Cậu rời tư gia nhà Kirishima vào 6:30 sáng hôm sau, bắt chuyến tàu và đến đích sau hơn 30 phút một chút
“Chúng tôi đang đợi cậu”
Ngay khi vừa tới biệt thự nhà Kanaruzawa, cậu được chào đón bởi nàng hầu gái
“Cô chủ sẽ xong ngay thôi. Hi vọng hôm nay mọi thứ đều suôn sẻ”
“ Cảm ơn cô” Sau khi cúi đầu chào đáp lễ với cô hầu gái vừa làm điều tương tự với cậu, Yuki mở lời:
“Vậy, tôi nên nói thế nào nhỉ, Chiyo-san?”
“Vâng?”
“Ngay cả khi đáng ra cô đã bị đuổi việc, vậy mà giờ cô lại ở đây như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Đương nhiên”
Nàng hầu gái cười, một nụ cười chỉ riêng cô mới có.
“Tình cảm giữa tôi và cô chủ vô cùng bền chặt. Thứ cỏn con như vụ đuổi việc chẳng thể nào chia cắt được chúng tôi đâu.”
“Haah. Tôi hiểu.”
“Tình cảm giữa chúng tôi cũng chẳng thể bị ảnh hưởng bới bất kì người nào khác. Tôi và cô chủ giống như hai cực của cục nam châm cực mạnh vậy. Nhất định sẽ hút, dính chặt lấy nhau.”
“Nhưng
có vẻ như Kanaruzawa thực sự ghét cô lúc đó mà nhỉ?.”
“Xin cậu hãy đợi chút. Tôi sẽ dẫn cô chủ ra ngay.”
Sau khi lờ cậu đi. Chiyo-san đi vào căn biệt thự. Ngay sau đó, từ ngoài lối ra vào, cậu nghe thấy một giọng nói vang lên
“Nh-nh-như đã đoán! Tôi đổi ý rồi!”
“Xin cô chủ đừng nói những lời ngớ ngẩn nữa. Yuuki-sama đã đích thân đến đây để đưa cô chủ đi rồi.”
“Ngày hôm qua, là do ta mất bình tĩnh nên mới nói như vậy thôi! Còn bây giờ, nghĩ lại thì, điều đó là bất khả thi!”
....Có vẻ như cô ấy đang phải tự đấu tranh rất nhiều.
Sau khi đợi thêm một lúc, bóng dáng cô nàng học sinh chuyển trường dần xuất hiện, nhưng là núp sau lưng Chiyo-san.
“Xin lỗi vì đã khiến cậu phải chờ, Yuuki-sama... Bây giờ, thưa cô chủ, hãy mở lời chào đi nào.”
“G-g-g”
Bị đẩy bởi cô hầu gái, Kanaruzawa Sekai giờ đã đứng ngay trước mặt cậu. Vận trên mình bộ đồng phục học sinh cùng với chiếc cặp sách được cầm trên tay. Trong khi đang cúi mặt xuống và lộ dáng vẻ bồn chồn, cô cất giọng với âm lượng vô cùng khiêm tốn:
“Chào... Chào buổi sáng”
“Buổi sáng tốt lành.” Cùng với nụ cười rạng rỡ, Yuuki đáp lại lời chào của cô.
Cậu đã cố hết sức để khiến cô bớt lo lắng, căng thẳng. Tất cả để giúp cô nàng tự tin hơn với lần đầu tiên đến trường.
“Auu...”
Đột nhiên cô
nàng học sinh chuyển trường lộ vẻ mặt đau khổ
“..Uuu”. Môi cô nàng mím chặt trong khi đôi mắt càng ngày càng đỏ lên
“..Uuu...Gusu...” Cô nàng bật khó
Yuuki hốt hoảng “Eh, đợi đã. Tôi đã làm gì? Tôi làm gì sai sao?”
“Kh-Không phải vậy..Hikku” Nàng học sinh chuyển trường che mặt.
