Monogatari Series

tsukihi phượng hoàng 012

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Shinobu, vua của quái dị, sát thủ quái dị, ma cà rồng vừa lãnh huyết vừa nhiệt huyết vừa thiết huyết, đã bị tôi cướp mất sự tồn tại, bị Oshino Meme dùng tên họ để trói buộc, mất đi phần lớn kĩ năng chiến đấu---tuy nhiên nếu nói cho đúng ra, thì đối với cô bé, việc lấy lại những kĩ năng đó là vô cùng đơn giản.

Chỉ cần thích là có thể lấy lại.

Nói ngắn gọn, chỉ cần hút máu của tôi là được.

Chỉ cần làm vậy, Shinobu sẽ có thể trở lại làm ma cà rồng---được giải phóng khỏi hình dáng bé con.

Cô bé sẽ lại có thể quân lâm thiên hạ như một ma cà rồng sức mạnh vô địch.

Dĩ nhiên, không cần phải nói, trong trường hợp này tôi cũng không thể nào không trở thành ma cà rồng vì tác dụng phụ---đương nhiên đây là đang nói chuyện Shinobu không hút chết, hút khô tôi.

Ngược lại---bởi vì hiện tại Shinobu được tôi cung cấp năng lượng trực tiếp ưừ trong bóng, cho nên tần số cũng không cao như lúc trước nữa---nhưng mà nếu như tôi từ chối cho Shinobu hút máu, thì Shinobu sẽ nhanh chóng chết đi. Một cái chết nhanh chóng mà cô bé chưa từng nghĩ tới khi còn bất tử.

Tôi thường bị Oshino cười nói rằng đó là một khả năng đơn giản---cho tôi để trở lại hoàn toàn làm người.

Shinobu trở lại làm ma cà rồng. Tôi trở lại làm người.

Đúng là một đẳng thức buồn.

Dù sao thì hiện tại tôi chẳng mong muốn điều gì cả, cho dù là tác dụng hay tác dụng phụ hay là phản tác dụng. Tôi cũng chẳng thể nào biết được trong thâm tâm Shinobu đang nghĩ gì, nhưng mà từ những gì đã trải qua thì xem ra cô bé có thể hiểu được tâm tư của tôi.

Chính vì vậy.

Lượng máu để cho Shinobu hút ở đây phải vừa đủ, không nhiều cũng không ít.

Giống như lúc đối đầu với khỉ của Kanbaru---hoặc là nói xa hơn một chút nữa là khi đối đầu với mèo của Hanekawa.

Oshino Shinobu trở thành quái vật nửa mùa.

Araragi Koyomi trở thành quái vật nửa mùa.

Phải điều chỉnh cực kì chính xác.

Chẳng phải đi giao thiệp hay đi nói chuyện, chuẩn bị cho chiến đấu phải thận trọng hơn rất nhiều, nếu không kết quả sẽ chỉ giống như trận chiến ở cửa trước---chỉ cần từ trận chiến này cũng đã có thể rút ra kết luận.

Tôi cũng không muốn bị gấp lại nhiều lần như vậy trong một ngày---trò diễu võ giương oai của Shinobu cũng chẳng thể hiệu quả hai lần. Không, phải nói là ở lần đầu tiên cũng chỉ nhận được sự thương hai mà thôi.

Hơn nữa đối phương là âm dương sư chuyên môn đối phó quái dị có tấm thân bất tử.

Cho dù chuẩn bị kĩ đến đâu thì cũng không phải chuẩn bị quá nhiều---phải nói là chuẩn bị thế nào cũng không đủ.

Tôi và Shinobu cùng cắn vào cổ của nhau, vừa cùng hút máu lẫn nhau---vừa cố gắng điều chỉnh sự cân bằng.

Sau đó.

Chúng tôi chuẩn bị xong hết thảy.

Bằng sức mạnh đầy đủ.

Chúng tôi vượt qua bao nhiêu gian khổ---sau đó đặt chân lên tòa nhà bỏ hoang, đối mặt với Kagenui Yozuru và Ononoki Yotsugi.

