.
Những phong cảnh này đều tự nhiên mà in dấu bên trong đầu tôi --- Có thể nói thị trấn này vào mười một năm trước là một thị trấn hoàn toàn khác, với những phong vị riêng biệt.
Hoàn toàn khác với trên núi.
Nói thì nói thế, nhưng điều đó không có nghĩa là có điểm nào đó khác hẳn.
Dĩ nhiên là nếu đi vào cụ thể thì đã có một số thứ thay đổi, ví dụ như ở nơi vốn có công trình nào đó thì lại không tồn tại gì cả, hoặc ở nơi vốn không có gì cả thì lại xuất hiện công trình nào đó --- Nói cách khác, mặc dù có lẽ chỗ nào cũng có sự khác nhau, nhưng mà vấn đề lại không nằm ở đó, vấn đề nằm ở một điều căn bản hơn rất nhiều. Bầu không khí của thị trấn mười một năm trước hoàn toàn khác biệt. Tranh luận nó khác biệt thế nào hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Dĩ nhiên đây không phải vấn đề ô nhiễm khi nhìn từ quan điểm môi trường, mà là một vấn đề cơ bản, một vấn đề phải nhìn từ gốc rễ.
Rõ ràng cùng là một con đường với những dãy nhà san sát.
Thị trấn này nằm ở đó, phảng phất lại như một thị trấn xa lạ.
Với khuôn mặt của những người không quen biết, nó chào đón chúng tôi.
Chào đón chúng tôi như thể chúng tôi là những viễn khách xa lạ.
Cho dù vậy, cho dù trong thâm tâm tôi đã biết rõ điều này, tôi vẫn vùng vẫy trong vô vọng. Cho đến cuối cùng, đến khi tôi đặt chân trước cổng gia đình Araragi, ý nghĩ xác nhận của tôi mới trở thành vững tin.
Tôi chưa từng nghĩ nhà mình trông thật cũ --- Nhưng mà khi chứng kiến chính ngôi nhà này khi nó mới được xây xong, tôi không thể phủ nhận rằng bây giờ chính là mười một năm trước.
Tâm trạng của tôi hiện tại giống như một tên tội phạm đang chứng kiến bằng chứng đanh thép nhất.
Dù sao thì chỉ cần nhìn từ cánh cổng trước nhà, cánh cổng vừa bị Ononoki-chan dùng "Unlimited Rulebook" (Quy tắc mà ngoại lệ chiếm đa số) phá tan tành mấy ngày trước, giờ đây cánh cổng đó lại trông như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hình ảnh nó đứng ở đó, với thiết kế giả cổ như nó từng có trước khi được dựng lại, đã hoàn toàn chứng minh Shinobu không hề nói dối.
Cho dù là đối với Shinobu, ma cà rồng với năng lực sáng tạo vật chất đi nữa, việc sáng tạo lại toàn bộ một thị trấn là điều không thể.
À, nói đến Shinobu.
Nói đến Shinobu-chan mà tôi thần tượng.
- ...
Từ nãy đến giờ cô bé hoàn toàn không nói một từ nào, ngay cả nhìn về phía tôi cũng không.
Tính cách thời kì đầu.
Cô bé đã lấy lại tính cách của mình.
À không, thời kì đầu thì cô bé vẫn còn đang dùng ánh mắt sắc nhọn trừng tôi, nhưng bây giờ, trong cặp mắt mà cô bé đang cố lảng tránh đó chỉ còn lại cảm giác xấu hổ và bất lực mà thôi. Quanh cô bé tỏa ra bầu không khí như đang nói: "Thôi nào, ta đã bày ra bộ dạng phiền não thế này rồi, đừng có bắt chuyện với ta chứ, cho dù ta đã phạm sai lầm đi nữa thì ngài cũng không được trách móc ta đâu đấy".
- ... Chà.
Tôi nói.
Trong khi ngắm nhìn nhà của mình từ phía xa.
Vì tiệm sách không hề tồn tại (lúc này nó vẫn còn chưa khai trương), tôi vẫn chưa thể xác định rốt cuộc thì đây là loại hình A hay B. Nhưng mà nếu đây đã là mười một năm trước, và tôi vẫn còn trong hình hài mười tám tuổi, có thể phán đoán rằng đây là một cuộc du hành thời gian loại hình A, hay nói cách khác là loại hình "có tồn tại một 'bản thân' khác".