“Ta đang rất xúc động. Được khoác lên mình bộ đồng phục học sinh, được bạn cùng lớp đến tận nhà đưa đi học, được gửi tới nhau những lời chào buổi sáng. Ta cảm thấy rất hạnh phúc...Gusu”
“Đi thôi nào” Chiyo-san thúc nhẹ cô học sinh chuyển trường.
Yuuki thở phào nhẹ nhõm khi hiểu được mọi chuyện.
“...Cô chủ” Chiyo-san đến gần và thì thầm vào tai Yuuki
“Cô ấy đã luôn chôn chân trong biệt thực. Vì thế, thật khó tin khi cô chủ sẽ như vậy thêm lần nào nữa. Tuy nhiên, tôi mong mọi thứ đều tốt đẹp.”
“..H-hah” thật là bối rối, Yuuki cũng chẳng thể nào đồng tình hơn được nữa. Cậu đã chuẩn sẵn khi biết rằng mọi thứ có thể không được suôn sẻ. Nhưng có vẻ như có nhiều vấn đề hơn cậu tưởng tượng.
Cả hai đi bộ đến nhà
ga, bắt chuyến tàu nhanh buổi sáng. Đôi lúc, cả hai vào một cửa hàng tiện lợi để mua lon cà phê. Kanaruzawa Sekai đều xúc động trước từng trải nghiệm.
“Uuu.. đường đến nhà ga khá dài...Gusu”
‘Haggu....Tôi phải chịu đựng bầu không khí đông đúc này.....Hikku”
“Hawa.....Tại sao thứ đồ uống tệ như vậy, vị rất ngon... Shiku Shikiu”
Mỗi khi như vậy, Yuuki đều sẽ đáp: “Không có gì đáng đến mức phải khóc,đúng không?”
Tuy nhiên “X-Xin lỗi. Nhưng với ta, đây đều là những trải nghiệm lần đầu....” Vừa nói dứt câu thì có vẻ như cô nàng lại
chuẩn bị bật khóc thêm lần nữa.
(...Sinh vật gì đây). Không chỉ kinh ngạc, Yuuki còn rất ấn tượng trước một người có thể khóc nhiều đến như vậy.
“..Fuu. Cảm giác thật là sảng khoái”
Cả hai tựa hông vào lan can của cửa hàng tiện lời. Cô nàng học sinh chuyển trường phần nào đã lấy lại được sự bình tĩnh liền thở dài.
“Hôm nay, tôi đã vô cùng xúc động trước nhiều thứ đến vậy. Tất cả là nhờ có cậu, Uhmmm....”
“Yuuki. Kirishima Yuuki”
“Đúng, Yuuki. Tôi phải cảm ơn cậu rất nhiều”
“Rất vinh hạnh... Đúng hơn, là cậu tự mình cố gắng làm tất cả. Thực sự thì tôi đã chẳng làm bất kì thứ gì cả?”
“Không đúng. Tất cả mọi thứ đều nhờ có cậu”
“Tôi lại không nghĩ như thế,.... Chà, tôi sẽ ghi nhận lòng biết ơn của cậu”
“Đúng. Điều đó thật tuyệt.”
Cô ấy nở nụ cười với nét xấu hổ. Một nụ cười rất có sức hút
“Vậy thì, tôi có thể quay trở về nhà từ đây. Ah, cậu không lần phải lo đâu, tôi vẫn nhớ đường về nên tôi có thể tự đi bộ về.”
“..Gì cơ?”
“Cậu không cần quá lo đâu. Nếu khó quá thì tôi có thể nhờ Chiyo đến đón tôi về mà.”
“ Khoan Khoan. Cậu thậm chí còn chưa đến trường học. Mọi chuyện bắt đầu từ đây, phải không?”
Yuuki vặn lại cô nàng.
Nét dao động bắt đầu hiện lên trước mặt cô nàng học sinh chuyển trường
“Uuu... tôi phải đi như dự đoán...”
“Vậy là cậu không muốn đến trường?”
Trước câu hỏi của Yuuki, cô nàng lắc đầu “Không phải vậy đâu... Chỉ là tôi có chút lo lắng thôi.”
