Tôi nghĩ đã là người thì hẳn là ai cũng sở hữu một loại tổn thương tâm lý ở trình độ kiểu như "nếu loại sự việc này lại diễn ra một lần nữa thì thà mình treo cổ luôn cho rồi". Tuy nhiên, cho dù chúng ta mang bao nhiêu loại tổn thương đi nữa, thì vẫn có một sự thật kì lạ ngoài ý muốn là chính cá nhân chúng ta mới là người đã tạo nên những tổn thương tâm lý đáng kinh tởm đó. Nói cách khác, nếu chúng ta đi ngược về quá khứ và xóa bỏ những sai lầm đó, chúng ta cũng không thể nói là cuộc đời của chúng ta sẽ trở nên tốt đẹp. Đúng ra thì nếu người ta chưa từng vấp ngã lần nào trong đời thì sẽ thật là nhàm chán. Với lại, nếu trong quá khứ chúng ta chưa từng trải nghiệm việc đó, vậy thì chúng ta sẽ phải nếm nhiều đau khổ hơn nữa nếu việc đó xảy ra ở hiện tại. Chà, nhìn từ kết quả thì đằng nào nó cũng sẽ trở thành tổn thương tâm lý cả, có lẽ đó là một loại thuyết nhân quả nào đó, nhưng mà theo tôi thì đối với những tổn thương tâm lý, tôi cảm thấy chúng ta càng mang theo chúng vào lúc còn nhỏ sớm bao nhiêu thì lại càng tốt bấy nhiêu. Gọi là tổn thương tâm lý thì có vẻ hơi quá đáng, có lẽ tôi nên nói là một chút áp lực ở một mức độ nào đó cũng là không thể thiếu để cuộc sống chúng ta trở nên tươi đẹp hơn. Nói thì nói thế, nhưng mà hẳn là ai cũng muốn sống cả đời trong khi cố gắng tránh xa việc phải nếm trải những kí ức khó chịu nhiều nhất có thể, tuy nhiên, cho dù chúng ta cố hết sức để không phải mang theo những tổn thương tâm lý, không phải sở hữu áp lực đi chăng nữa, thì thế giới không phải lúc nào cũng sẽ chuyển động một cách bình lặng như ta mong muốn. Chúng ta càng cố tránh né điều gì thì nó lại càng đến với chúng ta. Tôi thật không hiểu tại sao lại như vậy... Nếu nói "tập hợp những gì của quá khứ sẽ tạo nên hiện tại, hiện tại sẽ kết nối tới tương lai", vậy thì ta có thể nghĩ rằng cả quá khứ và tương lai đều cực kì có giá trị. Tuy nhiên, nếu quá khứ của chúng ta phần lớn đều là những chuyện không thoải mái, cuộc sống tương lai của chúng ta đều tràn ngập những khó khăn, vậy thì hiện tại của chúng ta nên là như thế nào đây ? Chà, lúc đó, ta sẽ bị kẹt giữa quá khứ và hiện tại, hoặc nói cách khác là ta sẽ vừa bị quá khứ trói buộc, vừa bị tương lai nhạo báng. Nói một cách hình tượng thì chúng ta sẽ thường mang tâm trạng của những người quản lý trung gian, trên đe dưới búa. Vì thế, ở một mức độ nào đó, chúng ta thường dựa vào ảo giác "những điều khó khăn mà ta trải nghiệm trong hiện tại sẽ hình thành chúng ta trong tương lai" để cố mà gắng gượng qua ngày, đó liệu có phải là đời người không ? Chà, nói thực là tôi cũng chẳng biết gì cả.
Quyển sách này là câu chuyện thứ hai của dòng truyện Monogatari mùa thứ 2 sao ? Nói thực là tôi cũng không biết. Nói cho cùng thì tôi có cảm giác là nội dung của nó hoàn toàn khác với những gì mà tôi từng dự kiến lúc đầu, thành thật xin lỗi các bạn. Ờm, nói thật là tôi từng định đổi tiêu đề phụ thành "Mayoi Zombie", nhưng mà tôi đã không kịp làm điều đó khi mọi việc đã xong xuôi cả rồi. Tôi phải làm rõ với các bạn một điều này, vì không để cho quyển sách này trở thành nơi chỉ có mỗi Araragi-kun và bé gái xuất hiện, tôi đã thử đi thử lại vô số thay đổi mới có tập truyện trên tay các bạn bây giờ. Chà, lịch trình của tôi lúc đó thực sự rất căng thẳng. Loại tổn thương tâm lý này mà có thể tạo ra tôi trong tương lai thì tốt biết mấy, nhưng mà vì một lần làm bậy mà cái việc làm bậy đó trở thành bình thường thì quả thật là khốn khổ cái thân tôi. Mang theo tổn thương tâm lý hướng về tương lai ? Đây là tiểu thuyết được viết từ một trăm phần trăm những cảnh chiến đấu tàn khốc, "Câu chuyện lật nghiêng - Kabukimonogatari", Mayoi Cương thi.
À mà, đây cũng là lần đầu tiên Mayoi được lên trang bìa nhỉ. Cảm ơn anh rất nhiều, VOFAN-san. Còn có các bạn độc giả, cảm ơn các bạn vì đã đọc đến tận những trang cuối cùng. À, tiện thể nói cho các bạn biết một chuyện, sau chương cuối cùng của tập truyện này sẽ không có nghỉ ngơi mà là nhảy luôn qua "Câu chuyện loài hoa - Hanamonogatari". Cái điều này nó áp dụng luôn cho cả tác giả và nhân vật trong truyện.
NisiOisiN