011
Lúc này tôi đã quyết định bỏ hết các vụ lừa đảo tôi đang làm. Bỏ qua, rồi xóa hết. Phải xem như ngay từ ban đầu đã không có những công việc như thế. Vậy, tất cả những chuyện vừa rồi có lẽ đều là nói dối hết à.
Trước mắt, sau khi đưa tiền vé máy bay rồi tiễn Senjougahara lên máy bay trước, tôi quay về một cửa hàng tiện lợi nằm trong sân bay.
Để mua sổ và bút. Cuốn sổ hơi nhỏ, thật sự là tôi muốn một cuốn sổ cỡ giấy A4 hơn, nhưng thật không may là ở cửa hàng tiện lợi lại không có loại sổ đó. Nếu mà có Tokyu Hands hoặc Loft thì tốt quá, nhưng ở Okinawa hình như không có chi nhánh nào.
Sau đó, trong lúc chờ đợi chuyến bay kế tiếp, tôi nhanh chóng chuẩn bị. Theo kế hoạch, vì không thể ở ngay tại thành phố đấy nên tôi đã đặt được chỗ tại một khách sạn nằm ở một khu phố sầm uất, cách thành phố khoảng mười phút xe điện.
Trước mắt là ở một tuần trước đã.
Vì không cần thiết nên tôi đã không sử dụng tên giả nhưng, ừ thì, cái tên Kaiki Deshuu bản thân nó cũng giống như một cái tên giả rồi, hơn nữa đằng nào ở cột địa chỉ tôi cũng phải bịa ra hết thôi.
Tiền ở tại khách sạn tôi chưa trừ vào khoản một trăm ngàn yên kia ( Chi tiết thì trong một trăm ngàn yên này tôi đã trừ khoản vé máy bay cho Senjougahara rồi), nhưng tiền đi lại và tiền khách sạn thì bình thường tôi cũng phải tốn nên lần này chắc sẽ không tính vào kinh phí.
Vậy mà Senjougahara…
Tiền vé máy bay để về cũng không chuẩn bị, cô ta không tính toán mọi việc sẽ đến đâu à. Với nữa, chuyện tôi đồng ý nhận việc, có lẽ cũng là việc nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Chắc là vì nếu tôi từ chối thì số tiền một trăm ngàn yên đó vẫn còn nguyên à. Mà thôi, đơn giản có lẽ chỉ là cô ta kém trong việc tính toán tiền bạc thôi. Vì bây giờ dẫu có đang túng thiếu, nhưng dù sao cô bé đó ngày xưa cũng là đứa con gái độc nhất của một gia đình giàu có mà.
Sau tôi gọi điện đặt phòng, rồi lên kế hoạch thu thập thông tin, chuyến bay tiếp theo đã đến giờ xuất phát. Dù tôi sẽ đến đó trong ngày hôm nay, nhưng vì cũng đã hơi khuya rồi, nói là sẽ làm việc từ ngày hôm nay, nhưng thực tế thì, chuyện điều tra có vẻ phải tiến hành từ ngày mai.
Nếu hỏi tại sao thì là vì tôi muốn lên kế hoạch đã.
Tôi rất thích việc xây dựng kế hoạch cho một vụ lừa đảo. Huống hồ còn là một vụ lớn như lừa Kami-sama như thế này, không thế nào không thấy hăng hái được.
Tất nhiên, khác với chuyện nói dối một cách vô thức, lừa đảo có kế hoạch là cả một nghệ thuật. Chà, tôi lại lỡ nói dối nữa rồi.
Thật xấu hổ quá.
Thật sự đơn giản chỉ là sự dụng đầu nhiều hơn một tý thôi. Nhưng, từ thời còn đi học, tôi đã rất thích những thứ như “Kế hoạch cho kì nghĩ hè”. Đấy thật sự là sự thật. Có thể là nói dối nhưng là thật đấy. Có thể là nói thật nhưng là nói dối đấy. Mà, sao cũng được. Là tôi thích làm ra vẻ khó hiểu thôi.
Trong lúc đợi máy bay, rồi cả thời gian bay nữa, tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ từng bước, từng bước. Mở cuốn sổ ra, trên cả hai trang của cuốn sổ, trước hết tôi đã vẽ một cái bản đồ.
Bản đồ.
Là bản đồ của thành phố đó.
