Chương :
Hai thanh kiếm dựng chống vào nhau, ép về hướng Đường Yến từng chút một.
Nhưng Trương Khải biết lần này Từ Kiếm Đông thua chắc rồi.
Bởi là người mang hào quang của nhân vật chính truyện giả tưởng, Altaïr lần đầu "treo máy" ở rừng thẳm Abyss, dùng thân phận thích khách thấu hiểu sức mạnh thiên nhiên bên bờ vực sinh mệnh lâm nguy, cuối cùng đánh bại Unknown vốn nhỉnh hơn y một chút.
Từ Unknown, lên đường bình an nhé, mặc niệm cho cậu.
Ký ức về nội dung ngoại truyện vẫn còn mới nguyên, cậu trạch nam thầm nghĩ trong lòng.
Quả nhiên, ngay trước khi Từ Kiếm Đông ép thẳng kiếm xuống vai Đường Yến, định thuận thế chẻ qua, ba nhánh dây leo thô to bỗng nhiên phá đất xông ra từ giữa hai bọn họ, mọc lên với tốc độ vũ bão, tới khi phần ngọn cách mặt đất hai ba mét mới thôi.
Trong khoảnh khắc số dây leo xám xanh này vươn ra, Từ Kiếm Đông cảnh giác rút tay lại, còn lùi lại một bước, nếu không rất có thể cánh tay của hắn đã bị đám thực vật mọc nhanh như kiếm sắc này xuyên thủng rồi.
"Ha, phản ứng không chậm nhỉ." Đường Yến thu tư thế chiến đấu, quay kiếm về eo, vỗ tay tán dương.
Ngược lại với vẻ an nhàn tự đắc của thích khách, kỵ sĩ vẫn còn nắm chặt vũ khí trong tay không đáp lời, đánh giá lại đối thủ của mình một lần nữa, bỗng dưng lùi ra sau thêm vài bước.
Hắn còn chưa đứng vững, một nhành dây leo sắc bén to bằng cổ tay người đột ngột trồi ra từ mặt đất nơi hắn vừa ở, lá rụng trên đất bay ào lên không trung rồi mới đáp xuống.
Từ Kiếm Đông còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã cảm thấy dưới chân lại truyền tới chấn động nhè nhẹ, hắn lập tức né sang phải. Thế là lại có một nhánh dây leo từ dưới đất trồi lên.
Hắn né như vậy vài lần, mặc dù không bị thương, nhưng đã hơi đuối.
Lại né khỏi đám dây leo quái dị đã dỡ bỏ vẻ ngoài vô hại, bắt đầu lộ sát khí, có thể thấy khắp nơi trong khu rừng rậm này một lần nữa, Từ Kiếm Đông trỏ kiếm vào Đường Yến cách xa năm mét, "Nhìn anh thế này không phải thích khách ư? Sao toàn dùng mấy trò này thế?!"
"Bởi ta có thể nghe được âm thanh của thiên nhiên. Đối với một kỵ sĩ mà nói, ngươi đã coi như khá lắm rồi, đáng tiếc rằng..." Đường Yến ung dung vỗ tay, "Đây là giấc mơ của ta, vương quốc của ta, ngươi không có khả năng thắng!"
"Đừng xàm lờ nữa, nơi này..." Từ Kiếm Đông cười khẩy, nhưng còn chưa nói dứt câu đã biến sắc, không thể không bước sang bên trái hai bước, né khỏi ba nhánh dây leo mới chòi lên.
"Trò chơi kết thúc." Từ Kiếm Đông vừa đứng vững, Đường Yến lại lên tiếng, "Ta sẽ tiễn ngươi khỏi thế giới này."
Sau vài lần công kích và né tránh, nơi họ đứng đã chăng đầy dây leo từ dưới đất đâm thẳng lên trời không theo quy tắc nào cả. Theo lời nói của y, quanh Từ Kiếm Đông đột ngột mọc lên mười mấy nhánh cây mới cùng lúc, số cây cũ mới này cùng hợp lại thành một cái lồng cao hơn hai mét, nhốt hắn vào không gian nhỏ hẹp chỉ cho người miễn cưỡng vươn hai tay.
Từ Kiếm Đông giơ kiếm chém dây leo trước mặt, nhưng dù cho hắn dùng hết toàn lực, vũ khí sắc bén vốn chém sắt như bùn đó cũng không thể xuyên qua lấy nửa phân, chứ đừng nói là chém đứt.
"Thực vật ở vực thẳm Abyss đều từng được Tinh Linh Vương chúc phúc, không được thuật thần thánh hoặc hắc ám ở trình độ nhất định hỗ trợ, căn bản không thể phá hỏng chúng." Đường Yến giơ tay lên, ra tư thế định tấn công, "Ngươi nói xem, giờ ngươi còn né được mấy lần?"
Vãi! Đại thần Đường anh làm thật à!
Biểu cảm của Từ Kiếm Đông còn chưa thay đổi, Trương Khải đứng bên cạnh im lặng quan sát đã trắng bệch cả mặt.
Hai người kia không biết, nhưng cậu biết rất rõ rằng giấc mộng xuân... éc... giấc mơ giả tưởng này không phải là cảnh mộng bình thường. Mặc dù suy đoán từ lời nói trước đó của Long Thất, chuyện xảy ra ở đây chẳng ảnh hưởng đến thế giới hiện thực là bao, nhưng lời của tên yêu tinh đáng chém ngàn đao đó rốt cuộc đáng tin đến đâu, cậu trạch nam xui xẻo luôn bị lừa này không dám đánh cược đâu.
Ngộ nhỡ thăng trong mơ, ngoài đời cũng chết não, thế thì quá đà quá được không?!
Thế là, một giây trước khi tay Đường Yến ra hiệu, Trương Khải hét lên: "Đường Yến sama dừng tay!"
Thích khách chuẩn bị ra đòn trí mạng dừng lại, ánh mắt chuyển sang người mặc đồ mèo cách đó không xa, hồi lâu mới từ tốn nói: "Vì hắn mà em phản kháng ta ư, Celia?"
"Á! Không..." Trương Khải vô thức lùi lại một bước, vắt óc nghĩ hồi lâu, mới nói lắp bắp: "Chủ nhân, chủ nhân sama... Tay ngài chưa từng dính máu kẻ vô tội, tại sao phải phá giới vì một tên kỵ sĩ Thánh điện?!"
"Hắn tham lam thèm muốn em, bảo bối quý giá nhất của ta, đó đã là tội của hắn." Trong mắt Đường Yến lại ẩn hiện sát khí.
Đại thần Đường nói thế này, cậu cảm giác áp lực hơi lớn à nha...
"Thế nhưng, thế nhưng... Chủ nhân sama... 'Ta sẽ giữ mình công bằng, khiêm tốn giúp người. Đi trong bóng tối, phục vụ ánh sáng.' Là thủ lĩnh thích khách Bassela, ngài chắc còn nhớ câu tuyên ngôn này chứ?!" Trương Khải mở to mắt nhìn thẳng y, "Chủ nhân của em sẽ không nhuốm máu tanh vì mong muốn riêng đâu!"