“Lo lắng? Vì cái gì?”
“Nếu như, tôi không thể bắt chuyện
được với bạn khác thì sao?”
“Bắt chuyện? Chẳng phải chúng ta đang nói chuyện rất bình thường hay sao?”
“Đúng. Đúng là như vậy. Nhưng cậu, đặc biệt. Chúng ta gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt vì thế sẽ không thành vấn đề nếu chúng ta nói chuyện với nhau một cách bình thường”
“Chà,tôi đoán vậy. Tôi cũng bất ngờ khi được nhìn thấy cảnh tượng gần tương đồng 2 lần liên tiếp...”
“...Uuu...gusu...”
“Ahh, xin lỗi!
Quên những gì tôi vừa nói đi! Chỉ là trò đùa thôi! Đơn giản là trêu thôi!
Việc dỗ dành cô nàng tiếp tục tốn thêm một khoảng thời gian nữa.
Cậu vẫn chưa quen với thứ cảm xúc vô cùng nhạy cảm của cô nàng.
Tính cách cô nàng thật đặc biệt, thật dễ bị ảnh hưởng bởi tác động xung quanh.
(Chà, chẳng thể nào giúp được)
Cậu vừa nghĩ vừa nhìn bóng lưng Kanaruzawa Sekai.
Mái tóc bạc, con ngươi đỏ. Sống khép kín
Cách nói chuyện kì quặc, cảm xúc dễ rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất.
Không hề có những dấu hiệu cho thấy có những thành viên khác trong gia đình cô ấy ở căn biệt thự đó và có lẽ Chiyo-san là người giúp việc duy nhất. Hoàn cảnh cá nhân cô ấy thật đặc biệt nhưng cậu hiểu rằng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để hỏi cụ thể.
“Hmmm. Tôi nghĩ ra rồi....”
Sau một hồi suy nghĩ một lúc, Yuuki đưa ra đề xuất của mình:
“Vậy thì, tại sao chúng ta không lập một kế hoạch nhỉ?”
“Kế hoạch”
“Khi lần đầu ra mắt ở trường, tạo ấn tượng là điều vô cùng quan trọng, chính xác hơn thì là vô cùng cần thiết đó.”
“Tôi hiểu”
Ánh mắt của nàng học sinh chuyển trường sáng lên, rồi cô nghiêng đầu hỏi
“Chính
xác thì chúng ta cần làm gì?”
“Uhmm. Để tôi xem nào.”
Yuuki khoanh tay trầm ngâm
Rồi cậu nhận ra là chỉ đơn giản là học sinh chuyển trường cũng đã đủ tác động lên các học sinh khác rồi. Chính
xác thì cô ấy hoàn toàn có thể hút ánh nhìn của tất cả học sinh khác chỉ bằng việc xuất hiện trong khuôn viên trường học.
Đúng hơn, với cô ấy thì ấn tượng đầu chắc chắn đủ tốt rồi. Nhưng những gì đến đằng sau mới là vấn đề.
“Cho đến hiện tại thì”
Cậu quay lại và đưa ra đề xuất của mình.
“Hay là thay đổi cách nói chuyện của cậu nhỉ?”
“Muu? Phần nào và như thế nào?”
“Đó, chính là cách nói chuyện đó đấy. Hơi gượng gạo và không được tự nhiên. Đặc biệt là cách cậu gọi người khác, nó không ổn chút nào.” [note35691]
“T-Tôi hiểu. Thực sự là nó không ổn”
“Thành thật thì cách cậu nói vô cùng nổi bật theo cách kì lạ. Hãy cố gắng bình thường hơn một chút.”
“Nhưng mà, tôi đã quen với việc này rồi....”
“Cậu chỉ cần thực sự cố gắng giữ ý thức rằng mình sẽ thay đổi cách nói chuyện. Tại sao lại không thử luôn nhỉ?
