Mộng Xuân Chào Đón Bạn

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG :

Tiết Nguyên lí tài chính trong lòng Trương Khải đã thay đổi chỉ sau một đêm.

Mặc dù cậu đã đoán được Tô Thuỵ Minh ban ngày ban đêm tâm thần phân liệt sẽ không để cậu yên, nhưng ai dè y lại hung ác rõ ràng đến thế.

Bị nhét trứng rung vào người, bị trừng phạt một cách bí mật mà dữ dội trong phòng học có mấy trăm người, lại còn bị làm đến cao trào trước ánh mắt chăm chú của người khác... Những chuyện mà hai ngày trước cậu còn chưa từng nghĩ đến, lại mang đến cho cậu cú sốc không chỉ về sinh lí mà còn cả tâm lí trong đêm qua.

Ngón tay, dương vật, butt plug đuôi mèo, ống cao su, nước ấm, dương vật chạy bằng điện, trứng rung... WTF! Hậu môn của ông đây đã tập hợp được bảy loại đạo cụ (trong mơ), có phải cũng có thể triệu hồi rồng thần mang Long Thất đi được rồi không?!

Nhà vệ sinh, ca pô xe, phòng ngủ, nhà tắm, văn phòng... thì thôi, lớp học có mặt mấy trăm con người là thế nào hả?!

Dù cho biết là vấn đề của thế giới mộng xuân của Long Thất, nhưng bị trứng rung làm cho bắn tinh trước mặt nhiều người thế này, sau này ông đây còn mặt mũi nào đi tìm gái hả?!

"Cưng à, em đẹp quá. Em làm anh cứng mất rồi, giống như trứng rung trước đây (trong mơ) vậy." ... Nói ra những câu này chắc chắn sẽ nhận được một cái tát và câu "biến thái" từ gái đó okay?!

Dù nín trong lòng không nói thành lời, đến lúc đó mình có cứng mấy cũng phải quắt lại được không!

Hơn nữa cậu bị làm cho lên đỉnh ở trong giảng đường, người nghi là Từ Kiếm Đông ngồi bên cạnh còn quan sát toàn bộ quá trình okay?!

Nếu không phải lúc đó mặt mũi đối phương mơ hồ không rõ, chỉ có mỗi một cái bóng, cậu còn tưởng rằng người anh em giường dưới sẽ cùng Tô Thuỵ Minh P với cậu ngay đêm đầu tiên xuất hiện trở lại đó!

Đây đâu phải là học đại học đâu, đụ má đây hoàn toàn là ngủ đại học thì có!

Thứ mà chủ nhiệm Tô Thuỵ Minh dạy cũng tuyệt đối không phải là nguyên lí tài chính, mà là nguyên lí SM!

Trương Khải nằm trên giường nghe tiếng thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan, trái tim thuỷ tinh và tiết tháo của mình cùng nhau vỡ vụn, đau trứng đến độ chẳng còn suy nghĩ muốn nhặt chúng lên ghép lại nữa.

Cậu có cần phải tìm một am ni cô để tĩnh tâm vài ngày không? Cậu trạch nam tự mình biết mình, biết là tìm chùa chiền cuối cùng cũng sẽ bị các đại sư "giảng kinh" trong mơ, thầm tính toán trong lòng.

Có điều ai ai cũng biết, Trung Quốc chúng ta đất đai rộng lớn, cái gì cũng có... chỉ không có am ni cô nào chịu nhận khách nam. Nếu như cậu chịu bổ một nhát, có khi còn có khả năng.

Có điều cậu chịu sao?

"Thế chẳng thà mình chơi gei!" Suy nghĩ vớ vẩn hồi lâu, Trương Khải gào một tiếng ngồi bật dậy.

"Chơi gei gì cơ?" Từ Kiếm Đông đã chạy bộ buổi sáng một tiếng đồng hồ trong khuôn viên trường đẩy cửa bước vào, vừa khéo nghe thấy câu này.

"Éc... Tôi bảo là chơi gái. Cậu, hiểu, mà." Trương Khải bò từ giường trên xuống, mặc đại quần áo trong tủ lên người, chuyển chủ đề: "Lát nữa chắc học triết Mác đến mười hai giờ rưỡi nhỉ, mong là giáo viên đừng câu giờ, nếu không thì đến cơm trưa cũng chẳng cướp được mất."