Nếu là loại hình B, bộ dạng của tôi mà không biến thành một thằng nhóc bảy tuổi thì lại có vấn đề rồi.
Chậc, nghĩ kĩ lại thì từ cái việc đồng hồ điện thoại vẫn đang chỉ thời gian "tương lai" (và việc áo quần của tôi vẫn không quay trở lại áo quần hôm qua), tôi đã có thể phán đoán điều này rồi. Mặc dù bây giờ mới nói thế thì đúng là đã quá trễ.
Như vậy, nếu tôi quá nghênh ngang, tôi sẽ có nguy cơ chạm trán "bản thân", hay nói cách khác là "tôi" trong dòng thời gian này. Tuy nhiên, bởi vì đây cũng không phải là hôm qua, hôm kia hay mấy tháng trước, cho nên dù bây giờ tôi mười tám tuổi có chạm trán "tôi" bảy tuổi thì cũng chẳng ai biết được.
Điều này cũng có nghĩa là tôi không cần phải lo lắng ánh mắt của người khác --- Cho dù tôi bây giờ hành động thế nào trong dòng thời gian này đi nữa, thì cũng chẳng có ai suy nghĩ kiểu: "Ơ ? Có hai thằng Araragi Koyomi kìa ? Thằng nào là thằng nhân bản vậy ta ?".
Cho nên tôi khá nghênh ngang.
Đứng ở gần nhà mình.
Nắm tay Shinobu.
À tiện thể nhắc đến chuyện nắm tay, đây không phải minh chứng cho tình yêu của chúng tôi, dĩ nhiên cũng không phải là chuẩn bị thử nhảy qua bức tường đen kịt để tiến hành du hành thời gian. Đây là để đảm bảo bé gái tù nhân chiến tranh này không bỏ trốn. Mặc dù đúng là cô bé không thể đi ra ngoài phạm vi cái bóng của tôi, nhưng mà nếu lỡ cô bé lặn vào trong cái bóng thì tôi cũng chẳng có biện pháp nào để lôi cô bé ra được.
- Chà, thật sự xin lỗi vì đã nghi ngờ em Shinobu.
- ...
- Anh thật đúng là ngu xuẩn khi không tin lời em. Đáng lẽ anh phải biết rõ hơn ai hết em là người vĩ đại đến thế nào chứ. Thể loại đơn giản như du hành thời gian thì đương nhiên em phải làm được rồi, không làm được mới là có vấn đề ấy chứ, em là Oshino Shinobu không-gì-không-làm-được cơ mà ~
- ...
- Nói thật là anh phải gọi em là tấm gương mẫu mực của những ma cà rồng mới đủ xứng tầm. Chà, nhưng mà ma cà rồng thì lại không phản chiếu trong gương. Ây dà, đúng là có thể quay trở về mà, về đến mười một năm luôn ấy chứ. Nói thật nha, anh thực ra cũng lo lắng lắm. Lỡ trở về có một ngày thì không biết có làm xong bài tập hè không ta ? Chỉ dùng hai ngày để hoàn thành lượng bài tập lấy chuẩn ba mươi ngày để làm, cho dù có làm thâu đêm đi nữa thì cũng chẳng biết có xong kịp không. Lúc đó trong lòng anh run lắm, vì anh không muốn phụ lòng Shinobu mà ~
- ...
- Nhưng mà Shinobu quả đúng là Shinobu ~. Không cần anh nói em cũng biết nỗi sợ hãi đó. Em hoàn toàn nhìn thấu sự lo lắng của anh. Có mười một năm để làm thì đương nhiên là phải xong rồi. Còn thừa nữa là đằng khác ấy chứ nhỉ. Có nhiều thời gian như vậy thì dù phải làm lượng bài tập hè của mười một năm cũng chẳng hề hấn gì nhỉ ? Chà chà, nói thế thì hơi quá, anh đúng là đồ khoác lác ha. Cảm ơn em nha Shinobu. Em thật sự đã cứu anh một bàn thua trông thấy, anh thật sự rất cảm ơn em đó. Giờ mà chỉ nói cảm ơn thì cũng chẳng đủ để bày tỏ lòng thánh kính của anh đối với công ơn trời biển này. Nhưng mà anh vẫn muốn nói cảm ơn em một lần. Cảm ơn tiểu thư Shinobu đã giúp đỡ kẻ hèn này !