Lúc Trương Khải nói ra tuyên ngôn thích khách mà nam chính hằng tôn thờ tuân theo trong truyện của mình, Đường Yến đã đọc theo trong im lặng, y nhìn chằm chằm vào người căng thẳng ra mặt đằng trước hồi lâu, đột nhiên phì cười, sắc mặt trở nên dịu dàng như trong thế giới hiện thực.
"Quả nhiên Celia của ta giỏi nhất!" Y rảo bước đến trước mặt Trương Khải, ôm phắt người vào lòng, "Ta không dám tưởng tượng đánh mất em sẽ phải làm sao."
"Ưm~ A~" Bị ôm chầm, lồng ngực trần trụi của Trương Khải đột ngột đập phải trang bị thích khách rắn chắc của đối phương, cậu vô thức kêu lên.
Bởi vì, trong giấc mơ đêm kia, khuyên vú và dây xích mà Tô Thuỵ Minh đính lên cậu vẫn còn lủng lẳng trước ngực.
Lúc trước bị sốc trước cảnh tượng kỳ ảo như đi nhầm vào phim trường, Trương Khải không chú ý tới việc kiểm tra bản thân, chờ đến khi hai hạt châu đỏ nhạy cảm hơn sau khi xỏ khuyên của cậu đụng phải áo giáp của Đường Yến, cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tiêu diệt dấu vết.
Đường Yến đương nhiên là nhanh chóng chú ý đến "đồ trang sức" mới giữa hai vú cậu.
"Đây là cái gì?" Y thu lại nụ cười, kéo sợi xích giữa ngực Trương Khải, nhìn mặt dây chuyền trên đó, "Tô?!"
"A~ Ư~" Hai đầu ngực lồi lên đều bị kéo theo, Trương Khải lập tức kêu thành tiếng, nhưng cậu lập tức ngậm miệng lại chỉ dám phát ra tiếng rên "ư ư".
"Đây là nguyền rủa hắc ám mà Ryze để lại trên người em trước khi chết ư?!" Kéo xích ngực thêm mấy lần, rồi kéo riêng cả hai bên vú, tới khi xác định cặp khuyên này rất khó gỡ khỏi người Trương Khải, Đường Yến mới nheo mắt hỏi.
"Ưm~ A~ Phải~" Không giống cảm nhận khi được an ủi trêu đùa đầu vú lúc trước, hiện giờ cảm giác lôi kéo vặn vẹo sau khi bị xỏ khuyên rõ ràng kích thích hơn rất nhiều, mặc dù đi kèm với cơn đau nhẹ, nhưng dòng điện tê dại truyền đến từ nơi đó vẫn khiến hai chân Trương Khải mềm nhũn.
"Đây là~ ư~ nguyền rủa của~ ưm~ Ryze~" Cậu nói theo lời của Đường Yến.
Đường Yến cúi xuống vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm hai đầu vú xỏ khuyên của cậu, rồi nói: "Đáng thương thật, chủ nhân sẽ tạo phong ấn phá giải lời nguyền cho em nhé?"
... Cậu lại có linh cảm không lành?!
Hạt đỏ trước ngực đã hoàn toàn cứng hẳn, cậu trạch nam run rẩy nghĩ.
Đồng thời, ánh mắt cậu lướt qua "cái lồng" mà Từ Kiếm Đông đang ở bên trong.
Ở đó, người bị định nghĩa là kỵ sĩ còn đang dùng kiếm thử chém đứt dây leo. Khi chạm phải ánh mắt của Trương Khải, hắn tạm dừng động tác.
Bờ môi Từ Kiếm Đông cử động trong im lặng, nhìn khẩu hình, dường như là – "tôi sẽ cứu cậu".
... Không xin cậu cứu, chỉ xin cậu sau này nhìn thấy thứ trên ngực mình đừng có phát rồ.
Bị Đường Yến xếp thành tư thế quỳ trên đất, cậu trạch nam thầm nghĩ trong lòng.
Chương :
Ngón tay lành lạnh lượn quanh tấm lưng trần trụi, Trương Khải trên người chỉ mặc độc quần lót chữ T và vòng cổ không kìm được run bắn mình.
"Celia toàn không ngoan thế này, lại rút đuôi ra rồi." Tay Đường Yến càng lúc càng đi xuống, cuối cùng đáp lên cặp mông của cậu, "Vậy nên em mới dễ dàng bị lời nguyền của Ryze ăn mòn như vậy."
Hình như quan hệ giữa hai người này không tốt phải không?!
Trương Khải không thể không siết chặt "cái đuôi" vẫn còn trong tay, hơi xấu hổ cúi đầu phản bác: "Thế nhưng, thế nhưng... đeo nó hành động bất tiện lắm."
"Đó là bởi em không quý trọng nó đủ." Rút vật tình thú mang butt plug kia ra khỏi tay Trương Khải, Đường Yến nhẹ nhàng vẽ vòng tròn quanh cửa sau của cậu bằng phần đỉnh của nó, còn thi thoảng đâm vào một chút rồi rút ra.
Tại sao cậu phải quý trọng một cái butt plug đuôi mèo chứ?! Đâu phải biến thái đâu!
Trương Khải thầm xỉa xói trong lòng, có điều cảm giác cửa sau cứ bị đụng khẽ, hơi tê vẫn luôn truyền từ đằng sau lên não, lời thốt ra khỏi miệng cậu bèn biến thành tiếng rên "Ưm~ A~".
"Xem ra chỉ bộ trang bị mèo yêu này thì không đủ bảo vệ em." Đường Yến ném thứ trong tay xuống đất, "Chủ nhân đành in dấu em, phòng tà ma xâm nhập nhé?"
Nói đoạn, y búng tay một cái, một nhánh dây leo xanh nõn dày đang quấn trên cây bên cạnh bỗng dưng cử động, nó rời khỏi đại thụ ban đầu, bò về phía Đường Yến. Vừa lại gần, đoá hoa đủ màu sắc còn dần nở rộ trên mình nó mọc ra những chiếc lá hình kim mảnh dài sắc nhọn,
Nhánh cây đó bò đến cạnh Đường Yến thì dừng lại, thành thật đáp trên mặt đất, im lặng tiếp tục nở hoa kết lá.
Trương Khải lại chẳng rảnh rỗi chú ý đến nhánh thực vật quái dị chắc chắn không có ở thế giới hiện thực này, bởi ngón tay của Đường Yến đã thò vào cửa sau của cậu một cách đột ngột mà chẳng hề báo trước.
Ngón tay thon dài nổi rõ khớp thành thục mò mẫm khai phá trong đó, chẳng qua bao lâu vách trong mềm mại khép chặt đã có thể chứa được ngón thứ hai. Thế là, ngón trỏ cũng thon dài như vậy bèn theo đó cắm vào.
"Ưm~ A~" Quỳ như chó trên mặt đất trải một tầng lá rụng dày, hoa cúc không ngừng bị ngón tay khuấy đảo, Trương Khải từ từ vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng thở ngọt ngào.