"Đây được gọi là khách không mời---nếu như là Oshino-kun thì chắc sẽ nói 'Chà, đến muộn quá. Chờ mỏi hết cả lưng rồi.', nhưng mà chị đây cũng không đối xử dễ dãi như vậy đối với người khác.

Tầng bốn của tòa nhà bỏ hoang.

Đây là phòng học thường xuyên được sử dụng nhất, được Oshino chọn làm chỗ ngủ---phòng số ba ở lầu bốn, căn phòng gần nhất bên trái nhìn từ cầu thang.

Cái giường dã chiến làm từ bàn học ghép lại sau đó phủ bạt ni-lông lên vẫn còn nguyên ở đó.

Đây cũng là căn phòng mà dạo trước tôi bị Senjougahara đáng sợ trước khi tái sinh dùng làm nơi giam cầm.

Mặc dù nói khách không mời nhưng mà Kagenui-san và Ononoki-chan xem ra đã đoán được cuộc viếng thăm của chúng tôi---hai người vẫn nhìn về hướng cửa phòng mở toang.

Chân không chạm đất, xem ra có lẽ điều đó chỉ giới hạn với mặt đất mà thôi---không bao gồm sàn của nhà cao tầng, đế giày của Kagenui-san đặt vững chắc lên sàn nhà mà lớp sơn đã tróc ra hết một nửa.

Nhìn chị ta đứng thẳng bằng cả hai chân---tôi rốt cuộc cũng hiểu được một chút những gì Karen đã nói.

Cách đứng của người này rất mất tự nhiên.

Chỉ cần nhìn là sẽ cảm thấy không thoải mái.

Trục cơ thể---thẳng một cách đáng sợ.

Chẳng hề có một chút đung đưa nào.

Tôi nghĩ giả dụ như chị ta đang đứng, mà có người cưỡi xe đạp lao thẳng vào---thì bị bay ngược ra sẽ là xe đạp, còn Kagenui-san vẫn đứng vững như bàn thạch.

Đây không phải vấn đề cân bằng---mà là chị ta đang cố định ở đó.

...Vấn đề cũng không chỉ nằm ở tư thế, bởi vì nồng độ ma cà rồng trong cơ thể tôi đã tăng cao---hơn nữa đứng ở khoảng cách gần như thế này, tôi có thể hiểu được thực lực của Kagenui-san.

Nhưng mà, nếu như tôi nhận ra điều này sớm hơn thì tốt rồi.

Người này.

Người tỏa ra không khí một bà chị dễ gần như thế này---không ngờ lại tản mát ra sát khí đáng sợ đến vậy.

Dramaturgie.

Episode.

Gullotine Cutter.

Sát khí không hề thua kém nhóm ba người săn ma cà rồng đó, sát khí siêu quần---

"...Oshino."

Để không khiến cho việc tâm can mình đang run rẩy bị nhận ra---hơn nữa vì muốn biểu thái độ không sợ của mình, tôi đáp lại lời của Kagenui-san.

"Oshino---chưa từng thể hiện ra sát khí đến mức này."

"Hưm? Ka ka ka, đúng thế---Oshino-kun đúng là vậy, đúng-là-vậy. Nhưng mà ông anh quỷ súc---đây cũng chỉ là đáp lễ thôi. Bọn mi đã chuẩn bị chiến đấu đến mức độ đó thì chẳng lẽ lại không trông chờ được đón tiếp như thế này sao?"

Kagenui-san nói xong, liền cười thật vui vẻ.

Trông cực kì vui vẻ, như thể đang nói chuyện giữa những người quen biết với nhau.

"Đặc biệt là ma cà rồng đằng kia---cựu Heart Under Blade-chan thay đổi bộ dáng rất nhiều."

Kagenui-san nói xong, dùng ngón tay chỉ vào Shinobu đang đứng bên cạnh tôi---đúng như những gì chị ta nói.