Tôi đứng thẳng, lưng cong bốn mươi lăm độ, đầu thẳng với lưng và nói ra lời cảm ơn.
Shinobu tiếp tục lảng tránh ánh mắt của tôi.
- Rồi, tiếp theo.
Tôi ngẩng đầu lên.
Biểu cảm bây giờ trên mặt tôi có lẽ là sự phẫn nộ.
- Em có cách để trở về đúng không hả ?
- ... Đ-Đ-Đương-Đương nhiên rồi.
Sau khi im lặng thật lâu, cuối cùng Shinobu cũng lên tiếng.
Thanh âm của cô bé rõ ràng đang run rẩy.
- Mọi việc đều diễn ra đúng như kế hoạch. Vì ta nghĩ ngài làm bài tập ít nhất phải tốn cỡ mười một năm mới xong, nên ta đã đặc biệt cân nhắc và làm chút ít điều chỉnh.
- Mười một năm hả ? Em nghĩ anh viết chữ còn chậm hơn sên à !?
Chẳng còn hơi sức đâu mà biểu lộ sự phẫn nộ nữa, tôi ngồi xổm xuống ngay tại chỗ.
Những lúc thế này người ta thường muốn ôm lấy đầu.
- Em là đồ đần hả em là đồ đần hả em là đồ đần hả em là đồ đần hả !?
Và tôi thực sự vừa ôm lấy đầu vừa gào lên.
- Nếu chỉ là một ngày trước thì cho dù không trở về được cũng vẫn còn có cách giải quyết. Có thể từ từ cẩn thận đối phó với loại tình huống nguy hiểm, khó khăn này. Đó là nếu ta du hành loại B. Nhưng mà mười một năm hả ? Ngay cả tiền tệ cũng khác hoàn toàn à !! Natsume Souseki là thằng cha nào hả !?
- Natsume Souseki là người cho dù không còn tồn tại trên tiền giấy thì ngài cũng phải biết chứ. Với lại dù sao thì đây cũng là loại A, cho nên cũng chẳng khác gì cả.
Run: Natsume Souseki, một nhà văn nổi tiếng thời cận đại Nhật Bản, độc giả Việt Nam thường biết đến ông với tác phẩm "Kokoro" (tựa Việt là "Nỗi lòng"), "Botchan" (Cậu ấm), hình ông này được in trên tờ 1000 yên từ năm 1984 đến 2004.
- Khác chứ sao không hả. Mười một năm trước thì anh cũng chẳng thể nào sử dụng điện thoại được !!
Mặc dù thời kì này đã bắt đầu có sự phát triển của điện thoại di động rồi, nhưng mà trạm phát sóng vẫn chưa phủ tới vùng quê hẻo lánh này --- Với lại có lẽ hệ thống tín hiệu cũng hoàn toàn khác.
Mà thực ra thì tôi cho rằng mười một năm trước, nhà mạng mà điện thoại của tôi đăng kí vẫn chưa thành lập.
- Nếu lúc nãy anh mà không hỏi xin ít trà từ mấy cô bé học sinh cấp 2 đó thì giờ đến nước cũng chẳng có mà uống đâu !
- Ta không ngờ năng lực ngoại giao của ngài lại cao đến thế đấy.
"Mặc dù năng lực đó chỉ giới hạn trong phái nữ", Shinobu bổ sung.
- Nào nào, ta hiểu cảm xúc của ngài bây giờ. Nhưng mà thưa ngài, ngài đừng nói như thể trách nhiệm đó là của ta.
- Trong tình huống này trách nhiệm không phải của em thì là của ai hả !?
- Không không, ý ta là cho dù đó thực sự là trách nhiệm của ta đi nữa, ngài cũng đừng nói như thể đó là trách nhiệm của ta.
- ...
Tính cách này thật đáng quý.
À, nhưng mà hình như gần đây tôi cũng có nói điều gì giống như thế thì phải ? Chà, đây có là do ảnh hưởng sự kết đôi của chúng tôi...
Đây gọi là đồng chí.
Có khi từ trước khi chúng tôi kết đôi đã là vậy cũng nên.
- Ngài hiểu chưa. Đừng trách móc ta.
- Anh cũng chưa hề nói cái gì trách móc em cả...