"Đúng là một nhóc nhạy cảm." Cảm thấy ngón tay bị hang động cắn chặt, thậm chí còn bị hút vào trong, Đường Yến mỉm cười như an ủi, dùng tay còn lại vuốt ve dưa chuột đang dần thức giấc của cậu.
"Ư~" Cơ thể của Trương Khải không kìm được run bắn mình, cửa sau lập tức co lại muốn nuốt hai ngón tay đó vào sâu hơn.
Nhưng vách ruột lưu luyến không rời đang giần giật lại không thể cản được động tác rút ra của ngón tay, khi ngón tay hoàn toàn rời khỏi cửa sau, Trương Khải vô thức ngoái đầu lại liếc nhìn Đường Yến như khẩn cầu.
"Không chỉ nhạy cảm, mà còn sốt ruột." Nhìn cậu rõ ràng không thoả mãn, Đường Yến buông bàn tay đã "đánh thức" dưa chuột của Trương Khải ra, cởi quần mình, móc vật thịt đã chào cờ ra ngoài, đè lên cửa hang còn co giật không ngừng kia, "Yên tâm, dấu hiệu mới làm xong, chủ nhân sẽ thoả mãn em mà?"
Nói đoạn, y ưỡn người lên trước, cắm luôn phần đỉnh dương vật thô to vào cửa sau của Trương Khải.
"A~" Hoa cúc bị đâm vào mở rộng trong nháy mắt, Trương Khải vừa run bần bật vừa rên rỉ, nhưng âm thanh đó nghe thế nào cũng như sung sướng.
Đường Yến như thể đã xác định được người đang quỳ dưới đất rốt cuộc dâm đãng nhạy cảm cỡ nào, y không tiếp tục đâm vào từ tốn như trong hiện thực hay trong mơ lúc trước, mà dùng hai tay đỡ mông cậu, một hơi đút hết cây gậy nóng bỏng vào cơ thể cậu.
"A a a~" Cửa sau bị đâm phắt mà chẳng được báo trước, Trương Khải kiệt sức quỳ dưới đất, chỉ có mông vẫn còn vểnh lên đón chờ dương vật cường tráng lấp đầy.
"Chuẩn bị hoàn tất, chủ nhân phải in dấu bảo vệ mới cho em đây nhé?" Đường Yến cúi đầu men theo sống lưng liếm láp từ dưới đến tận cần cổ của Trương Khải, ngắm nhìn cơ thể cậu càng run rẩy dữ dội hơn, y mới mỉm cười hái một cái lá xanh hình kim nhọn từ nhánh dây leo dưới chân.
"Dịch của hoa ngàn sắc là chất nhuộm tốt nhất, không chỉ màu sắc diễm lệ, mà còn chỉ cần nhuộm là rất khó rửa sạch được." Đường Yến châm cái lá kim kia vào một đoá hoa đỏ trên dây leo, lập tức có chất lỏng màu đỏ nhuốm lên cả chiếc lá đó.
Tay trái nâng người Trương Khải đang quỳ lên, để nửa thân trên của cậu ưỡn lên, đồng thời tay phải siết chiếc lá hình kim đó, ấn lên tấm lưng trắng nõn của cậu.
"Á!" Trương Khải đang quỳ dưới đất không thể nhìn được trên lưng mình xảy ra chuyện gì, nhưng đột ngột cảm giác được vị trí chính giữa lưng bỗng dưng bị thứ gì như kim mảnh châm một nhát, sau đó chỗ ấy bèn trở nên đau đớn như lửa.
Chẳng chờ cậu phản ứng lại, nhát kim thứ hai bèn đáp xuống tấm lưng chẳng phòng bị của cậu.
"Chủ nhân sama~ Ngài đang~ làm gì vậy~ Ưm~" Trương Khải vặn người ngoái đầu lại định xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng hang động của cậu bị dương vật thô to của Đường Yến đâm xuyên, cậu chỉ khẽ cử động một tý, cả hoa cúc bèn bị vật thịt cứng ngắc đó làm cho mềm nhũn.
"Celia, đừng cử động lung tung." Đường Yến vươn tay ấn vai cậu, "Ta phải khắc dấu trên người em mà?"
Khắc dấu cái đầu anh!
Đây rõ ràng là xăm mà!
Trước tiên đừng nói đại thần Đường rốt cuộc định xăm cái gì trên người cậu, cũng đừng nói đại thần Đường không chuyên có thể gánh vác nổi không. Chỉ việc nghĩ đến trên lưng cậu không biết còn bị châm bao nhiêu phát, đau bao nhiêu lần... cậu đã thấy đau trứng rồi, à không đúng, sống lưng đau muốn gãy rồi.
Thế là, Trương Khải mặc kệ trong người vẫn còn chôn sâu dương vật của đối phương, lập tức bò lên trước hòng thoát thân.
"Đúng là." Đường Yến thở dài, "Chủ nhân rõ ràng là muốn tốt cho em, Celia em tinh nghịch quá rồi đấy."
Nói đoạn, y lại búng tay một cái.
Cái búng tay khẽ đó còn chưa tan biến, bốn nhánh dây leo trơn tuột bằng một ngón tay bỗng phá đất xông lên, quấn lấy tứ chi của Trương Khải, trói chặt cậu tại chỗ.
Vãi! Xúc tu gì đó cao cấp hung tàn quá thể!
Không tiếp xúc nhiều với phim nặng đô, chỉ mới nghe tên qua play xúc tu, nhưng chưa thật sự xem được mấy lần, cậu trạch nam lập tức trợn trừng mắt.
Chương :
Quần áo trên người đã bị thoát sạch từ lâu, Trương Khải trần truồng quỳ dưới đất, cửa sau của cậu bị dương vật cường tráng đâm xuyên. Cơn đau của kim xăm tự nhiên trên da không ngừng truyền đến từ sau lưng, cậu muốn bò lên trước trốn thoát, nhưng tứ chi đều bị dây leo mềm dẻo quấn chặt.
Dẫu cho hoa cúc nhạy cảm bị lấp đầy, nhưng dưa chuột của cậu đã mềm oặt từ lâu bởi giày vò đau đớn kéo dài, co quắp lại chẳng còn sức lực.
Đường Yến dùng lá hình kim chấm chất dịch hoa màu đỏ, chăm chú chích một chữ "Đường" trên lưng Trương Khải, chữ đó như thể chữ ký hàng ngày của y, ngay ngắn, sắc bén, cứng cáp.
Chờ sau khi châm xong chữ này, y tạm thời dừng lại. Hài lòng ngắm nghía con chữ màu đỏ cỡ bằng đồng xu trên tấm lưng trắng nõn của Trương Khải một lúc, y bèn chú ý đến dưa chuột co nhỏ đáng thương của người dưới thân.
"Xin lỗi nhé, thực sự là chủ nhân vừa rồi chăm chú quá, thế mà lại bỏ qua cảm nhận của em." Đường Yến vừa cười vừa vuốt ve dương vật của Trương Khải, "Yên tâm, chủ nhân sẽ cho em sướng nhé?"
