032
“Và thế là từ đó, những ngày tháng viếng đền Kitashirohebi, nơi có vị thần Rắn Sengoku Nadeko ngự trị cứ lặng lẽ trôi qua”. Cuối cùng thì tôi đã có thể nói vậy rồi.
Và thế là từ đó, những ngày tháng viếng đền Kitashirohebi, nơi có vị thần Rắn Sengoku Nadeko ngự trị cứ lặng lẽ trôi qua.
Mỗi ngày đều như thế, đúng, quả là mỗi ngày đều thế, tôi đến đền Kitashirohebi để chơi cùng với Sengoku Nadeko. Đi viếng đền mà nói là đi chơi thì đúng là thật vô lễ, nhưng cũng đành chịu, vì đó là cách nói chuẩn xác nhất rồi.
Chúng tôi đã thuần thục các kĩ thuật chơi dây, không dừng lại ở chơi dây một người mà còn phát triển lên chơi dây hai người. Tôi và Sengoku Nadeko, hai kẻ chơi dây, cứ mãi miết như thế.
Tôi cũng đã đọc thêm rất nhiều sách liên quan đến chơi dây và học thuộc chúng ------- Và vì thế nên dẫu có chơi cả ngày, chơi suốt cả ngày thì Sengoku Nadeko (công bằng mà nói, là cả tôi) đều không thể tiến thêm được chút nào.
Kĩ thuật chơi dây quá sâu rộng.
Vì thế nên mãi mà chúng tôi vẫn chẳng thể bằng Nobita-kun được. ------- Mà, dù có đụng phải bức tường thế kia, Sengoku Nadeko cũng không tỏ ra mệt mỏi hay muốn vứt bỏ như tôi mà luôn tỏ ra vui vẻ, tiếp tục chơi mãi miết.
Nếu tôi có thử đem những đồ chơi khác đến (Con quay, xếp hình, tóm lại là những thứ không cần dùng điện vẫn chơi được một thời gian dài) thì con bé cũng có chơi qua đấy, nhưng cuối cùng vẫn quay về với chơi dây.
Tôi có nghĩ đến khác gì khác nữa, nhưng thôi, sao chả được. Vì dù sao chỉ cần tôi trò chuyện được với Sengoku Nadeko thì thỉnh thoảng mang thêm cái gì đến là được rồi.
Cũng không phải mỗi ngày, nhưng hình như Sengoku Nadeko có vẻ thích món rượu Nhật nên cứ vài ngày một lần, tôi lại mang một chai rượu loại 1.8 lít đến đền.
Nói về rượu thì tôi thích rượu tây hơn nên không mấy mặn mà, nhưng Sengoku Nadeko lại rất thích thú khi uống Ponshu.
Nói sao nhỉ, việc không chuẩn bị ly hay chén gì có thể là do lỗi của tôi, nhưng Sengoku Nadeko đã uống nguyên cả chai mà không cần gì cả.
Dù nhìn (Sao nhỉ, tính luôn cả kích thước của bộ tóc rắn nữa, nên nói vậy nhỉ) là một nữ sinh cấp hai, nhưng lại ôm cả chai rượu mà uống thế kia thì đúng là khó nhìn thấy ở đâu được, được tận mắt trông thấy, với tôi quả là may mắn.
May đến mức có phải trả tiền cũng được.
Đúng quả là một Kami-sama, Sengoku Nadeko có thể uống rượu như bụng không có đáy, nhưng không phải là không bao giờ say, sau khi uống hết chỗ rượu Nhật, Sengoku Nadeko còn tỏ ra vui vẻ hơn bình thường nữa. Vì thế tôi càng cảm thấy mệt hơn và quyết định về sớm.
Mỗi lần thế tôi đều nghĩ không mang rượu đến nữa là tốt hơn, nhưng cuối cùng vì muốn thấy dáng vẻ vui tươi của cô bé nên tôi cứ vài ngày lại mang rượu đến.
Ừ thì cuộc sống như vậy diễn ra khoảng một tháng.
Leo lên đỉnh núi.
Trả người ngàn yên.
Chơi dây, trò chuyện.
Thỉnh thoảng uống rượu.
Không có trở ngại gì, cũng không bị ai phá đám ------- Tại phòng tôi ở khách sạn cũng không có lá thư thứ hai nào được gửi đến.
Chỉ là, thư không gửi đến thì là chuyện thư không gửi đến, nhưng cứ một tháng trời cứ ở một khách sạn thì có hơi đáng ngờ nên cuối cùng tôi vẫn cứ theo dự tính, cứ một tuần lại đổi khách sạn một lần.
Chuyện cảm thấy có kẻ theo đuôi, từ lúc đó trở đi nói không có thì cũng không phải, nhưng chắc cũng là do tôi quá đa nghi thôi. Có thể là do tôi không muốn tìm hiểu nữa, hoặc bên kia cũng không còn muốn đột nhập nữa rồi ------- Nói cho đúng thì có lẽ chuyện kẻ theo đuôi kia là do tôi nghĩ ra vậy thôi. Bây giờ khả năng là do tôi đã quá thận trọng đã tăng cao rất nhiều.
Ngoài ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Nếu muốn nói chi tiết ra, thì có một chuyện thế này.
Theo Hanekawa kể thì lúc Oshino ở tại thị trấn, đã từng trú tại một trường luyện thi đã bỏ hoang -------- Chính xác thì do tôi nghe thấy từ “Đã từng” nên vào khoảng giữa tháng một, tôi có chút tò mò nên đã ghé thăm nơi đó.
Một quảng trường trắng xóa.