“Hiểu rồi.” Sau khi gật đầu, cô nàng học sinh chuyển trường liền thắt chặt biểu cảm
“Bây giờ, hãy bắt đầu bằng những câu chuyện phiếm ngẫu nhiên....Ummm, Thì, món ăn ưa thích của cậu là gì? Cậu có sở thích nào kiểu kiểu thế không?”
“Tôi không thực sự thích hay ghét bất kì món ăn nào cả. Tôi ăn bất cứ thứ gì.”
“Trong bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông thì cậu thích mùa nào nhất? À với tôi thì là mùa Xuân”
“Tôi yêu thích tất cả. Mỗi mùa có một vẻ đẹp của riêng nó, và chúng đều tuyệt vời như nhau”
“Chiyo-san là một thế lực kinh khủng, đúng không?
“ Đúng mà, phải không? Thật không thể tin được con người đó có thể xấu tính đến như vậy. Một ngày nào đó tôi sẽ tìm cách trả đũa lại. Nhưng, nếu tôi sa thải cô ta đi thì tôi không biết mình sẽ chăm sóc bản thân mình kiểu gì nữa. Vậy nên, thật đáng buồn thay là tôi không thể sa thải cô ta được.”
“...”
“Là như vậy đấy”
Cậu nhìn lên bầu trời, có gì đó không ổn lắm. Hơn nữa, biểu cảm của cô nàng bên cạnh cậu cũng
thật gượng gạo. Kiểu đang vừa nói vừa nín thở vậy và nó cũng khiến những người bên cạnh cô căng thẳng theo vậy.
“Được rồi, điều tiếp theo nào.”
“Fumu? Cách tôi nói chuyện ổn rồi à?”
“Về cơ bản, nếu chúng ta có tìm ra một phương pháp nào đấy để giải quyết sự lo lắng của cô thì mọi chuyện sẽ ổn thôi”
“Tôi rõ rồi, cậu có đầu óc nhanh nhạy thật đấy”. Koku Koku, nàng học sinh chuyển trường gật đầu “ Vậy, Cậu có nghĩ ra cách nào không?”
“Có đó, cậu có thể viết một từ dành riêng cho một ai đó lên tay chẳng hạn”
“Nhưng chẳng phải cách đó chỉ có tác dụng nhất định thôi sao?”
“Sau đó, hãy cố hít thở sâu?”
“Việc đó không có tác dụng đâu. Tôi làm suốt nên tôi biết lắm mà”
Đúng như cô ấy nói. Có vẻ như bất kì phương pháp thông thường nào cũng chẳng thể nào chữa được.
“Tôi nên nói như nào nhỉ? Chuyện này mỗi người một chứng nên tôi đoán không dễ để tìm được cách phù hợp.”
“Tôi hiểu.
Đúng như cậu nói”
“Có bất kì thứ gì? Mà miễn là khi cậu có nó, cậu sẽ giữ được sự tỉnh táo cần thiết không?”
“Mmmm...” Cô nàng học sinh chuyển trường cau mày. Rồi cổ ngập ngừng nói:
“Không phải là không có...nhưng mà.....”
“Có sao? Nhưng nó có gì không ổn à?”
“Thì, về cơ bản là có một thứ. Umm..”
“ Là gì? Đừng ngập ngừng như thế”
Yuuki thúc cô. Sau một thoáng do dự, cô nàng lấy một thứ từ trong cặp ra:
“Chính là nó”
“..Hmm”
Cậu nheo mắt nhìn. Đối với Yuuki mà nói thì nó là thứ khá thân quen. Một bao đựng thuốc lá.
“Nếu tôi hút thứ này, tôi nghĩ đầu óc mình sẽ tính táo hơn.. sao vậy?
“Thì.... biết nói sao nhỉ? Đây là?”
“Không được à?”
“Chắc chắn”
“Tôi hiểu. Lẽ đương nhiên thôi nhỉ”
Nàng nữ sinh chuyển trường cùng Yuuki đồng loạt thở dài.
“Đúng là chả thể đánh giá cậu qua vẻ bề ngoài như vậy. Hút thuốc lá các thứ....”