- Ta khóc đó. Lớn tiếng khóc đó. Ngài thử trách ta thêm một câu nữa mà xem, ta sẽ gào lên khóc bảo cái anh học sinh này bắt cóc em cho mà coi. Hừ hừ hừ, đến lúc đó thì sẽ thế nào nhỉ ? Ngài sẽ bị dẫn độ tới sở cảnh sát, nhưng mà lại chẳng thể chứng mình thân phận của mình. Bởi vì bây giờ là mười một năm trước, ngài lúc mười tám tuổi không hề tồn tại. Ngài sẽ bị bỏ tù vĩnh viễn với tội danh trẻ vị thành niên không nơi ở, không nghề nghiệp.
- Nếu nói không có giấy tờ chứng mình thân phận thì em cũng chẳng hơn gì anh đâu.
Nói về độ khả nghi thì chúng tôi ở cùng một cấp độ cả.
Với lại, nghĩ tới việc bị ma cà rồng trong truyền thuyết đe dọa đầy hào hứng bằng một câu "ta khóc đó"... Chính tôi mới là người muốn khóc ở đây.
Thật sự quá đáng buồn.
- ... Hàà. Thôi được rồi.
- Ồ. Sao thế, ngài tha thứ cho ta rồi hả. Ngài cũng rộng lượng đấy. Vậy được rồi, ta cũng sẽ tha thứ cho ngài.
- Khoan, anh không có ý "thôi được rồi" đó, với lại em tha thứ anh cái gì hả ?
- Ờ, để xem, à đúng rồi. Ta sẽ tha thứ cho ngài vì những chuyện đã xảy ra vào kì nghỉ xuân.
- Em đừng có dùng loại sai lầm ngớ ngẩn này để trao đổi với chuyện đó !
Mà em cũng đừng lôi chuyện đó ra đây.
Chuyện xảy ra ở kì nghỉ xuân cứ để yên nó đó.
Mặc dù không hiểu sao bầu không khí giữa chúng tôi tự dưng trở nên hữu hảo trở lại.
Nhưng mà chuyện đó là chuyện đó, chuyện này là chuyện này.
Tôi không được quên điều quan trọng đó.
- Nghĩ lại thì cũng có thể nói đây là một kinh nghiệm quý báu. Cái này gọi là cú trượt thời gian (Time Slip) nhỉ, nếu chỉ lui lại một hai ngày thì anh khó mà cảm nhận được du hành thời gian là thế nào, nhưng mà nếu quay về lâu thế này thì cũng không phải là không có cái hay của nó. Mặc dù không thể từ bỏ bài tập hè, nhưng mà nếu có thể hiểu rõ thế giới mười một năm trước thì cũng không tệ chút nào.
- Ồ. Ngài cũng nói được mấy câu này cơ à ?
- Đó là với điều kiện chúng ta có thể an toàn trở về thôi đó ?
Anh không thích cái ý tưởng phải sống ở đây suốt đời, với lại chúng ta cũng không thể làm được điều đó mà ?
Đây là điệp vụ bất khả thi đó ?
- Mấy cô bé nữ sinh đó không thể nào nuôi anh mãi được đúng không ?
- Thời điểm ngài cân nhắc tới cái việc không thể nào xảy ra đó, ta đã biết được nhân tính của ngài rốt cuộc thấp đến mức nào.
- Nếu chúng ta trở về thời hiện đại, không biết mấy cô bé đó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ ? Không biết mấy cô bé đó còn nhớ anh không ta ?
- Tùy.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa", Shinobu nói thêm.
Trên thực tế, mặc dù trông cô bé đã rất thất vọng vì sai lầm lần này (tôi không biết ngày mai mình có nên gọi cô bé là Shinobu Sai lầm hay không), nhưng xem ra giờ thì cô bé đã khôi phục từ cú sốc rồi.
Khả năng khôi phục của cô bé nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Cũng có khi cô bé chỉ giả vờ mà thôi.
- Nào, nói chuyện chính thôi, thưa ngài. Về việc trở về thời hiện đại, ta cho rằng không có vấn đề gì lớn đâu ?
- Vậy hả ?
- Để ta giải thích theo trình tự, điểm đầu tiên là cái đền Bắc Bạch Xà đó. Đúng là ta đã lợi dụng nguồn năng lượng tâm linh ở đó để đưa chúng ta tới thời đại này. Tuy nhiên, như ngài đã biết, cái nguyên nhân cơ bản khiến nơi đó trở thành "tụ xoáy" tập hợp năng lượng chính là vì ta đã đặt chân tới đây.