Tuyết phủ đầy, và cũng không còn một tòa nhà nào cả -------- Tháng tám hay tháng chín năm ngoái, có vẻ đã xảy ra một vụ hỏa hoạn, mọi thứ đã bị thiêu rụi toàn bộ.
Sự việc trên có dính líu đến Gaen-sempai và Episode, cả Araragi Koyomi và Oshino Shinobu nữa -------- Nó cũng là nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự việc lần này.
Dù gì đi nữa thì Araragi lúc đó đã nhận từ Gaen-sempai một vật rất quan trọng để Sengoku Nadeko trở thành thần linh mà ------- Gaen-smepai thì có lẽ đã muốn sử dụng nó cho Oshino Shinobu.
Chuyện đó chẳng phải là ngẫu nhiên, vì thế tôi cũng không biết là quyết định của Araragi như vậy có chính xác không ------ Hay phải nói là tôi không muốn hiểu, cũng không muốn nghĩ đến nó.
Nếu tôi không phải là Araragi hay Oshino Shinobu thì cũng không phải là Sengoku Nadeko, và cũng không phải là Gaen-sempai ------- Tóm lại, chuyện đó hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tôi đã.
Suy nghĩ của Gaen-sempai, thông qua Hanekawa tôi cũng hiểu đôi chút, nhưng chỉ vậy thôi, chuyện đó đúng hay sai, xấu hay tốt, tôi hoàn toàn không nghĩ đến.
Thế nên chuyện đến thăm trường luyên thi ------ à là dấu tích còn lại của nó, không hẳn không phải do nếu đến đó sẽ phát hiện được thứ gì có ích cho công việc, mà cơ bản là một nửa do hứng thú, một nửa còn lại là do thấy thú vị.
Oshino đã sống ở một nơi như thế nào nhỉ, chuyện đó có biết cũng không có hại gì ------- Đương nhiên là do tòa nhà đã không còn nữa nên nếu mà nói liên quan đến mục đích đó, thì không thể nói là tôi có có một kết quả hài lòng được.
Chỉ là, có một sự tình cờ thú vị.
Có một sự kiện.
Tôi, tại nơi giờ đã hoang tàn này, tình cờ có gặp Numachi Rouka, một cô gái mà tôi quen biết.
Nhiều năm trước cô ấy là một đứa trẻ ở một thị trấn khác, nhưng giờ hình như đã trờ thành người ở đây.
Đó có vẻ cũng là một thông tin có ích.
Ví dụ như trong tương lai, khi tôi liên hệ gì đó với Ganbaru Suruga chẳng hạn.
Và thế là tháng một đã kết thúc.
Người ta nói Tháng một đi mất, tháng hai trốn chạy, tháng ba đã xa ------- Phải đến khi kết thúc mới thấy ba triệu yên, à không phải, ba mười ngày thật ngắn ngủi. Tính cả ngày mà tôi nhận lời nhờ vả, là đã ba mươi mốt ngày nhỉ.
Cả cuốn sổ ghi chép To-do-list, các sự kiện và kế hoạch cũng đã khoảng mười quyển rồi -------- Sau khi xong việc tôi sẽ xé và vứt đi thôi, nhưng mỗi đêm ở khách sạn, trước khi đi ngủ đọc lại chúng tôi đều có cảm giác “Mình đang làm việc nhỉ”.
Cảm giác của một kẻ lừa đảo.
Với Senjougahara, trong một tháng này tôi cũng đã nhiều lần gọi điện thoại, nhưng gặp trực tiếp thì đêm ở Mister Donut đó là lần cuối cùng. ------- Cũng không cần phải đòi kinh phí thêm nữa, cứ kết thúc công việc mà không cần gặp nhau như thế này là nhất rồi, cho cả hai bên.
Hanekawa thì ngày hôm sau đó, tức là ngày năm tháng một, lại tiếp tục ra nước ngoài ------- Mà, có lẽ đó là nói dối thôi. Nói thế có nghĩa là có thể cô ta còn ở Nhật, hoặc có thể lén quay về ngay lập tức, để tìm kiếm Oshino hay một giải pháp nào đó khác chẳng hạn. Dù gì đi nữa thì không nên để ý đến cô ta nữa là hơn.
Hanekawa thì chỉ làm theo cách của Hanekawa thôi.
Với vợ chồng Sengoku, từ sau lần đó tôi không hề liên lạc lại ------- Từ bên kia cũng không thấy liên lạc gì. Chuyện này sau này có ra sao đi nữa thì có lẽ tôi suốt đời cũng không muốn dính dáng gì đến đôi vợ chồng lương thiện kia nữa.
Mà nói mới nhớ, còn một kì thi tuyển sinh nữa.
Trong lúc tôi thực hiên cái Viếng đền một trăm lần ấy, chuyện tôi không lần nào bắt gặp Araragi trên chiếc xe đạp đến thăm Sengoku Nadeko có vẻ cũng là do chuyện này, cậu ra thực sự phải ôn thi.
Nhân tiện, qua lời của Senjougahara, Araragi vẫn không học thi cho nghiêm túc và kết quả vẫn không tiến triển thêm được gì.
Lúc mà tính mạng đang cận kề nguy hiểm thì chuyện đó là kết quả tất nhiên thôi. ------- Ít nhất thì đó cũng có thể lấy làm lý do được. Nếu tôi có thể lừa Sengoku Nadeko một cách êm thấm (Theo cách nói của Hanekawa, là cho Sengoku Nadeko bị lừa.) thì trong lần thi thứ hai, lý do đó đã không còn có lý nữa, nên cậu ta phải cố gắng nâng cao động lực lên thôi. Đó là trường hợp nếu không phải bị xét loại.
Và như thế tháng một kết thúc.
Đã sang tháng hai.
Là ngày tôi đã dự tính.