Sau khi hút máu của tôi đến giới hạn, Oshino Shinobu đã không còn trong hình dạng bé gái tám tuổi nữa---đã không thể còn gọi là cô bé loli tóc vàng kim nữa/

Nhưng mà cho dù nói vậy thì cũng chưa hoàn toàn trở lại phiên bản người lớn hoàn toàn. Không thể nào trở lại hình dạng đó---nếu như nói nhiều hơn chút nữa, thì dáng dấp của cô nàng bây giờ là khoảng tuổi của tôi, tầm mười tám.

Mặc dù cô nàng từng nói nhớ được tên của loài người thì cũng không có nghĩa cách đối xử sẽ khác đi, nhưng mà xem ra hình ảnh lúc tôi bị Karen dần cho một trận tơi bời (nói đúng hơn thì cái mà cô nàng chịu liên đới trong cái bóng của tôi không phải là hình ảnh mà là tổn thương) đã hằn sâu vào tinh thần của Oshino Shinobu, mái tóc bây giờ của cô nàng là kiểu tóc đuôi ngựa của Karen sáng nay.

Áo quần cũng mang dáng dấp đồ thể thao.

Chỉ là dù sao cũng từng là quý tộc một thời, cho nên bộ quần áo thể thao của Shinobu trông cũng có vẻ cực kì cao cấp.

Đôi giày cô nàng đang mang ở chân cũng vậy.

Oshino Shinobu dùng cặp mắt mang sắc vàng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Kagenui-san.

Lẳng lặng.

Nhìn không chớp mắt.

"Rất đẹp---giống với hồi chị đây còn trẻ lắm, cựu Heart Under Blade-chan. Chỉ có thực lực là khó xác định. Có cảm giác quá chú trọng vào bề ngoài. Cứ như bờm sư tử, đuôi khổng tước---nói cách khác là một sự kháng cự dũng cảm nhưng vô ích."

"Hừm. Kháng cự dũng cảm nhưng vô ích là con nhóc đằng kia mới đúng. Để ta cho mày một lời khuyên, đừng có khua môi múa mép trước mặt ta---âm dương sư. Từ cái lần đối đầu với con mèo thích làm loạn đó thì đây là lần đầu tiên ta thu hồi sức mạnh đến mức này. Nói thẳng ra thì hiện tại tâm tình của ta đang rất cao hứng---cực kì muốn ăn. Có khi chẳng biết vì nguyên nhân nào đó ta lại lỡ giết hai đứa nhóc chúng mày đó."

Shinobu nói một cách đắc ý.

Thanh âm cũng không phải giọng trẻ con, nghe không rõ như lúc còn là một bé gái nữa---xem ra thì đối với ma cà rồng, hình dáng cũng không phải là một thứ hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, phải mất một thời gian dài như vậy tôi mới có thể nhận ra điều này.

"Bây giờ ta không giết hai đứa mày---là vì có người cho ta lý do. Có người cho ta một động cơ để làm vậy. Ta vẫn chưa muốn---phản bội người này."

Shinobu nói, dùng ngón cái chỉ về phía tôi.

Chỉ về phía tôi như vậy---người mà cô nàng không muốn phản bội.

"Thỉnh cầu ta phát huy bản lĩnh. Thỉnh cầu ta phát huy bản tính. Thỉnh cầu ta phát huy bản năng---chính vì vậy ta sẽ chỉ trừng phạt đến mức hút máu mà thôi."

"...Không thể giết?"

Người phản ứng trước những lời của Shinobu---tuy nhiên không phải tôi, mà lại là Ononoki-chan.

"Đi tới đây với loại giác ngộ đó sao? Nếu là vậy thì đúng là nực cười. Nhỉ, đúng không, chị hai. Rõ ràng là bên chúng ta sát khí tràn đầy---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."

Như thường lệ, cô bé không làm ra vẻ mặt gợi cảm.

Vẻ mặt tĩnh lặng như mặt nước.

Nhưng mà sự bất mãn trong lời nói của Ononoki-chan là vô cùng rõ ràng.

"Chà chà, đừng nói vậy, Yotsugi---hai người đó thì biết cái gì thứ."

Câu trả lời của Kagenui-san là bắng chứng tốt nhất.

