Monku no Tsukeyou ga Nai Rabukome

chương 05

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nếu mình dành nhiều thời gian với Kanaruzawa hơn, dù không muốn đi nữa thì mình vẫn có thể tìm hiểu nhiều điều về cá nhân cổ.”

......Đó là những gì Yuuki đang nghĩ.

Mặc dù cậu chưa biết nhiều về cô ấy nhưng cũng đã đến lúc cần tìm hiểu kĩ hơn về con người tên Kanaruzawa Sekai này. Cô nàng sống như một đứa tự kỉ trong một căn biệt thự sang trọng, chính xác thì cô nàng làm gì hằng ngày nhỉ? Dành thời gian cho mạng xã hội, cày anime, manga? Hay chỉ đơn giản là một con nghiện rượu với thuốc lá suốt ngày chỉ rúc trong nhà để thỏa mãn bản thân?

“Không, không phải đâu, cậu biết đấy?” Sekai lắc đầu, rồi cô tiếp lời với giọng điệu ngái ngủ”Nếu cậu hỏi tôi làm gì hằng ngày thì câu trả lời là tôi ngủ li bì.”

“Haha. Ngủ sao.”

“Chính xác, tôi ngủ suốt ngày. Ngủ để giết thời gian, chỉ thế thôi.” Rồi cô nàng tiếp tục giải thích “Cơ thể của tôi rất yếu.”

Kể cả cô nàng có nói mình ngủ cả ngày đi nữa thì chắc chẵn cũng phải làm việc gì khác ngoài ngủ chứ. Rồi cô nàng nói rằng khi mình không ngủ thì sẽ đọc sách đến khi

buồn ngủ.

“Tôi đọc mọi loại sách.” Sekai tiếp lời. “Tôi không quá kén chọn loại

sách mình đọc. Tôi chọn quyển nào bắt mắt nhất từ đống sách mà Chiyo chuẩn bị cho tôi.”

Cậu hỏi cô nàng về những loại sách mà cô từng đọc, chúng bao gồm: sách nhiếp ảnh, tạp chí khoa học, sách lịch sử các loại,... Nghe xong thì cậu nghĩ cô nàng này có vẻ là người khá thông minh mà.

“Tôi hiểu mà, đúng không? Tôi thực sự rất giỏi đó.” Cô nàng ưỡn ngực tự hào. Nhưng thật không may là hành động và lời nói của cô là chứng minh điều ngược

lại. Cậu nghĩ thế thôi chứ chẳng dám nói ra, lỡ nói ra mà cô lại ăn vạ ra đấy thì lại khổ.

Bầu không khí

cô nàng toát lên hoàn toàn ngược lại so với cái cơ thể có phần trẻ con. Nét đối lập tạo nên tính cánh và ngoại hình của Kanazurawa Sekai có lẽ cũng là một trong những điểm hấp dẫn của cô.

Có thể nói rằng những người hay đọc sách thì thường có vốn hiểu biết rất rộng. Nhưng không phải là với cô nàng Kanaruzawa Sekai này.

Chính xác tri thức của cô nàng vô cùng dị. Cô có thể hiểu rõ về ngành công nghiệp khai thác ở một quốc gia nào ở vùng biển Caribê nhưng lại

chẳng biết gì về nhóm nhạc nổi tiếng mà tất cả người dân đất nước này đều biết.

“Vốn tri thức cậu dị thật đấy.”

“Đúng mà, tớ biết tớ thông minh rồi.”

“Ừ, nhưng mấy cái cậu biết chẳng thực tế chút nào cả.”

“Tớ biết màaaa, cậu không cần nói thế đâu? Cậu biết tớ chỉ rúc trong nhà còn gì.”

“Cậu mà cứ như thế này thì chẳng trở thành một nữ sinh cao trung bình thường được đâu.”

“Nhắc mới nhớ, về việc đi học”

Sekai nghiêng người về phía cậu rồi hỏi. “Tớ nên làm như nào bây giờ? Giúp tớ đi mà.”

“Khá là khó để có thể miêu tả chính xác được.....kiểu như, một nữ sinh cao trung thì thường vào nhà vệ sinh trong giờ giải lao để trang điểm, tút tát lại nhan sắc chẳng hạn.”

“Thật vậy sao, tớ chẳng biết gì cả.”

“Cách nối mi, xăm lông mày, trát son phấn hay bất kì cái gì tương tự thế. Một cô nàng có vốn hiểu biết về những thứ đó thì đa số đều có thể bắt chuyện và kết bạn với người khác dễ dàng.”

“Tớ hiểu. Thật vui khi được nghe điều đó.”