Y vừa nói dứt câu, hai nhánh dây leo mảnh lại phá đất ngoi lên.
Hai gốc thực vật đó như thể sinh vật ma quỷ có ý chí của riêng mình vậy, chúng bò men theo đùi Trương Khải, cuối cùng một trái một phải đáp xuống vật thịt co nhỏ của cậu.
"A~ Đừng, đừng mà~" Khi nhánh dây mảnh xanh mướt bên trái quấn từng vòng một từ gốc lên ngọn của cậu, cái cảm giác quái dị khi bị dây leo trơn nhẵn vòng quanh khiến Trương Khải lập tức giật mình kêu thành tiếng.
Nhưng nhánh dây mảnh nghe theo mệnh lệnh của Đường Yến căn bản không hiểu lời của cậu, nhánh bên phải cũng bắt đầu cử động trên dương vật cậu. Có điều không phải quấn quanh, mà là đỡ phần đỉnh lên, cọ nhẹ từng cái một quanh phần đỉnh bị bao trọn đó.
"Dừng lại~ Ư~" Nỗi xấu hổ khi bị đám ma vật bất bình thường đó đụng chạm khiến Trương Khải tiếp tục rên rỉ kháng cự, dù cho dương vật của cậu đã bắt đầu lén lút thức giấc.
"Celia, em thực sự e thẹn quá." Đường Yến túm mông cậu, hung tợn cắm rút mấy lần, "Có điều em rên quyến rũ thế này, chủ nhân làm sao vẽ phong ấn được nữa?!"
Theo lời của y, một nhánh dây leo mới rủ từ ngọn cây trên đầu họ xuống.
Khác với dây leo xanh lục lúc trước, đây là một nhành dây màu xám cỡ ba ngón tay. Mà đỉnh của nó mang chất dịch trong suốt, có hình dáng như dương vật đàn ông.
Ngọn dây leo tràn đầy cảm giác dâm tà này chúc xuống ngay trước mặt Trương Khải.
Vãi! Đại thần Đường à sao trong cảnh truyện của anh lại có thứ không hài hoà thế này?!
Không phải anh là cao thủ phái thuần khiết ư ư ư ư ư ư?!
Nhìn thứ trước mặt, cậu trạch nam vô thức ngậm miệng lại, toàn bộ nhân sinh quan đều sắp lật nhào.
Cao thủ phái thuần khiết trong truyền thuyết, đại thần Đường Yến lại làm như thể xúc tu dạng thực vật này không phải do y gọi ra vậy, y lại hái thêm một chiếc lá từ trên nhánh dây leo đầy lá kim và đủ màu hoa dưới chân, chọc vào cánh hoa màu tím hồng, mặt mày thản nhiên tiếp tục công việc sáng tạo dấu ấn của mình.
"Á! Ư~" Khi tấm lưng trần trụi lần nữa bị lá mảnh mang chất nhuộm tự nhiên cắm vào, Trương Khải không kìm được ngẩng đầu kêu thành tiếng.
Chẳng qua lần này, cậu không còn cơ hội khép miệng lại nữa.
Dây leo màu xám hau háu trước mặt cậu từ lâu lập tức đâm vào miệng cậu, hoàn toàn lấp đầy khoang miệng của cậu.
Lưng cậu bị đau đớn khi xăm mình giày vò, bị dương vật mở rộng đâm xuyên nhưng lại có cảm giác tê dại lờ mờ không đủ thoả mãn, còn xúc xích của cậu đang được hai nhánh cây mảnh dẻ quấn quýt trêu đùa...
"Ư~ Ư~" Ba cảm giác khác biệt rõ ràng cùng xông lên não Trương Khải, cậu rên cũng chẳng biết là sung sướng hay đau đớn. Bởi bị xúc tu trong khoang miệng chặn lại, tiếng kêu đó càng khiến người ta không thể nào phân biệt được rõ cảm nghĩ trong đó.
Có điều, thứ khiến cậu khó lòng nhịn nổi chân chính là nhánh dây màu xám này.
Mặc dù là thực vật thân gỗ cứng, nhưng sinh vật dị giới có vẻ ngoài khác thường này như thể dương vật đàn ông, không ngừng ra vào trong miệng Trương Khải.
Nhánh dây leo đó chui vào miệng cậu hết lần này đến lần khác, khuấy đảo, phần chóp rỉ ra mấy giọt chất lỏng trong miệng cậu, tới tận khi xác nhận là cậu nuốt rồi mới kéo ra khỏi miệng cậu. Sau khi trườn quanh cánh môi và mặt cậu mấy lượt, nó bèn chui vào miệng cậu lần nữa.
Chẳng biết chất lỏng trong suốt mà nó sinh ra rốt cuộc có thành phần gì, nhưng cùng với việc liên tục bị ép nuốt chất dịch của nó, Trương Khải chỉ cảm thấy cơ thể cậu dần dần nóng rực.
Nỗi đau đớn khi xăm đằng sau lưng của cậu càng lúc càng giảm, không còn khiến cậu không chịu nổi nữa. Mà cảm giác tê dại bắt đầu trở nên khó nói trong cửa sau của cậu dần lan rộng, dù cho vách ruột không ngơi co lại cắn chặt lấy dưa chuột đang cắm bên trong, hòng mút nó vào sâu hơn nữa, cũng chẳng thể kìm nén lại. Thứ duy nhất có thể khiến cậu dễ chịu đôi chút là xúc xích đang được hai nhánh dây mảnh dẻ hầu hạ.
Hai nhành dây trên cây dưa chuột đã bị trêu đùa đến độ hoàn toàn ngỏng lên của cậu, một nhánh quấn quanh từng vòng trên đó, ngọ nguậy lúc nhanh lúc chậm; nhánh còn lại thì dịu dàng treo trên xúc xích lộ ra ngoài của cậu, thi thoảng lại trượt một vòng, thò vào trong lỗ sáo, rồi lại rút ra ngay.
"Ư~ Ư~" Trong sự trái ngược, cảm giác mặc dù không còn trống rỗng nhưng vẫn tê ngứa trong hoa cúc càng khiến Trương Khải khó chịu hơn. Cơ thể bị trói buộc tứ chi của cậu đã bắt đầu vô thức hơi chuyển động trước sau, tự nuốt nhả dương vật đang cắm trong người.
"Bộp!" Đường Yến dừng động tác xăm mình, vỗ một phát lên cặp mông trắng nõn đàn hồi của Trương Khải, để lại dấu tay sưng đỏ.
"Celia, đừng cử động! Phong ấn của chủ nhân suýt thì bị hỏng rồi." Dùng tay xoa nơi vừa bị mình đánh, Đường Yến cau mày nói.
Trên lưng Trương Khải, tác phẩm của y đã gần hoàn thành.
Đó là ba đoá mẫu đơn màu tím hồng mọc lần lượt trên cùng một cành, phần nhị hoa của đoá lớn nhất bên dưới chính là chữ "Đường" ban đầu y xăm. Ba đoá hoa và cánh lá xanh tươi gần như chiếm đầy lưng Trương Khải, mà rễ của mẫu đơn vươn dài xuống dưới, cuối cùng chỉ thẳng vào cửa sau của cậu.