- À, ừ, đúng là có chuyện đó.
Để tôi ôn tập lại một chút cho các bạn nhớ, bởi vì Shinobu là vua của các "quái dị", nên dưới sự ảnh hưởng từ việc cô bé tới thị trấn này, những điều "xấu" đã tụ tập về đây giống như bị hấp dẫn bởi từ trường --- Theo lời của Oshino thì nếu lão ta không phát hiện kịp thời, thì cho dù ở đây nổ ra một cuộc đại chiến giữa các yêu quái thì cũng chẳng có gì là lạ.
Chà, đó là chuyện khác rồi, tạm thời không bàn đến.
Nhưng mà, thời điểm Shinobu đến thị trấn này là mười một năm về sau (lúc này chắc Shinobu vẫn còn đang lang thang đâu đó ở hải ngoại để tìm địa điểm tự tử), theo lô-gíc này thì hiện tại cái đền đó vẫn chưa là một "tụ xoáy", nó chỉ là một đền thờ mục nát sắp đổ mà thôi...
- Ơ. Vậy là không được rồi. Chúng ta không trở về được rồi.
- Ngài đừng vội vàng kết luận thế. Đúng là phương pháp lợi dụng năng lượng tâm linh không còn xài được nữa, vậy thì bây giờ chúng ta chỉ cần sử dụng năng lượng nội tại của ta là xong ngay chứ gì.
- Năng lượng nội tại...? Nhưng mà không phải em đã mất đi gần hết sức mạnh của một ma cà rồng sao ? Năng lượng bây giờ của em quá thấp để có thể thực hiện việc du hành thời gian.
- Thì điều ta muốn nói là ngài chỉ cần cho ta hút máu đến một mức nào đó là xong. Như vậy ta có thể dùng chính sức mình mở ra cái Gate và đưa chúng ta trở về tương lai mười một năm sau.
- À...
Ra thế.
Vẫn còn phương pháp này sao ?
- Quay ngược về quá khứ là một điều rất khó thực hiện, cho dù là đối với ta lúc còn ở vào thời kì đỉnh cao. Nhưng mà nếu chỉ là đi tới tương lai thì cho dù là ta ở đang trạng thái không hoàn chỉnh, ta cũng có thể xoay sở được. Nếu một lần nhảy hết mười một năm khó quá thì phân thành ba lần nhảy để nghỉ lấy sức cũng được. Thế nào, ca ngợi ta đi chứ. Nếu ngài muốn, ta cho phép ngài hôn cảm ơn ta đấy.
Nói xong Shinobu nhắm mắt lại, chu môi ra.
Cô bé đang đi thẳng xuống con đường trở thành một "si nữ".
- À thưa ngài. Giờ người ta thường sử dụng từ "si nữ", "si hán" như một điều đương nhiên, nhưng mà khi nhìn theo sắc thái mặt chữ và sắc thái ý nghĩa mà nó bao hàm thì từ "si" lại có một sự khác biệt đáng sợ. Chắc sau này người ta sẽ có quy định về việc sử dụng từ này nhỉ ?
- ... Anh thật sự rất muốn nói trước tiên thì lo mà quy định ra tính cách của em đi đã, nhưng mà đúng là em đã chỉ ra một vấn đề khá xác đáng, và anh phải thừa nhận vấn đề này không phải là chuyện anh muốn đi sâu thảo luận...
Bởi vì nếu tôi làm thế, tôi có cảm giác tác phẩm "tình yêu của một người si" sẽ không còn được xuất bản với tựa đề cũ nữa.
Đó là một tác phẩm nổi tiếng.
Run: 痴女 (Chijo, si nữ) là nữ biến thái, 痴漢 (Chikan, si hán) là kẻ quấy rối tình dục, 痴人 (Chijin, si nhân) là kẻ khờ. 痴人の愛 (Chijin no Ai) là một tiểu thuyết nổi tiếng của Tanizaki Junichirou, thường được biết đến ở ngoài Nhật Bản với cái tên "Naomi" lấy theo tên của nữ nhân vật chính.
- A !
- Làm sao thế, thưa ngài ?
- Anh vừa nhận ra có một chuyện tốt. Ở thời đại này, hay nói cách khác là nếu ở vào mười một năm trước, quy định quản chế về phương diện này vẫn còn khá lỏng lẻo. Nếu bây giờ anh đi hiệu sách thì sẽ có thể mua cả đống tác phẩm văn học cổ điển nổi tiếng mà bình thường không thể mua.