Ngày hôm sau.

Sekai đã cố gắng tự trang điểm mà không yêu cầu sự trợ giúp từ nàng hầu Chiyo và kết quả thì khá là.....khó coi. Cậu nghĩ cô nàng khá dễ thương ở khoản này.

Không chỉ sở hữu một đôi bàn tay vô cùng vụng về mà cô nàng Kanaruzawa Sekai này còn đểnh đoảng về rất nhiều thứ hơn nữa.

Cô thường xuyên bị bỏng lưỡi như mèo.

Chẳng biết gì về cuộc sống thường nhật xung quanh.

Chẳng thể tự xỏ giày.

Đôi khi thì tự cắn vào lưỡi khi nói.

Và tất nhiên là chẳng thể làm đôi việc cùng lúc.

“Xét theo khía cạnh nào đó thì tài năng của cô chủ tôi là số dách” Chiyo-san tỏ vẻ tò mò “Không có gì sai khi cô chủ vụng về với gần như mọi việc. Cô chủ thiếu sót phần nào thì chỉ cần gọi tôi là được....”

“Chà, tôi đoán vậy......”

“Yuuki-sama có điều gì không hài lòng sao?”

“Không phải là tôi bất mãn đâu nhưng nếu Kanazurawa không đi học thì chẳng phải sẽ chẳng có ai giúp cô nàng khắc phục những thiếu sót này sao?”

“Ara? Có nhất thiết phải trả lời câu hỏi đó vào thời điểm nhạy cảm như giờ không?” Chiyo-san vừa nói vừa cười.

Yuuki cười đáp lại.

Nikkori

Ahaha.

Nikkori.

Ahaha.

Những nụ cười kiểu ăn miếng trả miếng này tốn mất một lúc. Cuối cùng thì Yuuki đành phải cười khổ. Dù Kanazurawa Sekai đã trưng cho cậu thấy sự vụng về cấp độ siêu hạng thì cậu vẫn tin trong tương lai gần cô nàng còn phải khiến cậu ngạc nhiên hơn nữa. Chỉ mất chút thời gian thôi mà!!!

++++++++++++

“Hmm, tớ hiểu rồi. Cuối cùng Kanaruzawa-san cũng chịu đến trường mà.”

Cả hai đang ngồi trong phòng học lớp A năm 3 trường Cao trung Tư thục Murakumo. Trong khi đang lướt qua đống bài tập về nhà, cô bày tỏ suy nghĩ của mình “Cuối cùng thì nỗ lực của Yuuki-kun cũng được đền đáp. Xin chúc mừng cậu.”

“Ừm. Cảm ơn cậu.”

Chỉ còn duy nhất hai cán bộ lớp ở lại sau khi khi kết thúc thời gian học chính thức. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ căn phòng cùng với đó âm thanh từ câu lạc bộ cổ vũ từ xa vọng lại.

“Có thể là ngày mai.” Yuuki vừa nói vừa lật trang sách cậu mượn từ thư viện “Tớ tự tin là mình có thể dẫn cô ấy tới trường. Còn hiện tại thì cô ấy đang phải chuẩn bị một số thứ.”

“Chuẩn bị những gì cơ?”

“Tóc giả này, mũ này hay mấy thứ kiểu kiểu thế.”

“Hahaah. Tớ hiểu.” Kurumi vừa nghĩ cách giải bài tập vừa trả lời. Mất một lúc để đọc cuốn sách tham khảo, cô cắn chặt môi “Tớ nghĩ mọi thứ sẽ ổn thôi. Chắc chắn như vậy.”

“Nếu cô ấy đi học, tớ cần cậu giúp tớ, Koiwai-san.”

“Tất nhiên. Bằng tất cả khả năng. Tớ muốn ít nhất....”

Kaki kaki

Kaki kaki

Những con

số và kí hiệu đang dần lấp đầy quyển vở bài tập của cô nàng. Còn Yuuki thì tiếp tục lật trang sách tiếp theo “Không thể phủ nhận rằng việc này sẽ khá mất thời gian...”

“Để Kanaruzawa-san thích ứng được với môi trường học đường à?”

“Ừm, nhưng chúng ta cần giúp cô ấy từng chút một. Suy cho cùng thì cô nàng rất nổi bật mà, không phải làm một phát là xong được luôn đâu.”

“Nhưng cậu biết đấy, Yuuki-kun.” Kurumi vừa nói vừa vò đầu bứt tai. “Có thể cậu sẽ không làm được việc đó đâu.”

“Hửm, tại sao vậy?”