Mặc dù căng tin trường F mở đến tận một giờ rưỡi, nhưng sinh viên tan lớp lúc mười hai giờ rưỡi quét qua một lượt, món ngon thừa lại chẳng còn là bao. Nếu thật sự câu giờ đến sau một giờ mới đến, vậy căn bản chỉ có thể ăn rau xanh với cơm.

Từ Kiếm Đông cười: "Nếu căng tin không còn gì, thì chúng ta ra ngoài ăn." Sau đó hắn cởi quần áo thể thao ra, mặc áo phông với quần bò lên người.

Trương Khải trước tiên thầm ngưỡng mộ, đố kị và căm ghét chửi một câu "nhà giàu khốn nạn" trong lòng, sau đó liền nhìn thấy làn da màu lúa mạch và vóc người cường tráng nhưng không phô trương khác hẳn với cơ thể gầy gò của mình của Từ Kiếm Đông.

Rảnh rỗi rèn luyện cục cớt, cứ thế này thì lúc nào cậu mới có thể đảo chính được. Trương Khải thầm càu nhàu hồi lâu mới phát hiện ra không đúng... Ông đây muốn đè cũng phải đè gái, không chào cờ nổi cũng phải đè gái, ai lại muốn đi đè một thằng con trai chứ!

"Cứ tiếp tục thế này thì đúng là càng ngày càng gần gei hơn." Nội tâm cậu giàn giụa nước mắt, Từ Kiếm Đông lại chẳng cảm nhận được nỗi bi thương của cậu chút nào, hắn mặc xong quần áo liền bá vai cậu lên lớp.

Giáo viên dạy triết là giảng viên nữ duy nhất học kì này, bên ngoài vô cùng đứng đắn, nhưng quanh năm toàn là kính gọng đen với đồ công sở. Đã rồi mà chưa kết hôn, nghe đồn cũng chẳng có bạn trai, giáo viên như thế bạn hiểu đấy.

Cô Lâm không hổ là người dạy chủ nghĩa duy vật biện chứng, ngay cả phương pháp điểm danh cũng cực kì khoa học. Lớp có ba trăm người, cô có thể bắt tất cả ngồi đúng theo lớp và mã sinh viên. Không cần điểm danh, lớp nào thiếu mấy người, mã sinh viên của người vắng mặt là gì, liếc qua là thấy ngay.

Ngồi trong phòng học, toàn thân Trương Khải đều chấn động tới điên rồ.

Đè gái kiểu này, chẳng thà đè con trai okay!

Trong mơ đang làm việc dở chừng, nếu cô mà đột nhiên nói một câu "tốc độ chậm thế này/kĩ thuật tệ thế này, về viết bản tự kiểm điểm chữ, yêu cầu thể hiện tư tưởng biện chứng" ... Bạn nói cậu nên chạy ra ngoài khóc lóc, chạy ra ngoài khóc lóc, hày là chạy ra ngoài khóc lóc?!

"Cậu mau đi tìm gái đi..." Trương Khải đau khổ ngoái đầu lại, nói với Từ Kiếm Đông bên cạnh có mã sinh viên kém mình đúng một số, mặt mù tịt: "Bây giờ tôi cần chút kích thích."

Buổi tối mà tìm cô Lâm thật thì đáng sợ quá okay!

CHƯƠNG :

Từ Kiếm Đông còn chưa nói gì.

"Bạn ngồi ở hàng thứ hai lớp hai, mã sinh viên chắc là , em có gì muốn nói thì đứng dậy nói." Cô Lâm chỉ đích danh.

Qua đêm nay mình mà không gei thì cũng quắt hẳn... Trương Khải lết dậy, ấp úng hồi lâu rồi nói: "Cô giảng... rất hay... đánh thức lòng người, nghe một câu bằng mười năm đọc sách."

Cô Lâm ngoài cười mà trong không cười, nhìn cậu chằm chằm một lúc mới gật đầu ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Trương Khải cứng đơ người ngồi nửa tiết, lúc hết tiết toàn thân vẫn ra dáng ủ rũ uể oải.