Tay trái của Đường Yến giữ mông Trương Khải không cho cậu cử động lung tung, tay phải lại thêm vài nét lên gốc rễ màu xanh uốn lượn đến hang động của cậu, cuối cùng y dừng tay lại, thưởng thức dấu ấn mình vừa làm.
Chương :
"Ư~" Trong miệng Trương Khải còn nghẹt nhánh dây leo hình dương vật, nước bọt trong suốt không nuốt kịp chảy ra từ khoé miệng cậu, xuống hạt châu đỏ bị khoen ngực đâm xuyên của cậu.
Trong tác dụng của dâm dịch từ thứ ma vật này, người bị dưa chuột không thể giải toả bức đến tuyệt cảnh từ lâu, chẳng hề để ý đến bức hoạ trên lưng cậu đã hoàn thành.
Mặc dù cửa sau bị tách mở ngứa ngáy khó chịu, nhưng cậu sợ cử động sẽ bị trách phạt, đành thút thít cố gắng khép vách ruột lại, muốn dựa vào chút sức mạnh đằng sau để nuốt nhả vật thịt cường tráng.
"Ha ha, giờ lại nghe lời rồi." Đường Yến cười khoát tay, "Vậy chủ nhân nên thưởng cho bé nghe lời chút chứ nhỉ?"
Theo lời của y, dây leo mảnh vốn quấn quanh tứ chi Trương Khải lũ lượt rút xuống, chuyển sang dạo chơi quấn quýt khắp nơi trên người cậu.
"Ư~ Ư~" Vòng bạc trên núm vú bị hai nhánh dây kéo nhẹ, dưa chuột bị một nhánh quấn quanh, trên lỗ sáo cũng có một nhành luẩn quẩn, thi thoảng còn hơi cắm vào... Trương Khải quỳ trên đất, tay chân mất trói buộc, cơ thể mềm nhũn rên rỉ hồi lâu, cuối cùng không kìm được bắt đầu hành động theo mong muốn của mình.
Nhưng, không phải là trốn chạy như lúc trước cậu muốn.
Người đã đánh mất khả năng suy nghĩ tỉnh táo đong đưa cơ thể, bắt đầu tự nuốt nhả dương vật đang chôn sâu trong người.
"Ư~" Mặc dù không hăng hái như lúc bị người ta trêu đùa, nhưng hoa cúc cứ mãi trống không ngứa ngáy cuối cùng cũng được va chạm vuốt ve, trên mặt cậu là biểu cảm sung sướng, ngay cả dây leo trong miệng cũng bị cậu mút mạnh hơn, rỉ ra càng nhiều chất dịch có hiệu quả giảm đau và kích dục.
Đường Yến ban đầu cứ giữ nguyên bất động, ung dung chờ đợi, mặc cho Trương Khải đã bị chi phối hoàn toàn ngậm dương vật của mình.
Nhưng làm cậu trạch nam quanh nằm ngồi trước máy tính, thể lực của Trương Khải dẫu sao cũng có hạn, cậu đung đưa chưa được bao lâu đã hơi thở dốc, chậm lại.
"Thì ra Celia dâm đãng đáng yêu thế này", Đường Yến cúi đầu liếm dọc theo cành lá của đoá mẫu đơn trên lưng Trương Khải, "Sau này chủ nhân sẽ rèn luyện em thêm nhé?"
Nhưng y vừa nói dứt lời, còn chưa làm gì, lồng dây leo nhốt Từ Kiếm Đông cách đó không xa đột nhiên thay đổi.
Trong khi Đường Yến xăm mẫu đơn lên người Trương Khải, Từ Kiếm Đông vẫn luôn đanh mặt dùng kiếm chém dây leo.
Dù mỗi nhát kiếm chém xuống đều không thể làm khúc thực vật được Tinh Linh Vương chúc phúc bị thương chút nào, nhưng hắn vẫn không hề nhụt chí, thậm chí càng dùng sức hơn theo biểu hiện dâm đãng dần của Trương Khải. Như thể thứ hắn đang chém không phải là dây leo chết tiệt, mà là cổ người thao túng số thực vật này.
Theo thời gian, trên khuôn mặt của kiếm sĩ cố chấp từ từ tràn ngập vẻ phẫn nộ và điên cuồng, khi thích khách nhốt hắn lại cúi đầu khẽ liếm lên hình hoa mẫu đơn chói mắt trên tấm lưng vốn trắng nõn nà của Trương Khải, trên mặt hắn bỗng dưng lờ mờ loé ánh sáng trắng.
Đó là thứ ánh sáng thuần khiết nhìn tưởng dịu dàng, thực ra cực kỳ sắc bén.
"Ta sẽ dùng kiếm của ta chém đứt tội ác, dùng sinh mạng của ta bảo vệ thần điện, dùng linh hồn của ta tận trung với ánh sáng." Khi nhìn thấy Từ Kiếm Đông vung thanh trường kiếm mang phép thuật của thần thánh trong tay chém đứt lồng giam bằng một nhát, Đường Yến lầm bầm thốt lên lời thề của hội kỵ sĩ thần điện Ánh Sáng trong tiểu thuyết của mình, "Mình đã xem thường hắn."
Lúc Từ Kiếm Đông xông tới, Đường Yến rút ra khỏi cơ thể quấn chặt ấm áp của Trương Khải, cài quần vào rồi rút trường kiếm của mình ra ứng chiến.
Từ Kiếm Đông tung đòn giả, khi tới trước mặt y thì bỗng nhiên nghiêng người lách vai qua, lập tức tới bên Trương Khải vẫn còn chìm sâu trong vực thẳm dục vọng không thể tự thoát ra nổi.
Hắn giơ thanh kiếm lên, tung cú chém mang theo phẫn nộ và điên cuồng, chặt nhánh dây thô đang xâm phạm Trương Khải ra thành hai mảnh.
Dây leo thô to không ngừng nhỏ dịch cắm trong miệng bỗng dưng dừng lại, Trương Khải ngẩng đầu lên nhìn Từ Kiếm Đông bằng ánh mắt mù mịt. Chẳng chờ cậu phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, hai nhánh dây leo đang quấn quýt dưa chuột và cắm sâu trong lỗ sáo của cậu cũng dừng lại.
"Ưm~ Đừng mà~ A~ Đừng dừng lại~" Nhả đầu dây leo đã mềm oặt trong miệng ra, Trương Khải không còn tỉnh táo, vặn vẹo cơ thể rên rỉ cầu xin người trước mặt.
"Chết tiệt!" Từ Kiếm Đông quay người vung kiếm chặn nhát đâm của Đường Yến, bắt đầu điên cuồng chém mạnh, tấn công liên tục.
Thích khách có sức mạnh kém hơn một chút, bị ép lùi lại sau mấy bước, y vừa định điều chỉnh động tác để tấn công thì kẻ địch đằng trước bỗng dưng khom người, bế Trương Khải lên chạy thẳng sang phải.