“Mmm...” Sau một phút yên ắng. Kari kari, Kurumi tiếp tục ghi những dòng lời giải quan trọng cho bài tập về nhà, rồi cô tiếp tục “Coi như là ý kiến cá nhân của tớ thôi nhé.”

“Ý cậu là sao?”

“Tớ nên nói như nào nhỉ?.....Khá là nhiều vấn đề đấy.”

“Tớ không rõ ý cậu lắm, chúng khó nói lắm à?”

“Ừm, khá là khó để nói ra...” Kurumi run run. Nhưng ngay lập tức cô bình tĩnh trở lại, trịnh trọng tiếp lời “Ít nhất thì tớ luôn sát cánh cùng cậu. Hãy cứ yên tâm về điều đó.”

“Ừm, tớ rất vui khi cậu nói thế.”

“Ý tớ là, chúng ta đã là bạn của nhau được khá lâu rồi và cậu cũng đã giúp tớ rất nhiều thứ trong những năm qua.”

“Tớ nghĩ điều đó bình thường mà. Thực sự thì tớ mới là người phải cảm ơn cậu mới đúng.”

“Không đúng. Khi đó, cậu đã đứng ra giải quyết xung đột thay tớ nhưng cậu lại thành người bị hại. Và giờ thì chẳng ai chịu hiểu và làm bạn với cậu ngoài tớ. Tớ phải xin lỗi cậu mới phải.”

“Không, chắc chắc không phải do Koiwai-san đâu mà.”

“Cậu cũng rất mạnh mẽ đó, cậu biết không? Nhưng cậu cũng rất tệ trong khoản kiềm chế bản thân mình.”

“Đúng vậy, tớ chẳng thế bao biện gì được nữa!!”

“Mặc kệ chúng đi, Yuuki-kun à. Cậu thật tốt khi luôn giúp mọi người để không ai bị bỏ lại phía sau.” Cô ngẩng đầu, rời mắt khỏi quyển vở bài tập và hướng ra cửa sổ nhìn với ánh mắt hoài niệm. “Đó cũng chính là thứ tớ thích nhất ở cậu. Cậu cũng thấy khá là tuyệt đúng không. Dù rất dễ hiểu lầm nhưng vơi những ai thực sự quan tâm thì mọi người sẽ đều cảm thông cho cậu mà nhỉ? Ý tớ là thế, và thậm chí là em gái cậu cũng như cậu vậy.”

“Đấy là toàn bộ những gì cậu định nói à?”

“Nhưng Yuuki-kun cũng biết đấy, cả cậu và Kanaruzawa-san đều rất nổi bật theo những cách rất giống nhau. Cậu chẳng thể bắt chuyện hay thậm chí là xã giao với bất kì ai nữa ngoài tớ, cũng như cô nàng kia vậy. Cậu biết mà, đúng không?”

“...” Yuuki gãi má. Cậu ngước lên trần nhà rồi cũng hướng ánh nhìn ra ngoài khung cửa sổ như Kurumi. “Cậu biết không, Koiwai-san”

“Sao vậy.”

“Tớ thực sự không biết có nên nói điều này ra hay không? Nhưng tớ nghĩ nói ra được thì sẽ tốt hơn rất nhiều.”

“Chúng ta làm bạn lâu chưa, Yuuki-kun?” Yuuki nghiêm nghị hướng về phía Kurumi, cô nàng cũng khẽ gật đầu “Nói đi. Cho dù là gì đi nữa tớ cũng sẽ đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho cậu.”

“Tớ hiểu rồi, tớ sẽ nói vậy.” Yuuki-kun thở dài và một lần nữa cậu chỉnh lại tư thế ngồi. Sau đó bằng biểu cảm vô cùng kì lạ, cậu chỉ tay vào một điểm trên trang vở mà Kurumi đang giải bài tập rồi nói “ Chỗ này nè, phải là Y thay cho X chứ?”

“....” Kurumi nhíu mày. Rồi cô đọc lướt lại qua phần lời giải của mình. Sau khi mất thêm một lúc để đọc kĩ lại nhiều lần, cô nói “Yuuki-kunnnn.”

“Sao vậy.”

“Tớ không thích cậu như vậy tẹo nào!!”

“Như những gì cậu nói lúc trước.” Yuuki khẽ cười “Tớ rất dễ bị hiểu lầm, đúng không nhỉ?”

+++++++++++++++++++++++++++++

Ngày hôm sau

Như Yuuki đã tuyên bố là sẽ bế cô nàng Sekai đến trường cho bằng được. Nhưng hiện tại thì đã là 10 giờ sáng và chắc chắc rồi, họ muộn giờ học.