"Yên tâm, môn triết chưa bao giờ đánh trượt ai cả, không sao đâu." Từ Kiếm Đông kéo cậu từ trên ghế dậy, ôm cậu bước ra ngoài, "Gần trường mình có quán cafe ngon lắm, tôi đưa cậu đi uống cho đỡ sợ nhé."

Đâu có phải tại vấn đề trượt hay không! Trương Khải ngây ngô đi theo Từ Kiếm Đông đến tận "Tiệm cafe Chóng vánh".

Mười hai giờ rưỡi đối với căng tin trường mà nói là lúc gần đóng cửa, nhưng với các hàng ăn bên ngoài thì lại là giờ cao điểm, "Tiệm cafe Chóng vánh" giờ đang hết chỗ.

"Không đặt chỗ trước đúng là thất sách." Từ Kiếm Đông nhìn hai hàng người đang chờ trong tiệm, nhoài người trên vai Trương Khải nói: "Chúng ta đổi quán khác vậy."

Trương Khải đang trợn mắt há mồm nhìn giá cả món chính ba chữ số trên thực đơn, nghe vậy lập tức nhanh chóng gật đầu.

Vừa mới quay người, cậu không kìm được kêu lên: "Thầy Tô!"

Tô Thuỵ Minh đã đến tiệm cafe này từ lúc nào không biết, đang đứng đằng sau họ.

"Hi! Thầy Tô~" Từ Kiếm Đông lười biếng chào hỏi, rồi nói: "Chỗ này hết chỗ rồi, bọn em đang định kiếm quán khác, thầy có muốn đi cùng không?"

Tô Thuỵ Minh gật đầu với Trương Khải, sau đó nhìn Từ Kiếm Đông mà nói: "Tôi có đặt chỗ trước, trùng hợp bạn lại có việc không tới được, các em có thể ngồi chung bàn với tôi."

"Thế thì làm phiền..." Trương Khải vội vã từ chối, nhưng lại bị cắt lời.

"Thế thì cảm ơn thầy ạ." Từ Kiếm Đông cười nói với Tô Thuỵ Minh mặt mày u ám.

Bữa cơm này nuốt được mới lạ... Trương Khải vừa đi theo sau bọn họ, được phục vụ dẫn vào chỗ ngồi, vừa gào rú trong lòng.

Đặc biệt là khi ba người ngồi xuống, Từ Kiếm Đông ngồi vào ghế bên cạnh cậu, Tô Thuỵ Minh liền ngồi đối diện cậu, cậu hoàn toàn không còn thấy đói nữa.

Ai mà vừa ăn cơm vừa đối mặt với thầy chủ nhiệm ban ngày đánh trượt bạn, ban đêm đụ bạn, thì cũng chẳng thể nuốt nổi á.

Hơn nữa người anh em giường dưới bên cạnh cậu cũng sai sai, tuy nói Trương Khải vẫn luôn biết rằng Từ Kiếm Đông là con nhà người ta cao to đẹp trai nhà giàu, nhưng ngay từ ban đầu hắn đã hoàn toàn thể hiện, gọi món với em phục vụ mà cũng có thể quyến rũ người ta đỏ cả mặt là thế nào hả?!

Biết thì bảo hắn ăn cơm với thầy giáo, không biết còn tưởng hắn đang thả thính hay là đi xem mắt cơ đấy.

Tuy nói vậy, nhưng khi món chính và đồ ngọt giá không hề rẻ được bưng ra, Trương Khải liền bộc lộ phẩm chất tham ăn một cách triệt để.

Có điều... Vừa ăn món bít tết mà Từ Kiếm Đông gọi giúp, vừa nghe hai người bên cạnh thảo luận về biến động tỉ giá hối đoái quốc tế và chính sách kiểm soát vĩ mô của đất nước thời gian gần đây, Trương Khải cảm thấy mình ăn mà hơi đau răng.

菲力牛排 Bít tết

Bạn không thể làm tổn thương tân sinh viên khoa tài chính chỉ thỉnh thoảng mới xem thay đổi thị trường cổ phiếu và tin tức của bộ Phát triển và Cải cách quốc gia được đâu!