"Đúng, hai đứa mi chẳng biết gì cả---sự tàn khốc, vô tình của bọn chị đây. Bọn chị đây là hoàn toàn là những kẻ ngoại đạo không hề đi lên những con đường bình thường."

"......"

Tôi biết.

Ít nhất thì tôi cũng biết điều đó.

Hai người---thật sự chẳng thèm hỏi đáp, ngay cả một câu nói mang tính nhà nghề cũng không có, cứ thế tấn công ngôi nhà mà Araragi Tsukihi đang sống.

Tôi biết---chị ta là loại người sẽ làm chuyện như vậy.

Tôi biết tính quái dị đó.

Hai người là chính nghĩa.

Vậy thì sao---cũng chỉ vậy mà thôi.

"Vậy thì sao? Giờ mi định làm gì?"

Kagenui-san hỏi tôi---hỏi tôi bằng một giọng rất thoải mái như thể một đại phú hào đang hỏi luật địa phương với các người khác để tí nữa chơi bài.

"Cơ bản thì bọn chị đây cũng rất hoan nghênh đánh nhau---dễ hiểu, tán thành bạo lực. Cũng hay là chúng ta đều có một cặp người và quái dị---chia cặp chị và mi, cựu Heart Under Blade-chan và Yotsugi sau đó đánh nhau, như vậy có được không?"

"......"

"Hửm? Không thích à? Vậy thì để chị và cựu Heart Under Blade-chan, Yotsugi và mi một nhóm vậy---mặc dù đó chỉ là giả, nhưng mà dù sao thì người đánh bay em gái của mi cũng là Yotsugi."

"---Không."

Như ban đầu là được rồi, tôi gật đầu một cái.

Đó là điều tôi mong muốn.

Đó là điều khiến tôi lo nghĩ mãi phải làm sao để nói ra---đây đúng là một đề nghị nhìn thấu tâm can của tôi.

Là tự tin sao.

Hay là chị ta định nhường.

Dù là gì thì chúng tôi cũng không thể---không làm theo ý của chị ta.

"Tốt. Vậy thì nhóc con---đi với ta xuống dưới. Ở tầng hai có một căn phòng phù hợp để chúng ta chiến đấu---ở đó ta sẽ có thể đánh thỏa thích. Để ta dạy cho mày biết sự khác nhau về kinh nghiệm giữa hai ta."

Shinobu, người biết rõ tòa nhà bỏ hoang, dụ dỗ Ononoki-chan như vâyk.

Căn phòng mà Shinobu nói tới, có lẽ là căn phòng mà lúc tôi đánh với khỉ của Kanbaru---nếu là vậy thì đúng là nó rất thích hợp cho một cuộc chiến giữa các quái dị.

"...Được thôi, cháu hiểu. Mặc dù cháu không thích cái cách bà kiếm cớ lừa cháu làm con tin để ép chị hai rút lui như vậy. Nhưng mà đừng có nhầm, đúng là sức mạnh của bà đã tăng lên nhiều, nhưng mà vẫn còn chưa bằng cháu đâu. Mặc dù vẫn còn một tháng nữa mới tới ngày dành cho người già, nhưng mà nếu như bà đã muốn vác cái thân già ra để cho cháu biết được sự khác nhau giữa chúng ta thì cháu cũng sẽ chơi với bà một chút, nhé, bà nội---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."

Nghe Ononoki-chan trả lời như vậy, tôi dường như có thể âm thanh mạch máu của Shinobu kêu lên bụp bụp, chà, dù sao thì chính Shinobu cũng là người lỡ nói ra cái từ sự khác nhau về kinh nghiệm, bị người chửi lại thì cũng đành chịu thôi.

"Ka...yêu quái tép riu miền viễn Đông chẳng được lưu danh trong sách vở, tài liệu kia. Ta sẽ khiến cho mày không thể nào trông thật gợi cảm thêm một lần nào nữa."

Chà, cho dù cô nàng có nói vậy thì Ononoki-chan cũng chưa từng trông gợi cảm một lần nào đã---dù sao thì sau khi Shinobu nói xong, cô nàng đi về phía cửa phòng học.