“Chà, không sao đâu.” Đừng lo lắng quá.” Họ đứng ngay trước cổng trường, nơi mà hiện chẳng có ai vì họ muộn giờ học luôn rồi. Yuuki đang an ủi người bạn cùng lớp đã thực hiện thành công chiến dịch lần đầu tiên đến trường. “Cậu đã tiến xa tới như vậy rồi, cậu làm được rồi đó. Nên là không có gì phải khóc cả.”

“Uuuu...” Tiếng thút thít của cô bạn cùng lớp mới như kiểu sắp khóc đến nơi rồi. “Xin lỗi, Yuuki. Xin lỗi vì lúc nào cũng như này...gusu.”

“Nào, đừng lo lắng như vậy. Cậu đã đến được đây bằng chính sức mình rồi còn gì.

Dù giữa đường phải nghỉ lấy sức khá nhiều.

“Đáng lẽ chúng ta nên đi đến trường bằng ô-tô ngay từ đầu. Nhưng mà tớ đã quá tự mãn...”

“Không,không. Nếu chúng ta đến trường bằng ô tô, cậu sẽ vô cùng hút ánh nhìn. Hơn nữa cậu bảo cậu muốn đi bộ đến trường, đúng không Kanaruzawa-san. Nên là dù đến trễ cũng không sao cả.”

“Nhưng, vì tớ mà cậu cũng .....”

“Đằng nào cũng trễ rồi nên vô tư đi.”

“Uuu...” Cu cậu chẳng biết cách dỗ dành phái nữ gì cả. Nước mắt Sekai chỉ trực để ứa ra.

(Cô ấy cứ như lúc này thì không ổn...) Yuuki lo lắng nghĩ.

Đã đội tóc giả rồi lại còn phải thêm một chiếc mũ nồi nữa. Không biết là gấp đôi đến chết có thực sự hiệu quả không nữa. Nhưng nếu cứ phải theo sát từng li từng tí như này chắc cậu cũng hết pin mất.

(Chà, mình nghĩ là sẽ ổn thôi.) Yuuki sốc lại tinh thần (Dù sao thì cổ dễ thương như này cơ mà.)

Đúng rồi đó. Kanaruzawa rất dễ thương. Tóc đen, mũ nồi, đồng phục đều ăn nhập với cô nàng.

Dù sao đi nữa khi đập vào mắt người khác, thứ tạo ấn tượng tốt trước tiên vẫn luôn là ngoại hình. Và rõ ràng cô nàng đạt điểm tuyệt đối với bài kiểm tra này, dù là với học sinh cả trường hay với những bạn cùng lớp với cô. Miễn là cô nàng hiểu được điều này.

“Vậy thì đi thôi, Kanaruzawa-san.” Vỗ nhẹ vào lưng động viên “Cứ tự nhiên như mọi khi là được, sẽ ổn thôi mà. Cậu kiệm lời một chút cũng khá dễ thương đó nên không sao đâ.”

“T—thật vậy à? Tớ dễ thương? Tớ hiểu rồi.”

‘Đừng cố gắng ép bản thân mình rằng ngày đầu tiên đến trường phải thật hoàn hảo. Đừng tiêu cực quá, được chứ?”

“Đã rõ! Tớ sẽ không bận tâm về những thứ không cần thiết nữa.”

“Thêm nữa, đừng quá dựa dẫm vào tớ, hiểu chưa?”

“Đã hiểu! Tớ sẽ cố.”

“Tốt.”

Tiếng chuông vang lên cùng lúc với cái

gật đầu chắc nịch của cô nàng đồng thời cũng báo hiệu tiết học đầu tiên

đã kết thúc.

Trong giờ giải lao.

Việc Yuuki và Sekai song hành vào trường thu hút ánh nhìn vô cùng cho dù cô đã giấu đi mái tóc bạch kim của mình và mặc đồng phục trường như bao người khác. Việc Kanaruzawa Sekai xuất hiện ở khuôn viên trường cũng đã gợi rất nhiều sự tò mò rồi, không thể tránh được những ánh mắt đang đổ dồn về phía cô ấy được.

“Uuu...” Cô như lại

sắp khóc đến nơi rồi.

Trên đường đến trường(đặc biệt là trên tàu điện ngầm) thì cô nàng cũng dính tình cảnh tương tự. Trong khi đang cố gắng kiềm chế bản thân mình, cô tiến về phía lớp.

Kéo trượt cánh cửa lớp A năm 3, cả hai cùng nhìn về phía Koiwai Kurumi.

“Yuuki-kun?”

“Chào. Buổi sáng tốt lành.”