Kinh ngạc nhận ra mình bị lừa, Đường Yến lập tức đuổi theo, thế nhưng kiếm khách bị bắt tận mắt chứng kiến cảnh nóng trực tiếp lúc trước đã sốt ruột đỏ cả mắt từ lâu, sức mạnh tinh thần bộc phát, động tác nhanh đến mức ngay cả y cũng không đuổi kịp.
Lo rằng dùng dây leo dưới đất tấn công sẽ làm liên luỵ đến Trương Khải bị mang đi, Đường Yến giơ tay lên rồi vẫn bất lực thả xuống, đành không cam lòng nhìn bóng lưng của Từ Kiếm Đông ngày một xa, tới tận khi hoàn toàn biến mất trong khu rừng rậm rạp đằng trước.
"Hừ!" Đường Yến lạnh lùng hừ một tiếng, sau khi cân nhắc, y cho hai ngón tay vào miệng huýt sáo.
Một chú chim nhỏ màu xanh bỗng bay từ đỉnh cây cao tới, đậu trên vai y một chốc, vui vẻ hót lên, rồi bay theo hướng chạy của Từ Kiếm Đông.
Nghe tiếng hót đó, chính là tiếng mà lúc trước Trương Khải nghe được khi nghe tiếng tìm đến.
Sắc mặt âm trầm, Đường Yến quay lại nơi ba người vừa ở, lúc nhìn thấy đám xác tàn của dây leo xúc tu bị chặt đứt trên người Trương Khải, y đột ngột dừng bước chân, ngắm nghía kỹ càng.
Sau đó, với chút nhẹ nhõm, chút đắc ý, y bỗng cười thành tiếng.
Chương :
Từ Kiếm Đông bế Trương Khải đi thật nhanh trong khu rừng rõ ràng khác biệt so với thế giới hiện thực hồi lâu, tới khi đằng sau hoàn toàn không trông thấy Đường Yến đuổi theo mới dừng lại.
"Thế này là thế nào?" Thả Trương Khải xuống, đánh giá khu rừng bốn bề không nhìn thấy bến bờ, hắn hơi hoài nghi: "Dù là mơ, cũng quái dị quá."
Nếu là trong trạng thái bình thường, Trương Khải nhất định sẽ do dự không biết nên nói gì; có điều giờ không biết đã nuốt bao nhiêu thứ dâm dịch của ma vật, cậu trạch nam đã hoàn toàn không cần cân nhắc câu hỏi này nữa.
"Ưm~ Ư~" Bất chợt được giải phóng khỏi cảnh bị xâm phạm triệt để, phản ứng của cậu lại chắc chắn không phải thoải mái và thả lỏng. Bất kể là đằng sau trống không đang co lại, hai là dưa chuột đã bị hai nhánh dây leo chơi đùa đến độ ngỏng hẳn lên, hoặc là hai đầu vú dần dần cứng lại khi bị kéo giãn... toàn thân cậu đều nóng lên, kêu gào trong cô đơn và thèm khát.
"Gì mà kỵ sĩ, thích khách, quái vật dây leo, Đường Yến quả là điên rồi. Ở đây khó hiểu quá, cậu nói xem phải không..." Từ Kiếm Đông cúi đầu nhìn Trương Khải, nhưng mới nói một nửa đã dừng lại.
Không chỉ là bởi người trong lòng đã đỏ bừng mặt từ lâu, vô thức giơ tay ra bắt đầu an ủi dưa chuột của mình, mà còn vì sợi xích bạc và mặt dây chuyền trên đầu vú cậu mà trước đó hắn chưa kịp chú ý tới.
"Chết tiệt!" Nhìn chữ "Tô" đằng sau mặt dây kim cương, tay phải của Từ Kiếm Đông lập tức đấm lên thân cây bên cạnh, khiến cái cây thô to đủ cho một người ôm đó cũng phải hơi nghiêng ngả.
"Dù là nằm mơ, trên người cậu cũng luôn có dấu ấn của người khác sao?!" Cúi người xuống đè Trương Khải, Từ Kiếm Đông nắm cằm cậu ép cậu nhìn mình.
Thế nhưng người đã khuất phục trước dục vọng chỉ phản ứng lại hắn bằng ánh nhìn đã mất tiêu cự và tiếng thở dốc rên xiết thành tiếng không ngừng.
"Chết tiệt!" Từ Kiếm Đông cắn răng giơ cao tay lên, hận không thể tát một cái đánh thức tên lẳng lơ chẳng còn tiết tháo này, nhưng cuối cùng vẫn siết chặt nắm đấm dộng mạnh xuống đấm, rồi hung dữ ôm người vào lòng.
Mà khung cảnh nơi đó đột nhiên xảy ra thay đổi.
Mặc dù xung quanh cách đó không xa vẫn là khu rừng ban đầu, nhưng trong khu vực hình tròn bán kính năm mét quanh họ, những cây đại thụ quái dị, dây leo và lá rơi đầy đất đều đã biến mất.
Thay thế vào đó là như một phần của phòng ngủ. Chiếc giường dù ba người ngủ cũng thừa chỗ, tủ âm trải dài cả bức tường và thảm lông cừu mềm mại trắng muốt, mặc dù không có nhiều đồ trang trí, nhưng căn phòng này tràn ngập vẻ xa hoa mà đơn giản.
"Đây là... nhà tôi." Nhìn căn phòng nối liền mà không hoà nhập vào xung quanh, Từ Kiếm Đông ngây ra, rồi như hiểu ra gì đó, sắc mặt hắn trở nên nhẹ nhõm.
Bế Trương Khải để cậu nằm sấp, Từ Kiếm Đông lấy một bộ quần áo ở nhà từ trong tủ ra, thay thế bộ giáp nhẹ kỳ quái trên người, rồi trèo lên giường.
Hắn dùng một tay đè cơ thể không ngừng vặn vẹo của Trương Khải, khoé môi mím chặt, nhìn ba đoá mẫu đơn vừa bị xăm lên lưng kia, và chữ "Đường" màu đỏ chói mắt giữa đoá lớn nhất.
"Xem ra anh hai cũng phải để lại dấu hiệu trên người cậu nhỉ." Từ Kiếm Đông búng tay một tiếng, bên cạnh bỗng xuất hiện một chiếc hộp nhỏ màu đen.
Hắn mở hộp ra, bên trong là một cặp khuyên tai. Trên cặp khuyên hình tròn hơi nhỏ hơn nhẫn đó đính đầy vụn kim cương lấp lánh.
"Lúc trước đặt làm ở Bulgari, sau đó chơi bóng rổ nên không đeo nữa, giờ vừa khéo cho cậu dùng." Lấy một chiếc ra xoay tròn trong tay, Từ Kiếm Đông cúi đầu cắn dái tai của Trương Khải, hỏi với chút ác ý: "Bé lẳng lơ, cậu nói xem tôi xuyên nó ở đâu đây?"