Tô Thuỵ Minh đang nói dở câu thì dừng lại, đẩy đĩa tiramisu trước mặt mà y chưa động vào về phía cậu, "Nom em hình như rất thích đồ ngọt của quán này, ăn chung đi."

提拉米苏 Tiramisu, một loại bánh ngọt tráng miệng vị cà phê rất nổi tiếng của nước Ý

"Éc... cảm ơn thầy." Trương Khải nhìn đĩa bánh ga tô bị giải quyết đầu tiên trước mặt mình, ngại ngùng cảm ơn.

Sau đó đĩa Black Forest bên cạnh cũng được đẩy tới chỗ cậu, "Sao lại ăn đồ ngọt trước thế. Đúng là bó tay với cậu, cái này cho cậu nốt này", Từ Kiếm Đông cười nói, rồi vươn tay ra...

黑森林 Black Forest, bánh xốp sô cô la với nhân anh đào phong phú dựa trên món tráng miệng của Đức - Schwarzwälder Kirschtorte

Nhìn người bên cạnh bình tĩnh dùng ngón tay chấm hạt cơm dính bên môi cậu, sau đó bỏ vào miệng mình, toàn thân Trương Khải nứt toác.

米 Một hạt tơm ihihihihihihi

Đừng cho rằng trạch nam thì chưa từng đọc truyện tranh thiếu nữ, không biết đây là cảnh kinh điển nam chính cưa nữ chính cứng đầu nha!

Nếu là gái làm thế này, hoặc là làm thế này với gái, kiếp này của ta đáng giá rồi.

Đổi thành đàn ông... Oẹ!

Nhìn Trương Khải mặt mày đờ đẫn, và Từ Kiếm Đông cười như rất dịu dàng, Tô Thuỵ Minh đẩy kính cười nói: "Hai em thân thiết thật, vậy thầy yên tâm rồi, dù sao thì giờ kí túc xá các em chỉ có mỗi hai đứa."

"Bọn em tất nhiên là thân thiết rồi." Từ Kiếm Đông bá cổ Trương Khải, chân thành ra mặt: "Không ngờ thầy giáo Tài chính sống ở ngoài lại biết nhanh như vậy."

"Tôi cũng có kênh tin tức của riêng mình. Chuyện trong lớp, không phải là cái gì thầy cũng quản lí, nhưng xảy ra chuyện gì thì vẫn biết." Tô Thuỵ Minh cầm khăn tay lau khoé miệng rồi nói: "Chiều thầy còn có việc, thầy đi trước đây, các em tiếp tục đi... Buổi họp lớp hôm thứ năm đừng có quên đấy nhé."

Nói xong, Tô Thuỵ Minh liền đứng dậy đi mất.

"Em chào thầy..." Trương Khải uể oải dùng mắt tiễn y, rồi ngoái đầu nhìn Từ Kiếm Đông: "WTF! Cậu làm cái gì vậy?!"

"Cậu xem không phải thầy đi rồi sao, nếu không cậu cũng chẳng yên tâm ăn nổi." Từ Kiếm Đông mỉm cười xoa tóc Trương Khải, sau đó dùng thìa xúc một miếng Black Forest, đưa tới miệng cậu: "Lẽ nào còn muốn tôi đút sao... A..."

"A cục cớt! Đừng có huỷ hoại mọi bộ truyện tranh thiếu nữ trong lòng ông đây!" Trương Khải cướp cái thìa, tự mình xúc bánh, bắt đầu ăn một cách bi phẫn như đang ăn thịt Từ Kiếm Đông vậy.

Nhỡ bị Tô Thuỵ Minh hiểu nhầm họ có gì mờ ám thì phải làm sao? Cậu cảm thấy cậu càng ngày càng cách xa khả năng thuận lợi qua môn Tài chính rồi đó okay?!

Đến khi cậu giải quyết hết đồ ngọt của hai người, họ rời khỏi chỗ ngồi, lúc Từ Kiếm Đông đi thanh toán mới phát hiện ra Tô Thuỵ Minh đã trả tiền cho cả ba rồi.