Đối với Shinobu đã lấy được pin năng lượng, nói cách khác là máu của tôi, thì cô nàng cũng không còn bị trói buộc vào bóng của tôi nữa---mặc dù không thể rời đi quá xa, nhưng mà cái khoảng cách giữa tầng hai và tầng bốn trong cùng một tòa nhà thì vẫn có thể cho phép được.

Chà, chỉ cần xem đây giống như quan êệ giữa Esther Paris và chiến hạm di động Nadeshiko là được.

"Vậy thì em đi tình nguyện chăm sóc bà cụ này một lát đây, chị hai---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."

Nghe Ononoki-chan nói vậy, Kagenui-san trả lời.

"Ừ, giao cho em đấy."

Nghe vậy Ononoki-chan nghiêng đầu.

"Giao cho em?"

"Đừng có nói câu nghe như thể rất tin tưởng em như vậy, chị hai---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."

Chỉ nói như vậy.

Tiếp theo Ononoki-chan trông như thể tự dưng có hứng thú với tôi,

"Này, ông anh quỷ."

Sau đó cô bé nói như vậy.

Cái gì vậy, tôi hỏi,

"Anh nghĩ như thế nào về thế giới?"

Cô bé nói tiếp, không đợi tôi trả lời---

"Em nghĩ cái thế giới tràn đầy giả dối này cứ bị hủy diệt là được rồi, ông anh quỷ---mình vừa trông thật gợi cảm vừa nói."

---Cô bé đã nói ra kết luận như vậy.

Nói như vậy, trông chẳng gợi cảm chút nào cả.

Sau khi nói xong kết luận vô cùng mạnh mẽ đó một cách dứt khoát, Ononoki-chan cũng đi theo sau Shinobu---sau đó hai quái dị rời khỏi căn phòng.

"......"

Cảnh chém giết lẫn nhau giữa hai quái dị từ bây giờ trở đi chắc chắn sẽ vượt qua sức tưởng tượng của con người---tôi không hề nghi ngờ thực lực của Shinobu trong hình dáng đã hồi phục đó, nhưng mà dù sao đi nữa, Ononoki-chan vẫn còn là một ẩn số.

Ít nhất là trong số quái dị mà tôi đã gặp, chắc chắn không có quái dị nào---có thể địch lại chiêu thức mà cô bé đã sử dụng để phá hủy cửa trước và cơ thể của Tsukihi.

Nếu là vậy...

"Mi còn có thể ngoảnh mặt đi được sao?"

Đột nhiên.

Mới chỉ có mấy giây sau khi tôi nhìn Ononoki-chan đóng cửa lại---vậy mà Kagenui-san đã đứng ngay trước mặt tôi, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

"Ơ..."

"Chiến đấu đã bắt đầu rồi. Kể từ tiếng kêu đó là cuộc chiến giữa chị và mi đã bắt đầu rồi----"

Tôi còn chẳng có thời gian để thu tầm mắt của mình về.

Khoảnh khắc tiếp theo, Kagenui-san đá bay cái đùi của tôi---đúng nghĩa đen, đá bay.

Không, xin lỗi, xin lỗi.

Cái từ đá bay nó vẫn chưa đủ.

Nếu nói vậy thì không phải sẽ tạo cảm giác là tổn thương mà tôi nhận được sẽ giống như loại bị vỡ bánh chè, gãy xương sao.

Đó là nói dối, chuyện lớn hóa thành nhỏ, đổi trắng thay đen.

Nói chính xác thì Kagenui-san dùng chân phải nhắm vào đùi của tôi đạp một cái---chỉ bằng lực của một cú đá đó mà không chỉ quần jean, mà từ đùi của tôi trở xuống đều bị chặt đứt y hệt dùng dao la-ze cắt.

Gãy đôi giống như một cành củi.

Hoặc là dẫm nát một con sâu dưới chân.

"Ga...!"

Cảm giác ngạc nhiên xuất hiện trước cả cơn đau.

Kinh ngạc hơn cả đau đớn.