Bản đồ của thành phố mà lệnh cấm vào dành cho tôi vừa được tạm thời dỡ bỏ.
Cũng có phần phải dựa vào những kí ức mơ hồ của tôi nhưng cái bản đồ này thì hơn nửa năm trước tôi đã từng vẽ rồi rồi nên cũng không đến nổi vất vả lắm.
Mà nói là bản đồ nhưng khoảng cách và vị trí đâu cần thiết phải chính xác. Nói cho cùng chỉ là để cho dễ nhìn, dễ hình dung ra các tuyến đường thôi.
Hình dung.
Tóm lại là một bản đồ tư duy của tôi thôi.
Vì thế nên nói là hình minh họa thì đúng hơn là bản đồ.
Có thể là tùy từng người, nhưng tôi là người dễ hình dung ra mọi việc khi vẽ nó ra.
Vị trí của ngôi đền Kitashirohebi mà tôi nhớ theo lời kể, vị trí của trường cấp hai Shichihyakuichi nơi Sengoku Nadeko đã học lúc còn là con người, vị trí trường cấp ba Naoetsu nơi mà Senjougahara và Araragi theo học, vị trí nhà Kanbaru, vị trí nhà Araragi,….trường cấp hai Tsuganoki số 2 mà em gái của Araragi Koyomi đang theo học nằm ở vị trí hơi xa, có lẽ không cần vẽ cũng được. Mà không, cứ vẽ vào cho chắc. Tiếp theo là viết những thông tin có vẻ sẽ có ích và những thông tin có vẻ vô ích vào một trang giấy khác.
Tôi cũng vẽ cả những hình của những người tôi biết mặt như Senjougahara và Araragi theo một kiểu dễ nhìn ra được nữa. Đặc biệt là hai người đấy, chỉ nhìn thấy tên họ trên giấy thôi là đủ sợ rồi.
Nếu thử vẽ ra thì chúng là những đứa trẻ trông khá dễ thương.
Tất nhiên là không chỉ hai người đó, những người tôi đã lừa vào lúc đó, cả những cô cậu học sinh cấp hai mà tôi nhớ được nữa, tôi đều vẽ vào.
Sau khi vẽ đầy trang đó, tôi vẽ một bản đồ nhỏ nữa vào trang tiếp theo. Nếu phần trước là bản đồ toàn thể thì đây là bản đồ chi tiết. Vẫn như trước, tý lệ rất vô lý nhưng kệ, muốn biết tỷ lệ chính xác thì nên sử dụng phần mềm bản đồ có sẵn trong các SmartPhone ấy.
Trên máy bay mà làm những việc đó, tùy theo vị trí ngồi mà có thể bị những vị khách bên cạnh nhìn với ánh mắt kì lạ, nhưng không cần phải để ý. Là bởi vì đó chỉ là bản đồ những hình dung trong đầu tôi thôi, dẫu có bị nhìn thì họ cũng không hiểu gì đâu. Đúng là bản thân chuyện dẫu bị nhìn mà người khác không hiểu được một sự mật mã hóa rồi.
Với sự giúp đỡ của những hình vẻ dễ thương, những vị khách không mời đó có lẽ sẽ nghĩ tôi là một họa sĩ truyện tranh chăng.
Mà nói vậy mới nhớ, lúc còn là sinh viên, khi đưa những bản đồ này ra cho Gaen-sempai xem thì,
“Cái này giống lược đồ vũ trụ ấy nhỉ”
Lúc đó tôi cảm thấy bực nên cũng bỏ luôn việc vẽ vời một thời gian. Nhưng tôi lại không quen làm theo những cách khác nên cuối cùng cũng quay lại.
Kết quả là sau khi viết thật nhiều, vẽ thật nhiều thì đã gần như kín cuốn sổ, cũng vừa lúc đó, máy bay cũng vừa đáp xuống.
Quả nhiên tuyết đang rơi ngập trời, khắp nơi chỉ một màu tuyết. Sau khi nhận ra là mình chỉ thấy lạnh khi nhìn cảnh đó, chứ trong người không hề có một cảm giác nào là xúc động, tôi gọi điện cho Senjougahara.
“Tôi đến rồi”
“Cảm ơn. Vậy tất cả nhờ ông”
“Ừ”
Chúng tôi chỉ trao đổi có vậy.
Chỉ có chừng đó.
Hitagi Kết thúc - 010