“Thực ra thì thuốc lá cũng chỉ dừng lại ở mức là sở thích cá nhân thôi.”
“Tôi cũng từng hút thuốc”
“Vậy sao!Vậy cậu giống như tôi”
“Hiện tại thì tôi dùng thứ này để thay thế” Yuuki mò mẫm trong cặp của mình.
“Oh”
Cô nàng nghiêng người.
“Đó là thanh sô-cô-la, phải không.”
“Đúng rồi. Cậu cũng thích nó à?”
“Hơn cả thích.”
Cô nàng một lẫn nữa thò tay vào cặp:
“Tôi cũng vậy, nhìn này tôi cũng có. Dùng thứ này thay cho thuốc lá, tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn”
“...Hahaa~”
Yuuki mở to mắt. Trên tay cô nàng học sinh chuyển trường là một thanh sô-cô-la, lại còn cùng thương hiệu với loại của cậu nữa.
“Cũng có những điều trùng hợp như này sao.”
“Tôi biết mà đúng không? Cả cậu và tôi đều có điểm tương đồng kì lạ như thế. “
Nói rồi cổ bật cười. Một nụ cười thật đẹp. Cũng là lần đầu tiên Yuuki thấy cô cười tự nhiên như thế.
“...Nhưng” Cậu bối rỗi đưa tay lên gãi đầu “Cả hai đều không thực sự hiệu quả, dù là thuốc lá hay sô-cô-la thì cũng chẳng thể ngậm trong miệng mãi được. Ở trường lại càng bất khả thi.”
“Tôi hiểu. Không thể khác được.”
Cô nàng buông thõng đôi vai xuống trong tuyệt vọng. Khi cô như vậy, cậu thấy khuôn mặt cô như tái đi đôi chút. Làn da vốn đã trắng nay lại càng nhợt nhạt hơn, cậu đoán cô có vẻ không khỏe vì một số lí do cá nhân khác.
“Cậu ổn chứ? Trông cậu không được khỏe?”
“Không. Không vấn đề gì đâu. Cậu không phải lo cho tôi đâu.”
“Cậu có chắc là mình ổn không.”
Nếu để ý kĩ, có thể thấy cô nàng đang đổ mồ hôi lạnh và nhịp thở cũng nặng dần.
“Nếu cậu đến trường trong tình trạng này, thì chắc là chỉ có vào luôn phòng y tế trường”
“Đú..ng”
“Cậu không thể đến trường hôm nay được. Hãy nghỉ ngơi tại nhà đi.”
Sau khi liên lạc được với Chiyo-san, cô hầu nhanh chóng đến đón.
Nhìn từ ngoài vào, có thể thấy nhà Kanaruzawa rất có tiềm lực kinh tế. Chính vì thế mà thật khó tin khi mà tới đón cô chủ nhà Kanaruzawa lại là một chiếc xe hơi trắng với thiết kế vô cùng nhỏ gọn, không hào nhoáng.
“Tôi có thể nhờ cậu lần nữa không?”
Khi chuẩn bị về, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô nàng.
“Cậu có thể đến đón tôi đi học lần nữa không? Lần tới tôi hứa sẽ tới trường đàng hoàng.”
“Được. Chúng ta sẽ thử lại lần sau.”
Trước sự đồng ý của cậu, cô mỉm cười và trả lời “ Đó là một lời hứa đó”
Hiện tại, Yuuki chẳng thể biết được rằng sự tồn tại và bất kì chuyện gì liên quan đến cô nàng sẽ mang nhiều vấn đề đến mà cậu chẳng thế nghờ tới. Để rồi cậu lại ra sức để giải quyết chúng vậy.
***********
***********
***********
Là truyện đầu tay Trans dịch nên không trách khỏi việc văn phong lủng củng
Trans chỉ dịch được từ nguồn Eng nên không tránh khỏi việc hiểu sai ý nội dung truyện
Rất mong mọi ý kiến đóng góp của toàn thể mọi người.
Xin chân thành cảm ơn