Bị đối phương áp sát là sơ suất của tôi---tôi cũng chấp nhận bị ăn một đòn coi như trả giá vì tội lo bò trắng răng.

Nhưng mà một đòn này mại có sức phá hoại đến vậy sao?

Một người dùng chân đá một người khác thì làm sao lại xảy ra chuyện như thế này được---hơn nữa không phải cơ thể bây giờ của tôi đã được tăng cường sức mạnh đến giới hạn rồi sao?

Cho dù là xương, hay thịt.

Ngay cả da của tôi bây giờ cũng như là được phủ thêm một lớp cao su dày---

"Mi nghĩ chị sẽ tấn công vào nhược điểm của ma cà rồng sao? Tấn công vào bộ phận hô hấp sao? Hay là nhắm vào bộ phận nội tạng? Hay là mi nghĩ chị sẽ lấy ra thập tự giá hoặc nước thánh? Mi nghĩ là chị sẽ lấy súng đồ chơi ra bắn nước thánh cho mi tắm sao?"

Kagenui-san vừa nói---vừa dùng tay trái đi chéo theo gót chân phải, đấm một cú với tốc độ như đại bác vào cằm của tôi.

Theo lời Karen thì nắm đấm của Kagenui-san có thể khiến cho túi khí an toàn trên xe hơi bật ra---tuy nhiên, xem ra bây giờ thì đánh giá của Karen cho Kagenui-san phải được sửa lại một chút.

Đánh giá của con bé thấp đến không ngờ.

Túi khí an toàn sao.

Cỡ này thì xe con cũng thành phế liệu.

Như thể bị ăn một cú ném từ một cầu thủ bóng chày đến từ giải nhà nghề Mĩ ở ngay điểm mù, cằm dưới của tôi biến mất---không phải chuyện đơn giản như kiểu bị đánh trúng cằm, sau đó đầu óc xoay xoay vòng vòng.

Ngược lại, đầu óc không có xoay xoay, chỉ có cằm dưới bị đánh trúng chóc một cái.

"Thật không may cho mi. Chị là âm dương sư theo trường phái võ thuật cận chiến của Nhật Bản---chị chẳng biết gì mấy cái kĩ thuật, kiến thức lắt nhắt khó nhớ đó cả. Chẳng cần biết quái dị là gì, chị chỉ cần tinh thần cao hứng như bây giờ là được rồi."

Tiếp theo là bàn tay.

Bàn tay phải trống không---cùng với một sức phá hoại vô lý, đánh thẳng vào vai phải của tôi.

Chỗ khớp nối vai của tôi---cánh tay phải từ chỗ xương cổ giải phẫu trở xuống hoàn toàn bị bứt ra.[1]

Không nắm, cũng không vặn.

Chỉ dựa vào áp lực của bàn tay---để bứt ra.

Ngay cả những võ sĩ su-mô với chiêu tát lẫy lừng nhất được ghi lại trong lịch sử cũng không đạt được đến trình độ này.

Đơn giản chỉ là sức mạnh---và áp suất.

Sức mạnh và kĩ năng.

Kết quả của việc đó---là phá hoại to lớn.

Sức phá hoại của Kagenui Yozuru.

Lúc ở trước cửa nhà Araragi, tôi cứ nghĩ mãi không biết chị ta đã dùng kĩ xảo nào để có thể gấp tôi lại như gấp giấy như vậy---nhưng mà xem ra tôi đã đoán trật. Đó chỉ là dùng quái lực của chị ta ép cơ thể tôi lại mà thôi. Đơn giản chỉ là dùng sức ép tôi làm thể dục uốn dẻo mà thôi.

Chỉ có quái lực.

Và quái lực đó.

Bây giờ đang được phát huy đầy uy mãnh, không chút nương tay.

Nhưng mà, một con người lại có thể có cái loại sức mạnh mà ngay cả quái dị đánh với quái dị cũng khó tạo ra được sao---không, không cần phải nhiều lời, cái người này hoàn toàn không phải âm dương sư!

Kĩ năng chiến đấu của người này hoàn toàn không còn thuộc về con người!