“Cậu có gì để giải thích ngoài câu đấy không. Cậu trễ học đấy, cán bộ lớp ạ.”

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Bạn học cùng lớp chăm chú theo dõi hai cán bộ lớp lời qua tiếng lại. Ngay cả nhóm vừa ngồi nói chuyện với Kurumi ban nãy cũng đã từ từ rời đi, họ cố gắng tránh xa nhất có thể. Có một nguyên nhân sâu xa cho việc Kirishima Yuuki bị các bạn cùng lớp đối xử như vậy.

“Chào cậu, buổi sáng tốt lành.” Kurumi hướng về phía Sekai. Cô nhẹ nhàng đưa tay mình ra trước và có vẻ như cô nàng cũng đoán được điều sắp tới.

“Ch—chà” Sekai cố gắng đáp lại “Ch-ch-chà-chà-o b-u-buổi sáng” Mặt cô nàng đỏ bằng khi cố gắng chào lại. Nói rồi cô cúi xuống, loay hoay với hai bàn tay.

Và cô nàng cũng chẳng thế nói thêm được gì nữa. Kurumi cười nhẹ bỏ qua, rồi quay lại với nhóm bạn như mọi khi. Bầu không khí trong lớp cũng dịu đi rồi trở lại

như bình thường.

(Thật sự phải cảm ơn cậu, Koiwai-san.) Yuuki thầm bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Xã giao đơn giản chứ không vồ vập và cố gắng đưa lớp về trạng thái bình thường. Đúng như mong đợi từ Kurumi, hành động của cô đã giúp Sekai tránh khỏi việc bị các bạn vây quanh dò hỏi nhiều thứ.

Có thể nói, bước đầu đã thành công mĩ mãn.

“Kanaruzawa”

“V-vâng?”

“Chỗ ngồi cậu ở phía bên kia.Ngay bên cạnh tớ.”

“V-vâng, tớ rõ rồi.”

Koku,koku, cô nang gật đầu biểu thị.

Từng bước di chuyển nhẹ nhàng, Sekai tiến đến bàn học của cô. Và dần dần, cô cũng bắt đầu đưa mắt nhìn những bạn học khác xung quanh. Yuuki cũng tiến về bàn học của mình và quan sát Sekai.

“...”

Biểu hiệu cô cho thấy mình đang vô cùng bối rối. Cô rời bàn, hướng về phía Yuuki với đôi mắt như sắp khóc đến nơi “Uuuu.... tớ nên làm gì tiếp đây?”

Thật không ổn chút nào!?

Yuuki ngước nhìn bầu trời rồi quay trở lại “Ừ thì, cậu chuẩn bị sẵn sách vở cho tiết học kế tiếp thôi.”

“Như vậy sao?”

“À, môn tiếp theo là văn học cổ điển. Cậu chuẩn bị sẵn sách giáo khoa là được.”

“Chỉ như này thôi đúng không?”

“Ừm, giờ thì ngồi đợi tiết học bắt đầu. Nhanh thôi mà.”

“T—tớ hiểu rồi.” Sekai gật đầu lia lịa. Cô về chỗ, ngồi thẳng lưng đợi tiết học bắt đầu. Vẻ mặt cô hiện

rõ sự lo lắng đến nỗi lây luôn sang Yuuki ngồi cạnh.

Kiin koon kaaan koon.

Tiếng chuông reo vừa ngớt cũng là lúc giáo viên bộ môn vào lớp.

Tiết học thứ hai diễn ra suôn sẻ, giáo viên bộ môn là người có tuổi và có kinh nghiệm đọc vị tình huống. Thầy đã cố tình không gọi học sinh mới để trả lời câu hỏi hay mấy điều tương tự. Thật biết ơn thầy vì điều đó, ai mà biết được thứ gì sẽ xảy ra nếu cô nàng bị gọi tên cơ chứ.

Kiin koon kaaan koon.

Chuông reo kết thúc tiết học, giáo viên bộ môn rời khỏi phòng lớp. Các bạn học cũng dần đứng

lên di chuyển khỏi chỗ ngồi của mình. Môn tiếp theo là giáo dục thể chất.

“Kanaruzawa.”

Yuuki hướng về Sekai, người đang chăm chú nhìn các bạn xung quanh. “Tớ không đi thay đồ cùng cậu được. Nên hãy cố gắng lần này nhé.”

“Vâ—vâng. Tớ hiểu rồi.”

“Quan trọng hơn là cậu có

học lớp thể chất được không đấy, cơ thể cậu khá yếu mà, đúng không?”

“Tớ muốn được đi học một cách trọn vẹn.” Sekai quả quyết “Dù không tham gia học thể chất đi nữa thì ít nhất tớ cũng phải thay được bộ quần áo và xuống sân tập quan sát các cậu.”