"Không sao, lần sau tôi mời lại thầy Tô là được." Từ Kiếm Đông cười nói, ra vẻ chẳng sao cả.

... Bữa cơm tổn thọ thế này, đụ má ai còn muốn lần sau nữa!

Buổi chiều Trương Khải cứ mãi ôm tâm tình tràn ngập lời mỉa mai mà không biết tỏ cùng ai, ngay cả trưởng câu lạc bộ anime xinh đẹp để mọi người nêu chú ý, lên kế hoạch hoạt động cho tuần lễ anime vào tuần tới, cậu cũng chẳng nói lời nào, cuối cùng bị trưởng câu lạc bộ phân đi làm việc in và dán poster.

Đến tận buổi tối trước khi đi ngủ nhận được tin nhắn của Đường Yến, tâm trạng của cậu mới khá hơn một chút.

"Chiều mai là em về rồi, sau đó sẽ cập nhật chương mới tử tế ^^"

Đừng nói đi gặp mặt xong có lấp hố hay không, chưa về đã định cập nhật chương mới, đại thần Đường đúng là lương tâm trong số các tác giả okay?

Trương Khải trả lời với cảm giác được chữa lành: "Chiều mai anh không có tiết, nếu đại thần Đường không để ý thì anh có thể tới đón em xuống máy bay!"

"Em rất vinh hạnh ^^" Chưa đầy năm giây Đường Yến đã gửi tin nhắn tới.

Xác định xong thời gian đến đón với Đường Yến, Trương Khải lăn lộn trên giường hồi lâu rồi từ từ buồn ngủ.

Đừng là cô Lâm nha.. Trước khi ngủ thiếp đi, cậu thầm nghĩ.

CHƯƠNG :

Trong mơ hồ, Trương Khải cảm thấy hình như có người đang cởi quần cậu ra, cậu mở mắt liền nhìn thấy Từ Kiếm Đông sáp lại gần mặt mình.

Từ Kiếm Đông thấy cậu đã tỉnh giấc, hắn cười nói, "Ngại quá, tôi chỉ mải nói chuyện với thầy Tô mà lạnh nhạt với cậu, làm cậu chán đến mức ngủ mất", nhưng động tác tuột quần cậu của hắn thì không dừng lại.

Trương Khải nheo mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra hình như mình đang ở "tiệm cafe Chóng vánh" mà buổi trưa mới ăn, đối diện cậu là cái bóng thấp thoáng của Tô Thuỵ Minh đang ngồi.

Vừa mới thức giấc, cậu còn chưa tỉnh táo lắm, nhìn thấy Từ Kiếm Đông cởi cả quần mình ra, cậu lúng búng hỏi: "Vậy cậu làm gì đó?"

"Làm cậu hết chán..." Từ Kiếm Đông cởi cả quần lót của cậu ra, sau đó mỉm cười đến là lời ít ý nhiều, hắn nói, "Làm, cậu."

!!! Trương Khải lập tức tỉnh táo hẳn.

"WTF!" Phản ứng đầu tiên của cậu chính là đẩy Từ Kiếm Đông ra, có điều còn chưa kịp cử động đã bị đè xuống.

"Cậu muốn cứ thể cởi truồng chạy ra ngoài", Từ Kiếm Đông dùng một tay ấn Trương Khải lên lưng ghế, tay còn lại nắm dưa chuột của cậu mà nói: "Sau đó cho tất cả mọi người vây lại xem hoạ mi nhỏ xinh xắn của cậu à?"

Đụ má cậu cũng giỏi cởi đồ của người khác rồi đấy nhỉ! Người suýt thì khoe chim nơi công cộng, không có chứng ưa khoe hàng, giàn giụa nước mắt.

Mà đến khi bàn tay trên hoạ mi của cậu bắt đầu di chuyển, Trương Khải chỉ có thể thầm an ủi bản thân: "Tốt xấu gì cũng tốt hơn là cô Lâm, mặc dù là trước mặt Tô Thuỵ Minh..."

WTF! Trước mặt Tô Thuỵ Minh! Dù cho là cảnh NPC, đó cũng là trước mặt Tô Thuỵ Minh!

Cậu trạch nam bị tàn phá từ thể xác đến tinh thần hai ngày liền run lẩy bẩy theo phản xạ có điều kiện.