Không trách được lúc đó Shinobu lại nói một cách hàm hồ như vậy.

Không có từ ngữ nào có thể dùng---để hình dung người này!

"Ha...Kư, ư, ư a!"

Không chịu nổi, tôi lùi về phía sau---dùng cái chân phải còn lại duy nhất dùng hết sức búng một cái, kéo giãn cự ly với Kagenui-san.

Kagenui-san cũng không truy kích.

Không phải vì chị ta không thể làm điều đó, mà là không muốn thừa thế truy kích quá nhiều, quả nhiên chị ta là một người chuyên nghiệp.

Đối phó với mục tiêu là người nghiệp dư, người chuyên nghiệp không cần phải kiêu ngạo.

Chính vì vậy, chị ta không cần phải dồn hết sức, dũng mãnh chiến đấu.

Trông chị ta đang thưởng thức kết quả thực sự một cách nhàm chán, như thể đang đùa giỡn---

"Phù...phù phù."

Nhưng mà, cũng may---phải nói là cũng may mà lực phá hoại của Kagenui-san đáng sợ đến như vậy.

Bởi vì quá đau, cho nên ngược lại không cảm thấy đau đớn gì cả.

Quá mức phi thực tế, cho nên không thể tiếp nhận.

Thần kinh não bộ từ chối tiếp nhận loại tổn thương vượt xa phạm vi đau đớn---trong lúc đó thì tính bất tử ma cà rồn của tôi đã bắt đầu tự động thực hiện công việc của nó.

Chân trái bị chặt đứt.

Cằm dưới bị lấy đi.

Tay phải bị bứt ra.

Đều hồi phục trở lại trạng thái hệ thống---ban đầu.

Dĩ nhiên là tốc độ tái sinh không được đến mức trong nháy mắt như lúc tôi còn là ma cà rồng. Dù vậy thì cũng chỉ cần nói xong, cơ thể của tôi đã hoàn toàn trở lại nguyên dạng.

Trong trường hợp của tôi, bởi vì tôi không thể hồi phục quần áo đã bị đánh rách tả tơi như Shinobu (bởi vì tôi không có kĩ năng sáng tạo vật chất, áo quần này chỉ là áo quần bình thường), vì thế bây giờ bộ đồ tôi đang mặc trông chẳng khác nào thời trang bụi của một bộ phận giới trẻ.

Mặc dù vậy, tổn thương tin thần mà tôi nhận được cũng không có hồi phục giống như da thịt.

"Ha...Haa, ha."

Bình tĩnh, tĩnh táo---nóng.

Sự ngoài ý muốn này cũng nằm trong dự định.

Không phải là không thể chịu đựng được.

Chỉ cần nghĩ tới việc từ ngày mai sẽ có thể thoải mái vuốt ve bộ ngực của hai đứa em gái thì vết thương kiểu này cũng chưa là gì cả.

Dù sao đi nữa.

Bây giờ là bắt đầu lại.

"Ka ka...mi đúng là."

Kagenui-san đứng đối diện với tôi dường như trông rất thoải mái.

Không nhận thấy một chút thái độ nào của người đang chiến đấu---không.

Đối với người tự nhận mình từ khi sinh ra đã bắt đầu chiến đấu như Kagenui-san thì thái độ không thay đổi đó, nghĩ lại thì cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.

Đây không phải thuộc trình độ chiến đấu thường trực.

Ngay từ lúc đứng trên thùng thư, hỏi đường tôi, chị ta cũng đã đặt mình vào trong chiến trường từ lâu rồi.

"Mi có biết tại sao chị lại trở thành chuyên gia đối phó quái dị có tấm thân bất tử không."

Kagenui-san mở to miệng, liếm liếm môi một cách khiếm nhã.

"---Bởi vì sẽ không sợ ra tay quá nặng."

"......"

Chỉ những lời đó cũng đủ để phá vỡ niềm tin mà tôi vừa lấy lại được.

Cái gì chứ, cái người này.

Mặc dù thế giới rất rộng lớn...nhưng mà tôi không nghĩ mình sẽ gặp người nào mạnh hơn thế này.