“Hiểu rồi. Vậy thì...

Koiwai-san.”

“Có đây?”

“Cậu giúp cô ấy được không?”

“Tuân lệnh....Nào, Kanazurawa-san, lại đây. Cùng đi đến phòng thay đồ nào?”

Yuuki đứng nhìn Sekai đi theo lớp trưởng.

(Mình nghĩ sẽ ổn thôi) Yuuki nghĩ trong khi tự chuẩn bị cho tiết thể chất tiếp theo. (Chúng ta đã làm tốt với tiết học trước đó, không nên lo lắng quá.)

Rồi, chỉ 10 phút sau.

Cậu nghe được rằng Kanazarawa Sekai đã ngã sấp mặt và ngay lập tức được bế vào phòng y tế của trường.

“...Thật xin lỗi,Yuuki.” Cô đang nằm trên giường trong phòng y tế trường. Sekai nhíu mày khi cô nói “Dù đã lớn tiếng quyết tâm trước đó nhưng rồi lại thành như này. Thật xấu hổ mà.”

“Nào, đừng lo

về chuyện đó.” Đúng hơn thì Yuuki là người muốn xin lỗi cô nàng.

Là lỗi của cậu khi không thể đánh giá tình trạng thể chất siêu siêu yếu và siêu hậu đậu của cô nàng này. Cậu nghe từ Kurumi kể lại rằng cô đã tự té trong khi đang cố gắng thay đồ. Thật khó lường mà.

“Thật khó, phải không.” Yuuki gãi đầu, nói “Tớ đoán là đi học và cố gắng sống một cuộc sống học đường như bao người bình thường khác có vẻ hơi bất khả thi. Có lẽ việc cậu đi học không phải là ý tưởng tốt cho lắm...”

“Không đúng, Yuuki à.” Sekai lắc đầu. “Tớ

tự biết cơ

thể mình như thế nào. Nhưng vẫn cố gắng đi học và cậu chỉ đang cố giúp tớ thôi mà.”

“Cậu có nói thế đi nữa....”

“Hơn nữa, đi học vui lắm đó, cậu hiểu mà?” Cô ngại ngùng. “Đến trường, ngồi học cùng mọi người. Tớ rất thích cảm giác này và tất cả là nhờ có cậu, Yuuki à. Là cậu đã giúp tớ đến đây, để tớ có thể ngồi ở đây như hiện tại.”

“Thật vậy sao. Tớ rất vui khi nghe cậu nói thế.”

“Tớ cũng đã

được mở mang tầm mắt rất nhiều.”

“Vậy sao?”

“Cậu không thân với các bạn cùng lớp lắm.”

“....”

“Cậu chỉ bắt chuyện được với đúng một người. Số còn lại dường như không muốn đến gần cậu.”

Sekai tỏ vẻ lo lắng. Yuuki cười cay đắng “Thì, nói thế

nào được nhỉ? Có rất nhiều chuyện đã xảy ra.”

“Ý cậu là có rất nhiều nguyên nhân à?”

“Đầu tiên phải kể đến thì tớ là con của một giám đốc tập đoàn lớn. Chỉ thế thôi đã khiến tớ rất nổi bật rồi.”

“Còn gì nữa?”

“Tớ đã gây hấn với khá nhiều người, và không chỉ một lần.”

“Cậu thích bạo hành người khác à?”

“Không đời nào. Đôi khi có

những thứ xảy đến mà cậu buộc phải làm. Hi hữu hơn khi luôn có nhiều sự hiểu lầm theo sau chúng.”

“Cậu có thể kể cho tớ nghe được không?”

“Nếu cậu muốn

thì tớ sẽ kể. Nhưng tớ mà đã kẹt với cái gì đó thì rất khó dứt ra được. Quan điểm của tỡ cũng không tốt như cậu nghĩ đâu.”

“...Tớ biết.”

Sekai cau mày “Thế giới thật kì lạ hơn những gì tớ nghĩ.”

Cô trưng ra bộ mặt như của một đứa trẻ ngây thơ khi lần đầu tiên thấy những thứ giả tạo trong nhân cách con người. Thật khó để miêu tả.

“Tớ cũng chẳng quan tâm lắm.” Yuuki hướng chủ đề trò chuyện trở lại như ban đầu “Cậu định làm gì bây giờ?

Hay là về nhà luôn?”

“....Nếu được, tớ muốn ở trường lâu hơn một chút.”

“Không phải hôm nay thì

ngày mai cũng được mà? Nếu cậu đã lên lịch cho việc học thì ngày nào cậu

chả đến trường được.”