Mặc dù vì cái tiệm sách cỡ lớn mà tôi nói ở trên vẫn chưa tồn tại, tôi phải đi hơi xa một chút mới có thể mua được sách. Nhưng mà giá trị của từng đó sách hoàn toàn xứng đáng để tôi làm vậy.
- Hả. Cái gì mà tác phẩm văn học cổ điển nổi tiếng chứ ? Không phải ngài chỉ muốn đi mua sách khiêu dâm có loli ở cái thời đại mà quy định còn lỏng lẻo này thôi sao ?
- Không không không !
- Ta nhớ các tạp chí dành cho thiếu niên ở thời đại này vẫn cho phép vẽ ngực thoải mái.
- Em đừng có lái câu chuyện sang hướng đó !
Chà, tạm thời không nói tới chuyện quy định các kiểu, chỉ cần là những tác phẩm truyện tranh nổi tiếng đã ngừng xuất bản cũng đủ để tôi mua thỏa thích rồi.
Kiểu sách bỏ túi thời này cũng chẳng có chuyện chữ to đến mức khó đọc như thời hiện đại !
Kiểu sách bỏ túi thời này cũng chẳng có chuyện chữ to đến mức khó đọc như thời hiện đại !
Kiểu sách bỏ túi thời này cũng chẳng có chuyện chữ to đến mức khó đọc như thời hiện đại !
Kiểu sách bỏ túi thời này cũng chẳng có chuyện chữ to đến mức khó đọc như thời hiện đại !
... Tôi lặp lại bốn lần để nhấn mạnh.
Dù sao đi nữa, sau khi biết được mình đã thật sự trở lại quá khứ, giấc mơ của tôi bắt đầu vươn cánh bay xa.
Hay đi mua cổ phiếu nhỉ ?
Mình có nên trở thành tỉ phú không nhỉ ?
Ở cái thời đại mà bong bóng máy tính vẫn đang phát triển, nếu tôi đi mua cổ phiếu của các công ty IT, tôi có thể kiếm chác khoản hời lớn đúng không ?
Aaa, không được, tôi không mang theo tiền.
Mà giờ lại suy nghĩ tới vấn đề tiền, tôi thật đáng xấu hổ.
Tôi phải sống cao đẹp hơn mới được.
- À, đằng nào chúng ta cũng quay về quá khứ rồi, hay là đi chơi hai ba ngày rồi hẵng trở về thời hiện đại nhé, em thấy thế nào, Shinobu ?
- Ngài thích thì ta chiều thôi... Nhưng mà vấn đề bài tập hè thì sao ?
- Nói thực thì sau khi biết được sự mạo hiểm to lớn của việc du hành thời gian, trở về mười một năm trước thay vì một ngày trước theo ý định, anh đã từ bỏ, không quan tâm nữa rồi. Tạm thời cứ để nó qua một bên, và suy nghĩ cách trở về thời hiện đại an toàn đã.
- Hừm. Ta cảm giác là ngài nói từ bỏ chứ thực ra trong lòng đang muốn xếp xó đống bài tập qua một bên, ờ thôi được rồi, như vậy thì... Hửm ?
Shinobu đột ngột ngừng lại.
Có chuyện gì sao ? Nghĩ thế, tôi nhìn theo hướng tầm mắt của cô bé... Cô bé đang nhìn thẳng về phía cổng trước của gia đình Araragi, và ở đó đang đứng một cậu bé.
Không, tôi rút lại lời nói lúc trước. Hoàn toàn rút lại, không để dấu vết.
Có thể phân biệt. Tôi vẫn nhận ra "tôi", cho dù lúc này "tôi" đang bảy tuổi đi nữa. Cho dù là mười một năm trước đi nữa.
Người ta vẫn thường nói chỉ có chính mình mới hiểu rõ chính mình nhất --- Và đang đứng ở đó là "Araragi Koyomi" của thời đại này.
- Oa ! Dễ thương chết người ! Ta chạy ào tới ôm chặt lấy "ngài" từ phía sau có được không !?
- Em mau bị bắt đi cho anh !
Quả nhiên ở thời đại này cũng cần phải có quy chế đầy đủ, cô bé này đúng là một bé gái nguy hiểm.
Rốt cuộc thì cô bé chịu ảnh hưởng từ ai vậy ?