Từ Kiếm Đông thấy cậu như thế, hắn cười đùa với vẻ mặt con nhà người ta: "Thế nào? Có phải là không đụ cậu mấy ngày liền, chỗ này của cậu cô đơn lắm không?" Nói đoạn, hắn buông tha cho hoạ mi đã bị trêu đùa đến mức hơi ngỏng đầu lên, luồn tay về phía cửa sau của Trương Khải.

"Đâu, đâu có đâu." Người mà phía sau không rảnh rỗi mấy đêm liền nhanh chóng phủ nhận.

"Mạnh miệng thật đấy", Chậm rãi cắm ngón tay vào hang động bí mật đó, Từ Kiếm Đông nói với vẻ không tin rõ ràng: "Chỉ không biết bên dưới cậu có mạnh miệng vậy hay không thôi, Trương Khải à."

"Ưm~~~" Trương Khải khó chịu vặn vẹo người, cuống quýt nói: "Đừng, đừng... Thầy Tô còn ở đây mà!"

"Tô Thuỵ Minh ở đây thì sao?" Từ Kiếm Đông cười, sau đó lập tức đút cả ngón tay đã cắm một nửa vào trong cửa sau của cậu, "Thầy ở đây thì càng phải đụ cậu!"

"A a a a!" Hoa cúc vẫn còn hơi khép chặt bị mở rộng đột ngột, Trương Khải không thể không kêu thành tiếng.

"Nom cậu lẳng lơ chưa này." Từ Kiếm Đông cúi người xuống liếm láp dái tai của cậu, rồi thì thào: "Chưa biết chừng thầy Tô của chúng ta nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng nhường này của cậu, lại hết rối loạn cường dương ngay được ấy."

Hắn thụt ngón tay trong cửa sau đóng kín vài lần, lại chậm rãi cắm ngón thứ hai vào, mỉm cười bổ sung: "Vậy thì hai ta cũng coi như có công lao."

Hang động bí mật dần dần mềm nhũn trong sự đùa nghịch của hai ngón tay, cảm giác khác thường cũng bắt đầu tăng lên, Trương Khải hơi đong đưa thắt lưng, thần trí rời rạc mà phản bác: "Ưm~~~ Thầy~~~ Thầy ấy không bị~~~ Ư~~~ Rối loạn cường dương~~~"

"Ồ? Nói như vậy..." Hai ngón tay của Từ Kiếm Đông ngừng khuấy động, cắm thẳng vào sâu trong cửa sau của cậu, hắn nói như thuận miệng hỏi một câu: "Lẽ nào thầy từng đụ cậu rồi?"

Trương Khải vô thức đáp: "Sao cậu biết?"

Lời vừa thốt ra cậu đã phát hiện không đúng, nhưng lúc định chữa lời thì đã quá muộn rồi.

Từ Kiếm Đông rút thẳng hai ngón tay ra ngoài, giây tiếp theo, dương vật giận dữ của hắn đè lên cửa động của cậu.

"Tôi biết cậu không chịu nổi cô đơn", Từ Kiếm Đông nói bằng giọng rất dịu dàng, "Không ngờ đồ lẳng lơ nhà cậu đến thầy giáo cũng quyến rũ được."

CHƯƠNG :

"Không, không phải là tôi quyến rũ thầy đâu!" Trương Khải cuống quýt lắc đầu phủ nhận.

"Hừ!" Nụ cười của Từ Kiếm Đông đã biến mất, hắn lạnh lùng hừ một tiếng đầy nguy hiểm, thọc dương vật cứng ngắc của mình vào cửa sau của cậu.

"A~~~" Cửa hang bí mật chỉ mới được hai ngón tay thô lỗ mở rộng một chút, đã bị cả căn tách ra, quy đầu thô to cắm nguyên vào, Trương Khải không kìm được đau đớn kêu lên: "Cậu nhẹ thôi! Ư!"

"Không được à?" Từ Kiếm Đông lại giơ tay tách cặp đùi của cậu ra, càng dùng sức đẩy dương vật về phía trước: "Thế mà đã không chịu được rồi, thầy Tô của chúng ta không dạy dỗ cậu tử tế ư?"