“Fumu” Mất một thoáng đắn đo,Sekai gật đầu “Tớ hiểu, tớ nghe cậu vậy.”

Lần thứ hai Kanaruzawa đến trường, cô ấy nghỉ học do chấn thương giữa chừng.

Yuuki cảm thấy chuyện này cũng chẳng tiêu cực lắm. Đúng hơn thì phải coi là một sự tiến bộ vượt bậc. Dù mất rất

nhiều thời gian và công sức mới đi được xa đến vậy. Cô nàng có thể dần dần quen với nếp học hằng ngày hoặc dù có bỏ dở thì cũng đã thu về kha khá trải nghiệm cho bản thân rồi.

Tất nhiên, chỉ đến trường thôi là chưa đủ.

Đến trường đúng giờ, tham gia sự kiện, hợp tác

làm việc nhóm,...Chỉ khi đó,

Sekai mới có thế tiến xa hơn nữa.

(...Mình có tư cách để nói người khác sao?) Yuuki tự cười bản thân. Với tình hình của cậu trong lớp thì làm sao cậu làm được những điều vừa rồi. (Mình đoán là mình cũng cần phải cố gắng...)

Với Koiwai Kurumi và em gái cậu, Haruko. Chỉ với hai người họ thôi cũng khiến cậu cảm thấy cuộc sống này đủ

viên mãn rồi. Nhưng với tư cách là “đàn anh” thì cậu không thể để “cấp dưới” của mình chịu nhiều ủy khuất được.

+++++++++++++++++++++

Sáng hôm sau.

Khi họ đến trường, đôi giày chuyên dụng[note35804] đã bay màu luôn.

Không phải của Yuuki mà là của Kanazurawa Sekai.

(...Thật luôn?)

Đôi giày trắng mới cứng chuyên dùng để đi trong khuôn viên trường học mất màu luôn.

(Có phải ai đó nhầm lẫn không nhỉ?)

Nhưng trông không giống như thế, tất cả mọi thứ trong tủ chứa đồ đều bay luôn theo đôi giày rồi. Nếu là nhầm lẫn thông thường thì ít nhất những tư trang cá nhân khác cũng phải còn chứ?

(Hay là Kanazurawa đặt nhầm tủ đồ?”

Thật kho hiểu. Cô đang đứng cạnh cậu nhìn chằm chằm vào tủ đồ cùng với dòng chữ bên trong với vẻ mặt vô hồn.

Chắc chắn là ai đó dở trò rồi.

(Tại sao?) Yuuki cắn môi.

Cô nàng thật không xứng đáng khi phải chịu đựng trò đùa bẩn tưởi này. Mới hôm đầu tiên đến lớp và hi hữu khi phải xin phép nghỉ giữa chừng thôi. Cô nàng chẳng làm gì ảnh hưởng tới ai cả?

Tại sao?

Vừa mới đi học đã như thế này rồi. Nếu cứ tiếp tục thì e rằng...

“Nè, Kanaruzawa.”Cậu không được phép thả lỏng bản thân lúc này, Kanazurawa là người vô cùng nhạy cảm.

Cậu càng phải tập trung hơn. Chắc chắn Sekai sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi trước mấy trò đùa độc địa kiểu này.

“Cứ bình tĩnh, không sao cả. Chắc ai đó nhầm lẫn gì thôi.”

“Yuuki” Sekai quay về phía cậu cất lời.

Dù rất nhẹ và trầm nhưng tiếng cô gọi cậu lại hút ánh nhìn mọi người xung quanh. Hồn Yuuki cũng lạc mất một nhịp

Và những gì cậu thấy là một Kanazurawa Sekai méo xệch đi, nước mắt ứa ra.

Thôi xong.

“Yuuki”

Nhưng cô nàng cười.

Kanazurawa Sekai đang mỉm cười. Hơn thế nữa, mắt cô còn sáng lên.

“Tớ rất vui!” Cô nói

Yuuki nhìn cô với vẻ không thể hiểu được.

“Tớ rất vui, Yuuki à, bằng cả trái tim mình.” Sekai thậm chí còn lặp lại đến tận hai lần. Yuuki thì chỉ biết chôn chân tại chỗ nhìn cô nàng với vẻ kinh ngạc. Sekai vẫy vẫy cái tay chỉ vào tủ đồ “Nhìn nè, cái giày mất tiêu luôn.”

“Ừ thì. Đúng là vậy.”

“Chắc có ai đó đã giấu chúng

đi.”

“Tớ đồng ý”

“Hành vi như này là bắt nạt học đường, đúng không?”