Dĩ nhiên, tôi tới đây là vì chiến đấu---nhưng mà tôi vốn định dùng dị năng đánh với dị năng.

Tôi không hề hoài nghi những lời của Karen về sức mạnh của Kagenui-san---nhưng mà tôi vẫn nghĩ tôi, với cơ thể đã hóa ma cà rồng một nửa, ít nhất cũng có thể đánh ngang ngửa với chị ta một trận.

Thế mà---cái loại đánh nhau xáp lá cà này là sao?

Cái loại sức mạnh này là sao.

Cái người âm dương sư nói giọng Kyoto này, chỉ cần dựa vào sức mạnh thuần túy---là đã có thể áp chế quái dị.

"Ha, ha, ha, ha---"

Tôi liều mạng áp chế nhịp tim đang đập mạnh, điều hòa hơi thở, sau đó tôi suy nghĩ.

Không, là nhớ lại, nhớ lại.

Đây là---đúng vậy.

Chủ nhân cũ của căn phòng này, thằng cha khinh bạc mặc áp a-lô-ha---Oshino Meme, nếu như lão ấy muốn thì lão cũng có thể khiến tôi chịu khổ không kể xiết như lúc nãy.

Chỉ là lão không làm vậy mà thôi.

Chắc chắn là---lão có thể làm vậy.

Ngay cả Shinobu trong thời kì đỉnh cao cũng phải kính trọng Oshino vài phần---sauđó, bất kể là cua, ốc sên, khỉ hay rắn, Oshino đều có thể giải quyết một cách đơn giản.

Quái dị thực sự vượt khỏi tầm kiểm soát của Oshino, nói cho cùng chỉ có mèo lúc ở trong hình dạng của Hanekawa mà thôi.

Oshino.

"Kagenui-san...chị có quan hệ---như thế nào với Oshino."

Không phải là tôi định tranh thử thời gian.

Ngược lại thì nếu một tay mơ như tôi mà muốn đánh với một người chuyên nghiệp thì tôi chỉ còn mỗi đường đánh nhanh thắng nhanh mà thôi, nhưng mà quả nhiên là cho dù thế nào đi nữa tôi vẫn muốn hỏi.

Nếu như không làm vậy---tôi sẽ không thể nào chiến đấu một cách toàn tâm toàn ý được.

Tâm trí sẽ sinh ra do dự.

"Chị biết Oshino Meme...cái thằng cha mặc áo a-lô-ha đó sao?"

"A?"

Nghe câu hỏi đột ngột của tôi, Kagenui-san nghiêng đầu.

"Cái gì chứ. Oshino-kun, thằng nhóc này vẫn còn mặc áo a-lô-ha sao? Cứ nghĩ đó là một loại tạo hình tượng thôi, vậy mà vẫn kéo dài đến tận bây giờ, không ngờ niềm tin của cha này mạnh đến như vậy."

"......"

"Chà, cũng chẳng có gì để nói cả---bọn chị chỉ là bạn cũ với nhau tôi. Chị, Oshino-kun và Kaiki-kun là bạn học một khóa ở trường đại học."

Ế?

Khoan không nói Oshino---Kaiki?

Kaiki?

Kaiki sao?

"Kaiki ư...Kaiki, Deishuu sao."

"Đúng đúng, Kaiki-kun. Ở cùng một câu lạc bộ của khoa. Còn có thêm một sempai nữa, bốn người bọn chị thường chơi ơờ tướng bốn người."

"Cờ tướng---"

Nhắc mới nhớ, thằng cha Kaiki đó...trong lúc gặp tôi và Senjougahara cũng từng tự dưng nhắc tới chuyện cờ tướng.

Chỉ là nhìn bộ dạng của Kaiki lúc đó, thật không thể nào nghĩ ra được---

"Kaiki-kun---đánh cờ không vì chiến thắng, cha này rất giỏi những nước cờ đánh ra để dành lấy lợi ích---. Còn nữa, cha này rất thích tạo ra thế Komabashira."

Truyện Chữ Hay