Sâu trong cửa động bị mở rộng và xâm lược một cách thô bạo, tràng ruột non nớt bị vật khổng lồ nóng rẫy chà xát dữ dội, Trương Khải vừa đau đớn kêu gào, vừa cảm thấy có một thứ cảm giác run rẩy giấu kín ùa vào não.

"Đau~~~ Ưm~~~ A~~~" Giọng nói thoát ra của cậu cũng dần dần không chỉ mang theo đau đớn.

"Tô Thuỵ Minh dạy bảo cậu tốt thật đấy!" Nghe thấy sự thay đổi trong tiếng rên, Từ Kiếm Đông rút một đoạn dương vật ra khỏi cửa động, sau đó đột ngột dùng sức, cắm cả cây hàng vào trong.

"A a a a!" Cả cửa sau đều bị xuyên qua, nơi vốn đóng chặt bị mở rộng hết cỡ trong nháy mắt, Trương Khải hét lên.

"Suỵt!" Cậu muốn để mọi người đến xem à?" Từ Kiếm Đông ra hiệu im lặng, nhưng động tác của hắn không hề dừng lại, thậm chí còn dữ dội hơn nữa.

Cửa động bị dương vật cường tráng khai phá không ngừng, sau vài lần bị đâm vào rút ra, nó dần dần bị nới lỏng, để cây hàng khổng lồ kia xâm lược và hà hiếp một cách thuận lợi. Thậm chí lúc dương vật bị rút ra, nó còn quấn quýt như thể lưu luyến không nỡ rời.

"A~~~ Ưm~~~" Bị Từ Kiếm Đông hung dữ đâm chọc vài lần, trong giọng nói cố gắng kìm chế của Trương Khải cũng từ từ nhuốm vẻ sung sướng.

"Lúc tôi không ở đây, có phải ngày nào cậu cũng bị người khác chịch không?" Nhìn thấy dưa chuột của Trương Khải ấy vậy mà cũng lén lút chào cờ, Từ Kiếm Đông oán hận nói: "Cậu dâm đãng hơn lần trước nhiều."

"Ưm~~ Đâu~~~ Đâu có~~~ Ư~~~" Mặc dù đúng là bị nói trúng tim đen, nhưng Trương Khải với lí trí còn sót lại vẫn phủ nhận.

Bây giờ mà thành thực nói "đúng" thì chắc chắn là tự tìm đường chết okay?!

"Đúng cũng không sao", Từ Kiếm Đông lại hung tợn thụt vài phát, đột nhiên rút cả cây hàng ra và nói, "Về sau tôi sẽ tưới đủ nước cho đồ lẳng lơ nhà cậu mỗi ngày."

Toàn thân Trương Khải run lên, vì câu nói của hắn, còn vì cửa sau nảy sinh cảm giác trống rỗng bởi dương vật bỗng dưng bị rút ra ngoài.

"Ưm~~~ Từ Kiếm Đông~~~" Cậu khó lòng kiềm chế nổi mà uốn éo mông mình, cửa động cũng cô đơn không ngừng co lại.

"Gọi tôi là anh hai", Từ Kiếm Đông đâm vào người Trương Khải vài nhát nông, chẳng đợi cậu gọi đã rút ra ngoài.

"Anh hai~~~ Ưm~~~ Anh hai~~~" Trương Khải vừa thở dốc vừa rên, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Từ Kiếm Đông.

"Ngoan." Hắn xoa đầu cậu, rồi kéo cậu dậy, ôm cậu vào lòng từ phía sau và rủ rỉ: "Chúng ta để cho cả thầy Tô ngắm dáng vẻ dâm đãng của cậu có được không?"

Trương Khải còn chưa kịp tiêu hoá ý của hắn, dưa chuột đã bị nắm lấy chà xát, cậu lập tức đồng ý: "Được~~~ A~~~~"

Từ Kiếm Đông nâng mông cậu lên, rồi chậm rãi hạ xuống.

Cửa sau của Trương Khải bèn nuốt dương vật nóng rực đằng sau từng chút một.