“Cũng không hẳn, chúng ta chưa

biết đầu đuôi như nào nên cậu đừng có quá bi quan...”

“Tớ cảm thấy rất hạnh phúc.”

Yuuki không thể hiểu được[note35805]. Cứ như là cậu vừa xem ông giáo dạy Bách Khoa bắt và hướng dẫn chứng minh 1+1 =3 với vẻ mặt tỉnh bơ vậy.

“Ừ thì,

Kanazurawa này.” Yuuki ngập ngừng. “Cậu biết mình bị bắt nạt nhưng sao trông cậu lại như đi chơi hội vậy? Chỉ khi

cậu bị ai đó ghét thì cậu mới bị người ta bắt nạt thôi, đúng không? Bình thường thì cậu phải buồn khi biết điều đó chứ?”

“Tất nhiên, theo lẽ thường là thế.” Rồi cô giải thích tiếp “Tớ cảm giác như mình đang thực sự sống như một học sinh Cao trung vậy.”

“Haah”

“Tớ đến trường học, có người không thích tôi còn đôi giày thì bay luôn. Có nghĩ là sự xuất hiện của tớ đã tác động lên người khác, minh chứng là cái tủ giày này nè. Thật đáng mừng mà, phải không?”

“Hahaah” Nước đi này cậu không thể ngời tới. Nhưng khi Yuuki thấy cô cảm thấy hạnh phúc thì cậu cũng chỉ biết tìm cách bẻ cong luôn cái quan điểm của mình theo ý cô nàng vậy. “ Tớ thấy cậu đúng là tự kỉ thật. Không hề giả trân luôn.”

“Chắc chắn rồi.”

“Thì, nếu cậu nhìn nhận sự việc theo hướng như vậy.... tớ đoán là tớ cũng phải học theo cậu rồi.”

“Yeah, đúng thế mà.”

“Nhưng mà?” Yuuki nhìn và chỉ xuống chân cô nàng “Nhưng không có giày thì làm gì giờ, cậu có thể bị đau chân đó?”

“Tớ chẳng phiền đâu, cứ tin vào sức chịu đựng của tớ.”

“Nhưng nếu đi chân đất không thì ai cũng sẽ tò mò với cậu đó? Họ cũng sẽ ngầm hiểu là cậu bị bắt nạt? Và có lẽ nó sẽ khiến cậu gặp nhiều trở ngại hơn trong việc hòa nhập với các bạn khác.”

“Tớ chẳng thèm. Khó hòa nhập với cộng đồng cũng tính là

một kiểu tương tác giữa người và người, dù nó mang mặt tiêu cực. Nhưng với một đứa tự kỉ như tớ thì vẫn đáng mừng mà.”

Niheheh, deheheh.

Sekai cười khoái chí.

(Cô nàng thực sự nghĩ thế luôn.)

Chắc chắn ai cũng phải ngạc nhiên khi thấy cô nàng phản ứng như này thôi.

“Ừ thì. Tiếp theo cậu định làm gì.”

“Ý cậu là sao.”

“Không phải cậu nên báo cáo với giáo viên chuyện này sao?”

“Không nhất thiết.” Sekai lắc đầu thật mạnh. “Tớ cảm thấy ổn mà, không cần làm như vậy đâu.”

“Vào lớp thôi này, Yuuki. Chần chừ là trễ học đó.” Nói rồi cô phi thẳng vào dãy phòng học với đôi chân trần. Sung thật!!

Nhưng rồi, cô lại bỏ học khi đến tiết thứ ba.

Lại do tình trạng sức khỏe chứ không liên quan gì đến đôi giày bị mất cả. Cô tỏ rõ vẻ bất mãn khi bị giáo viên thể chất bắt nằm nghỉ trong phòng y tế. Trông có vẻ như cô nàng đang tự thúc bản thân mình quá mức cần thiết.

(Khó hiểu thật đấy!!)

Càng tìm hiểu về

Sekai thì cậu càng được khai sáng nhiều thứ. Phải công nhận là cô nàng mang trong mình nét hấp dẫn ở những điểm không tài nào lường trước được.

***********

***********

***********

Là truyện đầu tay Trans dịch nên không trách khỏi việc văn phong lủng củng

Trans chỉ dịch được từ nguồn Eng nên không tránh khỏi việc hiểu sai ý nội dung truyện

Rất mong mọi ý kiến đóng góp của toàn thể mọi người.

Tiện thể thì hãy like, bấm theo dõi nhiệt tình nào. Dịch mà rảnh lắm

Xin chân thành cảm ơn

Truyện Chữ Hay