"A~ Ở đâu~ A~" Bị cơn đau nhói trên dái tai thu hút chú ý, nhưng đã chìm sâu trong dục vọng không thể tự thoát ra, cậu trạch nam căn bản không thể hiểu được hàm nghĩa trong đó, chỉ có thể lặp lại đơn giản. Toàn thân cậu là màu ửng hồng, không ngừng phát ra tiếng rên như thể mời gọi, hai tay không bị trói giữ vẫn luôn chuyển động trên dưa chuột ngỏng cao của cậu.
"Theo tôi thấy..." Căn bản không nghĩ sẽ có được câu trả lời, Từ Kiếm Đông vươn tay ra nắm phần đỉnh dương vật của cậu, cười nói: "Ở đây đi."
"Ư~ A~" Cơ thể của Trương Khải thoáng cứng đờ, rồi bắt đầu vặn vẹo ưỡn eo lên không, đưa dưa chuột của mình vào tay hắn.
Từ Kiếm Đông mặc kệ động tác của cậu, ôm cây đợi thỏ một lúc, rồi bật ra một tiếng "ế" kỳ quái.
Dương vật của Trương Khải đang ngỏng cao vậy nên cậu không nhận ra có gì không đúng, nhưng đưa tay lên vuốt ve thì sẽ phát hiện, trong lỗ sáo ở giữa vật thịt hình như đang nghẹn cái gì. Thảo nào ngoại trừ việc không được thoả mãn ra mặt thì còn vẻ đau khổ lờ mờ khác.
Từ Kiếm Đông suy nghĩ một lúc mới nhớ ra lúc trước khi chém đứt dây leo trên người Trương Khải, hình như có một nhánh mảnh đang cắm trong lỗ sáo của cậu. Thứ đó chắc là phần ngọn bị hắn chặt đứt, không biết vì sao không khô héo chết đi, ngược lại còn chui sâu hơn vào niệu đạo của Trương Khải.
"Đường Yến... Hừ!" Từ Kiếm Đông thử mấy lần mà không thể lấy đoạn dây đó ra ngoài, ngược lại càng khiến Trương Khải khó chịu hơn, cuối cùng hậm hực bỏ cuộc, chuyển sang lấy cái khuyên còn lại.
Dùng một tay nắm chặt dưa chuột của Trương Khải, Từ Kiếm Đông ấn phần kim của khuyên tai vào bên dưới quy đầu của cậu, "Nếu đau thì cứ kêu."
Nói đoạn, hắn đâm thẳng qua phần đỉnh của Trương Khải, chốt chặt khuyên vào.
"A a a a!" Người vốn đang chìm đắm trong tình dục lập tức kêu gào thảm thiết, vài giọt máu tươi tứa ra từ đầu dương vật bị xỏ của cậu.
Trong cơn đau mãnh liệt ấy, cậu tạm thời tỉnh táo lại, dưa chuột vốn đứng thẳng cũng mềm oặt đi trong đau đớn, nhưng do dây leo trong lỗ hẹp nên không thể không tiếp tục đứng thẳng.
"Đau lắm à? Ngại quá, có điều đau dài không bằng đau ngắn." Từ Kiếm Đông hơi đau lòng, nhưng chẳng hối hận chút nào, hắn lau nước mắt ứa ra do bị kích thích ở khoé mắt cho cậu, rồi cúi người xuống.
"Ưm~ A~" Dưa chuột bị thương bỗng dưng được đầu lưỡi mềm ẩm liếm láp, vài giọt máu trên đó cũng bị cuốn vào miệng, trong tiếng gào của Trương Khải lại mang vài phần thở dốc thoả mãn.
Từ Kiếm Đông dịu dàng liếm quanh nó một vòng, đặc biệt là chỗ bị xỏ khuyên, được hắn cẩn thận dùng lưỡi lau chùi không biết bao nhiêu lần.
Chẳng biết bị liếm mút bao lâu, phần đau đớn trong tiếng kêu của Trương Khải càng lúc càng ít, dưa chuột bị đính dấu ấn của cậu đã không còn chảy máu nữa, mà dần khôi phục lại độ cứng ban đầu.
"Đúng là thứ lẳng lơ thiếu chịch." Không ngờ cậu lại khôi phục nhanh thế này, Từ Kiếm Đông tặc lưỡi, có điều hắn lập tức vui vẻ định bắt đầu tận hưởng chiến lợi phẩm cướp được từ tay Đường Yến.
Chương :
"Ưm~" Cửa sau vẫn luôn khát vọng được ma sát cuối cùng cũng được vật thịt nóng bỏng đâm xuyên lần nữa, Trương Khải vừa phát ra tiếng rên thoả mãn, vừa vô thức tách rộng hai chân hơn để tiện cho đối phương tiến vào.
"Mới bị cắm vào đã sướng thế này, cẩn thận lát nữa sẽ khó chịu hơn đấy." Từ Kiếm Đông chuyển động thân dưới đâm dương vật vào thật sâu, còn giơ tay ra vuốt ve dưa chuột bị dây leo mảnh bị chém đứt bịt lấp.
Nhưng người bị dâm dịch của ma vật thôi thúc tình dục căn bản không có lòng dạ nào cân nhắc những lời này, ngược lại còn tham lam thắt cửa hang lại, muốn nuốt kẻ xâm phạm cường tráng vào sâu hơn.
"Đúng là..." Từ Kiếm Đông bó tay ra mặt, nhưng tốc độ ra vào cơ thể cậu rõ ràng nhanh hẳn, còn càng lúc càng sâu và mạnh hơn.
Cậu trạch nam gầy gò nằm trên giường bị chuỗi cắm rút trong cửa sau đập cho cơ thể lay động không thôi, mấy lần bị đâm xốc lên trước, rồi lại bị Từ Kiếm Đông kéo về.
Chưa bị vật thịt nóng bỏng đó đâm cho mấy lần, dưa chuột của cậu đã hoàn toàn đứng thẳng, toàn thân ửng hồng, nhắm mắt thở dốc rên rỉ.
"Ưm~ A~" Trương Khải lại dịch cơ thể lên trước lần nữa vì dương vật thúc vào cửa sau quá mạnh, nhưng không bị kéo về nữa. Người đang chôn vùi trong cậu vậy mà cũng di chuyển cơ thể theo, khúc dương vật cường tráng đó lại lấp đầy hang động của cậu như hình với bóng. Thế là tiếng rên ngọt ngào đó lập tức trào ra.
Từ Kiếm Đông cắm rút khi nhanh khi chậm trong người cậu mấy chục lần, bình thường bị ba người luân phiên dạy dỗ trêu đùa trong mơ, cậu trạch nam đã cầu xin được bắn ra từ lâu. Nhưng bây giờ dương vật ngỏng cao của cậu bị một khúc dây mảnh bịt kín, mặc cho cậu khó chịu vặn vẹo cơ thể cỡ nào, dịch đặc ứ đầy cũng không thể rỉ ra lấy một giọt.
"Ư~ xin cậu~ giúp tôi~ giúp tôi đi~" Vật thịt nóng hổi trong hoa cúc đang dốc sức cắm rút, nhưng dưa chuột lại bị lấp, việc này vốn đã khiến Trương Khải khó chịu, chất lỏng ma vật tích tụ trong cơ thể cứ làm mưa làm gió không ngơi, cậu trạch nam đã bị tình dục giày vò đến nỗi không còn tỉnh táo từ lâu mở choàng mắt nhìn người trước mặt, bắt đầu cầu xin.