"A~~~" Dưới tác dụng của trọng lực, cửa động của cậu bị đâm thẳng vào đến độ sâu chưa từng có, gậy thịt thô to hoàn toàn lấp đầy tràng ruột của cậu.

"Tư thế này có sướng không?" Từ Kiếm Đông liếm dái tai của cậu từ phía sau: "Ngay cả Tô Thuỵ Minh cũng có thể nhìn thấy cậu sung sướng biết bao."

Bàn trong tiệm cafe không cao hơn ghế dựa là bao, Trương Khải bị Từ Kiếm Đông ôm vào lòng mà chịch gần như ngang tầm với mặt bàn, dưa chuột đã ngẩng hẳn đầu của cậu hoàn toàn phơi bày trong ánh mắt của người ngồi đối diện.

Nhìn thấy Tô Thuỵ Minh thấp thoáng ở đối diện hình như đã ngẩng đầu lên nhìn sang đây, cơ thể Trương Khải lập tức thắt lại, ngay cả cửa sau cũng cắn chặt lấy dương vật cắm sâu trong đó.

"Hự~~~ Thì ra cái đồ lẳng lơ nhà cậu thích bị người khác xem." Từ Kiếm Đông nói, mặc kệ tràng ruột non mềm bao thật chặt, hắn hung dữ nhấc Trương Khải lên, sau đó lại ấn thật sâu xuống, cắm dương vật vào càng sâu hơn.

"Ưm~~~ A~~~" Trương Khải vốn định phản bác là cậu căng thẳng, kết quả bị chịch thế này vài phát, chỉ đành yếu ớt dựa vào người đằng sau, không thể kiểm soát bản thân mà rên rỉ thành tiếng.

"Anh hai địt em có sướng không?" Từ Kiếm Đông lại xuyên thủng Trương Khải lần nữa, sau đó dừng lại, hỏi vặn bên tai cậu.

"Ư~~~ Sướng~~~" Cậu thất thần đáp.

Từ Kiếm Đông nâng cậu lên lần nữa, rồi đột nhiên buông tay ra, mặc cho cậu rơi xuống do trọng lực, cửa động hoàn toàn nuốt chửng cây hàng khổng lồ nóng bỏng.

"A a a~" Trong cú rơi này, Trương Khải cứng đờ người, dưa chuột nhô cao như muốn nhảy lên gần như nổ tung.

Từ Kiếm Đông lại nắm chặt lấy dưa chuột của cậu trong nháy mắt, nâng cậu lên rồi thả xuống vài lần, mới cắn dái tai của cậu rồi nói: "Nói to cho thầy Tô biết, anh hai địt em có sướng không, anh hai sẽ cho em sướng hết cỡ."

"Ưm~~~ Anh hai~~~ Anh hai~~~ Địt em~~~ Hu~~~ Sướng quá~~~" Trương Khải nhìn Tô Thuỵ Minh, nói ra miệng mà gần như chẳng do dự chút nào.

"Ngoan quá." Nói xong, Từ Kiếm Đông đâm rút xỏ xuyên qua người Trương Khải mười mấy lần nữa càng nhanh và mạnh hơn, trong lần cuối cùng xâm chiếm cơ thể cậu, hắn bắn tinh dịch nóng rực vào trong người cậu.

"Ưm~~~" Trong khoảnh khắc cao trào, Từ Kiếm Đông thả bàn tay đang giam cầm dưa chuột của Trương Khải ra, cậu cũng đồng thời gần như nức nở mà bắn tinh.

Tinh dịch của cậu vẽ một đường cong trong không trung, đáp thẳng xuống mặt bàn đối diện. Thậm chí còn có một giọt rơi vào tách trà trước mặt Tô Thuỵ Minh.

"Thầy Tô à, ngại quá." Sau khi bắn nốt giọt tinh dịch cuối cùng vào người Trương Khải đang thất thần co giật, Từ Kiếm Đông nói với người mặt mũi mơ hồ ngồi đối diện mà chẳng có chút thành ý nào: "Cái ngữ lẳng lơ này bị em chịch sướng quá, làm bẩn cả tách trà của thầy mà cũng không biết, em xin lỗi thầy hộ cậu ta nhé."

Truyện Chữ Hay