Từ Kiếm Đông thoáng dừng lại, rồi cúi đầu hôn người bên dưới, nhưng động tác của dương vật dưới bụng hắn lại càng lúc càng kịch liệt.
Thứ lẳng lơ thơm ngon lại dâm đãng không biết kìm chế đang khẩn cầu, mặt mày đỏ ửng và hai mắt ướt át, nhưng người chơi đối phương đến mức này vẫn còn một tên đáng ghét khác ngoài mình. Chuyện này bất kể là ai cũng không vui được, huống hồ là kiểu con nhà người ta như Từ Kiếm Đông, mở ngoặc thì quá khứ.
"Hu hu~" Giọng cầu xin của Trương Khải bị lấp trong khoang miệng cũng bị xâm chiếm nghiên cứu y như vậy, cậu đành phải vặn vẹo với tần suất nhanh hơn, đến cuối cùng thậm chí không nhịn được giơ hai tay ra nắm lấy dưa chuột phình đau mà không thể giải thoát của mình.
Trước đây bất kể là trong mơ hay hiện thực, cậu trạch nam vẫn luôn bị thưởng thức tuỳ ý, hiếm khi có cơ hội tự an ủi. Đại đa số thời gian chỉ cần cửa sau bị gậy thịt thô to thọc vào đâm một hồi, cậu bèn rên rỉ lên đỉnh, dù cho thi thoảng vì làm quá nhiều lần nên khó cương để bắn, người chịch cậu cũng không cho phép cậu lén lút an ủi bản thân. Giờ Từ Kiếm Đông lại ngầm chấp thuận động tác của cậu, nhưng bàn tay trên dương vật dù có xoay vòng nắn bóp thế nào thì cũng chỉ tăng thêm cho cậu niềm sung sướng và cả nỗi giày vò.
Cậu đã gần đạt đỉnh, nhưng lại bị bịt kín nơi bắn ra, dây leo mảnh chôn vùi trong dưa chuột căng phồng đau đớn ép cậu vòng lại từ chốn khoái cảm giày vò.
"Ư~" Nhưng ma dược kích thích tình dục tác quái không thôi trong cơ thể Trương Khải, cửa hậu nhạy cảm nóng bỏng của cậu tham lam cắn nuốt dương cụ cắm vào, dù cho cửa sau bị vật thịt cứng ngắc đâm chọc đến mức sắp bị phá hỏng, dù cho đằng trước căn bản không thể bắn ra để giải phóng, hang động không ngừng co bóp ấy cũng không bằng lòng buông tha cây gậy đang lấp đầy nó hết lần này đến lần khác.
Động tác cắm rút của Từ Kiếm Đông từ từ chậm lại. Mặc dù trước đây bị Đường Yến kích thích đến độ hận không thể chịch chết đồ lẳng lơ không tiết tháo trước mặt, nhưng rốt cuộc hắn vẫn hiểu rằng cứ thế thì Trương Khải căn bản không thể được giải thoát, hơn nữa càng kéo dài thì cậu càng khó chịu.
"Chết tiệt!" Từ Kiếm Đông rút hoàn toàn dương cụ cứng ngắc ra khỏi hoa cúc của Trương Khải, không cắm vào nữa, ngược lại hắn xuống giường, bế cậu trạch nam kiệt sức xụi lơ dậy.
Trong khu vực hình tròn bán kính năm mét này, khung cảnh vốn là phòng ngủ biến thành phòng tắm ngay khi hắn bế Trương Khải lên, chiếc giường đôi rộng lớn kia cũng biến thành bể tắm đủ chứa ba người nằm liền.
Thả người trong lòng vào bồn tắm, Từ Kiếm Đông vặn hẳn sang bên nước lạnh, cầm vòi sen chĩa về phía Trương Khải. Cột nước lạnh băng phun lên cơ thể trần truồng của cậu, cậu run rẩy một hồi, trong mắt tạm thời lấy lại vẻ tỉnh táo, nhưng nhanh chóng lại bị tình dục thay thế. Khi mà vẫn còn dục vọng không thể được thoả mãn do tác dụng của chất dịch từ ma vật, cửa sau vẫn luôn bị mở rộng lấp đầy lại đánh mất vật thịt đâm xuyên bên trong, co giật một cách cô đơn.
Trương Khải ngẩng đầu, cặp mắt ướt át nhìn về phía dương cụ của Từ Kiếm Đông. "Cho tôi đi~ Ưm~ Xin cậu cho tôi đi mà~", cậu vươn đầu lưỡi màu hồng mềm mại liếm quanh môi, vừa rên rỉ vừa cầu xin.
"Chết tiệt!" Từ Kiếm Đông lại tức giận gào lên, vứt vòi sen trong tay xuống đất, nhưng không dùng dương vật an ủi sự trống rỗng của người đã trở thành nô lệ cho dục vọng như cậu mong muốn, mà khoanh tay trước ngực, mặt mày vô cảm nhìn chằm chằm vào cậu.
Trương Khải chẳng chờ nổi nữa, cậu rướn người lên dán mặt vào bụng dưới của Từ Kiếm Đông, nuốt nước miếng, một tay đỡ dương cụ đứng thẳng trước mặt, nóng lòng liếm láp.
"Hừ! Đồ lẳng lơ!" Từ Kiếm Đông nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, nhưng chẳng ngăn đối phương si mê ngậm mình vào miệng.
Ngoại trừ thoả mãn dục vọng ra thì chẳng còn gì khác trong đầu, cậu trạch nam cẩn thận liếm láp nuốt nhả thứ trong miệng, nhưng bất kể cậu cố gắng phục vụ cỡ nào, Từ Kiếm Đông vẫn đứng thẳng ở đó, chẳng định chịch cậu. Trương Khải tủi thân liếc nhìn người trước mặt, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận, giơ tay còn lại ra run rẩy mò về hướng cửa hậu của mình.
Ngón giữa mảnh mai dễ dàng cắm hết vào cửa sau đã từng bị dương vật thô to tách mở, cậu nhanh chóng cho thêm cả ngón thứ hai, ngón thứ ba vào.
"Ư~" Trương Khải xoay ngón tay ra vào ma sát trong hoa cúc của mình, mặc dù ba ngón tay tách hẳn cửa sau của cậu ra, nhưng rốt cuộc vẫn không thô dài như số dương vật từng cắm vào người cậu. Cậu vừa mò mẫm khuấy vách ruột non mềm của mình không ngơi, vừa tiếp tục lưu luyến nuốt thả dương cụ trong miệng.
Từ Kiếm Đông thở dài, cuối cùng lùi lại, rút mình ra khỏi miệng cậu.
Hắn đang định sải bước vào bồn tắm, thì nghe thấy một tiếng cười khẩy vang lên đằng sau: "Xem ra các người chơi vui quá nhỉ."